Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 17




Cha Cảnh nói xong thì đứng dậy định lao ra lại bị Tần Tứ vội vàng kéo lại: “Không kịp nữa rồi, không thể ra ngoài, bọn họ cách quá xa, anh không kịp quay lại mất!”

Cha Cảnh tức giận giãy giụa gầm nhẹ, Kha Tầm nghe thấy đứa bé nằm bên cạnh đã không nén được tiếng khóc thút thít.

Kha Tầm ngồi dậy: “Tôi chạy nhanh hơn, để tôi qua vứt hết đống đồ tế của bọn họ đi.” Nói xong thì vén rèm chạy ra ngoài.

“Không kịp đâu.” Mục Dịch Nhiên thò người ra giữ chặt lấy cậu.

“Để tôi thử xem,” Kha Tầm nhìn hắn, “cho dù thứ kia có tới thì tôi nghĩ mình cũng sẽ cứu được ít nhất một người, chẳng phải đêm qua bác sĩ Tần đã cõng Triệu Đan trốn được trong lúc nó giết chết Chu Bân sao, tôi nghĩ lúc thứ kia đang giết người sẽ không thể phân tâm tới chuyện khác, để tôi thử xem.”

“Vậy chẳng phải lều cậu sẽ chỉ còn hai người sao? Lỡ thứ kia tới lều cậu trước thì sao?” Cha Cảnh lo cho vợ nhưng cũng lo cho con.

Kha Tầm phát hiện bàn tay Mục Dịch Nhiên đang nắm lấy mình chợt buông lỏng, cậu vội tránh ra rồi chạy tới chỗ lều của mẹ Cảnh, vừa chạy vừa nói với lại: “Dịch Nhiên, anh đứng giữa hai lều, hành động tùy theo hoàn cảnh, thử qua lại giữa hai lều xem!” Thoáng cái đã chạy đi xa.

“Dịch Nhiên”? …Mục Dịch Nhiên lạnh mặt nhìn bóng lưng Kha Tầm mà không nói được lời nào.

“Đừng lo, cậu ta sẽ không sao đâu.” Tần Tứ vừa giữ chặt cha Cảnh vừa an ủi hắn.

Mục Dịch Nhiên quay sang nhìn chằm chằm Tần Tứ: “Trông mặt tôi có chỗ nào giống lo lắng.”

Tần Tứ: “…” Tự nhiên lại dỗi.

Kha Tầm chạy vọt tới lều của mẹ Cảnh, cậu xốc rèm lên thò đầu vào hỏi Sa Liễu: “Đồ tế đâu? Vứt hết đi!”

Sa Liễu kinh hãi không thôi: “Không thể vứt đi được, sẽ chết đấy, anh đừng có hại chúng tôi…”

Kha Tầm lạnh giọng: “Không phải Mục Dịch Nhiên đã nói giữ lại mấy thứ này sẽ mất mạng sao!”

Sa Liễu lo lắng kêu lên: “Anh ta cũng nói sẽ không can thiệp vào lựa chọn của ai mà, anh không có quyền quyết định chuyện sống chết của chúng tôi, hiểu chưa!”

“Là quyết định của ‘mọi người’ hay là quyết định của cô?” Kha Tầm nói xong thì chen vào trong lều tìm đồ tế khắp nơi.

Sa Liễu bổ nhào vào góc lều, dùng cả thân thể chắn phía trước, vừa sợ vừa giận hét toáng lên: “Anh có quyền gì mà làm thế! Anh đây là đang hại người ta, anh sẽ hại chết bọn tôi, là giết người!”

Kha Tầm dừng động tác, không để ý tới Sa Liễu nữa mà nhìn sang mẹ Cảnh đang đứng im tại chỗ không biết phải làm sao: “Anh Cảnh rất lo lắng cho chị, anh ấy cho rằng không nên để đồ tế trong lều, chị nghĩ sao?”

