Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 72: Cứu người




Cô ta ở thành phố S chờ đợi trong hoảng loạn, dựa vào âm thanh của cô ta, Lưu Tử Đồng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng không thua gì tâm tình đang xuống dốc của mình, bây giờ tất cả mọi người đều giống nhau: “Trước tiên chị đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ ở bên đó chờ tin tức đi.”

Chu Mễ Nhã bên kia vẫn khóc, cô ta nói: “Tử Đồng, tôi không thể nói với ai cả, tôi không có ai để nói cả, tôi chỉ có thể tìm cô thôi.”

“Nhưng hiện tại chị cũng không thể nghĩ tình hình bi quan như vậy được, ở bên này mọi người vẫn còn rất nỗ lực mà.” Lưu Tử Đồng nhẹ giọng nói, tuy rằng cô thật sự thất vọng về Chu Mễ Nhã, nhưng lúc này cô lại không có cách nào lạnh giọng được, chỉ có thể trấn an cô ta, Chu Mễ Nhã vẫn rơi nước mắt nhưng tiếng khóc đã dần nhỏ đi.

Nhà khách người ra kẻ vào, mưa to vẫn còn ngoài đó, ở gần nơi xảy ra vụ việc còn có sấm sét, ánh sáng cắt ngang qua bầu trời đêm khiến cho người nhìn cảm thấy những ngọn núi xung quanh như bị tách đôi, Lưu Tử Đồng theo bản năng co người vào ngực Lâm Đế, anh che hai lỗ tai cô lại, cô và Chu Mễ Nhã nói chuyện xong liền cúp điện thoại.

Ngày mưa trời lạnh, Thần Đông cầm xuống cho Đường Ý một chiếc áo khoác dày để mặc vào. Thời gian càng lâu thì những cuộc điện thoại gọi đến an ủi càng nhiều, đội trưởng đội cứu hộ cầm dù dẫn theo người chạy ra chạy vào, nửa tiếng sau lại có thêm vài chiếc xe trong đội đến, bọn họ quyết định mạo hiểm đi vào núi, lấy ra hàng chục bình thở nhưng trong đó lại bị hư hao đến bảy tám cái, để tranh thủ thời gian họ quyết định tiến lên, ánh đèn soi đến đoạn đường xảy ra chuyện, mọi người nhìn thấy ai cũng trầm mặc.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có một phần ba diện tích bị sạt lở, hiện tại con số đó đã tăng lên đến hai phần ba, một vài người vẫn ở trong xe, xe đậu dựa vào một gốc cây to vẫn còn nguyên, họ sử dụng dây thừng để cố định cây và xe với nhau, nhưng con đường phía trước vẫn chưa có cách nào xử lý, tất cả đều là đất đá.

Đội trưởng đội cứu hộ họ Triệu, anh ta vừa nhìn thấy tình huống này thì cả người đều bùng phát, tức giận nắm chặt tóc chửi thề một tiếng, trời thì vẫn mưa to, trong nhà khách lại không còn phòng, những người đến sau hoặc là phải ở lại trong xe, hoặc là phải ngồi chen chúc dưới đại sảnh. Lâm Đế đi ra ngoài nhận điện thoại.

Lúc trở về sắc mặt có chút trầm xuống, Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn anh, anh ngồi bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Có chuyên gia gửi đến đây một ít số liệu, họ nghiên cứu tình huống của những người ở trong xe bị chôn vùi, khả năng còn sống…”

“Lớn sao anh?” Lưu Tử Đồng nhìn biểu tình của anh đã hiểu được phần nào, nhưng cô vẫn không thể không hỏi.

Lâm Đế lắc đầu: “Trước sáng mai nếu người không thể cứu ra được, đến lúc đó….”

Hốc mắt Lưu Tử Đồng đỏ lên, cô xua tay ý bảo anh không cần phải nói nữa. Mưa sa gió giật, nhà khách cũng không có một chút ấm áp, nước mưa cuốn theo đất đá trên núi chảy xuống làm thành bùn đất đọng lại từng vũng trước những chỗ trũng xuống của nhà khách, Lâm Đế ôm cô, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu, mặc dù bây giờ đã là rạng sáng nhưng hai người lại không chút buồn ngủ.

