Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 15




“Chúng ta đều biết điều kiện tử vong trong bức tranh này chồng lên vào mỗi đêm.” Mục Dịch Nhiên nói, “Điều kiện thứ nhất là chưa đủ số người trong lều. Chúng ta có 13 người, lại quy định chỉ được hai người một lều, một người bị dư ra, nếu xét theo bối cảnh tôn giáo thì là hành vi gì.”

Ánh mắt Tần Tứ lóe sáng: “Gạt bỏ kẻ lạc loài.”

Sa Liễu cũng bừng tỉnh: “Đúng rồi! Chính là thế! Bất kể là loại giáo phái nào thì cũng sẽ không chứa chấp tín đồ có tâm tư khác biệt, phải giữ cho tín ngưỡng thật thuần khiết, nếu không tín thì gia nhập giáo phái làm gì? Người khác biệt sẽ bị bài trừ!”

“Dùng số người trong lều để diễn tả bài xích người lạ là một kiểu hành vi tượng trưng trong giáo phái,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp, “Bài trừ người lạ, tới sàng chọn thứ hai, cũng chính là đêm thứ hai. Vào đêm thứ hai, bài xích người lạ vẫn được tiếp tục, không thể chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định được, điều này cũng phù hợp với hiện thực, đồng thời lại cần phải sàng lọc bên trong giáo phái, vì thế người không thành kính, tức là không tự tay chuẩn bị vật tế sẽ bị lựa chọn và loại bỏ.”

Tần Tứ gật đầu: “Điều này cũng phù hợp với giáo phái ngoài thực tế.”

“Sau khi loại bỏ người không thành kính thì sẽ tiến vào sàng lọc tầng thứ ba. Mà ngay ngày hôm qua, mọi người đã chuẩn bị hết toàn bộ đồ tế —— giả dụ toàn bộ đồ tế đều chính xác, thì tôi cho rằng sẽ đến lúc chuẩn bị hiến tế.” Mục Dịch Nhiên tiếp tục nói.

“Chính xác,” Tần Tứ trầm ngâm, “Người nọ nói lễ hiến tế cử hành vào ngày thứ bảy, nếu tới ngày thứ sáu chúng ta mới chuẩn bị xong hết đồ tế thì tới ngày thứ bảy ngay sau đó sẽ tiến hành hiến tế, mà hôm qua chúng ta đã chuẩn bị xong đồ tế, lúc này sẽ rơi vào trạng thái có thể tiến hành hiến tế bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên thâm trầm: “Theo tôi được biết thì Sa Đà giáo có một chi, vào trước khi tiến hành hiến tế sẽ hiến tế người, mà người được chọn chính là tín đồ thành tín nhất trong giáo. Dù sao thì đối với các tín đồ, tự mình hiến tế là biểu hiện cho sự thành kính cao nhất, là vinh hạnh cũng là phương thức vẻ vang khi được chấp nhận và độ hóa.”

Sa Liễu gật đầu lia lịa: “Đúng là thế, đây cũng là thần thánh ban ơn cho tín đồ. Nhìn theo góc độ của thần thì đây không phải giết hại tín đồ, mà là giúp đỡ, dẫn đường và độ hóa.”

“Nếu nói vậy thì hóa ra thứ kia đang làm việc tốt?” Vệ Đông nghẹn họng, “Ý nghĩa của bức tranh này chính là để hoàn thành khẩn cầu thành kính và tâm nguyện được hiến dâng của chúng ta?”

“Nhưng chúng ta có phải là tín đồ đâu,” Mẹ Cảnh hoảng sợ nói, “Nó giết chúng ta để làm gì!”

“Chuyển hóa người không phải tín đồ thành tín đồ, không phải đó là mục đích của việc truyền giáo sao.” Sa Liễu buồn bực nói.

“Nếu vậy thì chuyện chúng ta chuẩn bị vật tế lại trở thành một loại ám chỉ mình là một loại vật tế cho Hắc Thi Thiên?” Vẻ mặt Tần Tứ rất phức tạp.

