Bức Thư Tình Cuối

Chương 17




Ellie Haworth có một cuộc sống đáng mơ ước. Cô thường tự nói với bản thân thế mỗi sáng thức dậy, đầu vẫn còn choáng váng do uống quá nhiều rượu mạnh vào tối hôm trước, cảm thấy vô cùng sầu muộn trong căn hộ nhỏ xinh chẳng ai thèm ngó ngàng nếu không có cô ở nhà (cô từng muốn nuôi một con mèo, nhưng rồi lại sợ bị chê là bắt chước người khác). Công việc chính của cô là phóng viên phụ trách mảng phóng sự cho một tờ báo lớn tầm quốc gia. Cô có một mái tóc luôn vào nếp, một cơ thể đầy đặn và thon thả ở những chỗ cần thon thả. Nói chung cô đủ hấp dẫn để thu hút mọi ánh nhìn, dù cô luôn giả vờ khó chịu về điều đó. Cô ăn nói sắc sảo, quá sắc sảo theo lời mẹ cô, thông minh hóm hỉnh, sở hữu một vài thẻ tín dụng, một chiếc ô tô nhỏ mà cô có thể trông nom không cần tới sự giúp đỡ của một người đàn ông. Khi cô gặp lại những người bạn cũ từ thời phổ thông, cô có thể thấy ánh mắt ghen tị của họ mỗi lần cô kể về cuộc sống của mình: cô chưa tới tuổi bị coi là ế nếu chưa kịp có một người chồng và những đứa con. Khi cô gặp những người đàn ông, cô có thể thấy họ ngưỡng mộ những gì cô đang có – một công việc tốt, một thân hình hấp dẫn, tính cách hóm hỉnh – như thể cô là một phần thưởng họ cần đạt được.

Gần đây, khi cô nhận ra cuộc sống đáng mơ ước đó đã phần nào mờ nhạt, cái ngưỡng đáng mơ ước đó đã phần nào giảm sút trong con mắt của các đồng nghiệp ở tòa soạn kể từ khi John xuất hiện, mối quan hệ mà cô từng nghĩ sẽ giúp cuộc sống của cô tràn đầy năng lượng đã cuốn cô theo cách không còn đáng ghen tị như trước đây nữa, thì cô chọn cách không suy nghĩ quá nhiều về nó. Suy cho cùng, chẳng khó khăn gì khi bạn bị bủa vây bởi những người như bạn, nhà báo và phóng viên, những người thích tụ tập, tiệc tùng, đánh chén, có những mối quan hệ vụng trộm tùy tiện, thì đương nhiên bạn, rồi cũng sẽ lại ngoại tình. Cô là một trong số đó, một trong những kẻ tòng phạm, sống cuộc sống trên những trang báo hào nhoáng, một cuộc sống cô theo đuổi kể từ khi cô biết ước mơ của mình là được làm phóng viên. Cô là người thành đạt, đơn thân và ích kỷ. Ellie Haworth luôn thấy hạnh phúc như cô có thể. Và như bất kỳ ai có thể.

Và chẳng ai có thể có tất cả, Ellie tự nói với cô thế, khi thỉnh thoảng cô thức dậy giữa đêm, cố nhớ xem cô đang sống vì giấc mơ gì.

‘Chúc mừng sinh nhật, cô nàng hư hỏng!’ Corinne và Nicky ngồi đợi cô trong quán cà phê, vẫy cô và chỉ vào một chiếc ghế khi thấy cô ùa tới vội vã, chiếc túi xách bay trên không trung. ‘Nào nào! Cậu tới quaaá trễ. Giờ này cậu phải có mặt ở tòa soạn rồi chứ.’

‘Xin lỗi. Sáng nay mãi tớ mới chui ra khỏi giường được.’

Họ nhìn nhau và cô có thể đoán họ nghĩ rằng tối qua cô ở cạnh John. Cô quyết định sẽ không kể cho họ là cô cố nán lại để xem có món quà nào gửi qua đường bưu điện hay không. Cô muốn biết thực sự anh có món quà gì đó dành cho cô hay không. Giờ thì cô tiếc nuối hai mươi phút trễ hẹn này.

‘Cảm giác thế nào khi già hơn một tuổi nhỉ?’ Nicky vừa cắt tóc. Vẫn là mái tóc vàng nhưng ngắn hơn và bồng bềnh hơn. Trông cô thật dịu dàng. ‘Tớ đã gọi cho cậu một ly cà phê sữa không béo. Tớ nghĩ có thể cậu sẽ cần để ý một chút tới cân nặng của mình kể từ bây giờ.’

