Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 3: Chương 3





Trần Lăng Tùng tự nhận là tính tình không tệ, nhưng giờ phút này cậu có chút tức giận.

Sư Tuyết mềm oặt ghé vào trên người cậu, tóc của hắn thật mềm, thỉnh thoảng cào qua mặt Trần Lăng Tùng. Người lái thay này nói ở ngay gần đây, lâu lắc như vậy rồi còn chưa tới.

Đến liền cho anh ta ít sao.
Cậu nghĩ ngợi lung tung, không rảnh để ý hai người đứng dưới ánh đèn, nhận được rất nhiều ánh mắt của người qua đường. Cậu nghe thấy có người thấp giọng nói chuyện, theo tiếng nhìn qua, là hai nữ sinh đang ghé vào nhau.
Trần Lăng Tùng thu hồi ánh mắt, lúc này một người đàn ông vội vàng chạy tới, khoảng chừng ba mươi, trên trán đều là mồ hôi, khi nói chuyện mang theo thở dốc: “Ngài là Trần tiên sinh đi? Vừa rồi đột nhiên có việc liền đến trễ, để cho ngài đợi lâu, thật ngượng ngùng.”
“Không có gì. Xe tôi đậu ở đằng trước, đi thôi.”
Trần Lăng Tùng thở ra một hơi, cậu dìu Sư Tuyết đi lên trước hai bước, người đàn ông kia vội vàng tới hỗ trợ, mới vừa đụng vào cánh tay Sư Tuyết, Sư Tuyết hất tay anh ta ra.

Người đàn ông lộ ra vẻ xấu hổ, ngón tay cuộn lại đặt bên người.

Trần Lăng Tùng nói: “Cậu ấy uống say, không nhận ra người.

Không có việc gì, một mình tôi là được rồi.”
Dường như Sư Tuyết nghe thấy cậu nói, cọ cọ vào cổ cậu.

Người đàn ông kia vì giảm bớt lúng túng, nói: “Tình cảm của hai cậu thật tốt.”
“Có lẽ vậy. Kỳ thật chúng tôi không gặp mặt rất nhiều năm rồi.”
“Ồ, các cậu là bạn học sao?”
“Bạn cùng phòng cấp ba.”
“Vậy tình cảm của các cậu khi đó nhất định rất tốt.”
Lần này Trần Lăng Tùng nói: “Đúng vậy.” Cậu theo bản năng nhìn Sư Tuyết, hắn nhắm mắt, môi đỏ hồng hơi nhếch. Trần Lăng Tùng dời mắt, người đàn ông nói: “Hữu nghị thời cấp ba là đơn thuần nhất, khó trách hiện tại các cậu tốt như thế. Có đôi khi người rất kỳ quái, khi còn bé quý trọng tiền bạc, trưởng thành lại quý trọng tình cảm.”
“Con người thường là thiếu cái gì gìn giữ cái đó.”
Người đàn ông bật cười, “Lời này có lý.”
Nói nói liền đến trước xe, Trần Lăng Tùng gian nan móc chìa khóa xe từ trong túi ra, người đàn ông nhận chìa khóa, mở cửa xe, Trần Lăng Tùng đỡ Sư Tuyết, để hắn ngồi vào trước, dọc đường đi dùng tay bảo vệ đầu Sư Tuyết một cách cẩn thận, mái tóc mềm mại của Sư Tuyết vẫn luôn đụng vào lòng bàn tay cậu.
Xe từ từ chạy ra, ánh đèn nê ông của thành phố xẹt qua cửa sổ, ánh sáng thay phiên đi qua ở trên khuôn mặt của Sư Tuyết. Trong nháy mắt Trần Lăng Tùng sinh ra ảo giác, ánh sáng này là thời gian sáu năm chưa từng dừng bước kia, biến Sư Tuyết thành người khó lường giống như khuôn mặt loang lổ hiện tại của hắn.
Người đàn ông nói: “Sao vị tiên sinh này uống nhiều như thế? Say đến bất tỉnh nhân sự.”
Những lời này không tiện trả lời.

Sư Tuyết say rượu là vì Lục Lệ Vân, nếu tiết lộ cho người xa lạ, không khỏi không tôn trọng riêng tư cá nhân.

Nhưng nếu ngậm miệng không nói, bầu không khí trong xe chắc chắn lâm vào xấu hổ. Trần Lăng Tùng không muốn làm quá căng, liền đáp: “Cậu ấy là vì gặp khó khăn trong tình cảm.”