Đường Ý nhận thêm hai cuộc điện thoại, cuối cùng cũng kêu Thần Đông tắt máy, những lời an ủi đó chỉ càng làm cho tâm tình mọi người thêm lạnh.

Bên này dự báo thời tiết của ngày mai, vẫn như cũ không lạc quan một chút nào.

Nhưng theo dự báo vào khoảng ba giờ sáng, mưa sẽ có lúc nhỏ đi, không còn nhiều sấm chớp, Triệu đội lập tực tập hợp đội ngũ để dẫn mọi người lên núi một chuyến, đợt này đi khá ít người, xe cũng không nhiều, chỉ cần một chiếc, công cụ đều được sắp xếp sẵn trong xe, phóng viên truyền thông gì đó cũng không thể đi lên theo, chỉ có một đội cứu hỏa, làm vậy để tránh cho một lần nữa trời lại mưa không thể kịp thời sơ tán người xuống núi.

Triệu đội đốt một điếu thuốc, quay đầu nói với Đường Ý: “Đường lão sư, thầy nên chiếu cố tốt cho bản thân mình, chúng tôi sẽ dốc toàn sức lực, xin hãy yên tâm.”

Đường Ý nắm tay anh ta: “Cảm ơn, phiền các cậu rồi. Trần Châu như là con trai của tôi vậy, chuyến này đi các cậu cũng phải cẩn thận.”

“Được.” Triệu đội cũng nhìn về phía Lưu Tử Đồng, anh ta gật đầu với Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng thấp giọng nói: “Vất vả cho các anh.”

Triệu đội nói xong, liền đi sắp xếp người, đưa ra phương án cứu hộ.

Lưu Tử Đồng nói với Đường Ý: “Thầy ơi, thầy đi nghỉ ngơi nhé? Con và anh ấy ở lại đây là được ạ.”

Mấy năm nay lịch nghỉ ngơi và sinh hoạt của Đường Ý đều có quy luật, thức đêm không nhiều, lúc này cũng đã gần 0 giờ, thân thể Đường Ý đúng là có chút không chịu nổi, ông xoa tóc Lưu Tử Đồng, nói: “Thầy ngủ không được…”

“Nhưng thầy không thể ngã bệnh được, thầy cứ đi ngủ đi, ba giờ chúng con lên kêu thầy được không ạ? Chỉ ngủ một lúc thôi cũng được ạ.” Lưu Tử Đồng khuyên nhủ.

Thần Đông cũng tiếp lời: “Đúng vậy, chờ người được cứu xong thì thầy cũng đã ngã bệnh, chuyện này không nên đâu.”

Nói đến cuối cùng Đường Ý mới bằng lòng đồng ý lên lầu nghỉ ngơi, nhưng ý của ông cho dù ngủ được bao nhiêu thì đến giờ Triệu đội lên núi phải nhất quyết gọi ông dậy, sau đó ông kêu Lưu Tử Đồng đưa ông lên.

Lưu Tử Đồng quấn chặt áo khoác đứng dậy, đỡ ông đi lên cầu thang, Đường Ý đi từng bước từng bước, ông đưa mắt nhìn Lưu Tử Đồng rồi nghĩ đến rất nhiều chuyện, ông thấp giọng nói: “Đồng Đồng, ngày thường thầy không quản chuyện tình cảm của con, nhưng mà…chuyện của sư huynh và sư tỷ con…làm cho ta phải suy nghĩ nhiều một ít.”

“Thầy cứ nói ạ.” Lưu Tử Đồng vừa nghe liền nhớ đến thời mình còn học ông, lúc đó đối mặt với ông còn có một chút khẩn trưởng, Đường Ý là một người thầy rất ôn nhu cũng rất ít khi tức giận, nhưng đặc biệt ông là một người thầy rất thích giảng đạo lý, cứ lặp đi lặp lại giống như niệm kinh, một khi làm sai chuyện gì đó sẽ bị Đường Ý nhắc đi nhắc lại trong quãng thời gian dài, Lưu Tử Đồng là người nghe không ít những lời đó, cô của khi đó không nhất thiết phải tập trung vào học vẽ mà cứ mê chơi lười biếng, Đường Ý cũng tự nhiên đặc biệt quan tâm cô.

