Kha Tầm nghĩ cách làm duy nhất trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả chính là bám theo sát một trong số những người này, sau đó thì tùy cơ ứng biến.
Sau khi quan sát nhóm người trước mắt, Kha Tầm cảm thấy anh đẹp trai lạnh lùng này trông có vẻ đáng tin hơn những người khác, thế nên chọn anh ta luôn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba người tới cuối cùng kia cũng thấp thỏm đi theo, thực ra bọn họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác, hiện tại ngoại trừ ngôi làng này thì đâu đâu cũng đều là đồng không mông quạnh, bọn họ không đi theo mọi người vào làng thì có thể đi đâu nữa?
Huống chi con người là loài có tâm lý số đông, phần lớn người đều lựa chọn cách đoàn kết tiếp thêm sức mạnh trong tình huống quái gở không thể hiểu nổi này,
Đám người tiến vào ngôi làng kỳ quái với tâm trạng khác nhau.
Kha Tầm không chắc chắn về thời gian ở trong “bức tranh” này, trong thế giới thực vẫn là buổi sáng nhưng ở đây lại chỉ thấy sắc trời âm u chạng vạng, trong làng cũng tối om, cửa sổ của tất cả những ngôi nhà ở đây đều làm bằng gỗ, có khung cửa thì dán hai mảnh giấy song cũ mèm, có cửa thì đóng đinh ván gỗ.
Mà dù là nhìn từ cửa sổ hay khe cửa thì cũng chỉ thấy bóng tối đen kịt không hơn.
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà Kha Tầm lại cảm thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn ra ngoài qua cánh cửa sổ tối om kia.
Rẽ trái quẹo phải theo đám người kia mấy lần trong làng thì thấy có một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện phía trước, quả thực là có một căn nhà đang sáng đèn.
“Chính là nơi đó.” Có người trong đội lên tiếng.
“Vào thôi.” Lại có người khác chán nản nói theo.
Mọi người đi tới, ông chú trung niên bụng bia đi đầu gõ cửa.
Cánh cửa gỗ chầm chậm được mở ra từ bên trong, để lộ ra một gương mặt già nua xám ngoét và khô đét.
“Đến rồi sao? Vào đi.” Ông lão nói xong thì tránh qua bên cạnh cửa.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, thấy cả bốn vách tường nhà đều được đắp bằng đất bùn trộn cỏ, trong căn phòng chỉ có một chiếc bàn hỏng và mấy băng ghế dài và hẹp, trên bàn là một đĩa đèn dầu đang leo lét.
Để nói về cái nhà này thì chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ nghèo rớt mồng tơi, nghèo xơ nghèo xác.
Ông lão đứng trong nhà đảo mắt từ từ nhìn từng người bằng đôi mắt đục ngầu, Vệ Đông nhìn thấy ánh mắt ông ta mà không chịu nổi khẽ rùng mình.
Con ngươi của ông lão này không có độ ấm hay tiêu cự gì cả, vô hồn như… người chết.
Vệ Đông vội nhìn xuống dưới, sợ nhìn ánh mắt này lâu thì gặp chuyện chẳng lành, chỉ vểnh tai nghe ông ta cất lời: “Đủ người rồi, chúng ta bắt đầu phân công công việc cho mọi người.”
Dứt lời, ông ta lấy một bó cuộn vải từ trong ngực áo ra đưa tới trước mặt mọi người: “Rút đi, mỗi người một tấm.”
Kha Tầm và Vệ Đông chẳng hiểu ra làm sao thì đã thấy mấy người đằng trước lần lượt vươn tay ra rút một tấm từ trong cuộn vải kia như thể đã quen với mấy chuyện kinh dị này, hai người đành phải đánh bạo làm theo.
Tấm vải này dài chừng một bắp tay và rộng độ hai ngón tay, chất liệu thô ráp như vải dệt từ đay, chính giữa có viết một chữ màu đỏ sẫm chẳng hiểu là dùng chu sa hay loại thuốc màu gì.
