Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 18




Bóng đen khổng lồ dừng lại thật lâu trên lều Kha Tầm, nhiều lúc Kha Tầm còn nghĩ nó sẽ thò tay vào nhưng lại không thấy nó hành động.

Kha Tầm không biết nó đang chờ cái gì, hoặc là nó đang quan sát cái gì, nó dí sát mặt vào, thở đều đều không nhanh không chậm, như muốn xem hết kiếp trước kiếp này kiếp sau của cả ba người rồi mới quyết định.

Không biết qua bao lâu, bóng đen khổng lồ đứng thẳng người dậy, sau đó cất bước rời khỏi chỗ hai căn lều này.

Kha Tầm nghe thấy cha Cảnh nghẹn ngào một câu: “Tuệ Hân…”

Tuệ Hân là tên của mẹ Cảnh, bóng đen khổng lồ đang đi từng bước về phía lều của bọn họ.

“Mẹ ơi… cháu cần mẹ…” Đứa bé rốt cuộc không nín được nữa mà bật khóc, giãy dụa muốn chạy ra khỏi lều.

Kha Tầm ấn đứa bé xuống, cũng nhỏ giọng gọi Vệ Đông: “Đông tử, ông trông thằng bé, tôi có ý này.”

Vệ Đông vội vàng túm chặt lấy đứa bé, đang muốn hỏi có ý gì thì chợt thấy Kha Tầm vén rèm lều lên sau đó lăn sang lều bên kia.

Mục Dịch Nhiên bất ngờ bị cậu đè lên người, sắc mặt lạnh lẽo, đang muốn đạp cậu về lại lều thì chợt thấy cậu giơ dọc ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, sau đó cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm hướng bóng đen khổng lồ rời đi.

Bóng đen khổng lồ đang quay lưng về phía này lại như có cảm giác, thong thả xoay người lại.

Kha Tầm thấy thế lại nghiêng người linh hoạt lăn về lều của mình.

Nhìn về phía bóng đen khổng lồ, thân thể cao lớn vừa xoay qua được một nửa lại chợt dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Kha Tầm nhìn chằm chằm nó, thấy nó vừa xoay người lại thì lại lăn qua lều Mục Dịch Nhiên, lần này Mục Dịch Nhiên không bị cậu đè lên nữa, hắn nhanh chóng ngồi dậy để ra một chỗ trống.

Chờ Kha Tầm lại lăn về lều của mình thì Vệ Đông đã hiểu, không khỏi trợn mắt há hốc mồm: còn có cả trò này sao?

Tâm trạng của Mục Dịch Nhiên ở lều bên cạnh cũng đang rất phức tạp.

Điều kiện sàng lọc thứ nhất chính là không phù hợp với quy định số người trong lều.

Tuy phía sau có thêm các điều kiện sàng lọc chồng lên nhưng hiển nhiên là số người trong lều vẫn là điều kiện được đặt lên đầu.

Vì thế khi có hai hoặc nhiều điều kiện cùng xuất hiện thì bóng đen khổng lồ sẽ lựa chọn từ điều kiện chết đầu tiên, giải quyết xong điều kiện thứ nhất mới đi giải quyết điều kiện thứ hai, điều kiện thứ ba…

Xem ra bài trừ người lạ luôn là vấn đề mà một đoàn thể chú ý nhất.

Chẳng qua là Mục Dịch Nhiên không thể ngờ tới việc Kha Tầm sẽ có suy nghĩ khác người như thế, có thể nghĩ ra cách này để kiềm chế — thậm chí là đùa giỡn ma thần có ưu thế và sức mạnh tuyệt đối này.

Ngay cả ma thần mà cậu cũng dám đùa bỡn.

Vậy thì có chuyện gì mà tên này không dám làm chứ. Mục Dịch Nhiên theo bản năng nắn nắn ngón tay vừa bị cậu ta nắm lấy.

Kha Tầm lăn qua lăn lại giữa hai cái lều, thứ to lớn kia dù có ưu thế tuyệt đối về sức mạnh lẫn hình thể, nhưng nó cũng có điểm yếu, đó chính là đi chậm. Thân thể cồng kềnh nên lại càng chậm chạp hơn.

