Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 16: Chương 16





Sư Tuyết rũ mắt, cài một viên cúc áo cuối cùng, kéo lại hai bên, che đi làn da thịt tuyết trắng của Sư Tuyết. Ngón tay thon dài của hắn trượt xuống theo hàng cúc trước người, ngừng ở phía cuối, Sư Tuyết nâng mắt hỏi: “Thế nào?”
Hắn thật sự thích hợp sơ mi trắng, kiểu dáng ôm sát, chỗ eo lưng thu vào một đoạn, phối thêm một khuôn mặt xinh đẹp, lúc nhìn người đã khiến người chịu không nổi.
Trần Lăng Tùng hốt hoảng trốn tránh ánh mắt hắn: “Không nghĩ tới rất vừa người.”
“Cậu trốn cái gì vậy?”
“Tớ đâu có trốn, tớ trốn cái gì nha.” Trần Lăng Tùng vì biểu hiện chính mình quang minh chính đại, căn bản không chột dạ, quay mắt lại, buộc mình nhìn chằm chằm vào mắt Sư Tuyết: “Có ai trốn người lại có thể nhìn thẳng vào mắt người đó hả, tớ đã nói tớ không trốn cậu, cậu còn không tin.”
Sư Tuyết cười cười, nói: “Chính là tớ không nói tớ không tin, sao phản ứng của cậu lớn như vậy.”
Trần Lăng Tùng nhất thời nghẹn lời, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đừng nói tớ nữa, nói ——” cậu nhìn quanh một vòng, ánh mắt sáng lên: “Nói cậu. Đúng, liền nói cậu”
“Tớ?” Sư Tuyết chỉ mình: “Tớ có gì để nói?”
“Cậu thành thật khai báo!”
“Khai báo cái gì nha?”
Trần Lăng Tùng đi qua ôm vai Sư Tuyết, sờ loạn bụng hắn một trận: “Mấy khối cơ bụng này của cậu, luyện như thế nào?”
Sư Tuyết bắt lấy bàn tay lộn xộn của Trần Lăng Tùng, “Đừng sờ lung tung.”
“Tớ sờ một chút thì thế nào? Luyện ra còn không phải để người sờ. Cậu đừng keo kiệt, cùng lắm thì tớ cho cậu sờ ngược lại là được.”
“Nói thật?”
“Đó là đương nhiên.”

Sư Tuyết buông tay, lúc này mở rộng hai tay một cách hào phóng*, cười nói: “Vậy cậu tới đi.”
(*大咧咧 đại liệt liệt: tùy tiện, hào phóng, k để ý mấy chi tiết nhỏ.)
Dứt khoát như thế? Trần Lăng Tùng liếc hắn một cái đầy nghi hoặc, duỗi tay chạm nhẹ một cái trước, Sư Tuyết vẫn giang tay cười, không hề có dấu hiệu phản kháng, cậu mới yên lòng, dán chặt lòng bàn tay vào bụng Sư Tuyết, Sư Tuyết theo bản năng trốn ra sau một chút, Trần Lăng Tùng đắc ý cười nói: “Hối hận rồi? Cậu chột dạ như thế, đừng nói là cơ bụng của cậu là vẽ ra nha?”
Nghe cậu nói như vậy, Sư Tuyết bắt lấy cổ tay Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng vẫn còn hỏi: “Làm gì đó?” Đã bị ấn tay đến trên người, cơ bắp dưới tay cậu đang phập phồng theo hô hấp của chủ nhân, các một tầng vải, chỉ có thể cảm nhận mấy khối cứng ngăng ngắc, chọc còn chọc không được.

Sư Tuyết nhìn cậu cười như không cười, Trần Lăng Tùng làm như không có việc gì rụt tay lại, bình luận: “Cách lớp áo sờ không ra, nhưng mà cũng không tệ lắm.”
Sư Tuyết cởi nút tay áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷu.

Trần Lăng Tùng cảm thấy có chút không ổn, cậu lui về sau một bước: “Cậu muốn làm gì?”
Sư Tuyết cười đến gần cậu, nói: “Đừng chơi xấu*, đến phiên tớ.”
(*甩赖 súy lại.)
Từ “chơi xấu” này có hơi chọc đến thần kinh của Trần Lăng Tùng, cậu căng da đầu đứng ngay ngắn, “Ai chơi xấu!” Cậu hít sâu một hơi, học bộ dạng Sư Tuyết, cố gắng mở rộng hai tay một cách tự nhiên, nói: “Tớ còn sợ cậu sao? Cơ bụng của tớ chính là thật đánh thật, đao thật kiếm thật, tuyệt đối không làm giả*.

Phải sờ thật nhanh, tớ liền đứng ở chỗ này, tuyệt đối —— ”
(*掺水分 sảm thủy phân.)
“—— Đệch!”