Mảnh của Kha Tầm là chữ “Ương” (央) còn trên vải của Vệ Đông viết chữ “Cô” (辜).
Còn chưa hiểu dụng ý của những chữ viết trên mảnh vải thì ông lão đã nói tiếp: “Người rút được mảnh vải có chữ “Dân” (民) thì đêm nay canh ở nhà họ Lý. Những người lấy được chữ “Thư” (且) thì đi thêm năm dặm sau khi ra khỏi cổng Bắc của làng, đào một cái hố dài sáu thước, rộng bốn thước, sâu hai thước. Người có mảnh vải chữ “Cô” thì tới phòng chứa củi của nhà họ Lý chặt củi. Người có chữ “Ương” thì đi trông kho thóc của nhà họ Lý. Người có chữ “Đãi” (歹)… Người lấy được chữ “Thủ” (取)…”
Ông lão vừa nói, Kha Tầm vừa thầm suy nghĩ trong đầu.
Dân, Thư, Cô, Ương, Đãi, Thủ… những từ này có ý nghĩa gì? Điều chắc chắn chính là việc bảo mọi người rút vải là để chia 13 người này thành các đội, nhưng nhìn mặt chữ lại rất khó liên hệ với tình huống lúc này.
Ông lão chia xong thì nói câu cuối cùng: “Nhà họ Lý ở ngay dưới ba gốc cây hòe già ở phía Bắc của làng, các vị có thể bắt đầu được rồi. Xin nhớ cho người làm việc ở nhà họ Lý không được ra ngoài vào ban đêm. Được rồi, tám giờ sáng mai mọi người hãy tới đây để tập hợp.”
Mọi người nghe xong thì đồng loạt xoay người ra ngoài, Vệ Đông không nhịn nổi mới đi tới trước mặt ông lão để hỏi: “Ông ơi, ông có thể giải thích cho bọn tôi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?”
Ông lão vẫn giữ gương mặt cứng đờ: “Nhà họ Lý ở ngay dưới ba gốc cây hòe già ở phía Bắc của làng, các vị có thể bắt đầu được rồi. Xin nhớ cho người làm việc ở nhà họ Lý không được ra ngoài vào ban đêm. Được rồi, tám giờ sáng mai mọi người hãy tới đây để tập hợp.”
Vệ Đông: “… Không phải, mà ông có thể nói cho bọn tôi biết đây là đâu không?”
Ông lão: “Nhà họ Lý ở ngay dưới ba gốc cây hòe già ở phía Bắc của làng, các vị có thể bắt đầu được rồi. Xin nhớ cho…”
Vệ Đông: “… Có phải tôi lỡ kích hoạt chức năng MAD* của ông không? Có thể nói câu khác được không vậy?”
*Một chức năng chỉnh sửa chất liệu âm thanh.
Ông lão: “Nhà họ Lý ở ngay dưới ba gốc cây hòe già ở phía Bắc của làng, các vị có thể bắt đầu được rồi. Xin nhớ cho…”
Vệ Đông quay đầu nhìn Kha Tầm: “Đánh một lão già nhảm nhí trong tranh có bị coi là phạm pháp không?”
Kha Tầm còn chưa trả lời thì Tóc tết đằng trước bỗng bật cười, đi tới nhìn cậu: “Đừng tốn công vô ích, lão không phải người đâu.”
“Đcm không phải người thì là cái quần gì?!” Vệ Đông kinh hãi, “Máy ghi âm lặp lại thành tinh chắc?!”
“Mày có thể coi lão như NPC trong game, chỉ chịu trách nhiệm đọc nhiệm vụ hoặc quy tắc ‘trò chơi’, ngoài ra có thể trả lời vài câu hỏi được cài sẵn, còn đâu thì sẽ không hé răng với bất cứ câu hỏi dư thừa nào khác đâu.” Tóc tết nhếch môi mỉa mai.