‘Ba mươi hai tuổi đâu đã có thể gọi là già. Ít nhất, đó là điều tớ luôn tự nhủ.’

‘Tớ thì lại lo,’ Corinne nói. ‘Cách nào đó ba mươi-mốt tuổi cũng chỉ giống như cậu vừa mới qua tuổi ba mươi, vẫn trẻ trung như thời hai mươi tuổi. Ba mươi-hai tuổi thì báo hiệu cậu đang sắp tới gần tuổi ba mươi-lăm.’

‘Và từ tuổi ba mươi-lăm đến bốn mươi tuổi là một khoảng cách rất gần.’ Nicky liếc nhìn mái tóc mới của mình qua chiếc gương đằng sau quầy.

‘Chúc mừng sinh nhật cậu nữa!’ Ellie nói.

‘Và chúng tớ vẫn sẽ yêu mến các cậu khi các cậu nhăn nheo, đơn độc và bận những chiếc quần rộng thùng thình sặc sỡ.’ Họ để lên bàn hai chiếc túi nhỏ.

‘Còn đây là quà của hai cậu. Không, các cậu không thể đổi chúng cho nhau được đâu.’

Món quà cực chuẩn, đúng là chỉ có những người bạn lâu năm mới có thể nghĩ tới. Corinne tặng cô một đôi tất bằng len Cashmere màu xám, mềm tới mức Ellie không thể vứt nó linh tinh ở đâu cũng được. Nicky mua cho cô phiếu sử dụng tại một thẩm mỹ viện nổi tiếng đắt đỏ. ‘Dành cho bộ sản phẩm dưỡng da mặt chống lão hóa,’ cô nói một cách tinh quái. ‘Có thể dùng cái đó hoặc tiêm thuốc chống nhăn Botox.’

‘Nhưng bọn tớ biết cậu sợ tiêm như thế nào.’

Cô vô cùng xúc động trước sự yêu thương của những người bạn và trong cô ngập tràn sự biết ơn. Đã có rất nhiều buổi tối khi ngồi bên nhau, họ coi những người còn lại là một phần gia đình của họ, họ sợ một lúc nào đó một trong số những người còn lại cô đơn một mình. Nicky đã có bạn trai mới, có vẻ khá quan tâm. Anh ta có tiền, tốt bụng và quan tâm tới cô ở mức độ đủ để cô cảm thấy hạnh phúc. Nicky phải mất tới mười năm để trốn khỏi những người đàn ông đã cư xử tốt với cô. Còn Corinne vừa kết thúc mối quan hệ kéo dài một năm. Anh ấy là người tử tế, cô nói, nhưng mối quan hệ giữa họ gần đây như giữa anh trai và em gái, ‘mà tớ thì mong có một đám cưới và những đứa con.’

Họ không hề đả động gì về nỗi lo sợ là họ đã vượt qua cái ngưỡng tuổi mà cha mẹ, cô dì chú bác của họ luôn nhắc nhở. Họ không đả động tới một thực tế là hầu hết những người bạn trai của họ đều có bạn gái trẻ hơn họ từ năm tới mười tuổi. Họ nói đùa rằng càng già họ càng quyến rũ. Họ đi chơi với những anh chàng đồng tính, những người hứa hẹn sẽ cho họ những đứa con ‘trong vòng mười năm’ nữa nếu cả hai vẫn còn độc thân, dù chẳng ai tin điều ấy có thể xảy ra.

‘Thế anh ta tặng cậu cái gì?’

‘Ai cơ?’ Ellie giả bộ không hiểu gì.

‘Ngài Nhà văn Viết sách. Hay anh ta là lý do tới trễ của cậu?’

‘Ồ, cô ấy dã được tiêm rồi.’ Corinne cười khúc khích.

‘Các cậu thật trơ trẽn,’ cô nhấp một ngụm cà phê, vẫn còn ấm.

‘Tớ - tớ chưa gặp anh ấy.’

‘Nhưng anh ta sẽ đưa cậu đi chơi tối nay chứ?’ Nicky hỏi.