Nhưng điều này không có nghĩa là ma thần này vụng về như heo, nếu xét theo hình thể và cân nặng này thì động tác của nó đã rất nhanh nhẹn rồi, nhưng vấn đề là hình thể hai bên khác nhau, tốc độ một con ruồi nâng tay lên và con người nâng tay lên đâu thể giống nhau.

Kha Tầm nắm chặt tốc độ và thời gian chênh lệch, không ngừng trêu chọc con quái vật khổng lồ kia xoay tới xoay lui.

Cậu không biết tình trạng này có thể duy trì được bao lâu, có lẽ chỉ một lát sau là thứ kia sẽ nghĩ ra cách xử lý cậu, dù gì thì nó cũng là thần, cho dù là ma thì cũng không thảm hại tới nỗi bị một con người đùa bỡn không thể trở tay.

Nhưng Kha Tầm vẫn hết sức kiên trì, kéo dài được lúc nào thì hay lúc đó, nếu có thể kéo dài tới lúc trời sáng thì càng tốt.

“Tiểu Kha còn sức không,” Cậu nghe tiếng Tần Tứ đè thấp giọng hỏi.

“Nếu thứ kia không giở trò,” Kha Tầm lăn sang bên này trả lời anh, “tôi có thể kiên trì được hai đến ba giờ.”

Hai đến ba giờ không đủ để kéo dài tới lúc trời sáng, Tần Tứ lo lắng, đang định mở miệng lại nghe Mục Dịch Nhiên nói tiếp: “Hai đến ba giờ sau tôi sẽ thay.”

“Điều kiện tiên quyết là thứ kia vẫn sẽ để bị đùa giỡn như vậy.” Tần Tứ cũng có chung lo lắng như Kha Tầm.

“Mọi người cũng đừng ngồi không,” Kha Tầm lăn sang nói, “Dịch Nhiên…”

Mục Dịch Nhiên: “Gọi tên đầy đủ của tôi.”

Kha Tầm: “Tôi lăn qua lăn lại tới thở không ra hơi rồi, anh đừng làm khó tôi nữa. Cái gì nhỉ, mọi người thử nghiên cứu hình vẽ trên đỉnh lều xem…”

Tần Tứ khó hiểu: “hình vẽ trên đỉnh rất mờ, bây giờ còn là buổi tối thì càng không thấy rõ.”

Kha Tầm lật qua, liếc nhìn Mục Dịch Nhiên: “Là ánh sáng, tôi nghĩ có liên quan tới ánh sáng, mọi người tìm góc độ có ánh sáng thích hợp để nhìn xem.”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc, hắn ngửa đầu nhìn lên trên, nhưng nhìn một góc vuông thế này vẫn không thấy rõ hình vẽ trên đỉnh lều, vì thế hắn điều chỉnh góc độ, tìm về phía ánh sáng của núi tuyết hắt tới, sau đó không ngừng điều chỉnh, rốt cuộc dừng lại ở một góc độ.

“Có phát hiện gì không?” Kha Tầm hỏi.

“Có.” Giọng Mục Dịch Nhiên nghe như đang tự hỏi, “Là một vài hình vẽ được vẽ rất cầu kì và cường điệu hóa, trông có vẻ giống một vài loài động thực vật nào đó, hình như có ngựa, có chó, có voi, có chim công, cũng có người, có mấy hình vẽ nhìn như là củ ấu, còn có…”

Lúc Kha Tầm lại lật người lăn qua bên này thì đúng lúc nghe được Mục Dịch Nhiên trầm giọng nói ra hai chữ: “Hoa phấn.”

Bóng đen khổng lồ bị đùa bỡn xoay qua xoay lại như trống bỏi lúc này đã bị chọc điên, lúc nó quay về phía lều Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên thì không còn quay lại bên kia nữa, hai chân như trụ trời chậm rãi bước về phía này, tám cánh tay khua khoắng loạn xạ vì tức giận.

“Làm sao bây giờ?!” Cha Cảnh hoảng hốt.

“Kha Tầm, hoa phấn!” Mục Dịch Nhiên hô nhỏ, sau đó thò tay vào ngực, bên trong vẫn còn bó hoa phấn lúc trước Kha Tầm đưa, sau đó nhanh chóng chia ra làm ba phần đưa cho Tần Tứ và cha Cảnh.

