Sau này nhớ lại, Kha Tầm liền cảm thấy ngay từ khi bắt đầu bước ra khỏi cửa ngày hôm đó, đâu đâu cũng là chuyện kỳ quái.
Đầu tiên là cái cửa sổ tầng 13 của tòa nhà đằng sau, khung cửa rộng mở, hai tấm rèm màu xám trắng bị vắt ra ngoài cửa sổ, nhìn từ dưới tầng lên như hai cái cờ tang.
Khi Kha Tầm ngẩng đầu lên xem thì lại cảm thấy có người đang nhìn cậu từ cửa sổ mà hốt hoảng, chẳng qua do góc nhìn mà không thấy được rõ ràng.
Toàn thân người nọ chìm trong bóng tối, chỉ thấy loáng thoáng sau bức rèm xám trắng ở cửa sổ, không hề nhúc nhích, kết hợp với hai cái rèm trắng và khung cửa sổ màu đen nhìn không khác gì một cái ảnh thờ đen trắng.
Kế đó là con Poodle động dục ngày động dục đêm động dục khắp nơi nơi của nhà ông lão Lý, sau khi thấy Kha Tầm, nó không hề nhào lên ôm lấy chân cậu rồi điên cuồng đóng cọc như thường lệ mà lại nhìn chằm chằm Kha Tầm bằng ánh mắt của bọn sở khanh “chơi xong thì bỏ”, sau đó t*ng trùng thượng não nhào tới một con chó Bull Terrier người toàn thịt đằng xa.
Những chuyện tiếp theo lại càng quái đản hơn.
Ví dụ như khi cậu quét mượn xe đạp công cộng bên đường, vừa gác cái chân lên thì yên xe rơi ra, chỉ một phân nữa thôi là cậu sẽ trở thành người đầu tiên bị cái xe đạp công cộng đó “thông”.
Tiếp tục như khi tới địa điểm hẹn với Vệ Đông, thằng dở kia lại không đến muộn như thường lệ.
Hoặc ví dụ như hai người còn chưa kịp xà nẹo nhau thì bầu trời trong xanh mây trắng trong lành kia đã lập tức biến thành mây đen ùn ùn kéo đến, mưa trút thẳng xuống đầu.
“Biết ngay là cứ đi với thằng xúi quẩy như ông là chẳng có chuyện gì tốt đẹp mà.” Kha Tầm vừa ôm đầu chạy vừa tìm chỗ trú mưa.
“Vớ vẩn, tối qua tôi đã bấm tay tính toán, hôm nay là ngày đại cát đó, hợp xuất hành, hợp tán gái, hợp thuê phòng mà!” Vệ Đông chẳng màng che đầu, vội vàng dùng áo khoác bọc lấy cái điện thoại.
“Có mà bấm ngón chân!” Kha Tầm chửi.
“Biết sao được, nhà họ Vệ bị phù chân di truyền, tôi thân là cháu đích tôn của nhà họ Vệ, đương nhiên phải làm rạng rỡ tổ tông với bí kíp bấm huyệt chân gia truyền rồi.” Vệ Đông vặc lại Kha Tầm hai câu theo thói quen rồi chỉ về hướng con đường đối diện, “Chỗ đó kìa, phòng trưng bày nghệ thuật.”
Phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Không.
Phòng trưng bày nghệ thuật này đã có từ lâu lắm, tường bên ngoài đã bị một lớp trinh đằng ba mũi* rất dày che kín, gần như sắp không nhìn thấy cửa sổ nữa, ngược lại thì cửa chính lại rất mới như vừa được tu sửa không lâu, trên cửa có một tấm băng-rôn ghi “Triển lãm tranh lưu động khắp cả nước của họa sĩ nào đó”.
*Trinh đằng ba mũi là một loài thực vật cây leo hai lá mầm trong họ Nho, có thể leo lên bức tường thẳng đứng cao hơn 20m.
