Quả thật buổi cơm chiều Đường Ý muốn đích thân xuống bếp, trước đó hai ngày ông đã kêu thư ký mua đầy đủ đồ sắp xếp trong tủ lạnh, đại viện tuy rằng có chút thiết bị hiện đại nhưng phòng bếp vẫn dựa vào phong cách cổ xưa xây dựng, chính vì thế cần phải đốt củi lửa, hơn nữa muỗng xào trong bếp cũng là đồ vật xưa, nguyên nhân là Đường Ý rất thích loại mùi này, cho nên đồ vật phòng bếp cũng được yêu cầu giữ lại.
Bởi vì một năm dùng không đến vài lần nên phòng bếp vẫn rất sạch sẽ, đống củi cũng là mới được đưa vào, vẫn giữ được độ giòn để đốt, Trần Châu cởi áo khoác, sắn tay áo lên, khom lưng đốt củi bếp, Đường Ý đem gà lên thớt xẻ ra, Lưu Tử Đồng ăn không ngồi rồi, cô lấy điện thoại, đứng phía trước chụp hình.
Khung cảnh như thế này thật sự rất khó gặp, đã nhiều năm rồi Đường Ý cũng chưa nấu cơm lại cho mọi người ăn, hôm nay đại viện lại trần ngập hồi ức của ba người.
Lúc khoảng hơn mười tuổi, Chu Mễ Nhã đã đảm nhiệm nấu cơm, mỗi lần cô ta nấu thì Trần Châu sẽ đốt củi bếp, Lưu Tử Đồng ở một bên chạy lên chạy xuống, Đường Ý thì nhìn những bức tranh của bọn họ, có đôi khi Đường Ý cũng sẽ vào làm vài thứ, như thịt bò xào ớt chuông, khi đó thời thiếu niên chưa biết mùi vị ưu sầu là gì, ngày qua ngày quả thật rất tốt đẹp.
Hiện tại, cái gì cũng có, chỉ duy nhất thiếu một người.
Lưu Tử Đồng chụp xong mấy tấm liền không có tâm trạng gì, Đường Ý vẫn đang nhìn nồi thịt gà chuẩn bị xào lên, Trần Châu ngồi trước bếp, gương mặt bị ánh lửa hắt lên một màu đỏ vàng, sườn mặt thoáng hiện chút thần bí.
Lưu Tử Đồng cầm một cái ghế nhỏ đi qua đó ngồi, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sư huynh.”
Bên trong bếp các nhánh củi đang dần bị thiêu bật lên tiếng ‘răng rắc’, Trần Châu cầm thêm một cây ném vào, nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Lưu Tử Đồng khoanh tay đặt trên đầu gối, suy nghĩ một lát, hỏi: “Anh còn liên hệ với sư tỷ không?”
Trần Châu: “Có liên hệ.”
“Vẫn liên hệ sao?” Lưu Tử Đồng tinh thần tỉnh táo, có nói sao đi nữa thì hai người họ vẫn là người yêu, thế nào lại không liên hệ được chứ.
“Ừ, vẫn còn liên hệ.”
“Vậy…..hiện nay sư tỷ sao rồi ạ?” Lưu Tử Đồng vẫn chưa nói với Đường Ý và Trần Châu là cô đã tìm được bức tranh kia, Trần Châu nhàn nhạt đáp: “Cô ấy đang ở quê nhà, mở một công ty. Hai trăm vạn kia, đến lúc nào đó cô ấy sẽ trả lại.”
“Em tìm được tranh rồi ạ.” Lưu Tử Đồng nói.
Trần Châu: “Anh biết.”
“Không thể gạt được anh nha sư huynh.” Lưu Tử Đồng cười rộ lên, Trần Châu bỏ thêm một cây củi khô vào, ngọn lửa thoáng bùng lên, anh ta nhìn Lưu Tử Đồng, cũng cười lại với cô.
Nụ cười này giống như hồi anh ta còn thiếu niên, từ khi thành danh, tính cách Trần Châu ngày càng trầm ổn, khuôn mặt không thể nhìn ra vui buồn, ở trong vòng lại có tiếng, Lưu Tử Đồng ngồi ở ghế nhỏ cũng cười, hai nụ cười vui vẻ, Đường Ý gọi: “Lại đây, bưng đồ ăn nào.”