“Không thể nào a! Có phải mắt của cô gái kia có vấn đề hay không, tôi thấy người bạn này của cậu trông rất tốt, khí chất cũng tốt, quần áo ăn mặc đều là nhãn hiệu tốt. Này tôi cũng an tâm, thì ra không phải phụ nữ nào trong thiên hạ đều nhìn mặt cùng tiền.”
Trần Lăng Tùng cười, người này nói chuyện còn rất buồn cười.
“Cậu ấy đều uống say rồi, anh còn nhìn ra được khí chất?”
“Thứ như khí chất chính là rất mông lung! Có người dù mặc quần áo tao nhã đến đâu đều thấy tục, có người cổ đeo dây chuyền vàng to* đều có vẻ thành thục, có khí chất.”
(*粗金链子.)
“Anh đừng nhìn cậu ấy hiện tại, cậu ấy ở cấp ba cũng không thích nói chuyện, là một đứa nhỏ tự bế, mỗi ngày đều vùi đầu đọc sách.”
“Oa! Nam lên mười tám liền đổi tính a.”
(*男大十八变 nam đại thập bát biến.)
“Không gạt anh, hôm nay tôi thấy cậu ấy liền cảm thấy giật mình, cậu ấy thay đổi thật nhiều. Không chỉ là ăn mặc, hơn nữa là,” Trần Lăng Tùng cân nhắc một chút, cười nói: “Giống như anh nói, hơn nữa là thay đổi về khí chất, trước kia cậu ấy rất sợ người lạ, người khác đánh giá cậu ấy cậu ấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại hẳn là quen rồi, cho dù người khác nhìn chăm chú thế nào, cậu ấy đều giống như không phát hiện, nên làm gì vẫn sẽ làm cái đó. Nhưng tuy rằng thoạt nhìn cậu ấy trở nên rộng rãi, thực chất bên trong vẫn là không thích cười. Tôi hy vọng cậu ấy thật sự vui vẻ.”
Lúc này Sư Tuyết bỗng nhúc nhích, hắn đặt tay lên đùi Trần Lăng Tùng, hai mắt vẫn nhắm, lòng bàn tay hắn thật nóng, nóng đến mức khiến cho Trần Lăng Tùng không được tự nhiên.
“Tình cảm hiện tại của các cậu cũng nhất định rất tốt,” Người đàn ông đưa ra kết luận, “Bởi vì cậu hẳn là nên cảm thấy mừng vì thay đổi của cậu ấy mới phải, nhưng này ở trong mắt cậu ngược lại là thứ yếu, cậu quan tâm nhất chính là tâm tình của cậu ấy.”
Trần Lăng Tùng sửng sốt một chút, cậu nghĩ nghĩ, thừa nhận: “Anh nói rất đúng.” Cậu cười cười: “Tôi không biết cậu ấy thế nào, nhưng tôi đối với cậu ấy vẫn là thủy chung như một.”
Người đàn ông cười to, “Cậu đây là dùng sai thành ngữ!”
Trần Lăng Tùng không nói gì, tươi cười chiếu vào trong gương chiếu hậu.

Sư Tuyết vẫn duy trì tư thế ban đầu, khóe môi hơi nhếch lên, lại hạ xuống thật mau. Nụ cười của hắn hiện ra một vẻ thần bí trong ánh sáng đang không ngừng thay đổi.


“Di động cậu đang reo, không nghe thấy sao?”
Tiếng chuông bắt đầu vang vọng khắp trong xe, Trần Lăng Tùng nói: “Không phải của tôi, là của bạn tôi.”
Người gọi cuộc điện thoại này có lẽ có việc gấp, kiên trì gọi ba lần liên tục, chuông di động vang lên một cách tận chức tận trách*, người lái thay cũng thấy chướng mắt, “Cậu tạm thời nghe đi? Lỡ như bên kia có việc lại không tìm thấy người, phải sốt ruột bao nhiêu a!”
(*尽职尽业 làm hết bổn phận của mình.)
Trần Lăng Tùng thở dài một hơi, cậu ghé sát vào Sư Tuyết, thật lâu cũng không biết xuống tay từ đâu. Sư Tuyết mặc một cái áo khoác không túi, vải dệt mềm mại kề sát thân trên, Trần Lăng Tùng sờ vào túi áo trái cách cậu gần nhất trước, trống không.