Liệu có mấy người thật sự hiểu về nghệ thuật đây? Dù là ngày cuối tuần thì số khách ra vào phòng trưng bày nghệ thuật vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phần lớn trong đó cũng giống như Kha Tầm và Vệ Đông, vào để trú mưa.
Một đám người tụ tập ở thềm cửa, kẻ ngắm mưa người chơi điện thoại, chẳng có ai xem tranh cả.
“Nhập gia thì tùy tục, vào xem đi.” Vệ Đông không chịu ngồi yên.
Vốn hai người hẹn nhau hôm nay ra đường cũng chưa nghĩ ra sẽ làm gì, đơn giản chỉ vì tối qua Vệ Đông nhắn wechat cho hắn: “Sáng mai lượn lờ tí không.”
Kha Tầm: “Luôn.”
Thế là gặp thôi.
Như hai chú chó FA tìm đến nhau sưởi ấm cõi lòng, lịch trình hai ngày cuối tuần sẽ là gặp nhau trước đã, sau đó lượn đi đâu thì lượn, gặp gái thì tán gái, gặp gay thì tán gay, nguyện một lòng son sắt, bạc đầu chẳng phân ly*.
*Trích từ Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân.
Từ trước đến nay trên người Kha Tầm hoàn toàn không tồn tại tế bào nghệ thuật chứ đừng nói là cảm tranh, ngay cả tự selfie cũng méo mó mờ mịt, có thể tạo ra hiệu ứng Lục chỉ cầm ma hơn cả Edward Scissorhands, nguyên gương mặt anh tuấn cũng bị chụp thành một sự thất bại của trang điểm.
Về vụ này thì Vệ Đông hơn cậu tận 100 ông Picasso, gì thì gì bạn học Vệ cũng xuất thân từ học viện Nghệ thuật, tuy về sau đi làm một trong “top mười nghề không ai thèm làm nhất” —— trang trí*, ngày nào cũng ngồi vẽ ra mấy bản thiết kế quái gở giết chết nghệ thuật theo yêu cầu của khách hàng, nhưng cũng may là cái tâm ban đầu vẫn không thay đổi, ít nhất vẫn sót lại chút khả năng thưởng thức tranh của họa sĩ nổi tiếng.
*Có thể hiểu ở đây là ngành thiết kế đồ họa nói chung, nhưng trong ngành này chia ra làm nhiều mảng, ngành của Vệ Đông là thiết kế banner sản phẩm, ngành này khá bèo bọt.
Trời âm u không chơi bời được, rảnh thì lại quá rảnh, hai người cứ thế run lẩy bẩy vì ướt mưa, tiến vào trong phòng trưng bày nghệ thuật.
—— sau này tiếp tục nhớ lại, Kha Tầm thà rảnh đến mức bị trĩ cũng sẽ không bao giờ bước nửa bước vào cái phòng trưng bày nghệ thuật này.
Tầng một của phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Không đang bày những sáng tác của họa sĩ kia.
Trên tầng hai là một ít tác phẩm có sẵn trong phòng trưng bày, có tranh gốc của họa sĩ, cũng có tranh chép.
Hai người đi lên tầng hai, lưu luyến không thôi trước những bức tranh khỏa thân Phục Hưng.
“Đúng là nhìn mấy em đầy đặn thích hơn, sờ vào chắc chắn sướng thôi rồi.” Vệ Đông chép miệng.
“Đầu tiên là ông phải có một em đã.” Kha Tầm đút tay vào túi, cưỡi ngựa xem hoa bên cạnh.
Vệ Đông lưu luyến rời khỏi bức tranh trước mặt, nhìn quanh mấy lần rồi chỉ về phía trước: “Chỗ đó còn một phòng triển lãm nữa, ông đoán xem có khi nào lại trưng bày toàn tranh ‘khâm diêu’ không?”
