Tuy hai cái xác vẫn còn giữ đầy đủ hình người nhưng nhìn kỹ hơn mới nhận ra hai người kia đã bị vật sắc nhọn cắt đứt thành từng miếng thịt không khác gì phile gà, sau đó được xếp chỉnh tề thành hình trên mặt đất.
Quần áo trên người sũng máu, nhăn nhúm đặt trên cái xác, mặt đất bên dưới cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ đen, mùi máu tươi đặc quánh xộc lên, xung quanh xác chết là khoảng mười con quạ, thấy Mục Dịch Nhiên đi tới cũng chẳng thèm trốn đi, nhìn chằm chằm bên này bằng con mắt đen ngòm vô hồn.
Kha Tầm xoay người há mồm muốn nôn, Vệ Đông sợ đến độ dùng cả mông và tay để lùi về sau bảy tám mét thì nói: “Cái đcm chứ! Cậu nhìn thấy gì hả?!”
Kha Tầm xua xua tay, nhịn một lúc lâu mới nuốt được cảm giác buồn nôn vào trong họng, hít hai hơi không khí khó ngửi, cắn răng quay đầu lại một lần nữa.
Mục Dịch Nhiên vẫn còn đang nhìn thi thể, trầm ngâm suy tư.
Kha Tầm cố gắng nhìn về phía hai cái xác, hai người nằm song song ở đây, nếu bỏ qua đoạn cơ thể bị cắt thành từng khối thì tư thế khi chết của cả hai khá bình yên, hai cánh tay đặt thẳng thớm hai bên người, chân cũng duỗi thẳng, đầu cũng được đặt cho mặt nhìn về phía trước đúng tiêu chuẩn.
Mặt… Kha Tầm nhìn thêm vài lần, đôi mắt còn chưa trải sự đời của cô bé học sinh 16 17 tuổi đã nhắm lại, gương mặt bị máu đen che đi vẻ ngây ngô vốn có, mái tóc dài rối bời trộn cùng với máu bê bết trên mặt đất, rõ ràng là một cơ thể căng tràn thanh xuân, ấy vậy mà giờ đây chẳng khác nào một đống thịt nát bấy.
Kha Tầm không thể tưởng tượng được cô gái trẻ này đã phải trải qua chuyện đáng sợ gì trước khi chết, cô đã sợ hãi và đau đớn đến mức nào, muốn trở về nhà ra sao trong suốt quá trình bị thứ sức mạnh khủng bố không thể cưỡng lại kia xâu xé như súc vật này.
Hai tay Kha Tầm buông thõng bên người vô thức run rẩy, cậu lập tức siết chặt thành nắm đấm.
“Anh kiểm tra xong chưa?” Cậu hỏi Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên nâng mi nhìn cậu, khẽ gật đầu.
Kha Tầm không nói đến câu thứ hai, đi tới cầm lấy chiếc xẻng bị ném cách đó không xa bắt đầu đào đất.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, không nói gì.
Vệ Đông đứng cách xa không dám lại gần, đành phải lớn tiếng hỏi Kha Tầm: “Cậu đang làm gì đó? Đừng có làm càn thế!”
Kha Tầm vẫn cứ đào đất, không quan tâm tới cậu ta.
Quạ bay lượn trong không trung ngày một đông hơn, chúng không ngừng đáp xuống, có vài con quạ đen không thèm để ý tới Mục Dịch Nhiên vẫn đứng bất động bên cạnh thi thể, chúng sà xuống cái xác, bắt đầu rỉa thịt với cái mỏ nhọn hoắt của mình.
Mục Dịch Nhiên hơi nhíu mày, lùi về sau vài bước.
Kha Tầm nghe thấy âm thanh, quay đầu lại vừa nhìn thì bỗng giận đùng đùng, cậu vung cái xẻng về hướng đám quạ đang bu xác: “Đmm! Cút đi!”
Nhưng có quá nhiều quạ, quét được mấy con đi thì lại có mấy con nữa đậu xuống, thậm chí còn nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã bu kín hai cái xác, dưới sự bao phủ của lũ quạ, gần như không thể nhìn thấy thi thể nữa.
Kha Tầm không muốn động tới thi thể, chân tay gò bó suốt một lúc lâu vẫn công cốc, cuối cùng cậu quyết định xúc đất đắp lên thi thể, lũ quạ lởn vởn bên cạnh, mấy chục, thậm chí là hơn một trăm con quạ đồng loạt lạnh lùng theo dõi cậu.
“Kha Tầm.” Mục Dịch Nhiên bỗng thấp giọng gọi cậu, “Dừng lại đi, đừng chôn nữa.”
Kha Tầm siết chặt cây xẻng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cứ để mặc bọn họ bị chim ăn hay sao?”
“Cậu xem chúng đang làm gì đi.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.
Kha Tầm quay sang nhìn lũ quạ, chỉ thấy những con mắt tối đen tĩnh mịch.