Không đợi mẹ Cảnh trả lời, Sa Liễu đã vội vàng nắm lấy vai bà, cuống quít nói: “Chị ơi chị nghĩ kĩ đi, không phải bên chỗ anh Cảnh không có đồ tế sao, cho dù lần này chọn bên có đồ tế hay không có đồ tế thì một trong hai người chị và anh Cảnh vẫn sẽ có một người sống sót, nhưng nếu chị cũng vứt đồ tế đi, mà lần này lại chọn người không có đồ tế thì chẳng phải cả hai người đều sẽ — thay vì cả hai đều bị chọn thì cố giữ một mạng sẽ là lựa chọn sáng suốt, không phải sao? Chị nghĩ kĩ lại đi! Cho dù không vì hai người thì cũng phải vì con của hai người chứ, chị nghĩ đi!”

Mẹ Cảnh vốn còn đang do dự, sau khi nghe tới câu cuối cùng của Sa Liễu thì lập tức hạ quyết tâm, bà rưng rưng nước mắt nhìn Kha Tầm: “Chàng trai ơi, cậu đừng quan tâm đến chúng tôi nữa, mau trở về lều đi, nhắn cho ông nhà tôi phải bảo vệ con thật tốt…”

Kha Tầm nhíu mày, Sa Liễu thấy thế vội vàng đuổi cậu đi: “Anh đi nhanh đi, đừng ép người khác làm chuyện người ta không muốn! Hắc Thi Thiên sắp tới rồi, anh ở trong lều chúng tôi là hại chúng tôi không phù hợp số người trong lều đó, mau đi nhanh đi!”

Mẹ Cảnh cũng nén nước mắt thúc giục: “Đi nhanh đi chàng trai, con tôi… lều của cậu đang thiếu một người, quá nguy hiểm, tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu, coi như tôi ích kỷ đi, cầu xin cậu vì con tôi mà đi nhanh đi!”

Kha Tầm cắn răng xoay người ra khỏi lều, cảnh tượng trước mắt vẫn không nhìn ra thời gian như trước, nhưng lại cảm giác được có sự khác nhau, không có gió, mọi thứ vẫn tĩnh như một bức tranh, núi tuyết phía xa hắt sáng trắng bệch, bầu trời như tụ đầy mực nước, nặng bụng chảy xệ, chuẩn bị rơi xuống.

Kha Tầm chạy như điên, màn đen dày đặc trên đầu phủ xuống, cái loại cảm giác hít thở không thông này lại tới nữa, cậu không thở được, vội vàng dùng tay bịt miệng và mũi, nhưng lần này phương pháp của Mục Dịch Nhiên lại không dùng được, cậu càng thêm khó chịu, trong ngực như có thứ gì đó đang nở ra, đau đớn muốn chết.

Một giọt nước đen đặc khổng lồ từ không trung chảy xuống, trong quá trình chảy xuống thì biến ra hai chân như trụ trời, sau đó là thân thể, cánh tay, một cái, hai cái, ba cái… chậm rãi thành hình, bắt đầu vặn vẹo múa may.

Thứ này dường như lại lớn mạnh hơn hôm qua, da của nó ngăm đen thô ráp, vằn vện hoa văn như bùa chú, khiến người ta nhìn mà phải nổi da gà.

Nhưng lúc này Kha Tầm đã chẳng còn quan tâm đến cái đó nữa, cậu đang bị nhấn chìm trong cảm giác ngạt thở tới đau đớn, gắng sức chạy về lều của mình, lồng ngực càng lúc càng phình trướng, tim đập càng lúc càng nhanh, bước chân thì mềm nhũn.

Ngay khi cậu chuẩn bị ngã khuỵu xuống nơi cách lều mình vài mét thì thấy Mục Dịch Nhiên nhanh chóng chạy ra khỏi lều, sau đó xách sau cổ cậu như xách cổ chó Sa Bì* về lều.

*Chó Sa Bì (da cát) là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà với bản tính sinh động, dễ thương.

