Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 1 - Chương 7




Kha Tầm hoảng hồn, gạt cả cánh tay giơ lên như muốn ngăn mình của Mục Dịch Nhiên, giơ chân đá mạnh vào cửa phòng chứa củi.

Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cánh cửa phòng chứa củi bị đá đập thẳng vào vách tường bên cạnh giữa khói bụi mịt mù, Kha Tầm xông nhanh vào thì thấy Vệ Đông và Lưu Vũ Phi tóc tết đang ôm mỗi người một cái rìu, dựa đầu vào nhau nép trong đống củi ở góc phòng, hoàn toàn không nhúc nhích.

“Đông tử —— ” Kha Tầm kêu lên, sự run rẩy tràn ngập trong giọng nói mà ngay cả cậu cũng chẳng hề nhận ra.

Vệ Đông chép miệng, thay đổi tư thế ngồi.

Kha Tầm: “…”

Ngủ à.

Thằng dở này hay thật.

Kha Tầm bước lên đá một phát vào đùi Vệ Đông, Vệ Đông mở mắt hoảng hốt lần mò cái rìu, tập trung nhìn rồi nhận ra là Kha Tầm mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, lớn tiếng nói: “Sao vậy? Ông qua đây làm gì? Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Gào cái gì,” Kha Tầm nghĩ lại vẫn còn sợ, lại đánh cậu ta thêm một cái, “Sao ông ngủ như chết thế, tôi đập cửa bên ngoài suýt sập cửa mà vẫn không thèm dậy.”

Vệ Đông móc hai nút vải từ trong lỗ tai ra: “Ông nói gì cơ?”

“… Ông bịt lỗ tai làm cái quái gì?” Kha Tầm cạn lời.

“Đm tôi sợ chứ sao!” Vệ Đông xanh mặt đứng dậy, “Tối qua ông không nghe thấy à? Cái tiếng kêu thảm thiết ở phòng bên kia dọa tôi suýt tè ra quần, hai bọn tôi lại không dám ra ngoài, cứ thế chịu đựng với cái tiếng kêu kinh dị đó, thế nên bịt luôn lỗ tai vào, đằng nào chả chết, thôi thì chết thanh tịnh chút.”

Cậu ta nói xong câu này thì Lưu Vũ Phi cũng tỉnh, sắc mặt cực kỳ cực kỳ khó coi, gã đảo mắt qua rồi nhìn về phía Mục Dịch Nhiên đang đứng: “Chết mấy người rồi?”

Mục Dịch Nhiên bình thản lắc đầu: “Không biết.”

“Đi xem đi.” Lưu Vũ Phi ném rìu sang một bên.

“Ơ —— điên à? Ai mà biết trong phòng kia có thứ quỷ quái gì lại còn đòi tới xem?” Vệ Đông túm gã lại.

“Tối qua tao đã nói với mày thế nào hả?” Lưu Vũ Phi mất kiên nhẫn gỡ tay Vệ Đông ra, “Dù là ở thế giới trong tranh, những hiện tượng khác thường thì cũng phải tuân theo logic mà tác giả bức tranh này muốn thể hiện. Bức tranh này là cảnh đám ma nào đó của nông dân Trung Quốc, ‘thứ quỷ quái’ trong tình huống này thường sẽ không xuất hiện vào ban ngày.”

“… Có lý ha,” Vệ Đông đăm chiêu nhìn sang Kha Tầm, “ông thấy sao?”

“Tôi cũng muốn đi xem thế nào.” Kha Tầm nói.

Nguyên nhân chủ yếu của sự sợ hãi là vì không biết gì, biết càng nhiều thì có lẽ sẽ càng đỡ sợ hơn.

Ra khỏi phòng chứa củi thì thấy vài người trong căn phòng phía Đông cũng bước ra, sắc mặt ai cũng khó chịu, im lặng đứng trong sân nhìn về phía linh đường.

Kha Tầm thấy ông chủ tiệm bánh rán cũng ở trong đó, mặt tái mét như tờ giấy, đùi cũng run lẩy bẩy, đi tới gần ông ta thì thấy mùi khai nước tiểu truyền tới.

Có điều không ai cười ông ta.

Một người đàn ông chừng 30 tuổi, giọng nói thật thà liếc nhìn mọi người rồi chỉ vào cửa gian nhà chính: “Vào xem chứ?”

Có hai ba người gật đầu, mấy người này hẳn không phải lần đầu bước vào thế giới trong tranh.

Ông chủ tiệm bánh rán phát ra tiếng nức nở khàn khàn trong cổ họng: “Đừng —— đừng có mở cái cửa đó! Các người điên rồi à! Trong đó có quỷ! Có quỷ! Các người sẽ thả quỷ ra mất! Các người muốn chết hay sao?! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Hu ——”

Bỗng nhiên như phát điên, ông ta quay đầu chạy ra khỏi khoảng sân, biến mất trong làn sương sớm ảm đạm.