Lưu Tử Đồng nhanh chân đứng dậy, đi lại bưng đồ ăn.
Trần Châu nhìn bóng dáng cô chạy đi thì quay đầu về, bên trên mu bàn tay bên kia có dấu vết mấy móng tay cào…. Xanh xanh tím tím….
Lưu Tử Đồng biết Trần Châu và Chu Mễ Nhã vẫn còn liên hệ thì tâm tình tốt hơn nhiều, phiền muộn lúc trước cũng không còn thấy đâu, cô cầm điện thoại chụp tất cả đồ ăn có trên bàn.
Sau đó mở ra WeChat chia sẻ trên vòng bạn bè.
Cô không chia sẻ trên Weibo nguyên nhân chủ ý là sợ những người trên Weibo sẽ buông lời phỏng đoán ác ý, vòng bạn bè của cô đều là những người gần gũi, sẽ không nói bậy.
【Lưu Tử Đồng: Lâu rồi thầy mới lại làm cơm, hôm nay phải ăn cho no. 】
【 Chín tấm hình 】
Ba tấm đầu tiên là hình ảnh Đường Ý đang làm cơm, sáu tấm còn lại được chụp trong phòng bếp, cuối cùng là một tấm chụp sườn mặt của Trần Châu.
Lập tức, liền có người bình luận.
【Đồng Kỳ: Tay nghề thầy Đường không tồi nha, mỗi lần nhìn đều chảy nước miếng…】
【 Liêu Thành Xuyên: Hứng nước miếng của bà xã. 】
【 Triệu Tiểu Ai: Lầu trên đang khoe ân ái à? 】
【 Hà Hoài: Tấm cuối cùng chụp không tồi, sư huynh của cô có suy nghĩ muốn xuất đạo không?】
【 Triệu Lí: Lâm Lâm ở thảo nguyên Hulunbuir (1). 】
(1) Hulunbuir: âm Hán Việt: Hô Luân Bối Nhĩ, là một thành phố tại đông bắc Khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Câu này Triệu Lí nói ý là Lâm Lâm cô đơn trên thảo nguyên vắng vẻ.
【 Lâm: …….. Hừ. 】
Ăn cơm xong, Lưu Tử Đồng mới nhìn thấy Lâm Đế bình luận.
Cô cười bổ sung thêm một hình ảnh trong vòng bạn bè.
【 Lưu Tử Đồng: Cảm giác tấm hình này cũng rất tuấn tú. 】
【 Một tấm hình 】
Là hình bức tranh cô vẽ Lâm Đế, trong vòng bạn bè đa số đều là những nhân vật nổi tiếng, thiên kim lập tức hét lên, có người khen Lưu Tử Đồng vẽ Lâm Đế thật đẹp, có người thì khen trực tiếp luôn….
Hơn nữa trong vòng luẩn quẩn này, kể từ khi Lâm Đế công khai thân phận ra mọi người, sự chú ý dành cho anh lập tức tăng lên, trong cái vòng này không thiếu những người muốn trèo cao đạp thấp, những người như Giang Lâm cũng không ít, cho nên phàm là tin tức về Lâm Đế, mọi người đều rất chú ý.
Lưu Tử Đồng đang cùng thầy nói về thời gian, đến lúc nhìn lại thì thấy đến 108 bình luận.
Cô nhấn mở, Lâm Đế không bình luận.
Nhưng thật ra trên WeChat lại có một tin nhắn 【 Lâm: Tối nay anh đi đón em, nếu em vội về nhà thì anh sẽ kêu Triệu Lí đến đón em. 】
Nhìn thấy là đã biết có chuyện gì đó bận rồi.
Lưu Tử Đồng trả lời anh【 Lưu Tử Đồng: Không sao ạ, anh từ từ đến. 】
……
Lâm Đế quả thật đang bị vướng.
Cùng chủ biên tạp chí Đàn Ông ăn bữa cơm, cơm chưa ăn xong thì bên ngoài đã có rất đông truyền thông và fans, không biết ai để lộ tin tức, Lâm Đế và người chủ biên tạp chí này liền bị chặn lại, từ sau khi công bố thân phận, Lâm Đế vẫn chưa chính thức nhận qua phỏng vấn của bất cứ ai, lúc này…..
