Một tiếng kêu thất thanh từ lều lớn truyền ra, quái vật khổng lồ trên đỉnh lều bỗng ngẩng mặt lên, sau đó mang theo tám cánh tay khua khoắng đi về phía tiếng kêu.
Tiếng kêu sợ hãi nhanh chóng biến thành tiếng kêu thảm thiết, bởi vì quá thê thảm nên Kha Tầm chưa nhận ra là tiếng ai.
Những cánh tay của bóng đen khổng lồ tụ hết về phía trước, thân thể chắn tầm mắt Kha Tầm, tiếng kêu thảm thiết đứt quãng trước người nó, chẳng lâu sau đã không còn tiếng động gì nữa. Kha Tầm đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nó sẽ quay lại thì nó lại đi thẳng tới lều của Chu Bân và Tần Tứ, cúi người thò tay xuống xách một người trong lều ra.
Người này hét to một câu tại sao, sau đó bị mấy cánh tay khổng lồ nắm chặt, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn đâm thẳng vào xương cốt mọi người, lạnh buốt.
Kha Tầm còn đang bất ngờ thì chợt thấy có bóng người hắt lên lều, còn chưa kịp phản ứng thì mành lều đã bị xốc lên, sau đó có một người lách vào.
Chính xác mà nói thì là hai người, Tần Tứ cõng Triệu Đan đã hôn mê.
“Sao ——” Kha Tầm vừa mới mở lời đã bị Tần Tứ che miệng lại, cũng nhanh chóng đặt Triệu Đan nằm xuống, anh cũng nằm xuống theo.
Kha Tầm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoang mang nằm tại chỗ, chẳng bao lâu sau tiếng kêu thảm thiết của Chu Bân đã biến mất, bóng đen khổng lồ kia lại quay trở về lều bên này một lần nữa.
Kha Tầm nâng mắt nhìn thân hình to lớn của nó bên trên, sáu cánh tay múa may trên không, hai tay còn lại thì đang cầm một vật gì đó vẫn còn nhỏ máu.
Bóng đen khổng lồ cúi người, cánh tay cầm theo “thứ kia” gác lên đỉnh lều, hai thứ kia hiện ra trước mắt, núi tuyết hắt ánh sáng trắng bệch tới tạc nên hình dáng rõ ràng.
Là hai bộ xương mới nguyên.
Trên xương vẫn còn máu và thứ gì đó không biết là nội tạng hay thịt đang từ từ chảy dọc xuống lều.
Kha Tầm nhìn nó chằm chằm, nắm chặt cục đá trong tay, tự nhủ trước khi chết kiểu gì cũng phải đập vào mắt nó.
Sắc trời dần sáng lên, bóng đen khổng lồ rời đi cùng đồ tế đêm nay của mình.
Kha Tầm ngồi dậy nhìn về phía Tần Tứ.
Khuôn mặt Tần Tứ có chút tiều tụy, anh day day trán, giọng nói trầm thấp: “Tôi cũng không hiểu ra sao nữa, theo lý thuyết thì người chuẩn bị được nhiều vật tế nhất chính là Chu Bân, nhưng tối qua, thứ kia lại vẫn chọn lều của chúng tôi… Chu Bân thấy nó định bắt mình thì bảo tôi dẫn Triệu Đan tới tìm cậu… có lẽ là cậu ta vẫn ôm một tia hi vọng cho Triệu Đan, thấy đồ tế mình chuẩn bị không có tác dụng thì để ba chúng ta gộp lại thành một nhóm, hy vọng có thể tránh được thứ kia giết tới.”
Kha Tầm nhìn Triệu Đan còn đang hôn mê, ngửa đầu nhìn về phía vết máu khô đỏ thẫm hình bộ xương trên đỉnh lều, vết máu ở vị trí đầu còn trống ra hai hốc mắt như đang nhìn Triệu Đan.