Giây tiếp theo, Trần Lăng Tùng há miệng phun ra một chữ thô tục, nuốt luôn lời mình nói vào trong bụng, cả người nhảy ra sau một bước, cậu ôm bụng, dường như nơi đó vẫn còn đọng lại một chút xúc cảm lạnh lẽo: “Muốn chết à, tay lạnh như vậy còn đưa vào!”
“ ‘Cách áo sờ không ra’, này không phải cậu nói sao?”
“Vậy sao cậu không cho tớ vào trong!”
“Do cậu không nói. Hơn nữa tớ không phản bác nghi ngờ của cậu đối với cơ bụng của tớ, nếu như cậu cũng không để cho tớ vói vào, vậy cậu liền phải thừa nhận chất vấn của tớ là có đạo lý, liền không thể phản bác nữa.”
“Bằng cái gì nha!”
Sư Tuyết giang hai tay: “Vậy thì quên đi, không sờ nữa.” Hắn quay đầu than một câu: “Xem ra cậu cũng không phải rất tự tin đối với chính mình?”
Khi tôn nghiêm của đàn ông đã chịu khiêu chiến, trong sạch của thân thể còn quan trọng sao?
Trần Lăng Tùng chịu đủ kích thích, cậu lớn tiếng: “Sư Tuyết, cậu lại đây cho tớ! Tớ cho cậu kiến thức một chút cái gì gọi là “kiên cố, cứng so sắt thép!” Nói xong liền nhấc vạt áo lên: “Như thế nào, bị dọa rồi? Hiện tại xin tha thứ còn kịp.”
Cậu cười đắc ý, hai tay chống nạnh, lộ ra một đoạn eo lưng gầy mỏng, bụng là từng khối cơ bắp rắn chắc, ánh lên màu lúa mạch dưới ánh đèn. Chờ tay Sư Tuyết chạm vào eo sườn của Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng giật mình: Người này sao đi đường không có động tĩnh nào! Sư Tuyết rũ mắt, ngón tay tuyết trắng của hắn, đầu tiên là lòng bàn tay vuốt ve làn da chỗ eo sườn của Trần Lăng Tùng, tiếp theo cả bốn ngón cùng nằm lên, ngón cái vòng qua eo ấn ở đằng sau.
Ngón tay tuyết trắng đặt lên màu lúa mạch, eo lưng thon gầy, yết hầu hắn lên xuống, ánh mắt trở nên thật tối.
Sư Tuyết cúi đầu, khiến Trần Lăng Tùng không thấy rõ biểu tình của hắn, thời tiết vẫn có vài phần khô nóng, ở trong căn phòng không mở điều hòa, ngón tay lành lạnh của Sư Tuyết kỳ thật rất thoải mái. Trần Lăng Tùng dung túng vuốt ve của hắn, nhưng cảm giác đầu ngón tay lướt qua cơ bắp, giống như động vật máu lạnh đưa lưỡi liếm qua, cậu run lên một cái vì tưởng tượng của mình.
Eo cậu run rẩy dưới lòng bàn tay hắn, có một loại ảo tưởng tình sắc ở mỗi nơi Sư Tuyết đi qua một cách kỳ lạ, khiến cho cả người cậu phát run…
Ngón tay Sư Tuyết bỗng lọt vào giữa eo bụng của Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng đau đến xuýt xoa, cậu tóm lấy cổ tay Sư Tuyết, “Này, làm gì đó!” Sư Tuyết ngẩng đầu, liếc nhìn cậu một cách âm u, một cái liếc mắt này, lông tơ cả người Trần Lăng Tùng đồng loạt dựng lên, cậu hất tay Sư Tuyết ra ngoài, lui về sau một bước, hô: “Sư Tuyết! Cậu không sao chứ?”
Sư Tuyết nhìn cậu một cách nghi hoặc, “Tớ có thể có chuyện gì? Ngược lại là cậu, sao lại đột nhiên phản ứng lớn như vậy?” Trừ bỏ giọng nói khàn khàn có chút khác thường, mặt khác không tìm ra sai lầm gì.
Trần Lăng Tùng gãi gãi đầu, chẳng lẽ thật sự là mình nhìn lầm?
Sư Tuyết lại nói: “Cậu luyện được tốt hơn tớ, tớ cam bái hạ phong.”

Trần Lăng Tùng lập tức cười: “Cậu thật sự cho rằng như vậy?”
“Đúng vậy. Tự mình cảm nhận, không lừa già dối trẻ.”
“Cậu cũng không cần ủ rũ, tuy rằng không bằng tớ, nhưng cũng thật không tồi.”
Sư Tuyết bĩu môi, “Chính là tớ luyện thật lâu, mới luyện được như vậy.”
“Tớ cũng luyện thường xuyên…” Thấy bộ dạng mất mát của Sư Tuyết, Trần Lăng Tùng sửa miệng: “Không nói cơ bắp, hiện tại cậu còn cao hơn tớ, điểm này tớ không dùng tăng chiều cao, không thể so được với cậu.”
“Cũng chỉ có một centimet.”
Trần Lăng Tùng duỗi tay vỗ vai Sư Tuyết, “Cậu phải nhớ thời cấp ba thấp hơn tớ nửa cái đầu, hiện tại đều cao hơn một centimet, chẳng lẽ đây không phải là tiến bộ cực lớn sao?”
“Nói cũng phải.” Sư Tuyết cười rộ lên.
Trần Lăng Tùng lại có chút khó chịu, vì an ủi Sư Tuyết cậu chủ động nhắc đến chiều cao, đàn ông so đo chiều cao, thật sự là lời bí ẩn lớn nhất chưa có câu trả lời trên thế giới, bất luận già trẻ, đặc biệt là thanh niên, hận không thể làm chiều cao chính xác đến hai chữ số thập phân.