“Sau khi chuẩn bị đầy đủ vật tế,” Mục Dịch Nhiên tiếp tục nói, “sẽ là ban ơn, đêm qua Hắc Thi Thiên đã chọn ra tín đồ thành tín nhất, lấy thân hiến tế. Cùng lúc đó thì điều kiện sàng lọc bài trừ người lạ và thanh lọc tín đồ vẫn tồn tại, thế nên Lý Tử Linh mới không may mắn thoát khỏi.”

Mọi người nghe thế thì sợ hãi không thôi, giọng Tần Tứ trầm thấp: “Nếu thế thì Chu Bân là tín đồ thành kính nhất được lựa chọn… ngẫm lại cũng rất có lý, đúng là Chu Bân rất chủ động trong chuyện chuẩn bị đồ tế, cũng rất… dám ra tay.”

Sa Liễu lại do dự nhìn Kha Tầm, đắn đo mãi mới nói được một câu: “Nhưng đêm qua không phải trong lều Kha Tầm cũng không đủ người sao, vậy mà anh ta vẫn bình yên vô sự, việc này phải giải thích thế nào?”

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.

“Đúng vậy, tại sao lại thế? Thứ kia nhìn tôi một lúc lâu, rõ ràng là rất muốn túm tôi ra.” Kha Tầm cũng nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, “Chẳng lẽ nó cũng giống anh, kì thị tôi?”

“…” Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc, “Tôi đã nói rồi, có lẽ không có một loại lực lượng nào có thể mạnh hơn tín ngưỡng. Thần linh tồn tại nhờ tín ngưỡng. Tín ngưỡng là một loại sức mạnh tinh thần, tôi nghĩ là chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần để đối kháng với sức mạnh tinh thần của thần linh. Đêm qua nó ở trên đỉnh lều của cậu, có lẽ đã cảm nhận được sức mạnh có thể đối kháng với nó.”

“Ý của anh là tôi dùng sức mạnh tinh thần của mình để chiến thắng nó?” Kha Tầm trợn tròn mắt.

“Hoặc cũng có lẽ là vô chiêu thắng hữu chiêu,” Mục Dịch Nhiên hờ hững nói, “người không có tín ngưỡng và sức mạnh tinh thần đối với thần linh cần tín ngưỡng để tồn tại thì không khác gì cục đá cứng.”

Kha Tầm nuông chiều nhìn hắn: “Anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.”

Mục Dịch Nhiên trầm mặt không để ý tới cậu.

Sa Liễu lại nghe kỹ từng lời hắn nói, không nhịn được truy hỏi Kha Tầm: “Nhất định là anh cũng có tín ngưỡng chứ? Anh tin vào giáo phái nào không?”

Kha Tầm ngửa đầu nhìn trời, cười cười: “Tín ngưỡng của tôi có thể không phù hợp với cô, với lại dù có tín giáo phái nào, thần linh nào đi nữa thì cũng phải rèn luyện cho sức mạnh tinh thần của mình mạnh lên… hoặc là biến bản thân thành một cục đá cứng.”

Sa Liễu cắn môi nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Tôi không muốn chết, tôi có ham muốn sống mãnh liệt, đây có được tính là sức mạnh tinh thần không?”

Mục Dịch Nhiên thản nhiên trả lời: “Không ai muốn chết cả, ai cũng muốn sống sót, việc này tôi tin là Chu Bân không thua kém gì cô đâu. Cả hai vợ chồng nhà họ Cảnh nữa, khát vọng sống sót bảo vệ con mình có thể mạnh hơn cô nhiều.”

Sa Liễu tái nhợt cả mặt: “Vậy… vậy phải làm thế nào mới được như Kha Tầm?”

Mục Dịch Nhiên tỏ vẻ từ chối trả lời, nhưng khi thấy tất cả mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm chờ đáp án thì đành lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ sức mạnh tín ngưỡng hay còn gọi là sức mạnh tinh thần này là chỉ toàn bộ sức mạnh tinh thần và sức mạnh tiềm tàng trong mỗi con người.

“Thứ sức mạnh này không xuất hiện ở thời gian nhất định, ngay cả chúng ta cũng không thể đánh giá nó mạnh hay yếu.”