Kha Tầm và Vệ Đông đưa mắt nhìn nhau, Kha Tầm hỏi Tóc tết: “Vậy tóm lại đây là tranh hay game?”
“Tranh.” Tóc tết cười lạnh, “Chẳng qua quy tắc trong tranh được thiết lập rất hà khắc và tinh vi, kết quả duy nhất khi làm trái quy tắc chính là chết.”
“Chết?” Vệ Đông trợn mắt, “Anh nói là chết thật hay chết giả thế? Sau khi chết thì sẽ thế nào? Có thể thoát khỏi tranh trở về thế giới thực không?”
“Mơ đẹp quá nhỉ,” Tóc tết cười nhạo, “Chết trong tranh thì là chết luôn, mãi mãi không thể trở về hiện thực nữa, thông chưa?”
“—— đùa hay thật vậy chứ?!” Vệ Đông khiếp sợ.
“Mày tin hay không thì tùy, dù sao tao cũng nói rõ ràng rồi đấy, đến lúc đó có chết cũng đừng trách người khác.” Tóc tết sốt ruột nhìn mảnh vải trên tay Vệ Đông, “Mà sao tao lại bị phân cùng tổ với thằng gà mờ như mày, xui vãi! Mày có đi không đây?”
“Đi? Đi đâu cơ?” Mặt Vệ Đông đờ ra, hết nhìn Tóc tết lại nhìn Kha Tầm.
Tóc tết đảo mắt hít một hơi thật sâu như thể đang cố gắng kiềm chế không phát rồ: “Tao cũng rút được mảnh vải có chữ ‘Cô’, chứng tỏ tao với mày bị phân vào một tổ nên giờ mày và tao sẽ làm theo lời lão già kia, đi tới cái ‘nhà họ Lý’ gì đó, thông chưa?”
Vệ Đông hỏi gã: “Nếu không làm theo lời trưởng làng thì sẽ thế nào?”
“Tao vừa nói xong mày có điếc không?” Tóc tết gào lên, “Làm trái quy tắc thì chết! Chết!”
“Vậy chúng ta có thể chia tổ một cách tự do không, ví dụ như tôi không tới nhà họ Lý chặt gì gì đó với anh mà sẽ đi canh kho thóc với cậu ấy?” Vệ Đông chỉ Kha Tầm.
“Chết!” Tóc tết dữ dằn rống lên.
“Đcm!” Vệ Đông quay sang Kha Tầm, “Làm sao bây giờ?”
Kha Tầm sờ cằm suy nghĩ: “Tôi thấy anh em mình thật sự gặp phải chuyện lạ không thể giải thích theo logic thông thường rồi. Chắc không thể biết rõ nguyên nhân ngay lập tức đâu, chẳng bằng tạm thời nghe theo lời gã đi, nhìn người này có vẻ cũng biết gì đó đấy, thà tin là có chứ đừng tin là không, quan trọng nhất vẫn là giữ mạng.”
“Được rồi.” Vệ Đông hỏi hắn, “Ông thì sao? Ông chung tổ với ai?”
Ba người đi ra khỏi phòng ông lão thì Kha Tầm đã thấy một người đang đứng dưới bậc thang, vóc dáng cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng và một gương mặt đẹp trai nhất hệ Mặt trời.
Tấm vải rút được ngẫu nhiên đang bị buộc hờ ngang hông, trên đó có viết chữ “Ương”.
Vệ Đông nhìn người kia, lại nhìn sang Tóc tết bên cạnh: “Phải rồi, thế nếu đổi mảnh vải này cho người khác thì sẽ thế nào?”
“Chết!” Tóc tết nghiến răng nghiến lợi.
“Ông cẩn thận chút, đề cao cảnh giác, an toàn là trên hết.” Kha Tầm dặn Vệ Đông.