“Chí ít thì cậu ta đối xử với bạn gái của mình rất tốt.” Kha Tầm rời tầm mắt, đứng lên đang định đi ra ngoài thì chợt thấy mành lều bị xốc lên, Mục Dịch Nhiên sầm mặt bước nhanh tới, Kha Tầm cong môi đang định chào hỏi lại ăn trọn một đấm, lảo đảo lùi về sau hai bước rồi ngã nằm xuống thảm, mũi chảy hai hàng máu, ngửa mặt cười nhìn Mục Dịch Nhiên.
“Không có lần sau.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cậu, sau đó xoay người rời khỏi lều.
Kha Tầm lấy tay lau lau mấy cái, sau đó ngồi trên thảm thở hổn hển, nghiêng mặt cười nhìn Tần Tứ: “Anh đoán xem vì sao anh ta lại đánh tôi.”
Tần Tứ ngồi ở bên cạnh xoa huyệt Thái Dương: “Tôi nghĩ là vì hôm qua cậu tự tiện đánh ngất cậu ta.”
Lồng ngực Kha Tầm phập phồng, cậu cười mấy tiếng: “Vậy à, thế mà tôi còn tưởng đó là một cách thể hiện ‘lo lắng’ theo kiểu bạo lực đấy.”
Ra khỏi lều, Kha Tầm thấy Mục Dịch Nhiên đang dùng hai tấm thảm che lại hai thi thể cuộn tròn cách đó không xa.
Nói là cuộn tròn cũng không đúng. Hai thi thể này giống như người cao su bị hút hết không khí, nhăn nhúm thành một đống.
Mành lều của Mục Dịch Nhiên và Vệ Đông hơi hé mở, loáng thoáng nhìn thấy một người mặt mũi trắng bệch đang ngồi ôm đầu gối, là Sa Liễu.
Lúc Vệ Đông tỉnh lại thì Triệu Đan cũng tỉnh, tiếng khóc đau đớn xé lòng quanh quẩn giữa những căn lều. Một người vốn nhát gan như Triệu Đan lúc này lại nhào tới thi thể đã bị rút xương của Chu Bân, ai kéo cũng không chịu rời đi.
“Tại sao?!” Vệ Đông đỏ hồng mắt, nắm chặt nắm tay hỏi Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Không phải đã thu thập đủ toàn bộ vật tế sao? Vì sao vẫn sẽ gặp chuyện?” Cha Cảnh cũng run giọng hỏi.
Tần Tứ cau chặt mày: “Nhất định là sai lầm ở chỗ nào đó, có thể là chúng ta đã nghĩ sai hoặc bỏ sót thứ gì đó.”
“Ngũ Tuệ Lộ, Ngũ Cống Nhục, Đa Mỗ, rượu tế, chén cúng, đèn cúng, Dát Lạp, Đương Khách,” Sa Liễu nâng mắt kính, môi trắng nhợt, “chúng ta đều đã chuẩn bị đủ, thậm chỉ còn chuẩn bị đủ các loại, vì sao… vì sao…”
Không ai trả lời cô, mọi người chợt chìm vào nỗi hoang mang, bất lực và hoảng sợ.
“Tôi nhớ ra rồi,” Ánh mắt che kín tơ máu của Sa Liễu bỗng mở lớn, “Trên sách có nói, những vật tế cần hiến cho hung thần ác sát phải được xếp trên da của bé trai! Bởi vì da của bé trai có thể trấn áp ma quái muốn phá hoại nghi thức thờ cúng —— có phải vì vậy nên chúng ta mới thất bại trong gang tấc?”
“Mấy thứ cô nói toàn là tà giáo!” Mẹ Cảnh không nhịn nổi nữa, tức giận kêu lên, sau đó ôm chặt bảo vệ con mình, Sa Liễu nhắc tới bé trai khiến bà rất căng thẳng và đề phòng.