“Có lẽ nó mạnh hơn nhiều so với bản thân tưởng tượng, mọi người thường nói sức mạnh của con người là vô hạn, chỉ là mình không biết mà thôi.”

“Cũng có lẽ là nó yếu tới mức không thể khiến chúng ta thỏa mãn, chỉ là mình tự đánh giá bản thân quá cao thôi.”

“Vậy nên tôi không thể xác định hộ mọi người được, có thể đối kháng với nó như Kha Tầm không, muốn xác định chỉ có thể tự thử, thành công và thất bại đều có một nửa cơ hội.”

Sa Liễu không dám thử, đành phải nhìn sang Vệ Đông tìm kiếm người giống mình.

Vệ Đông: “...”

“Tôi nghĩ Tiểu Kha chỉ là trường hợp đặc biệt,” Tần Tứ suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng, “nếu một người có thể chống lại tín ngưỡng của thần ma thì tồn tại của thần chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi cho rằng trong số chúng ta sẽ không thể có người thứ hai được như Tiểu Kha, vậy nên việc cần làm trước mắt là suy nghĩ xem phải đối phó với đêm nay thế nào, cùng với mau chóng tìm được manh mối liên quan tới ấn.”

“Đúng vậy, tôi là người chỉ cần tới trường thôi là chả còn xíu tinh thần nào, không thể dựa vào sức mạnh tinh thần để đấu với ma thần gì đó đâu,” Vệ Đông vội vàng nói, “chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách đi, đêm nay sợ là không chỉ có mỗi việc chọn người để hiến tế đâu, còn có chia lều, hiện tại chỉ còn lại chín người, nếu ba người một nhóm nói không chừng có thể bị chọn ba người để hiến tế.”

Cha Cảnh mẹ Cảnh nghe vậy cũng cuống, mẹ Cảnh giậm chân: “Vậy phải làm sao bây giờ, theo lời của mấy cậu thì không chuẩn bị đồ tế sẽ chết, chuẩn bị đồ tế cũng sẽ chết, chẳng còn đường sống nữa!”

Vệ Đông cười khổ: “Không để đường sống mới là bình thường, đừng quên đây là trong tranh, kéo chúng ta vào đây là muốn tìm mọi cách để giết chúng ta, cho một con đường sống rộng mở mới là thiếu thực tế ấy, những người như chúng ta đều cần phải tìm kiếm một đường sống trong chín đường chết, đi tới hay lùi lại đều là đường chết, phải tìm được đường sống trên đường chết.”

Sa Liễu nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Anh Mục có ý tưởng gì về ấn không?”

Mục Dịch Nhiên nói: “Tôi chỉ biết họa sĩ Cừu Kiện là một tín đồ sùng bái Sa Đà giáo, ấn của ông ta rất có thể ẩn giấu ở nơi có liên quan tới tôn giáo.”

“Chẳng lẽ là ở trong miếu Sa Đà?” Cha Cảnh hỏi.

“Cũng có thể là ở trên đồ hiến tế hoặc pháp khí nào đó.” Tần Tứ nói.

“Còn có… có thể ở trên đài thiên táng không?” Sa Liễu nói, “Dù sao chỗ đó cũng là nơi linh hồn của các tín đồ rời đi.”

Tần Tứ khẽ gật đầu: “Chúng ta không thể đứng đây nói suông được, phải hành động thôi, tìm hết những nơi có thể nghĩ đến. Gia định nhà anh Cảnh có thể tìm kiếm gần thôn làng. Triệu Đan tạm thời ngồi đây nghỉ ngơi đi, tôi nghĩ cô ấy chưa thể thoát khỏi nỗi đau vì mất Chu Bân, còn lại năm người chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm tới đài thiên táng tìm kiếm, một nhóm tới tìm ở miếu Sa Đà, buổi chiều cố gắng về sớm, nếu không có thu hoạch gì thì chúng ta còn phải tập trung nghĩ cách thoát khỏi đêm nay.”

Mọi người không ai phản đối, xét thấy đài thiên táng là xa nhất, cần đàn ông đi đứng nhanh nhẹn thể lực tốt, vì thế Tần Tứ chủ động đứng ra nhận, lại hỏi trong ba người Kha Tầm ai muốn đi cùng anh.