“… Ông ta không sao chứ?” Vệ Đông vội hỏi Lưu Vũ Phi.

Cậu ta từng ăn crepe của ông chủ kia, mùi vị không tệ lại còn đầy đặn, thực sự không nỡ nhìn ông chủ tiệm xảy ra chuyện.

“Tối hôm qua tao đã nói gì với mày hả?!” Lưu Vũ Phi lườm Vệ Đông, hoàn toàn không muốn tiếp tục phản ứng với cậu ta nữa, gã đi theo người đàn ông chất phác và mấy người gật đầu phía trước, cùng nhau đi về hướng gian nhà chính.

“Tối qua gã nói gì với ông?” Kha Tầm hỏi Vệ Đông.

“Tôi nhớ thế nào được, sợ quá quên luôn rồi.” Vệ Đông đau khổ, mồ hôi túa ra trên trán.

“Vào xem đã rồi nói.” Kha Tầm chỉ vào gian nhà chính.

Đến khi đi qua đôi người giấy bé trai bé gái bên cạnh thì Kha Tầm khẽ dừng bước.

Hiện tại trông như thể chẳng có chuyện gì, nhưng đêm hôm qua thì hoàn toàn không phải vậy.

Kha Tầm lướt nhanh qua gương mặt con người giấy bé trai, cái mặt vẽ này giống y như đúc cái mặt dí vào mặt cậu đêm qua, vẫn là cái đôi mày cong như trăng rằm và nụ cười đỏ choe choét, vẫn là con mắt hình quả hạnh vô hồn đầy chết chóc.

Đi lướt qua hai con người giấy, Kha Tầm đang định bước vào cửa thì thấy Mục Dịch Nhiên đang đứng đó nghiêng đầu nhìn cậu: “Bên trong không dễ nhìn cho lắm, nghĩ kỹ hẵng vào.”

Kha Tầm nhíu mày, nhìn sang Vệ Đông bên cạnh: “Ông muốn xem không?”

Vệ Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Không xem! Tôi sợ gặp ác mộng!”

Kha Tầm giật giật khóe môi: “Tình cảnh hiện tại của chúng ta cũng có khác quái gì ác mộng đâu. Không xem thì bước sang một bên đi.”

“Ông muốn vào xem à?” Vệ Đông giật mình.

Kha Tầm gật đầu: “Tôi phải xem xem, dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng, không thì tôi không cam lòng.”

“Vậy… hay là… tôi vào với ông nha?” Vệ Đông tỏ vẻ liều mạng muốn theo bạn chịu khổ.

“Không cần phải thế,” Kha Tầm đẩy cậu ta ra, “Bên trong vẫn còn vài người nữa, cậu tránh xa một chút đi. Sáng dậy đi tiểu chưa?”

Vệ Đông: “… Chưa.”

Kha Tầm: “Thế đi giải quyết mau.”

Vệ Đông: “Ờ.”

Thấy Vệ Đông đi xa một đoạn rồi Kha Tầm mới quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Mục Dịch Nhiên đang chĩa vào mình.

Thấy hắn nhìn sang chỗ khác, Kha Tầm tiến lên, bỗng bật cười: “Vừa rồi anh cản tôi, không cho tôi là người đầu tiên tiến vào phòng chứa củi của Đông tử là vì sợ tôi sẽ bị kích động khi thấy cảnh mà mình không tiếp nhận được đúng không? Hóa ra anh là dạng ngoài lạnh trong nóng à?”

Mục Dịch Nhiên không quan tâm, cất bước đi vào phòng, Kha Tầm vươn tay tới, vỗ nhẹ một cái trên vai hắn: “Cảm ơn.”

Nhưng đến khi thấy cảnh trong phòng thì âm cuối cũng im bặt.

Đúng là linh đường đặt trong gian nhà chính, rèm màn cờ tang và tiền vàng nguyên bảo treo đầy phòng, ở giữa là một chữ “Điện” màu trắng viết trên nền đen.

Quan tài sơn màu đen đặt trong phòng, trước quan tài bày nhang đèn và đồ cúng, trước bàn thờ là hai cái đệm cói, còn có cả chậu đồng dùng để hóa vàng.

Ba người buộc mảnh vải có chữ “Dân” bên hông đang ở những nơi khác nhau trong phòng.

Áo xô của cả ba vẫn ở nguyên vị trí như ban đầu, không xây xước, không có vết thương, nhưng khi nhìn lên mặt cả ba thì ở vị trí mắt của mỗi người đều đã biến thành hai hốc máu, máu loãng đen sệt loang lổ khắp gương mặt trắng bệch, không biết là vì hoảng loạn hay gào thét thảm thiết đến độ khuôn miệng mở rộng hết cỡ, để lộ ra vòm họng tối đen cùng với hàm răng trắng đã nhuộm đầy máu.