Vừa lúc đám người chạy tới.
Triệu Lí chạy trước chạy sau, nhanh chóng an bài đường rút lui, nhưng sau đó phát hiện ra phòng ăn này đến cửa sau nhà bếp cũng không có, bởi vì theo phong cách phòng bếp mở, nên người bên ngoài cơ bản đều nhìn thấy đầu bếp nấu cơm.
Chỉ còn cách nghĩ cách khác rời đi.
Lâm Đế ngồi trên ghế sô pha trong phòng nhìn điện thoại.
Lưu Tử Đồng vừa nhắn tin kia không bao lâu, ngay sau đó lại vội vàng nhắn thêm một tin 【 Lưu Tử Đồng: Em phải qua nhà bà ngoại một chuyến, sư huynh đưa em đi. 】
【 Lâm:…… Được. 】
Cho dù không tình nguyện nhưng lại không thể cản cô đi thăm người nhà.
Bên kia Lưu Tử Đồng đã xuất phát, Trần Châu quen cửa quen nẻo lập tức chở Lưu Tử Đồng đến biệt thự Chu gia, đến nơi anh ta cũng không lập tức về, ít nhất phải vào thăm người trong nhà, vì thế đi theo vào Chu gia.
Thân thể bà ngoại lại không được tốt, nằm ở trên giường ho khan không ngừng, bác sĩ gia đình kê đơn thuốc cho bà, truyền nước, bà ngoại hướng Lưu Tử Đồng duỗi tay, Lưu Tử Đồng tiến lên, cầm tay bà: “Bà ngoại, nếu bà không thoải mái thì phải nói ra …”
Lần đó ở bệnh viện quả thật vẫn còn tốt, nhưng qua hai ngày sắc mặt bà ngày càng kém, Lưu Tử Đồng thấy thế, có chút không thể tin được.
Bà ngoại vỗ tay Lưu Tử Đồng, thấp giọng nói: “Bà không có việc gì, rất tốt…”
Trong cổ họng bà còn chứa đờm, nói xong liền ho khù khụ, Lưu Tử Đồng vội vàng nắm chặt tay bà, cả người có chút mông lung, Trần Châu đứng phía sau cô, thấy cô như thế thì nhẹ nhàng tiến lên đỡ bả vai cô.
Vừa lúc bị bà thấy được, bà quay đầu lại, nhìn Trần Châu, lại hỏi Lưu Tử Đồng: “Là bạn trai con sao?”
Lưu Tử Đồng lắc đầu: “Không…..” còn chưa nói xong, bà ngoại lại tiếp tục ho khan, khụ đến tối tăm mặt mày, Lưu Tử Đồng vội vàng đỡ lấy bà, Chu Tố Mẫn vuốt lưng bà, nói: “Mẹ, mẹ ráng nhổ đờm ra… Nhổ ra thì tốt rồi…”
Bà ngoại vẫn ho không ngừng, bà đưa tay ra, chỉ vào yết hầu, lắc đầu: “Khụ…”
Ý là đờm không nhổ ra được, thực ra mấy ngày nay bà có chút sốt nhẹ, nhưng bởi vì ăn Tết nên không nghĩ sẽ quấy nhiễu không khí vui mừng của mọi người, hiện tại bà đã tám mươi tám tuổi, đã sống được tám mươi tám năm…. cũng coi như là trời cao phù hộ… Huyết áp vẫn bình thường, không có tăng lên đều là nhờ trời cao có mắt.
Những đứa bé khác đứng ngoài mắt đầy nước mắt nhìn bà, có người còn bụm miệng gọi: “Bà ngoại… Bà ngoại….”
Trong phòng rất nhiều người, bà ngoại duỗi tay, không phải hướng về Lưu Tử Đồng mà là về phía Trần Châu, lúc này Trần Châu cũng không nghĩ nhiều như thế, theo bản năng đưa tay ra, lập tức bị bà ngoại nắm lấy đem áp lên trên tay Lưu Tử Đồng, đôi mắt bà có chút mơ hồ….
Bà không đeo mắt kính nên nhìn không rõ lắm.
