“Xảy ra chuyện gì thì tôi không biết,” Mục Dịch Nhiên lãnh đạm nhìn cậu, “Một người đã trải qua sự việc tương tự trong bức tranh trước, sau đó bị phản phệ một cách rất kỳ quái và thê thảm.”
“Vậy được, không gấp nữa.” Kha Tầm nhún vai, “Vậy nếu tôi vẽ mai rùa hay râu dê lên mặt chúng nó thì sao?”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu như nhìn thằng thiểu năng: “Trong văn hóa thần quỷ của Trung Quốc, dù là thần hay quỷ thì cũng không được làm nhục.”
“Thế quỷ thần có thể làm nhục con người chắc?” Kha Tầm bất đắc dĩ.
Sau khi kiểm tra, mọi người vẫn không có phát hiện gì khả quan, quay sang nhìn sắc trời, dù sương mù vẫn tràn ngập nhưng cũng biết là đã sáng, cả đám đóng cửa gian nhà chính lại rồi đi ra ngoài.
Kha Tầm nhớ tối hôm qua ông lão kia đã dặn dò tám giờ sáng nay phải tới nhà ông ta tập hợp, vì vậy cậu liền đi gọi Vệ Đông đã chờ sẵn ngoài sân.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy ông chủ quán bánh rán suy sụp ngồi bệt dưới đất, mặt nhem nhuốc nước, chẳng hiểu là mồ hôi hay nước mắt.
Cuối cùng Vệ Đông cũng nhớ lại lời mà Lưu Vũ Phi đã nói với mình hôm qua, cậu đi qua nói với ông chủ tiệm bánh rán: “Đừng cố làm những chuyện vô ích nữa, không thoát khỏi đây được đâu, ông chạy đi đâu thì cuối cùng cũng sẽ trở về chỗ này, chẳng thà đi cùng với mọi người, chưa biết chừng hôm nay có thể tìm ra cách trở về.”
Ông chủ tiệm bánh rán đờ đẫn đứng dậy, bước từng bước theo mọi người như con rối gỗ.
Kha Tầm hỏi Vệ Đông: “Chạy đi đâu cũng trở lại nơi này là sao?”
Vệ Đông chỉ vào đám sương mù đằng xa: “Lưu Vũ Phi nói dù chạy tới hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ trở về điểm xuất phát trước khi chạy, cái này cũng giống như khi đặt một bức tranh trước mặt ông, người trong bức tranh chạy về hướng khung tranh bên trái, chạy ra ngoài khung rồi thì sẽ lại xuất hiện ở cạnh bên phải vậy, sau đó lại chạy về chỗ bắt đầu, hiểu chứ? Dù sao thì chạy kiểu gì cũng không ra khỏi cái khung đó được.”
“… Tuyệt vọng vãi.” Kha Tầm thở dài.
“Thế ông nhìn thấy cái gì trong phòng đó thế?” Vệ Đông hỏi.
Kha Tầm nói lại đơn giản cho cậu, ngẩng lên thấy Mục Dịch Nhiên đang đi đằng trước thì vội bước đuổi theo, đồng thời lên tiếng hỏi: “Anh Tiểu Mục, anh thử nói coi lúc đó anh đã phát hiện ra điều gì trong linh đường?”
Mục Dịch Nhiên nhắm mắt lại, Kha Tầm nhìn ra sự bất lực trên gương mặt lạnh lùng của hắn mà bỗng mềm hết cả người, quyết định không hỏi dồn nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, lẳng lặng chờ đợi.
Mục Dịch Nhiên buông mi nhìn người trước mặt mình, mái tóc ngắn lộn xộn khiến người này nhìn có vẻ hơi biếng nhác, có chút ngang ngạnh không gò bó, nhưng dưới hàng lông mày xinh đẹp nổi bật kia lại là một đôi mắt vừa đơn thuần lại vừa chân thật, trắng đen rõ ràng, ánh sáng trong veo lấp láy qua từng ánh nhìn.
Chỉ nhìn gương mặt này thôi thì thật sự không thể nhìn ra được người này thuộc dạng mặt dày và ngu ngốc.
Mục Dịch Nhiên nhếch môi nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Gỗ dùng làm vật liệu đóng quan tài kia có vấn đề. Bình thường gỗ làm quan tài sẽ dùng gỗ lim, gỗ cây hông, gỗ thông hoặc trộn giữa gỗ thông liễu và gỗ bách. Nhưng cỗ quan tài trong linh đường kia lại dùng gỗ bách thuần chứ không phải gỗ bách pha.”
“Vậy nên?” Kha Tầm nhìn hắn.
Trong văn hóa mai táng của một số địa phương ở Trung Quốc thì cấm tuyệt đối không dùng gỗ cây liễu thuần hoặc gỗ bách thuần để làm vật liệu chế tạo quan tài.” Giọng Mục Dịch Nhiên trầm xuống, “Tục xưa truyền rằng vì cây liễu không ra hạt nên nếu dùng làm gỗ quan tài thì sẽ tuyệt tự. Còn nếu dùng gỗ bách thuần làm quan tài thì sẽ bị trời giáng.”