Thằng ôn này ngốc từ bé, Kha Tầm sợ cậu ta ngu ngơ khéo lại thực sự bỏ xác ở cái nơi quái đản này.
“Ừ biết rồi, ông cũng cẩn thận.” Vệ Đông lo lắng vỗ vai hắn.
Dựa theo sắp xếp của ông lão thì mục tiêu hướng tới của đa số người đều là “Nhà họ Lý”, những người khác đã đi trước nên bốn người đành phải đi với nhau.
Đi được một đoạn, Kha Tầm quay đầu nhìn lại thì thấy không biết từ lúc nào ánh đèn dầu trong nhà ông lão kia đã tắt ngóm, rơi vào đêm đen tịch mịch giống như những ngôi nhà xung quanh.
Làng không có đèn, đường rất khó đi, đường đất nơi nông thôn không bằng phẳng, chỗ thì cứng chỗ thì mềm, đế đôi giày rơm dưới chân rất mỏng nên càng cảm nhận được rõ ràng hơn khi giẫm xuống.
Kha Tầm bước một bước thì đột nhiên cảm nhận được như thể mình vừa giẫm lên một bàn tay, ngón tay cứng đờ rõ từng khớp xương in vào trong lòng bàn chân hắn.
Kha Tầm phản ứng rất nhanh, nhảy dựng lên va vào người có vóc dáng cao lớn kia, khi đáp xuống đất dường như vẫn còn nghe thấy tim mình đang điên cuồng đập mạnh trong lồng ngực, buộc phải vươn tay đè chặt ngực như thể nếu bỏ tay ra thì trái tim sẽ bị cái bàn tay kia đâm xuyên qua lồng ngực rồi móc cả máu thịt ra.
“—— gì vậy? Suýt nữa bị ông hù chết rồi!” Vệ Đông kinh hãi.
Tim Kha Tầm vẫn đập rất nhanh, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào trong khoảnh khắc đó.
Khi mà lòng bàn tay và đôi môi trở nên lạnh ngắt vì chuyện vừa rồi thì giọng nói thản nhiên bình tĩnh của người cao lớn kia vang lên bên tai: “Đừng làm gì hết, đi tiếp đi.”
Như thể đoán được tại sao Kha Tầm lại đột nhiên nhảy lên như vậy.
Kha Tầm “Ừ” một tiếng, cố hết sức không nhìn xuống chân nữa mà phóng tầm mắt về phía xa. Chẳng biết từ lúc nào ngôi làng nhỏ này đã bị sương đêm xám xịt bao trùm khiến cho cảnh tượng vốn mù mờ lại càng thêm không rõ ràng.
“Khụ, phải rồi, nếu sau này chúng ta đã thành đồng đội thì chẳng bằng làm quen chút đi,” Hình như Vệ Đông cũng nhận ra gì đó, đành phải nói chuyện để lấy thêm can đảm, cậu vươn tay về phía Tóc tết, “Tôi là Vệ Đông, đây là người anh em Kha Tầm của tôi.”
Tóc tết không bắt tay cậu, chỉ hừ một tiếng: “Lưu Vũ Phi.”
Vệ Đông quay sang giơ tay với người cao ráo kia: “Người anh em này thì sao nhỉ?”
Người cao ráo lãnh đạm liếc cậu, cũng từ chối bắt tay: “Mục Dịch Nhiên.”
Vệ Đông đành phải bắt tay với Kha Tầm: “Rất hân hạnh được làm quen.”
Kha Tầm cảm nhận được mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay Vệ Đông, cố gắng véo mạnh vào tay cậu ta rồi buông ra, quay đầu hỏi anh đẹp trai tên Mục Dịch Nhiên bên cạnh: “Để tránh trở thành đồng đội heo gây cản trở cho anh, người anh em có thể kể tường tận từ đầu đến cuối chuyện này cho chúng tôi không?”
Hết chương 3.