“Nếu cậu chôn hai người kia, sợ rằng người tiếp theo sẽ là cậu đấy.” Trong giọng nói của Mục Dịch Nhiên phảng phất chút cảnh cáo, hắn lùi về sau mấy bước, “Bỏ xẻng xuống, lại đây.”
Kha Tầm mím chặt môi, một lát sau mới ném xẻng đi, bước về phía Mục Dịch Nhiên: “Anh điều tra xong rồi phải không, tôi muốn về.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, trong giọng nói hờ hững ấy có chút bao dung khó nhận ra: “Tôi không cần điều tra.”
“Đông tử, đi thôi.” Kha Tầm lập tức xoay người, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất hoang này theo con đường đi tới.
Còn một lúc nữa mới về đến làng, Kha Tầm nhìn thấy có vài người đang đi ra ngoài với nhau, hướng bọn họ đi cũng chính là mảnh đất kia, Lưu Vũ Phi đi tít đằng trước, thấy Vệ Đông cũng không thèm chào hỏi.
Tất cả mọi người đều đang cố gắng tìm kiếm manh mối.
Kha Tầm ổn định lại cảm xúc, sau đó quay đầu hỏi Mục Dịch Nhiên: “Vừa rồi anh có tra ra đầu mối gì không?”
Mục Dịch Nhiên liếc mắt nhìn cậu, hờ hững nói: “Cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ nói cho cậu những manh mối mình tra được?”
Kha Tầm nghẹn họng, Vệ Đông bên cạnh cũng cứng đờ, nhìn theo bóng lưng Mục Dịch Nhiên vẫn đang tiến về phía trước: “Tuy nói vậy cũng chẳng sai nhưng sao tôi vẫn cảm thấy có hơi chạnh lòng…”
Kha Tầm rũ mắt nghĩ một chút rồi bước nhanh theo sau, nghiêng đầu với Mục Dịch Nhiên: “Nói cũng đúng, anh đúng là không có nghĩa vụ phải chia sẻ những manh mối mình tìm được cho mấy người còn chưa gặp nhau bao giờ như chúng tôi, chúng ta không quen không thân, anh nói cho tôi thì là tình nghĩa, không nói cho tôi thì cũng là bổn phận, tôi cũng không thể vì thế mà hận anh trách anh, giờ vốn là thời đại không ai cho không ai cái gì.”
“Nếu vậy thì chúng ta bàn bạc từ góc độ hợp tác cùng có lợi đi. Tôi cảm thấy mình vẫn có chút giá trị lợi dụng, tôi cũng không ăn không manh mối của anh, anh ra giá, tôi sẽ hồi đáp, sao nào?”
Mục Dịch Nhiên liếc nhìn cậu không chút dao động, lãnh đạm mở miệng: “Cậu muốn hồi đáp kiểu gì?”
Kha Tầm vò rối tóc trên đầu, nghiêm túc trả lời: “Tôi là loại học hành dốt nát nên cũng chẳng thể cống hiến trí tuệ giúp anh được, nhưng về thể lực thì hẳn là không vấn đề, nếu anh có việc gì cần người sống làm thì có thể giao cho tôi, anh chỉ cần phụ trách nói miệng là được, ok chứ?”
“Cậu nhìn tôi giống người liệt tứ chi lắm sao?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
“Không hề, tôi thấy anh giống sếp sòng chuyên ngồi một chỗ chỉ huy có khả năng giết người ta ra bã trong lúc nói cười hơn,” Kha Tầm thành khẩn nói, “sếp à, cầu gánh, nhận em làm tiểu đệ đi, thu một tặng một, bán đứt không bồi thường.”
“Có ông mới là đồ tặng kèm, cả nhà ông là hàng tặng kèm.” Vệ Đông giận.
“Đùi cậu to hay đùi anh ta to?” Kha Tầm hỏi.
“Chào sếp, em là hàng tặng kèm đây ạ.” Vệ Đông nói với Mục Dịch Nhiên.
Có lẽ vì hành vi ôm đùi bất chấp mặt mũi không hề giấu giếm của hai người này làm dao động, hoặc cũng có thể đã dự liệu được dù có hắt hủi thì hai đứa ngu ngốc này vẫn sẽ bám riết không tha, Mục Dịch Nhiên đanh mặt một hồi, cuối cùng cũng mở miệng: “Đây là bức tranh đầu tiên hai người tiến vào, các cậu không biết rất nhiều chuyện. Những người chúng tôi cũng không phải luôn bình an vô sự như các cậu thấy. Thế nên nếu hai người thật sự muốn lập nhóm với tôi thì phải đồng ý một điều kiện của tôi trước.”
“Nói đi.” Kha Tầm nhìn hắn.
Gương mặt nghiêm túc trước mắt khiến nét lạnh lùng trên mặt Mục Dịch Nhiên tản bớt, nếu đối phương trực tiếp đồng ý không cần suy nghĩ thì hắn lại thấy khó có thể tin tưởng.