Cho nên bà nhận nhầm Lâm Đế là Trần Châu, đặt hai bàn tay của họ lên nhau, bà vừa ho vừa nói: “Bà muốn sống để nhìn Đồng Đồng kết hôn, nhưng là…..”
“Cậu phải đối xử tốt với nó.”
Lưu Tử Đồng lắc đầu với Trần Châu, Trần Châu lại nắm chặt tay cô, anh ta thấp giọng nói: “Bà ngoại, bà yên tâm ạ.”
Bà ngoại rất vui, cười gật đầu: “Được, được.”
Nói xong rồi bà thở ra một hơn, Lưu Tử Đồng kéo tay về, hai mắt tràn đầy nước, lung lay dựa vào mép giường, Trần Châu đứng phía sau cô, bà ngoại nhìn anh ta cười.
“Cậu phải đối xử tốt với Đồng Đồng.”
Bà từng câu từng câu dặn dò, những lời đó giống như hòn đá đè trong ngực mọi người, Trần Châu không lên tiếng gật đầu.
Bác sĩ gia đình bước vào, đến bên tai Chu Tố Mẫn nói: “Bà ấy không chịu đi bệnh viện…. Đêm nay… Đêm nay sợ….”
Chu Tố Mẫn ngơ ngác, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Nước mắt Lưu Tử Đồng càng rơi nhiều hơn, cô không dám khóc lớn, sợ dọa đến bà ngoại, cô nắm chặt tay bà, lúc này cô không dám nói với bà ngoại, người này không phải bạn trai cô….
Cô cúi đầu nhắn tin cho Lâm Đế.
【 Lưu Tử Đồng: Anh có thể qua nhà em một chuyến không? 】
【 Lâm: Làm sao vậy? 】
【 Lưu Tử Đồng: Em…. Bà ngoại….】
【 Lâm: Anh qua ngay…】
Anh không nói việc anh bị fans và truyền thông vây kín.
Bên này, hơi thở bà ngoại ngày càng yếu, lúc trước bà cũng có chút dự cảm, cũng đã để lại một ít di ngôn, nhưng bà kiên quyết không đi bệnh viện, vẫn muốn ở nhà. Điều này đối với những người trong nhà mà nói là một loại dày vò, Lưu Tử Đồng nhìn không được nữa, cô đứng lên chạy ra ngoài, sau khi ra khỏi, cô quát lên với Lưu Kiến Bang: “Ba, vì sao không đi bệnh viện, vì sao không đi chứ…..”
Lưu Kiến Bang hút thuốc, nói: “Bà ngoại con cái gì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng…”
“Ba…”
Chỉ mới có mấy ngày thôi, khi đó ở bệnh viện bác sĩ cũng không nói gì, hạ sốt thì liền đưa người về nhà, không nghĩ đến….chuyện này quá đột ngột.
Cô căn bản tiếp thu không được, cô đi đến cạnh cửa, nước mắt không ngừng rơi, tất cả thấm trên quần áo….
Cái loại không hình dung này làm cô vô cùng đau đớn, thời điểm ông ngoại mất cô vẫn còn rất nhỏ, khi còn bé bà ngoại thường đến phòng vẽ tranh thăm cô, bà ngoại cũng làm rất nhiều việc từ thiện… Trần Châu cũng bước theo ra, đứng ở huyền quan nhìn cô.
Anh ta bước lên trước, từ phía sau ôm bả vai cô, anh ta nói: “Khóc ra hết thì tốt rồi.”
Lưu Tử Đồng ngửa đầu nhìn anh ta: “Sư huynh, quá đột ngột, em… em không tiếp thu được.”
“Anh biết.” Anh ta áp đầu cô vào ngực.
Chiếc Hummer màu đen chạy đến cửa thì dừng lại, bởi vì nhanh chóng xông ra khỏi fans và truyền thông nên cổ áo Lâm Đế hơi mở ra, trong tay vẫn còn cầm áo khoác.
Anh đứng ở ngoài cửa nhìn hai người đang ôm nhau.
Một phút sau, anh đi vào cửa, bước lên bậc thang, duỗi tay nói với Trần Châu: “Trả cô ấy lại cho tôi.”