Kha Tầm nằm chết dí trong lều của mình, há mồm thở hổn hển.

Tuy mùi trong lều không dễ ngửi cho lắm, nhưng ít ra thì vẫn có không khí.

Lúc này Kha Tầm mới hiểu được, hóa ra những chiếc lều này như từng kết giới nhỏ vậy, cái thứ tên Hắc Thi Thiên gì đó trong lúc giết người không phải không thể chú ý những người khác chạy khỏi lều, mà vì nó không cần để ý đến, nếu có người ở bên ngoài lều thì chỉ một lát sau sẽ ngạt thở mà chết.

Cuối cùng thì Kha Tầm cũng đã cung cấp đủ không khí cho phổi, trợn tròn mắt nhìn bên ngoài lều, bóng dáng khổng lồ của thứ kia đã hắt bóng hoàn chỉnh lên vỏ lều, nó rơi xuống đất, cong gập hai chân đi từng bước về phía hai chiếc lều gần nhau.

Nó chọn người trong hai lều này sao?

Kha Tầm muốn khởi động sức mạnh ý chí của mình, nhưng thứ này không phải là tiểu vũ trụ nội tại*, cậu cũng chẳng phải Saint Seiya, chưa kể lúc nãy bị ngạt thở, lúc này đầu cậu vẫn còn choáng váng, ý chí cũng rời rạc không thể tập trung lại.

*Giác quan thứ 7 trong Saint Seiya, sẽ bùng nổ sức mạnh khi bị thương nặng.

Trơ mắt nhìn bóng đen khổng lồ đi từng bước về phía hai căn lều, cái đầu to đùng ghé sát xuống, tám tay vặn vẹo xung quanh người như tóc rắn của Medusa.

Kha Tầm nhìn chằm chằm vỏ lều, sau đó nhìn bóng đen khổng lồ chậm rãi thò một cánh tay xuống lều bên cạnh.

Kha Tầm nắm chặt nắm tay sau đó lại buông ra, thò tay qua cửa lều vươn sang lều bên cạnh.

Mục Dịch Nhiên nằm ngay sát cửa, Kha Tầm vừa duỗi tay qua đã chạm tới cánh tay của hắn.

Đầu ngón tay cậu trượt trên cánh tay hắn, sau đó nắm chặt lấy tay hắn.

Cảm thấy cơ thể Mục Dịch Nhiên chợt cứng lại, bàn tay hắn bị nắm lấy khẽ giãy ra, nhưng Kha Tầm không muốn buông, lại cầm chặt hơn, thầm nghĩ nếu bóng đen khổng lồ có xách Mục Dịch Nhiên đi thì cậu sẽ nắm chặt cánh tay kia rồi đi cùng hắn.

Kha Tầm giật mình trước chính suy nghĩ bất chợt này.

Đã nói… chỉ là đánh giá cao và hâm mộ hắn một cách bình thường cơ mà?

Bóng đen khổng lồ nằm trên đỉnh lều, thở hồng hộc quan sát hồi lâu, sau đó chợt thay đổi vị trí, thân hình to lớn đi qua lều của ba người Kha Tầm.

Lúc này, cánh tay của nó đặt trên đỉnh lều, năm ngón tay cong lại, móng tay cào lên vỏ lều phát ra những âm thanh rùng rợn như cạo lên xương.

— nó quyết định chọn căn lều này?!

Đứa bé trai nằm kẹp giữa Kha Tầm và Vệ Đông bật khóc, sau đó lại cố nín lại, thân thể nhỏ gầy co rúm lại, run bần bật.

Kha Tầm dùng một tay khác ôm lấy cậu bé, dúi đầu nó vào lòng mình.

Bỗng nhiên không nhớ nổi lần cuối cùng được cha ôm vào lòng là lúc nào, có lẽ là bảy tám tuổi, có lẽ là ba bốn tuổi.