“Trời giáng?” Kha Tầm nhướn mày, “Bị Thiên lôi đánh hay sao?”
Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu: “Có thể nói như thế. Vậy nên dùng gỗ liễu thuần và gỗ bách thuần làm quan tài là tối kị trong mai táng, những địa phương có tập tục chôn cất sẽ không thể phạm vào sai lầm này.”
Kha Tầm quay đầu nhìn về nhà họ Lý đằng xa: “Nhưng người nhà này lại phạm vào điều kiêng kị, chứng tỏ…”
“Là cố ý phạm phải,” Mục Dịch Nhiên cũng quay lại nhìn thoáng qua với ánh mắt đầy hàm ý, “biết rõ mà còn cố tình vi phạm thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất giải thích cho hành động này, là biến kiêng kị thành nguyền rủa.”
Kha Tầm: “… Nguyền rủa? Giỏi thật. Tại sao lại làm vậy chứ?”
Mục Dịch Nhiên cụp mắt như đang trầm tư: “Dù là tranh thì nội dung cũng phải hợp logic, còn nếu như đây là tranh tả thực thì lại càng phải gần với thực tế hơn. Sau khi chúng ta tiến vào tranh thì đều đã trở thành một thành viên trong bức tranh này. Ở đây có người trông quan tài, có người chặt củi, người trông kho thóc, có trông kho hàng, có người đào đất làm huyệt…”
“Hình như thiếu gì đó.” Kha Tầm nhìn mấy người đang đi phía trước.
Mục Dịch Nhiên chớp mắt: “Thiếu đi nhân vật chính thứ hai trong nghi thức mai táng.”
“Ai?” Kha Tầm nhìn hắn.
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên chuyển tới trên mặt cậu: “Người nhà của người chết.”
Kha Tầm bỗng tỉnh ra: “Đúng rồi, tối hôm qua ngoại trừ những người chúng ta ở trong nhà thì không còn ai khác nữa. Chờ chút, liệu có khi nào ba người bị chết kia chính là người nhà?”
“Không phải.” Mục Dịch Nhiên chỉ vào mấy người đi đằng trước, “Ngoại hình của những người chúng ta giống hệt nhau, nếu là người nhà người chết thì phải mặc quần áo tang mới đúng, mà dù không phải thì chắc chắn vẻ ngoài cũng phải khác. Căn cứ theo tình hình ‘phân công’ trong nhà ông lão kia thì những người chúng ta hẳn chỉ là ‘dân làng’ thôi.”
“Vậy sao lại bắt dân làng túc trực bên linh cữu?” Kha Tầm hỏi.
“Có một số làng ít người thì nếu một gia đình có đám cưới đám ma thì toàn bộ dân làng sẽ đều phải tới giúp.” Mục Dịch Nhiên đáp.
Kha Tầm liền hỏi: “Chẳng nhẽ anh Tiểu Mục xuất thân từ dân làm nông giản dị chất phác?”
Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu: “Đọc nhiều sách vào.”
“Tôi dân thể dục.” Kha Tầm học dốt hoàn toàn không thấy xấu hổ, “Mà trong sách còn dạy anh phân biệt gỗ làm quan tài nữa cơ à?”
Mục Dịch Nhiên tỏ vẻ không muốn trả lời nhưng hình như lại sợ bị Kha Tầm đeo bám hỏi tiếp nên đành cố đáp: “Tôi có người bạn u mê nghề mộc.”
Chữ “u mê” này rất đáng chú ý, bình thường đi cùng u mê sẽ thường là những hành vi đề cử ép buộc người khác một cách điên cuồng —— có lẽ bình thường người này cũng đã bị nhồi nhét rất nhiều kiến thức về gỗ rồi.
“Vậy sao người nhà lại không xuất hiện nhỉ?” Kha Tầm sờ cằm trầm tư, “Người chết bị người ta nguyền rủa bằng cách dùng gỗ bách làm quan tài mà người nhà không ho he gì sao? Ai là người làm quan tài cho người chết?”
Mục Dịch Nhiên nói: “Tìm được đáp án cho câu hỏi đó thì đại khái cậu sẽ thoát được khỏi đây.”
Vừa đi vừa nói chuyện cũng đã tới nhà của ông lão tối hôm qua, sau khi vào cửa thì thấy trên bàn đã bày sẵn bánh bao, cháo gạo và bát đũa. Ông lão nhìn lướt qua mọi người bằng con mắt vô hồn chết chóc: “Đêm qua mọi người đã vất vả rồi, giờ ăn sáng đã. Ban ngày không phải làm gì, mọi người có thể nghỉ ngơi, đến tối thì nhớ quay lại nơi này để phân chia công việc đêm nay.”
Nói xong ông lão lập tức xoay người đi vào trong buồng.