“Người anh em, nhớ lại một chút về cuộc đời mình xem đã bao giờ nghĩ mà thành thật chưa.” Kha Tầm nói.
“Đm chứ ông nói vớ vẩn mà thành thật, tôi khóc cho ông xem có tin không hả.” Vệ Đông nói.
Hai người chậm rãi đi về hướng phòng triển lãm kia.
Phòng triển lãm này không lớn lắm nhưng không có cửa sổ, chỉ có mấy bóng đèn mờ ảo trên tường, dưới ánh sáng yếu ớt, màu sắc của mỗi bức tranh đều trở nên u ám hơn, chưa kể còn lẫn lộn khó phân biệt.
“Ông nói đúng, chuẩn tranh khâm diêu rồi,” Kha Tầm thở dài, “Chẳng qua lúc người ta diễn cảnh khâm diêu thì đèn bị tắt mà thôi.”
Vừa dứt lời, sau khi đèn trong phòng triển lãm lóe lên mấy cái thì lập tức tắt ngóm, trước mắt chìm trong bóng tối.
“… Có nhất thiết phải phối hợp với tôi đến độ bảo tắt đèn là tắt đèn luôn không vậy?” Giọng của Kha Tầm vang lên trong bóng tối.
“Hay chúng ta cũng phối hợp một chút, diễn cảnh này nọ đi?” Vệ Đông rất hứng thú đùa cợt, “Anh ơi nhớ nhẹ nhàng với người ta xíu nha.”
“Cảm ơn, anh đây không muốn chịch trai thẳng.” Kha Tầm nói xong thì lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bật rất lâu mà màn hình vẫn không sáng.”
“Đồ gay chết tiệt.” Quần áo của Vệ Đông khẽ phát ra tiếng động, có vẻ như đang tìm điện thoại, “Đm, ngay lúc quan trọng thì tuột xích, trước khi ra cửa vẫn còn đầy pin, giờ đã yếu rồi.”
Kha Tầm: “Chờ một chút, ông có nhận ra có gì đó là lạ không?”
Vệ Đông: “Ông vừa nói vậy tôi mới… chẳng nhận ra gì cả.”
Kha Tầm không nói gì thêm, phòng triển lãm tối đen bỗng chìm trong sự im ắng đến kỳ quái.
Cực kỳ, cực kỳ im lặng, im lặng như tờ.
“Ầy…” Giọng nói của Vệ Đông bỗng hơi mất tự nhiên, “Ông nói xem có phải phòng triển lãm này cách âm không?”
Một cái phòng trưng bày nghệ thuật bé tí hàng năm trời không tu sửa, ngay cả đống trinh đằng bên ngoài tường cũng không có tiền dọn sạch mà lại thừa tiền đến độ cách âm nguyên cả một phòng triển lãm sao?
Chưa kể một cái phòng trưng bày nghệ thuật thì cần cách âm làm gì? Chẳng nhẽ ngăn âm thanh bành bạch phát ra nửa đêm của mấy bức tranh khâm diêu này sao?
Vệ Đông rùng mình một cái, nghe Kha Tầm nói: “Chắc chắn không phải. Trước khi đèn tắt tôi vẫn nghe thấy bên ngoài có người hắt hơi, dù hiện tại ngoài kia không có ai thì phòng triển lãm trống trải cũng sẽ phóng đại tất cả âm thanh, sẽ có đủ thứ tạp âm truyền vào. Nhưng bây giờ không có bất cứ âm thanh nào cả.”
Không có gì cả.
Sao có thể như vậy được.
Dù là ban đêm yên tĩnh, hay vùng núi rừng rời xa thành thị thì cũng sẽ có những âm thanh rất rất nhỏ thuộc về tự nhiên.
Nhưng bây giờ lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, người như bị nhốt đột ngột vào trong một không gian kín bưng, không có tiếng động, cũng chẳng có ánh sáng.
Chuyện này hơi quái.