Kha Tầm ở lều bên kia lập tức bắt được suy nghĩ của Mục Dịch Nhiên, cũng vươn tay vào ngực áo, trong lòng là mấy đóa hoa rút ra từ bó của Mục Dịch Nhiên, đêm đó ở chung lều cậu tiện tay gài lên tai, sau cũng không ném đi, chỉ nhét vào ngực áo.

Cầm hai bông đưa cho Vệ Đông, Vệ Đông vội vàng chỉ vào thắt lưng của mình: “Chỗ tôi có rồi, hôm đó tôi thuận tay lấy mấy bông trong bó to mà ông tặng sếp, sau đó gài lên thắt lưng không vứt đi!”

Kha Tầm lại cắm hai bông hoa vào cổ áo đứa bé kia, sau đó ba người nằm song song căng thẳng nhìn bóng đen khổng lồ càng ngày càng tới gần.

Hoa phấn có tác dụng hay không, có tác dụng gì thì không ai biết, nhưng hiện tại có muốn làm gì cũng đã không kịp, chỉ có thể được ăn cả ngã về không chờ đợi phán quyết của ma thần.

Bóng đen đi tới gần hai căn lều, thân thể cao lớn cùng với tám cánh tay thô to và một cái đầu khổng lồ cứ thế phủ xuống, tám tay mở ra túm lấy hai căn lều, trong nháy mắt đó, toàn bộ ánh sáng từ núi tuyết đều bị cơ thể nó ngăn lại, trước mắt mọi người tối đen như cả thế giới đã bị bóng đêm cắn nuốt.

Trong bóng đêm, Kha Tầm nhìn những bông hoa phấn trong tay, màu tím tươi sáng huyền bí như được khảm trên nền đen, không cần ánh sáng mà tự tỏa sáng.

Tám cánh tay điên cuồng cào lên vỏ lều, từng tiếng sột sột nối tiếp nhau như cào lên xương, đâm vào tai khiến ai nghe thấy cũng muốn chọc thủng màng nhĩ để biến thành người điếc, chỉ nghe âm thanh này thôi mà răng cũng va vào nhau lập cập.

Kha Tầm cảm thấy xương cốt toàn thân tê dại đau đớn, da dẻ như nứt ra trăm ngàn vết rồi bị lật lên từng tầng máu da, cuộn lại rồi xé rách thành từng sợi thịt như tơ nhện.

Cảm giác ghê tởm này ngày càng sâu sắc và chân thật hơn, Kha Tầm cảm thấy mình sắp điên rồi, cậu thà chết chứ không muốn biến thành bộ dạng ghê tởm kia, cậu không muốn sống như thế, cậu muốn chết, không kìm nén được mà muốn chết!

Trong lúc Kha Tầm đang cắn răng giằng co giữa sống hay chết thì Vệ Đông bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, cậu ta tự giật tóc mình, thậm chí còn cào lên mặt.

Kha Tầm lập tức bừng tỉnh khỏi ảo cảnh, sau đó bổ nhào tới trước đè lên người Vệ Đông và đứa bé đang giãy giụa đau đớn, cậu giữ chặt tay hai người, trầm giọng nói vào tai Vệ Đông: “Đông tử, bình tĩnh lại, tất cả chỉ là ảo giác thôi, đừng nghĩ tới nó, Đông tử, nhớ tới cha mẹ ông, nhớ tới ông sếp ngu xuẩn kia của ông, nhớ tới những khách hàng ám quẻ không hiểu gì lại cứ thích tỏ ra là hiểu rồi yêu cầu linh tinh.”

Vệ Đông dần bình tĩnh lại, trong cơn đau đớn vô tận, cậu ta cắn ống tay áo Kha Tầm đang kề sát miệng mình, gian nan nhả ra mấy chữ giữa hai hàm răng: “Là… sự ngu xuẩn của ông sếp và khách hàng… đã cứu tôi…”

Kha Tầm: “….” Có thể thấy được, sự ngu xuẩn của sếp và khách đã chiến thắng ma thần…

Dưới sự tra tấn của thứ âm thanh đáng sợ này, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, âm thanh kia dần biến mất, bóng đen khổng lồ chậm rãi đứng thẳng người dậy, đầu và tay cũng rời xa đỉnh lều, nó đứng quan sát hai chiếc lều lần nữa rồi xoay người rời đi, bước về phía lều của Sa Liễu và mẹ Cảnh.