Hai cha con cậu cũng giống như rất nhiều cha con khác tại Trung Quốc, rất ít biểu lộ tình cảm, mà lớn dần lên thì chuyện thể hiện tình cảm với cha lại trở thành một chuyện gì đó rất xấu hổ.

Vậy nên tới giờ mà Kha Tầm vẫn luôn hối hận.

Hối hận khi những người mà mình yêu thương nhất còn sống thì mình lại chưa từng nói câu “con yêu ba mẹ” với họ.

Có những nuối tiếc có thể bù đắp lại, nhưng có những nuối tiếc sẽ trở thành tiếc nuối cả đời.

Kha Tầm nếu so với ai khác thì càng không thích sự hối hận và tiếc nuối.

Một tay cậu ôm chặt lấy đứa bé, tay kia thì vẫn nắm chặt tay Mục Dịch Nhiên.

Bàn tay mát lạnh của Mục Dịch Nhiên lại khiến bàn tay của cậu trở nên nóng rực.

Tay cậu ấm áp quanh năm, cho dù lo lắng, sợ hãi, buồn bã, thậm chí đối mặt với cái chết thì cũng không lạnh.

Kha Tầm nhúc nhích đầu ngón tay, nhẹ nhàng viết chữ trên mu bàn tay Mục Dịch Nhiên.

Tiếng bóng đen khổng lồ cào lên vỏ lều ngày càng vang, ngày càng bén nhọn, như chỉ cần chớp mắt một cái là nó sẽ phá lều vào, dùng móng tay sắc bén chọc thủng ngực con người to gan lớn mật này.

Cái chết gần trong gang tấc.

[Tôi thích anh.]

Kha Tầm viết.

Mục Dịch Nhiên nằm ở lều bên cạnh không có phản ứng, cũng không nhúc nhích, tựa như chẳng quan tâm tới cậu.

Con người to gan lớn mật kia vẫn đang cười, sau đó tiếp tục dùng đầu ngón tay viết.

[Tôi biết anh cũng cong.]

Lần này, Kha Tầm cảm thấy thân thể Mục Dịch Nhiên khẽ cứng đờ, chỉ một chút rất khó phát hiện.

Kha Tầm từng nói trực giác của mình rất chuẩn.

Chưa kể giữa đồng loại với nhau thì rất nhạy.

Kha Tầm rút đầu ngón tay lại, giương mắt nhìn tình cảnh kì quái trên đỉnh đầu, trong lòng lại chợt thoải mái bằng phẳng đến lạ.

Nếu tín ngưỡng chính là tự do thoải mái, vậy thì lúc sống phải sống cho thỏa thuê vô tư, chết thì cũng phải chết trong kiêu ngạo.

Thời gian trôi chậm như chạy với tốc độ 0.1, bóng đen to lớn vẫn đang cào móng lên vỏ lều, gương mặt khổng lồ gần ngay trước mắt đang ngó vào trong lều quan sát.

Kha Tầm nhìn chằm chằm đỉnh lều, bóng núi tuyết và bóng đen khổng lồ lần lượt chớp nhoáng trên đỉnh lều như đang truyền phát một bộ phim câm cũ kỹ.

Vì sao ánh sáng ban ngày lại không có nguồn sáng? Cứ phân tán chiếu sáng hết mọi nơi.

Chỉ khi vào tối muộn thì ánh sáng từ núi tuyết mới hắt qua chiếu lên lều, lúc đó trên lều mới có bóng, hắt bóng sườn mặt hoàn mỹ của Mục Dịch Nhiên, cũng có bóng của quái vật tám tay ghê tởm kia.

Kha Tầm sực nghĩ: ánh sáng và bóng, những thứ nhìn thấy vào ban ngày đều không có bóng, bởi vì ánh sáng phân tán chiếu tới từ mọi nơi, ngay cả dưới chân người cũng không có bóng, điều này rất không khoa học, nhưng dù sao cũng đang ở trong tranh, nhưng tại sao đến tối lại có?

Có phải là… một loại ám chỉ không?
Hết chương 17.