Lên đến lầu hai, Đường Ý nói: “Tuổi của con cũng lớn rồi, thầy hy vọng con…có thể sớm một chút định ra chuyện.”

Chuyện ở đây chính là việc hôn nhân đại sự của cô.

Lưu Tử Đồng trầm mặc, sau đó nói: “Thầy ơi, con biết rồi.”

“Con biết thì tốt.” Đường Ý vỗ vỗ tay cô, cô mở cửa đưa Đường Ý vào nghỉ ngơi, lúc này cũng không ai lo tình trạng trong phòng thế nào.

Lúc ra ngoài đóng kỹ cửa, cô xuống lầu, đến sảnh thì thấy Lâm Đế đang ngồi trên ghế sô pha nhìn máy tính bảng trên tay, anh mặc một thân đen, lại còn đeo khẩu trang, tóc có phần rối, mặt mày lạnh nhạt. Trong lòng cô mềm đi, bước qua ngồi bên cạnh anh, ôm lấy eo anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô.

Đặt máy tính bảng xuống, hỏi: “Thầy ngủ chưa?”

“Dạ rồi”

Anh hôn lên trán cô, hai người không ai nói tiếp.

Gió bên ngoài rất lớn, người ở trong phòng nói chuyện cũng đều để ý, tất cả bọn họ vẫn đang chờ đợi, thời gian trôi qua không tiếng động, mưa tí tách rơi, chờ đợi hóa thành một loại dày vò, Triệu đội ngồi trong xe vẫn luôn hút thuốc, Lưu Tử Đồng dù có mệt cũng không dám ngủ, dựa vào ngực anh nhìn bên ngoài mưa to gió lớn, tâm tình trống rỗng.

Lo âu làm cô đứng ngồi không yên, Lâm Đế biết tâm tình của cô, vẫn luôn ôm cô.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, sấm chớp dần thưa và nhỏ lại, mưa rơi xuống cũng không còn nhiều, mưa to kéo dài bây giờ lại trở thành mưa phùn, đèn xe của đội cứu hộ sáng lên, Triệu đội kéo cửa kính xe xuống nói to: “Có thể rồi, bây giờ lên núi!”

Dưới chân núi có người bắt đầu xé giấy niêm phong đường, không ít người mặc áo mưa vào dọn dẹp những nhánh cây vương vãi đầu đường, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đều đứng bên trong nhà khách nhìn ra, chỉ có duy nhất một chiếc xe khởi động đi lên núi, cũng chỉ có ít ánh sáng từ đèn xe, bùn đất bắn tung tóe dọc đường bánh xe đi, Lưu Tử Đồng nhịn không được siết chặt tay Lâm Đế.

Anh cũng nắm lại tay cô, mười ngón đan xen, ánh đèn chiếu xuống con đường dẫn lên núi, xe cũng dần dần khuất vào màn đêm, mỗi một người đều dường như ngừng thở, phóng viên chạy đến chân núi chiếm lấy những vị trí đầu tiên, không để ý đến những lời cảnh sát nhân dân kêu họ tránh ra, nhiệm vụ chính của họ là đưa tin.

Một vài người của Triệu đội theo xe đi lên núi, trên mặt đầy còn đầy những nhánh cây cây và đất đá, Lưu Tử Đồng nhìn chăm chăm theo xe bọn họ, đội người ngồi xếp ở phía sau, tất cả đều nhìn lên hướng đỉnh núi.

Mưa cũng từ từ nhỏ đi, thậm chí là ngày càng nhỏ, bên ngoài chỉ còn lại những cơn gió.

Chiếc xe màu đen đến hiện trường, xe của đội cứu hộ lung lay ở đường biên vách núi sắp đổ, cửa xe mở ra, Triệu đội nhanh chóng đưa người chạy đến chỗ chiếc xe kia, mấy đội viên nhảy xuống xe không chút do dự cầm theo dụng cụ bắt đầu đào bới ở nơi chiếc xe bị chôn vùi, còn những người khác, đào vị trí chiếc xe của Trần Châu.