Sự im lặng và bóng tối, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi.
“Ra ngoài thôi.” Giọng của Kha Tầm vẫn bình tĩnh, không nhắc lại chuyện điện thoại của cả hai cùng có vấn đề nữa.
“Được.” Vệ Đông cố gắng thả lỏng giọng mình, giả vờ như chẳng biết gì cả.
Như thể chỉ cần không nói đến, không cố tìm hiểu là có thể giấu được người đang ở trong bóng tối vậy.
Hai người mò mẫm đi trong bóng đêm, nhưng đã hoàn toàn mất đi cảm giác về phương hướng.
“Không đúng, phòng triển lãm này không lớn đến vậy, nếu như chúng ta đi nãy giờ thì phải đâm vào tường từ lâu rồi.” Kha Tầm dừng chân.
“Gì chứ… Ông đừng nói nữa…” Vệ Đông như sợ cậu nói ra cái gì, vươn tay tới túm lấy hắn.
Nhưng nơi cậu chạm vào lại là một cánh tay lạnh lẽo.
“—— Ôi đm!” Vệ Đông hét lên một tiếng rồi buông cánh tay ra.
Ngay sau đó, một luồng sáng trắng bỗng lóe lên từ trong bóng tối.
“… Cái đèn này thật sự thích nghe giọng à?” Kha Tầm buồn bực.
“Kha nhi…” Giọng nói run rẩy của Vệ Đông vang bên cạnh, “Ông xem… ánh sáng này ở đâu ra vậy?”
Kha Tầm không nói gì.
Vì cậu cũng chẳng biết thứ ánh sáng này ở đâu ra.
Không có nguồn sáng, cứ thế xuất hiện giữa bóng đêm, cũng không quá mạnh mẽ, thậm chí còn nhạt đến mức ảm đạm.
Luồng sáng trắng dừng lại trên bức tường, trong phạm vi nó chiếu sáng lộ ra một bức tranh.
Lúc này Vệ Đông mới phát hiện “cánh tay” lạnh lẽo mà mình vừa ôm lấy hóa ra là trụ kim loại ngăn cách đặt dưới bức tranh này, dùng để tạo khoảng cách ngăn giữa tranh và người xem, đề phòng có người mó tay vào tác phẩm này.
Giữa hai trụ cách ly có một tấm bảng chú thích, dùng để đánh dấu bức tranh và giới thiệu.
Hai người ngẩng đầu theo bản năng để nhìn về hướng bức vẽ này.
Hình ảnh giống với những bức tranh khác mà họ đã thấy trước khi tắt đèn, màu sắc ảm đạm mơ hồ, chỉ loáng thoáng thấy vài hình bóng.
Mà điều kỳ quái là, hình ảnh trong bức tranh này dường như càng ngày càng trở nên rõ rệt khi hai người nhìn chằm chằm không rời mắt.
Như thể có người dùng photoshop chỉnh lại độ nét và độ phân giải của tranh vậy.
Càng ngày càng rõ, càng ngày càng phóng to ra.
Từ từ? Phóng to?
Kha Tầm nháy mắt một cái, bức tranh này như thể nương theo nhịp chớp mắt của cậu mà phóng đại ra vô hạn, cảnh tượng trong tranh như đập thẳng vào mặt, một luồng khí ập vào người khiến lông tơ toàn thân dựng đứng như điện giật.
Luồng khí này lập tức biến mất không thấy tăm hơi, như tranh quyển trục được mở ra, đầu quyển trục lăn dần ra xa.
Kha Tầm nhìn cảnh tượng trước mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Đây —— là đâu vậy?!
—— chuyện gì đã xảy ra thế?!
—— cảnh trong bức tranh —— lúc này lại hiện hữu sờ sờ ngay trước mắt!