Tiếng di động lần thứ tư đã vang hết, bắt đầu vang lần thứ năm.
Bọn họ cánh tay kề cánh tay, Trần Lăng Tùng vươn tay phải, sờ thấy di động trong túi quần bên phải của Sư Tuyết. Quần jean ôm lấy hai chân thon dài của Sư Tuyết, ngón cái cùng ngón trỏ của Trần Lăng Tùng bắt lấy di động, dùng chút lực, kéo lên trên, nhưng cũng không thể rút ra được nữa, không có sức. Trần Lăng Tùng dứt khoát phủ lên người Sư Tuyết, duỗi tay phải vào túi quần hắn, gian nan móc di động đang rung không ngừng ra.
Ở góc độ của cậu không nhìn thấy Sư Tuyết nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, con ngươi sâu thẳm giống như màn đêm, chờ cậu ngồi dậy, Sư Tuyết mới nhắm mắt lại.
Hiển thị trên màn hình là “Mua nhà”. Trần Lăng Tùng mang theo thắc mắc nghe máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nam: “A lô?” Cậu ta có chút tức tối: “Không phải đã nói trong khoảng thời gian này có lúc rảnh sao?”
Hẳn là bọn họ hẹn buổi tối gọi điện, Sư Tuyết quên mất chuyện này liền nhất thời gọi cậu uống bia. Trần Lăng Tùng nói: “Xin lỗi, hiện tại Sư Tuyết không tiện nghe máy, cậu nói với tôi đi, chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy.”
Đối phương có chút chần chờ, “Được rồi. Kỳ thật cũng không có chuyện gì, lúc trước đã nói đến không sai biệt lắm, Sư Tuyết bảo tôi gia hạn cho cậu ấy chút thời gian, cậu ấy muốn tìm căn hộ khác.”
“Cậu ấy không có chỗ ở liền bán căn hộ cho cậu?”
Người nọ bị kích thích bởi giọng điệu nghi ngờ của cậu : “Cậu có ý gì? Tôi đều đã nói hết với cậu ấy, là cậu ấy kiên trì muốn bán, làm sao tôi biết được vì cái gì cậu ấy muốn bán? Lại nói, không phải tôi còn để lại cho cậu ấy thời gian tìm phòng ốc sao?”
“Xin lỗi, cảm xúc tôi có chút kích động.” Trần Lăng Tùng nhanh chóng xin lỗi, “Chuyện này tôi không thể ra quyết định thay cậu ấy, chờ mai cậu ấy tỉnh lại thương lượng với cậu đi?”
“Đã kéo lâu như vậy rồi, không phải đã sớm nói đêm nay không được…” Lẩm bẩm cúp máy.
Trần Lăng Tùng ấn nút khóa máy, không cầm chặt điện thoại điện thoại trượt khỏi tay. Chờ cậu nắm chặt lại, phát hiện màn hình di động biểu hiện ra lịch sử cuộc gọi, dạy số gọi điện lúc chạng vạng chỉ có một, tên là “C.


Ánh Trăng.”
(*Phiên âm của Trần là Chén, là chữ C đằng trước í.)
Cậu giống ánh trăng chỗ nào?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng không tiện dò hỏi riêng tư của người khác.

Trần Lăng Tùng rời khỏi lịch sử, tắt di động, nhét di động vào lại túi Sư Tuyết.

Nhìn khuôn mặt Sư Tuyết, Trần Lăng Tùng lẩm bẩm: “Ánh trăng là có ý gì?”
Một lúc sau, xe ngừng lại. Trần Lăng Tùng vứt chuyện tên gọi ra sau đầu, dù sao bắt đầu từ cấp ba trở đi cậu liền không hiểu văn thơ của Sư Tuyết, giáo viên ngữ văn trong cả khối đều lấy văn của hắn làm bài văn mẫu, Trần Lăng Tùng cảm thấy đó chính là một đống những từ cao thâm khó đoán chất đầy những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng mỗi lần văn của Sư Tuyết được phát ra, một số người đồng thời muốn được thưởng thức. Chỉ cần cậu liếc mắt nhìn Sư Tuyết, vậy cậu nhất định là người đầu tiên sờ đến bài thi, nhưng này cũng không cản trở chướng ngại đọc hiểu của cậu.
Trần Lăng Tùng đỡ Sư Tuyết xuống xe, sau khi nhận chìa khóa, tạm biệt người lái thay. Hai người bọn họ đứng ở bãi đỗ, phía đối diện có một chiếc xe mở đèn pha chạy lướt qua, Sư Tuyết giơ tay che mắt, giọng khàn khàn: “Đây là chỗ nào?”
Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo một chút, vừa vặn Trần Lăng Tùng cũng đang do dự: “Cậu bán căn hộ?”
“Căn hộ kia là tớ và Lục Lệ Vân mua.”
“.. Ồ.”
“Thời gian gần đây tớ đều ở khách sạn.”
“Muộn như vậy rồi cậu quay về khách sạn cũng không tiện. Như vậy đi, đêm nay tạm thời ở nhà tớ, nhà tớ có một phòng cho khách.”
Sư Tuyết cong môi, “Được.”
Được, Ánh trăng..