‘Tớ nghĩ thế,’ cô bỗng thấy giận dữ với đám bạn đang nhìn cô đầy ẩn ý, vì họ đọc được những ý nghĩ trong đầu cô. Cô giận dữ với bản thân vì đã không nghĩ trước một lý do để bào chữa cho anh. Cô giận anh vì đã đẩy cô đến tình thế này.

‘Mà tóm lại cậu đã được anh ta hỏi thăm chưa?’

‘Chưa. Mới tám giờ rưỡi mà–Ôi, lạy Chúa, tớ phải có cuộc họp với phòng Phóng sự lúc mười giờ, mà tớ chưa có bất kỳ ý tưởng gì trong đầu.’

‘Quên anh ta đi.’ Nicky nhoài người ra và ôm cô. ‘Chúng tớ sẽ mua tặng cậu một cái bánh kem sinh nhật nhỏ, đúng khống Corinne? Ngồi đây, tớ ra lấy thêm một ít bánh xốp với kem. Chúng ta sẽ uống trà sớm chúc mừng sinh nhật.’

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại. Cô bấm cho nắp điện thoại mở ra.

Chúc Mừng Sinh Nhật em yêu. Quà sẽ tới sau nhé. X

‘Anh ta à?’ Corinne hỏi.

‘Đúng vậy.’ Cô cười rạng rỡ. ‘Quà cho tớ sẽ tới sau.’

‘Giống hệt anh ta.’ Nicky hổn hển trở về bàn với một chiếc bánh kem xốp. ‘Anh ta sẽ đưa cậu đi đâu?’

‘Ừm… không thấy nói gì.’

‘Cho tớ xem nào.’ Nicky giật lấy chiếc điện thoại. ‘Thế này nghĩa là quái quỷ gì?’

‘Nicky...’ Corinne cố gắng kiềm chế bạn.

‘Xem nào, “Quà sẽ tới sau. Hôm em” Cái kiểu mập mờ chết tiệt.’

‘Hôm nay là sinh nhật cô ấy.’

‘Đúng vậy. Đó là lý do vì sao cô ta không đáng phải ngồi đây giải đáp cái kiểu tin nhắn mập mờ dở hơi từ một thằng dở ông dở thằng. Ellie – bạn thân mến của tớ – cậu đang làm gì vậy?’

Ellie ngồi như trời trồng. Nicky đã phá vỡ cái luật bất thành văn giữa họ là sẽ không bàn luận về những mối quan hệ của người khác cho dù cái mối quan hệ đó ngu dại tới đâu: họ vẫn sẽ ủng hộ nhau; họ sẽ thể hiện sự quan tâm mà không cần nói ra; họ sẽ không bao giờ hỏi kiểu như ‘Cậu đang làm gì?’

‘Mọi chuyện ổn mà,’ cô trả lời. ‘Thật đấy.’

Nicky nhìn cô. ‘Cậu đã ba mươi hai tuổi rồi. Cậu quan hệ – yêu – người đàn ông này đã gần một năm, vậy mà những gì cậu nhận được trong ngày sinh nhật mình chỉ là một tin nhắn cụt lủn, chẳng khẳng định là anh ta sẽ gặp cậu hay không gặp cậu – tại thời điểm nào cũng không biết luôn. Chẳng lẽ làm tình nhân thì không được nhận những bộ đồ lót đắt tiền hay sao? Hay một kỳ nghỉ cuối tuần ở Paris?’

Corinne nhăn mặt.

‘Tớ xin lỗi, Corinne. Tớ chỉ nói điều này hy vọng có sự thay đổi. Ellie thân yêu, bọn tớ yêu quý cậu cho tới tận cuối đời. Nhưng, thật sự đấy, cậu phải làm gì đây để thoát ra khỏi mối tình này?’

Ellie nhìn xuống cốc cà phê uống dở. Niềm vui ngày sinh nhật như bị dội gáo nước lạnh. ‘Tớ yêu anh ấy,’ cô trả lời ngắn gọn.

‘Thế anh ta có yêu cậu không?’

Cô bỗng thấy căm thù Nicky.

‘Thế anh ta có biết cậu yêu anh ta không? Cậu có thể nói thẳng với anh ta điều đó không?’

Cô nhìn lên.

‘Tớ nói từ kinh nghiệm của bản thân,’ Nicky nói.

Từng giọt cà phê rơi chậm rãi. Hoặc cũng có thể chỉ là họ cảm thấy thế.

Ellie cựa quậy trên ghế.