“Không… Không phải chứ…” Giọng nói run lẩy bẩy của Vệ Đông vang lên bên cạnh, “Có nhầm không vậy… Chắc chắn tôi vẫn đang nằm mơ… Giờ nhất định vẫn là tối hôm trước, tôi bấm huyệt chân mệt quá đi ngủ, bây giờ vẫn chưa tỉnh… Ôi đm Kha nhi! —— chúng ta gặp ma rồi!”
Lừa mình dối người thất bại, Vệ Đông kinh hoàng kêu một tiếng.
Tuy hồi còn đi học, Kha Tầm là một đứa dốt đặc nhưng cũng không hồ đồ đến mức không phân biệt được đâu là sự thật đâu là mơ, cậu ý thức được rõ ràng giờ phút này cơ thể của cậu và Vệ Đông đang thực sự ở đây chứ không phải trong mơ hay tưởng tượng.
Là thật, là sự thật.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, những đám mây xám tro vắt ngang màn đêm đen đặc, khắp nơi trống trải, cỏ úa cao tầm nửa người phân bố rải rác trên bãi đất hoang, mùi tanh hôi của bùn đất và tro bụi ngập tràn trong không khí, cách đó không xa là một ngôi làng nhỏ nhìn cực kỳ tiêu điều.
Đây chính là một phần hình ảnh trong bức tranh vừa rồi.
Kha Tầm còn chưa kịp xem những phần khác trong tranh —— hoặc có thể nói là theo bản năng, cậu không cố ý, không muốn, không dám nhìn đến.
Hắn chỉ nhớ rõ vừa rồi khi bản thân còn choáng váng trong ánh sáng, hình như đã nhìn thấy một thứ gì đó… đáng sợ và không nên tồn tại trong thế giới này.
“… Vậy phải làm sao bây giờ?” Vệ Đông hoang mang nhìn về phía Kha Tầm.
Kha Tầm cũng nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, cả hai không khỏi cùng hét lên một tiếng hãi hùng: “Ôi đm!”
Quần áo vốn ở trên thân hai người chẳng biết đã bị thay đổi từ lúc nào —— giờ đây mỗi người mặc một cái áo liền quần vừa rộng, vừa dài vừa thô ráp bằng vải xô trắng nhìn không ra kiểu dáng gì, giày đang đi cũng biến thành giày rơm.
“—— cái mẹ gì vậy?! Adidas của tôi đâu?!” Sự tức giận tạm thời vượt quá cả sợ hãi trong lòng Vệ Đông, cậu quay đầu nhìn quanh hòng tìm ai đó cho mình một lời giải thích.
“Suỵt.” Kha Tầm bảo Vệ Đông giữ bình tĩnh, sau đó cúi đầu nhìn bản thân mình, nâng tay định cởi cái áo không biết từ đâu ra này thì lại nhận ra bên trong áo tang chính là cơ thể, cởi ra là trần truồng.
Cảm giác ngày càng quái đản và bấp bênh nảy lên trong lòng, họng Kha Tầm cứng lại, từ bỏ việc cởi quần áo, nói với Vệ Đông: “Mau nghĩ cách rời khỏi đây trước.”
Vệ Đông run rẩy gật đầu, ánh mắt khủng hoảng liếc loạn khắp nơi.
Kha Tầm quay đầu lại nhìn về phía sau, đằng sau vẫn là cỏ úa đất hoang, trải dài tới một nơi mơ hồ đen ngòm, rất giống một bức tranh với tông màu hỗn loạn và điểm ảnh thấp.
Kha Tầm không tìm thấy đâu là đường về, nhưng trực giác của cậu vẫn luôn chính xác —— cậu cảm thấy đi ngược lại không phải một lựa chọn tốt, nhưng cứ đứng nguyên tại chỗ ôm đầu khóc lóc với Vệ Đông cũng chẳng phải cách nên làm. Vì vậy cậu đưa tay chỉ về phía trước: “Vào trong làng xem sao.”
Hết chương 1.