“Giáo phái đứng đắn nào lại dùng mấy thứ kia làm đồ tế?!” Cha Cảnh cũng tức giận mắng.
Sa Liễu im lặng nhìn vợ chồng nhà họ Cảnh, nhẹ giọng nói: “Đối với những tín đồ thành kính thì dâng hiến bản thân chính là một loại vinh quang.
“Tôi từng gặp trường hợp như thế rồi, ở mấy vùng núi cao, người ở đó rất sùng bái thành kính Sa Đà giáo, có khi đang là bạn bè thân thiết, nhiệt tình chạm cốc nói cười, nhưng chỉ cần một câu của trưởng lão là bọn họ có thể không chút do dự cắt luôn đầu bạn mình theo mệnh lệnh.
“Càng là những người không tiếp xúc với khoa học thì ảnh hưởng của tín ngưỡng đối với họ càng lớn và thao túng họ lại càng dễ, đối với bọn họ thì cái chết không đáng sợ, sống và chết đều là một phần của luân hồi, là thuận theo tự nhiên, vậy nên họ không cảm thấy mấy kiểu hiến tế máu me dã man này là đáng sợ và mất nhân tính.
“Nói cách khác thì trong suy nghĩ của bọn họ, chết đi hay sinh ra đều là do thần ban tặng, sống chết ngang hàng, thân thể chỉ là một lớp da mục ruỗng, không đáng coi trọng, cũng chẳng đáng giữ gìn, thậm chí có rất nhiều giáo phái coi việc tra tấn là một phương pháp tu hành thể xác và tinh thần, thân thể càng chịu nhiều đau đớn thì tu vi càng thâm sâu, linh hồn càng sạch sẽ.
“Vậy nên… người ngoài rất khó chấp nhận và tiếp thu việc hiến tế này, nhưng ở những nơi theo Sa Đà giáo thì không có gì đáng để ngạc nhiên cả, bọn họ tu luyện linh hồn, là tinh thần chứ không phải thân thể.”
“Cút đi!” Mẹ Cảnh chỉ thẳng mặt Sa Liễu mà mắng, “Tôi không quan tâm đây là đâu, cũng không quan tâm bọn họ thờ cúng cung phụng thần thánh nào, nhà chúng tôi không tin! Đừng hòng nhăm nhe tới người nhà chúng tôi! Mặc kệ cô nghe thấy hay đọc được cái gì, còn dám nói một câu nào nữa thì tôi liều mạng với cô!”
Sa Liễu không trả lời, chỉ cúi đầu đỡ mắt kính.
“Việc việc khẩn cấp bây giờ là,” Tần Tứ mở miệng, “phải tìm ra nguyên nhân vì sao Chu Bân bị lựa chọn, nếu không thì đêm nay những người khác cũng khó mà thoát khỏi cái chết.”
Anh vừa suy nghĩ vừa nói: “Tối hôm qua, cả lều của tôi và Chu Bân lẫn lều của gia đình nhà anh Cảnh đều đặt tất cả đồ tế đã chuẩn bị được, thậm chí Lý Tử Linh cũng có Ngũ Tuệ Lộ, hôm qua Chu Bân cũng gom được đồ, xin được bốn loại Tuệ Lộ từ chỗ Sa Liễu, thêm Ngũ Cống Nhục tự cậu ta kiếm được, còn có… mấy thứ lấy được trên đài thiên táng, lúc về cậu ta còn sửa sang lại theo lời Sa Liễu, có thể nói là đồ tế trong lều của bọn tôi hoàn chỉnh nhất, thật sự không hiểu vì sao chúng tôi lại bị chọn.”
Cha Cảnh cũng ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là cậu ta phạm phải điều cấm kị nào đó, giết người trong tranh để lấy thịt người, hôm qua cậu ta còn cắt chém thi thể trên đài thiên táng, đó là khinh nhờn người chết, loại hành vi này rất có thể đã khiến trời đất nổi giận, vậy nên thứ kia mới chọn cậu ta!”