Corinne vẫn nhìn Nicky chằm chằm, lúc này chỉ nhún vai và đưa chiếc bánh lên cao. ‘Dù sao cũng Chúc mừng Sinh nhật! Có ai muốn uống thêm cà phê không?’

Cô lao về chỗ ngồi trước bàn máy vi tính. Không có gì trên bàn của cô cả. Không có tin nhắn nào báo cô ra quầy Tiếp tân nhận hoa. Không sô-cô-la, không sâm-panh. Hộp thư điện tử của cô có 18 thư mới, không kể thư rác. Mẹ cô – mới mua máy tính năm ngoái và vẫn chưa bỏ thói quen kết thúc mỗi câu nói trong thư điện tử bằng một dấu chấm than – gửi cho cô tin nhắn chức mừng sinh nhật ! và báo với cô rằng chú chó cưng trong nhà vẫn mạnh khỏe sau khi được thay khớp hông! Và rằng chi phí phẫu thuật cho nó cao gấp mấy lần chi phí phẫu thuật cho bà nội Haworth!!! Thư ký ban biên tập mục Phóng sự gửi cô lời nhắc về buổi họp sáng nay. Và Rory, anh thủ thư, nhắn cô xuống tầng hầm sau bốn giờ chiều vì cả ngày hôm nay họ sẽ ngồi ở tòa nhà mới. Không có bức thư nào từ John. Dù chỉ một lời chúc mừng ngắn gọn. Cô hơi chùng lòng một chút, và cô nhăn mặt khi thấy Melissa bước vào văn phòng, theo sau là Rupert.

Mình gặp rắc rối rồi, cô nghĩ khi lục lọi đống giấy tờ trên bàn. Cô đã quá mải mê với những bức thư nên hầu như không có thời gian để tìm hiểu về xã hồi những năm 1960, về những ví dụ mà Melissa đã gợi ý. Cô nguyền rủa bản thân vì đã ngồi quá lâu trong quán cà phê, cô chải lại đầu, với lấy tập tài liệu dày nhất để trên bàn – ít nhất cô cũng cần ra vẻ như cô đang bù đầu vì nhiệm vụ này – và cô phóng vào phòng họp.

‘Như vậy là chuyên mục Sức khỏe đã hoàn thành đúng không? Chúng ta đã có bài viết về chứng viêm khớp chưa? Tôi muốn bên cạnh bài viết có thêm một cột bổ sung thông tin về những phương thuốc chữa trị. Có ngôi sao nào mắc phải bệnh này không? Nó sẽ khiến bài viết thêm sinh động. Bản thân chủ đề này hơi tẻ nhạt.’

Ellie vầy vò mấy tờ giấy trước mặt. Gần mười một giờ. Mất gì mà anh không gửi cho cô một bó hoa? Anh có thể dùng tiền mặt để trả tiền hoa, nếu anh không muốn để lộ danh tính khi xài thẻ tín dụng; anh đã từng làm thế.

Có lẽ anh đã nguội nhạt. Có lẽ chuyến đi nghỉ ở Barbados là cách anh hàn gắn quan hệ với vợ. Có lẽ kể cho cô về chuyến đi ấy chính là cách hèn nhát để anh ngầm cho cô biết là cô không còn quan trọng với anh như trước nữa. Cô đọc lại những tin nhắn anh gửi cho cô, cố tìm xem có dấu hiệu nào nguội lạnh từ những tin nhắn gần đây hay không.

Một bài viết hay về cựu chiến binh. X

Anh có rảnh để ăn trưa? Em ở gần chỗ anh lúc khoảng 12.30. J

Em là một chuyện khác. Không thể nói chuyện tối nay. Sẽ nhắn tin cho em việc đầu tiên vào ngày mai. X

Thật khó để phát hiện có thay đổi nào trong giọng điệu của anh: những tin nhắn rất ngắn gọn. Ellie thở dài, đầu óc trống rỗng với những suy nghĩ ám ảnh, với những lời chỉ trích thẳng thắn từ bạn bè. Cô đã đòi hỏi rất ít. Vì sao? Vì cô sợ nếu cô đòi hỏi hơn, anh sẽ thu người vào một góc và không mọi chuyện sẽ đổ vỡ. Cô luôn biết giới hạn là gì. Cô không thể trách cứ ai vì đã lạc lối thế này. Nhưng mong ước của cô rất giản dị thôi mà. Chỉ là một thứ để bạn biết bạn đang được yêu và chỉ có hoàn cảnh mới chia cắt được hai người. Nhưng khi không có bất kỳ dấu hiệu nào để giữ gìn những điều đó thì…

‘Ellie?’