Cuối cùng hắn cũng bình thản mở miệng: “Tôi muốn các cậu luôn luôn nhớ kỹ một điều, không được phép tiết lộ tất cả những manh mối thu thập được cho bất cứ người thứ ba nào ngoại trừ chúng ta nếu không có sự đồng ý của tôi. Được chứ?”
Vệ Đông nhìn Kha Tầm, cậu ta hiểu rõ thằng bạn nối khố này của mình, yêu cầu này không phù hợp với giá trị quan của thằng bạn cậu.
Kha Tầm nhìn ngoài thì luôn thấy tản mạn tùy ý, thậm chí còn hời hợt tự do, nhưng thân là một người mặc chung quần từ bé đến lớn với cậu, Vệ Đông biết thật ra cậu là một người rất đơn thuần, rất… thiện lương. Tuy từ bé đến lớn làm không ít việc tệ hại nhưng không phải chưa bao giờ làm việc tốt.
Kha Tầm không thích sân si hơn thiệt, cho đến tận bây giờ cũng chẳng phải người hẹp hòi ích kỷ gì.
Cậu dùng di sản mà cha mẹ để lại mở một phòng gym. Khi bản thân sung túc cũng chưa bao giờ quên đi anh em bạn bè bên cạnh.
Kha Tầm lôi hết anh em và bạn bè có gia cảnh khó khăn, không có khả năng tự kiếm tiền và sắp chết đói vào phòng gym của mình, ai làm PT được thì làm PT, không làm được thì làm lễ tân, làm nội vụ, làm kế toán, mà nếu không làm được nữa thì cho bảo trì máy móc, quét tước làm vệ sinh, đi phát quảng cáo bên ngoài, về đãi ngộ cũng cố gắng giúp bọn họ để không lo cơm áo.
Thế nên một người như Kha Tầm, dù không đến mức suốt ngày đi giúp đỡ người khó khăn ngoài đường, nhưng nếu là chuyện đặt trước mặt cậu thì cậu sẽ không ngại giúp một tay khi có thể.
Mà nhìn tình huống trước mắt, thứ mà tất cả những người tiến vào trong bức tranh này phải đối mặt không phải bần cùng, không phải đói khát mà là chuyện sống chết. Nếu giúp một tay có lẽ sẽ cứu được một hoặc thậm chí vài mạng người, còn nếu không giúp thì ở trong tình cảnh này sẽ chẳng khác nào giết chết người ta.
Vệ Đông không chắc Kha Tầm có thể đồng ý với điều kiện của Mục Dịch Nhiên hay không, Kha Tầm không phải thánh mẫu, nhưng cũng chẳng phải satan.
“Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên cũng nhìn Kha Tầm.
Người này vừa mới vào tranh, có chút nóng tính, có chút ngây thơ lại hơi gợi đòn, nhưng vẫn có thể dùng đôi mắt trong veo thuần khiết kia làm cho tim hắn… vô thức mềm nhũn.
Mục Dịch Nhiên buông mi, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước: “Vì trong bức tranh này, thứ có thể giết chết cậu không chỉ là ‘thứ đó’ mà còn là cả người sống nữa.”
“Ý anh là có thể những người vào trong tranh giống chúng ta sẽ giết chúng ta?” Kha Tầm nheo mắt lại, “Tại sao?”
“Trong tranh có một quy tắc,” Ánh mắt lạnh lùng của Mục Dịch Nhiên nhìn về phía ngôi làng tĩnh mịch trước mắt, “trước tôi có nói rồi, chúng ta chỉ có bảy ngày, nếu không thể tìm thấy chữ ký hoặc ấn chương của họa sĩ vẽ bức tranh này trong bảy ngày thì tất cả mọi người đều sẽ chết. Mà trong bảy ngày này, ngày nào cũng sẽ có người bị thứ sức mạnh kỳ quái ở thế giới trong tranh hại chết, nhưng cũng không hẳn là không thể tránh né việc này.”
“Trên thực tế, tử vong vì sức mạnh của bức tranh là ngẫu nhiên, ví dụ như đêm qua, vốn cậu đang gặp nguy hiểm nhưng vì có chuyện bất ngờ xảy ra ở gian nhà chính nên cậu tránh được một kiếp, đó cũng không phải thiết lập từ trước của sức mạnh trong tranh, dù là đen đủi phải chết hay may mắn sống sót thì đều là chuyện ngẫu nhiên.”
“Nhưng thế giới trong tranh này có một quy tắc không thể sửa đổi hay phản kháng —— nếu trong bảy ngày mà có một ngày nào đó không có bất cứ người nào tử vong do tính ngẫu nhiên của tranh thì từ tám giờ đến chín giờ sáng ngày hôm sau, tất cả người còn sống sẽ phải tụ lại với nhau, cùng bỏ phiếu để chọn ra một người… phải chết.”
Hết chương 9.