“Nói thế thì cũng không phải không có khả năng,” Tần Tứ trầm ngâm rồi lại nhìn về phía Kha Tầm, “tôi còn một thắc mắc, tối hôm qua, thứ kia đi tới lều của Tiểu Kha – người phù hợp với điều kiện sàng lọc đầu tiên, vì sao nó lại không chọn Tiểu Kha? Tôi thật sự không hiểu, lúc nó nhìn vào lều thì Tiểu Kha có phát hiện gì không?”
“Tôi cũng không rõ,” Kha Tầm nhún nhún vai, thấy Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn qua thì cậu còn vô tội chớp chớp mắt, trước khi Mục Dịch Nhiên sầm mặt lại thì vội rời ánh nhìn qua Tần Tứ, “thật ra tôi cảm thấy nó định lôi tôi ra rồi, nó cứ ở phía trên nhìn tôi suốt, dường như đang quan sát tôi, nhưng chẳng hiểu sao lại phải quan sát lâu như vậy.”
“Có thể nó đang đánh giá chất lượng miếng thịt này.” Vệ Đông nói.
“Vậy thì càng không cần do dự, chất lượng như tôi mà cần phải soi mói?” Kha Tầm nói.
“Tôi không cho rằng nó sẽ bỏ qua bất kì người nào đủ điều kiện,” Mục Dịch Nhiên nói, “Lý Tử Linh chính là một ví dụ, tình huống của cô ta hoàn toàn trái ngược với Chu Bân, Chu Bân đã đúng số người trong lều, cũng tập hợp nhiều đồ tế nhất, Lý Tử Linh không thỏa mãn điều kiện đủ người trong lều, bên cạnh cũng không có đồ tế, hai người đều bị lựa chọn, điều này chỉ có một cách giải thích —— điều kiện sàng lọc thứ hai mọi người đoán là sai, nhưng cũng không thể bỏ qua, Kha Tầm là người duy nhất thỏa mãn điều kiện đầu tiên mà vẫn sống sót.”
“Nói vậy thì,” Tần Tứ có hơi kinh ngạc nhìn về phía Kha Tầm, “Tiểu Kha có lẽ người đã thỏa mãn điều kiện tự bảo vệ mình?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên mặt Kha Tầm.
Kha Tầm cúi đầu nhìn bản thân: “Hình như tôi cũng đâu có làm gì, ngay cả Ngũ Tuệ Lộ tôi cũng không lấy, với lại ngay từ đầu tôi đã một mình một lều rồi, chẳng lẽ trên người tôi còn có thêm hai linh hồn một nam một nữ, vào lúc tôi không để ý đã bị bọn họ chiếm xác?”
“Tối hôm qua lúc thứ kia kề sát đỉnh lều thì cậu đang làm gì?” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng hỏi cậu.
“Nghĩ tới anh đó.” Kha Tầm nói.
Thấy Mục Dịch Nhiên biến sắc chuẩn bị nâng tay, Kha Tầm vội vàng bước mấy bước tránh đi: “Tôi nhớ nhầm đấy, để tôi nghĩ lại… à hình như lúc đó tôi đang chửi nó, tôi còn giơ ngón giữa với nó —— chẳng lẽ ra dấu tay như vậy đã tiến hành công kích pháp thuật gì đó với nó, cho nên nó không dám làm gì tôi?”
“Vl, nói như ông thì từ nhỏ tới lớn tôi đã hao tổn biết bao nhiêu là pháp thuật?” Vệ Đông giơ ngón giữa với cậu.
“Nếu không phải thì tôi cũng chẳng biết vì sao nữa.” Kha Tầm nói.
“Tôi có một phỏng đoán,” Mục Dịch Nhiên bỗng nhìn mọi người, “về điều kiện tử vong.”
Hết chương 14.