“Tôi đi cứu mẹ đứa nhỏ –” Cha Cảnh cầm hoa phấn được chia đứng dậy muốn lao ra lại bị Tần Tứ và Mục Dịch Nhiên cản lại,

“Anh ra ngoài một lát thôi là sẽ ngạt thở.” Lúc Mục Dịch Nhiên chạy ra xách Kha Tầm về lều đã phát hiện điều này.

“Phải,” Tần Tứ cũng trầm giọng khuyên can, “nếu lều cách gần chút thì còn đỡ, giống hôm qua lều tôi và Kha Tầm cách không xa nên tôi mới có thể cõng Triệu Đan chạy qua, dù vậy cũng suýt ngạt thở, lều của bọn họ quá xa, anh mà chạy ra thì chưa tới nơi đã ngạt thở mà chết rồi.”

“Vậy — lại thử lại cách vừa rồi đi, dẫn nó quay lại!” Cha Cảnh vội vàng nhìn về phía Mục Dịch Nhiên.

Cha Cảnh nằm ở trong cùng lều, đành phải xin sự giúp đỡ từ Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên mấp máy môi, sau đó xốc rèm xoay người sang lều bên cạnh.

Kha Tầm trượt xuống khỏi người Vệ Đông và đứa bé kia, lưng mới chạm lên thảm nỉ đã có người nhào vào lòng.

Nhìn Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lạnh lẽo đang đè trên người mình, Kha Tầm ngẩn ra: “Đột nhiên tấn công là nguy hiểm nhất đó.”

Vệ Đông sống sót sau tai nạn nằm cạnh thở hổn hển, liếc mắt nhìn rồi hỏi cậu: “Cảm động chứ?”

Kha Tầm: “Không dám cử động, không dám cử động.”

Mục Dịch Nhiên lạnh mặt không để ý tới hai người, nghiêng đầu nhìn bóng đen khổng lồ bên ngoài, nhưng nó không xoay người lại mà vẫn tiếp tục đi về phía chiếc lều phía xa.

“Không được —— tôi phải đi cứu bà xã tôi ——” Cha Cảnh nóng nảy giãy giụa muốn lao ra.

Kha Tầm nghe thấy, chờ Mục Dịch Nhiên dịch người sang thì cậu ngồi dậy nói một câu: “Để tôi đi cho.”

Mục Dịch Nhiên quẳng tới một ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu đã hao hết sức lực rồi, không chạy nổi sang bên kia đâu.”

Lúc Kha Tầm bắt đầu chạy về thì bóng đen còn chưa xuất hiện, vậy nên không bị việc ngạt thở cản trở, nhưng chạy được một đoạn thì bóng đen kia hạ xuống, khi đó thể lực vẫn dư dả mà còn không chạy về được lều, suýt thì chết ở ngoài, hiện tại thể lực hao hụt thì càng không thể thành công.

“Tôi đi, cậu chờ ở đây.” Mục Dịch Nhiên liếc cậu một cái, nói xong thì vén rèm trở về lều bên cạnh.

Hắn cũng không lập tức chạy ra khỏi lều, bởi vì bóng đen kia vẫn chưa đi tới lều đối diện, nếu giờ chạy ra thì rất có thể mới chạy được một nửa đường đã bị bóng đen khổng lồ tóm lấy.

Dựa theo việc đêm qua lúc Chu Bân chết thì Tần Tứ cõng theo Triệu Đan chạy trốn thành công thì có thể biết được, lúc thứ kia đang giết người nó sẽ không quan tâm tới những người khác, vậy nên Mục Dịch Nhiên cũng chỉ có thể chờ nó đi gần tới lều đối diện rồi mới chạy qua, trong lúc bóng đen khổng lồ chọn một người để giết thì hắn có thể vừa kịp lúc chạy tới, đồng thời đi vào trong lều bảo vệ hai người trong lều kia.

Tuy như thế sẽ vẫn có một người chết, nhưng đây đã là kết quả giảm thiểu tổn thất tốt nhất rồi.
Hết chương 18.