Mục Dịch Nhiên nói: “Tôi muốn tới miếu hỏi thăm một vài chuyện.”

Kha Tầm nhìn hắn lại nhìn Vệ Đông, cười nói: “Tôi đi cùng bác sĩ Tần, ba người vào thôn đi.”

Mọi người chia nhóm xong thì lập tức hành động, dốc sức tìm cách bảo vệ tính mạng của mình.

Còn một lúc nữa là trời tối đen, Kha Tầm và Tần Tứ quay về khu lều, thấy mọi người đều đã trở về đông đủ, chỉ thiếu Mục Dịch Nhiên.

Triệu Đan có vẻ là khóc đến ngất xỉu, được đặt nằm ở một góc lều.

“Mục Dịch Nhiên đâu?” Kha Tầm hỏi Vệ Đông.

“Buổi sáng lúc vừa ra khỏi lều thì anh ta đã bỏ rơi đám chúng tôi rồi,” Vệ Đông buồn bực, “Không biết chui đi đâu, hai đứa chúng tôi đi quanh miếu tìm rồi mà không thấy ấn gì hết.”

“Nhà anh Cảnh thì sao?” Tần Tứ hỏi.

Sắc mặt cha Cảnh xám xịt lắc đầu: “Đã tìm quanh lều và các khu nhà, không có phát hiện gì hết.”

Sa Liễu hỏi Tần Tứ: “Hai người thì sao? Có tìm được gì trên đài thiên táng không?”

“Tìm rồi, không có gì hết.” Tần Tứ trầm giọng nói.

“Làm sao bây giờ…” Mẹ Cảnh lo lắng, “Còn có thể ở chỗ nào nữa đây? Ấn có thể ở đâu chứ?”

Không ai trả lời được, cả căn lều chìm trong im lặng.

Khi trời sắp tối hẳn thì Mục Dịch Nhiên mới trở lại, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, thản nhiên nói: “Tốt nhất là nên dọn sạch mấy thứ đồ tế mọi người chuẩn bị đi.”

Ánh mắt Tần Tứ thay đổi: “Cậu nghe được tin tức gì sao?”

Mục Dịch Nhiên nói: “Không, ngôn ngữ là trở ngại lớn nhất. Nhưng tôi có cầm mấy cây hoa cỏ hôm qua hái được với Kha Tầm tới miếu, trưởng lão trong miếu có ngỏ ý xin mấy thứ này, có vẻ là định dùng để làm gì đó, nhưng không thể biết được trước đêm nay, đành phải chờ tới sáng mai.”

“Tôi nhắc mọi người dọn dẹp sạch sẽ những đồ tế kia là suy nghĩ của tôi trên đường đi về, tôi vẫn luôn cho rằng mấy thứ đồ tế này không có ích lợi gì với chúng ta.”

“Lúc trước tôi cũng có nói rồi, thứ kia nhờ vào đồ tế nên càng thêm lớn mạnh, chúng ta không thể xác định sau khi nó đã mạnh tới mức độ nó muốn thì sẽ xảy ra chuyện gì, có phải là một loại tai họa đối với chúng ta không.”

“Mà chúng ta cũng biết, bất kể là có chuẩn bị vật tế hay không thì vẫn sẽ bị thứ kia lựa chọn, thế thì thay vì giữ lại để nó càng thêm lớn mạnh, chẳng bằng dứt khoát dọn sạch.”

Sa Liễu có hơi do dự nhìn hắn, đắn đo mãi mới nói: “Nhưng… tôi cho rằng, nếu giữ đồ tế thì có lẽ vật kia sẽ chỉ lựa chọn một người trong số chúng ta, hoặc cũng chỉ là số ít, nhưng nếu vứt hết đồ tế đi thì rất có thể tất cả mọi người sẽ chết sạch…”

Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Giữ lại hoặc bỏ đi mọi người tự quyết định, tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi.”

Sa Liễu không nói gì nữa, cúi đầu dùng góc áo lau mắt kính.
Hết chương 15.