Toàn là đất đá, nhánh cây bay tứ tung, hoàn toàn không nhìn thấy xe đâu, tất cả chỉ là một đống hỗn độn của bùn đất và đá.

Xe đẩy được một vật thể khá lớn ra, rất nhanh có người tiến lên kiểm tra vị trí vừa được khai thông, còn những người khác phân chia nhau tìm ở các chỗ khác, ai có dụng cụ thì dùng dụng cụ, ai không có thì dùng tay không, bọn họ đồng lòng đẩy lớp đất đá ra, Triệu đội nhìn bản đồ, để tránh trường hợp tốn sức tốn thời gian, mọi người đều dốc hết sức tìm ra nơi xe của Trần Châu bị chôn vùi, thế là ai ai cũng cố gắng.

Lúc này.

Lâm Đế nhận được một cuộc điện thoại.

Bên kia là Lâm Trứ, anh ta nhàn nhạt nói: “Trước 8 giờ sáng nay sẽ không có mưa to, hơn nữa tình hình sẽ tốt hơn sau 3 giờ sáng.”

Mặt mày Lâm Đế giãn ra, anh đem tin tốt này báo cho mọi người trong đoàn, toàn bộ đội cứu hộ đều nhất mực tin tưởng, nước mắt Lưu Tử Đồng càng nóng quanh hốc mắt, cô ôm chặt lấy Lâm Đế.

Đường Ý tỉnh vào lúc hơn 4 giờ, trước tiên ông phải xem những hình ảnh được chụp lại.

Nhìn thấy đội cứu hộ đang dốc sức tìm kiếm, hơn nữa tình huống cũng tốt hơn, hy vọng cũng lớn hơn rất nhiều, ông thở dài một hơi.

Rạng sáng 6 giờ.

Đội cứu hộ có đột phá, đã đào chạm vào xe.

Cả người Lưu Tử Đồng như trút được gánh nặng, nhưng giây tiếp theo cô lại khẩn trương thêm, bên này bắt đầu sắp xếp xe cứu thương lên núi nhưng xe chỉ cần dừng ở giữa sườn núi để tiếp nhận người bệnh. Lưu Tử Đồng muốn đi theo sau, Lâm Đế bất chợt giữ chặt lấy tay cô, Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi, Lâm Đế mặc nhiên không lên tiếng bước lại phía xe, anh vẫn còn nắm lấy tay cô, nói: “Anh đi với em.”

Lưu Tử Đồng: “Anh không cần đi đâu, em….em đi một mình cũng được mà. Em không phải là vì em đâu, em đi là vì mẹ của sư huynh, cũng là vì thầy của tụi em….”

Còn vì Chu Mễ Nhã.

Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Anh là vì em.”

Mũi Lưu Tử Đồng chua xót, cô chạy về trong lòng ngực anh.

Lâm Đế ôm cô, thấp giọng nói: “Qua được cửa này, chúng ta sẽ được bạch đầu giai lão.”

“Dạ!” Cô gật đầu thật mạnh trong lòng ngực anh, sau đó hai người đi đến chỗ xe cứu thương, từ giờ đến lúc trận mưa to tiếp theo còn hai tiếng, điều cần thiết lúc này là nhanh chóng đưa được người lên xe cứu thương. Qua một lúc thương lượng, người của đội cứu hộ đồng ý cho Lâm Đế và Lưu Tử Đồng lên xe, bởi vì xe cứu thương chỉ dừng ở sườn núi nên cũng xem như là an toàn.

Hai chiếc xe cứu thương một trước một sau lên đường.

Lưu Tử Đồng chỉ đơn giản là ngồi trong xe nhưng cũng cảm nhận được đường có bao nhiêu xấu và nguy hiểm.

Mười lăm phút sau, xe dừng ở giữa sườn núi, hai chiếc xe cứu thương cứ đứng đó yên lặng chờ đợi cuộc điện thoại của cảnh sát nhân dân và Triệu đội.

Lại qua mười lăm phút, cửa xe cứu thương mở ra.

Trên cán là Trần Châu.