Kha Tầm còn đang nghĩ xem thức ăn trên bàn liệu có độc hay không thì đã thấy hai ba người đi tới ngồi xuống ăn. Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy sắc mặt hắn âm trầm nhưng vẫn đi về hướng cái bàn rồi tự múc cháo cho mình.
“Không làm sao thật à?” Kha Tầm ngồi xuống cạnh hắn, thấy hắn xúc cháo đưa lên miệng, động tác rất tao nhã.
Lưu Vũ Phi bên cạnh mỉa mai: “Yên tâm mà ăn đi, nếu trong đồ ăn có độc thì chẳng việc gì phải gây ra lắm chuyện mụ mị như thế này để làm khó chúng ta. Cứ trực tiếp ném vào trong phòng cho nhịn đói một tháng là đảm bảo không đứa nào sống nổi.”
Kha Tầm vẫn đang nhìn Mục Dịch Nhiên: “Vậy mặt anh là làm sao vậy? Kén ăn à?”
Mục Dịch Nhiên lạnh lùng liếc cậu: “Muốn chết ngay lập tức thì tôi giúp cậu.”
Kha Tầm giật nảy nhớ lại cảnh bản thân hôm qua bị ông sếp này đè xuống đất không thể ngo ngoe thì lập tức vồ lấy hai cái bánh bao, vô cùng chân chó đưa cho sếp Mục một cái, sếp không thèm để ý tới cậu, cuối cùng bị Vệ Đông cuỗm mất.
Lưu Vũ Phi ngồi bên cạnh khinh bỉ vừa dùng thìa khuấy bát cháo loãng toẹt vừa tiếp lời Kha Tầm: “Tao đoán sắc mặt nó không tốt là vì hai đứa đi đào mộ đều đã chết hết rồi.”
Kha Tầm bỗng khựng lại quay sang đếm số người trong phòng thì thấy đúng là thiếu mất hai người phải đi đào mộ đêm qua: “Sao anh biết hai người kia đã chết?”
“Vì lão già kia không chờ hai người đó về đã dọn cơm cho chúng ta.” Lưu Vũ Phi hất mặt về phía trong buồng, “Nếu hai đứa nó còn sống thì lão già sẽ chờ đủ người mới nói.”
“Đm.” Vệ Đông khẽ chửi một tiếng, “Một đêm tạch năm mạng, cứ với hiệu suất này thì sau hôm nay chúng ta còn nổi mấy người?”
Không ai trả lời cậu, chỉ yên lặng ăn sáng, có người thì mặt chết lặng, có người thì như đang suy nghĩ, còn có người thì hồn vía đã bay đi đâu.
Hương vị bữa cơm này cũng thật sự rất khó tả, cháo thì nguội, bánh bao thì cứng, mấy miếng dưa muối thì nhìn thấy cả đốm mốc trắng, nhân bánh bao thì chẳng hiểu làm từ thứ gì mà ăn vào như rơm lại còn có mùi phân ngựa.
Nhưng dù khó ăn thì vẫn phải ăn, nếu không thì cũng chẳng có sức mà chống đỡ.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong, Mục Dịch Nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Kha Tầm kéo Vệ Đông theo: “Đi đâu vậy?”
“Ra ngoài tìm manh mối một chút.” Mục Dịch Nhiên thấp giọng đáp.
“Có thể đi lung tung được à? Anh không sợ gặp phải thứ gì sao?” Vệ Đông hỏi.
“Dựa theo nội dung mà bức tranh phản ánh thì hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra vào ban ngày.” Mục Dịch Nhiên nói, “Huống hồ vừa rồi khi ông lão nói chuyện thì cũng không đề cập tới việc không được đi ra ngoài, vì vậy chắc là không sao.”
“Vậy chúng tôi đi cùng anh.” Kha Tầm quyết tâm ôm chặt đùi sếp không buông.
Mục Dịch Nhiên không quan tâm đến cậu, hắn sải bước ra ngoài sân đi thẳng về hướng Bắc của làng.
Phía Bắc ngôi làng là một mảnh đất hoang, xa hơn là ranh giới mơ hồ hỗn độn không ai biết.
Tiếng quạ thê lương vang khắp bãi đất hoang, sau khi bay quanh mấy vòng thì đáp xuống một gò đất.
Kha Tầm và Vệ Đông bước đến theo chân Mục Dịch Nhiên, sau đó nhìn thấy hai cái xác ở trên gò đất.
Vệ Đông hét lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, sau đó dùng cả mông cả tay lết về đằng sau bảy tám bước mới dừng lại, run rẩy chỉ vào cái xác.
“Nhắm mắt lại, lượn qua một bên đi.” Kha Tầm đứng chắn trước mặt cậu ta, vốn cũng không quá muốn nhìn tình trạng tử vong của hai cái xác nhưng lại thấy Mục Dịch Nhiên trực tiếp đi tới gần đó, cúi đầu cẩn thận quan sát thi thể, cậu đành cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu để tiến tới nhìn hai cái xác.
Vừa nhìn một cái đã suýt nôn ngay tại trận.
Hết chương 8.