Có hai ba người buột miệng phát ra tiếng kêu khi nhìn thấy những khuôn mặt đáng sợ này, có một người còn trực tiếp quay đầu chạy ra khỏi cửa gian nhà chính.

Kha Tầm nhìn lướt qua xong không muốn nhìn thêm nữa, nhưng lại thấy chàng trai 30 tuổi kia đến gần thi thể, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Kha Tầm chú ý tới cái quan tài hơn.

Mặc dù ở trong thế giới thật, thành phố mà bản thân ở đã an táng bằng hình thức hỏa táng từ lâu, có điều cậu cũng từng nhìn thấy quan tài trong TV, sau khi quan sát một hồi, cậu kéo tay Mục Dịch Nhiên bên cạnh, ghé lại thấp giọng nói: “Anh nhìn cái quan tài này đi, không có đóng đinh.”

Mục Dịch Nhiên nhíu mi, im lặng đi quanh quan tài nửa vòng, sau đó canh góc mọi người không nhìn thấy mới vươn tay sờ lên quan tài.

Kha Tầm nhìn hắn, đợi hắn trở về mới hỏi: “Sao nào, có phát hiện gì không?”

Mục Dịch Nhiên không thèm để ý tới cậu.

Kha Tầm thở dài: “Nếu anh không nói tôi sẽ qua nhấc cái nắp quan tài lên đấy.”

“Cậu muốn chết à.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.

“Sửa lại một chút, là tìm sự sống trong cái chết.” Kha Tầm nhếch môi khinh khỉnh, “Chịu đựng bị đánh chính là chờ chết, đây không phải tác phong của tôi, tôi phải tìm cho ra đáp án, không có đáp án thì tìm vấn đề, tìm được vấn đề thì giải quyết vấn đề. Tôi không muốn chết thành như ba người kia, anh có nhìn thấy không, quần áo trên người họ vẫn nguyên vẹn, những thứ trong phòng cũng không có dấu vết bị động vào, điều này chứng tỏ cái gì?”

Mục Dịch Nhiên không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

“Chứng tỏ ba người này chết mà hoàn toàn không có bất cứ khả năng chống trả nào, thậm chí còn không hề có hành động phản kháng,” Giọng Kha Tầm lạnh đi, “ngoại trừ kêu gào thảm thiết thì bọn họ hoàn toàn không làm được gì cả, tôi không muốn chết một cách uất ức như vậy. Dù kẻ giết người là một thứ sức mạnh hoàn toàn không thể kháng cự thì tôi cũng phải biết được rốt cuộc đó là thứ gì trước khi mình chết. Tôi cũng muốn chống cự giãy giụa bằng hết sức của mình, coi như dù đến cuối vẫn khó thoát khỏi cái chết thì ít nhất tôi cũng không thấy có lỗi với cái mạng của mình.”

Mục Dịch Nhiên đối diện với ánh mắt thẳng thừng của Kha Tầm, một lát sau mới nhìn sang chỗ khác, tầm mắt hướng về người đàn ông đang kiểm tra thi thể đằng kia, hạ giọng nói: “Anh ta là bác sĩ, chờ anh ta đưa ra kết quả khám nghiệm tử thi đã.”

Kha Tầm không nói gì thêm, yên lặng đứng chờ bên cạnh.

Nói là khám nghiệm tử thi, nhưng trong tình trạng không có công cụ thì chỉ có thể kiểm tra đơn giản, một lúc lâu sau bác sĩ kia mới đứng dậy, liếc mắt nhìn mấy người trong phòng rồi buông mi, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Ba người này bị dọa sợ đến chết. Trước khi chết thì mắt đã bị một thứ vật nhọn khoét đi một cách vô tình, thứ vũ khí sắc nhọn này có thể là loại dao găm với lưỡi nhọn và mảnh, hoặc cũng có thể là… móng tay dài và cứng.”

Lời vừa dứt, mọi người không kìm được mà đồng loạt nhìn về phía cái quan tài trong phòng.

“Giờ kiểm tra cẩn thận gian phòng này đi đã.” Bác sĩ bình tĩnh nói.

Mọi người không ai lên tiếng, im lặng chia nhau ra cẩn thận tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong gian linh đường này.

Đằng nào cũng phải tìm bằng được chữ ký hoặc ấn của tác giả, vì vậy cho dù tình hình trước mắt khiến ai cũng sợ mất mật nhưng cũng không thể không cố mà tìm kiếm cẩn thận.

Kha Tầm xé một bức màn xuống rồi phủ lên mặt của ba nạn nhân.

Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, tựa như đang trầm tư.

Kha Tầm tìm một lượt trong phòng nhưng không phát hiện ra chữ ký hay ấn, đang định ra khỏi cửa thì liếc thấy hai con người giấy bé trai bé gái kia thì lại lùi về, cậu quay sang hỏi Mục Dịch Nhiên: “Tôi muốn thiêu trụi hai cái đứa chết tiệt này, anh nói xem liệu chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hết chương 7.