Nhưng Sư Tuyết cười rất dễ nhìn, cậu nhìn một chút liền mềm lòng.
“Tớ thấy cái áo sơmi này thật đẹp, ngày mai họp lớp tớ muốn mặc cái này, được không?”
“Được.”
Sư Tuyết cười: “Cậu thật tốt.”
Bực bội vừa rồi của Trần Lăng Tùng lập tức tan thành khói bụi, cậu hất cằm, chớp chớp mắt với Sư Tuyết: “Đó là phải, Trần ca của cậu che chở cậu nha.”
“Vậy Lăng Tùng ca,” Sư Tuyết dò vào tủ đồ của Trần Lăng Tùng, lấy ra một cái áo sơmi màu xanh lam, cùng một nhãn hiệu với món hắn đang mặc trên người, cổ áo đều có một cái sừng hươu, là chữ ký cá tính của nhà thiết kế được trình bày dưới dạng hình vẽ. Sư Tuyết hỏi: “Cậu mặc bộ này sao?”
Sao một cái tên gọi, đều là gọi cậu, hiệu quả của tên và họ hoàn toàn không giống, Trần Lăng Tùng bị gọi đến sửng sốt một chút, dường như cũng không khác, chính là nơi nào quái quái, không hiểu được.
“Không phải mặc bộ nào cũng đều không khác mấy sao.” Trần Lăng Tùng tự phụ hất hất cằm, ý bảo hắn lấy đồ ra, xem như đồng ý rồi. Cậu lại quên sạch chuyện mình chọn quần áo cả buổi một cách thuận theo tự nhiên, giống như người luôn làm đẹp của lúc trước không phải là cậu.


Trước khi ngủ Trần Lăng Tùng luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, cầm di động xem giờ, mới vừa mở khóa, nhảy ra rất nhiều tin wechat.

Tất cả đều là lớp trưởng gửi tới, nói một mạch là:
– Trần Lăng Tùng, cậu đi cùng Sư Tuyết? Cậu ấy nói với tớ ngày mai các cậu tới cùng nhau.
– Ài, thật không phải là huynh đệ. Sao chuyện lớn như thế không nói một tiếng với bọn tớ!
– Không đúng, tớ nghĩ một chút. Có phải cậu đã sớm có ý tứ với người ta?
– Quá khó rồi, người mình thích hẹn hò với người khác. Khó trách khoảng thời gian kia cậu đều không dễ chịu.
– Yên tâm đi! Bọn tớ cũng không phải là người chưa được khai hóa, ít nhất tớ không phải. Lại nói, lúc đó có mấy người còn hơi quá mức với Sư Tuyết, lần này làm bọn họ nhất định phải nói lời xin lỗi.
– Các cậu ở bên nhau cũng thật không dễ, chúc phúc cho các cậu.
– Thay tớ nói một tiếng xin lỗi với cậu ấy, tớ không có mặt mũi nói với cậu ấy. Lúc đó tớ đối với cậu ấy cũng thế, tuy rằng không làm gì, nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hiện tại tớ rất không dễ chịu.
– Các cậu phải thật tốt, phải tốt với Sư Tuyết!
Không phải chứ! Này đều suy diễn đến chỗ nào rồi? Lúc trước Sư Tuyết nói hắn gửi thẳng, cậu liền không nên đồng ý, đáng ra phải đổi người khác, đi cùng, mọi người sẽ nói một tiếng: “Hai huynh đệ kia, cảm tình thật tốt.” Người có tình sử ồn ào huyên náo khắp thời cấp ba như Sư Tuyết, người ta cũng sẽ nói một tiếng: “Cảm tình thật tốt!” Rồi lại cảm thấy hai người có tuổi, cũng không cưới hỏi, cũng không quen bạn trai, tuyệt đối có một chân.
Kỳ thật, cậu cũng không oan, thật sự có ý tứ đối với Sư Tuyết.

Oan là oan ở bọn họ đều bị cho rằng đang ở bên nhau, cậu tiến triển cái rắm cũng không có! Oan! Quá oan!
Trần Lăng Tùng hôm nay oan muốn chết rồi! Lăn lộn nửa đêm, mới không cam lòng mà thiếp đi..