‘Ừm?’ Cô nhìn lên và thấy mười cặp mắt đổ dồn về phía cô.

‘Chúng tôi đang đợi cô trình bày ý tưởng cho số báo thứ Hai tới.’ Melissa nhìn cô trực diện và xuyên thấu. ‘Cho mục Xưa và Nay phải không?’

‘Đúng vậy.’ Cô búng tay trên tập tài liệu để trên lòng để giấu đi cảm xúc thật của cô lúc này. ‘À… Tôi nghĩ sẽ khá thú vị nếu đào bới những câu chuyện cũ. Có mục Tâm sự bạn đọc trên những số báo từ thời xưa và tôi nghĩ chúng ta có thể so sánh thời đó với bây giờ.’

‘Đúng vậy,’ Melissa nói. ‘Đó là điều tôi yêu cầu cô làm từ tuần trước. Tuần này tôi hy vọng cô có thể cho tôi xem cô đã làm tới đâu.’

‘Ồ, xin lỗi. Những số báo cũ đó vẫn ở trong kho. Nhân viên thủ thư nhất định rằng họ biết chúng để ở đâu, khi chuyển đồ,’ cô lắp bắp.

‘Vì sao cô không sao chụp lại?’

‘Tôi–‘

‘Ellie, cô đã trễ hẹn. Tôi nghĩ cô đã làm xong từ mấy ngày trước.’ Giọng Melissa lạnh băng. Những người khác trong phòng giả bộ nhìn xuống bàn, họ không muốn chứng kiến cuộc xử trảm không thể tránh khỏi. ‘Cô có muốn tôi giao việc này cho người khác không? Cho một trong rất nhiều nữ phóng viên có kinh nghiệm ở đây?’

Bà ta có thể thấy, Ellie nghĩ, rằng suốt mấy tháng trời công việc này đã phủ một đám mây lên cuộc sống của cô. Bà ta biết trí óc của cô đang trôi dạt ở nơi khác – cô nghĩ về chiếc giường với tấm ga nhàu nhĩ trong phòng khách sạn, về ngôi nhà của một gia đình cô chưa bao giờ gặp, cô nói chuyện với một người đàn ông cô chưa từng thấy. Không có gì tồn tại ngoài anh ta, và bà ấy nhìn thấu mình.

Melissa nhìn trân trân lên trần nhà.

Ellie đột nhiên nhận ra, vị trí của cô đang lung lay.

‘Tôi, ừm, tôi có một câu chuyện thú vị hơn,’ cô nói. ‘Tôi nghĩ chị sẽ thích nó.’ Chiếc phong bì nằm lẫn trong đống giấy tờ và cô đẩy nó về phía sếp. ‘Tôi đang cố gắng tìm thêm vài manh mối.’

Melissa đọc bức thư ngắn ngủi và cau mày. ‘Cô có biết là ai không?’

‘Tôi chưa tìm ra, nhưng tôi đang cố gắng. Tôi nghĩ đây sẽ là một phóng sự rất hay nếu tôi có thể tìm ra chuyện gì đã xảy ra với họ. Liệu họ có đến được với nhau không.’

Melissa gật đầu. ‘Đúng vậy. Đây có vẻ là một câu chuyện ngoại tình. Một vụi xì căng đan những năm 60? Chúng ta có thể dựa vào đó để thấy những giá trị đạo đức đã thay đổi như thế nào. Công cuộc tìm kiếm của cô tới đâu rồi?’

‘Tôi đã thăm dò được một chút.’

‘Hãy tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, họ có bị xã hội chối bỏ hay không.’

‘Nếu cuối cùng họ cũng cưới được nhau, có thể họ sẽ không muốn công khai danh tính,’ Rupert nhận định. ‘Những việc như thế này thời đó thực sự là một bê bối.’

‘Nói với họ là chúng ta sẽ không nêu tên nếu cô thấy cần,’ Melissa nói, ‘nhưng sẽ rất tốt nếu có hình đi kèm – hình minh họa thời kỳ đó, tất nhiên. Điều ấy sẽ khiến việc nhận diện họ khó khăn hơn.’

‘Tôi vẫn chưa tìm ra họ.’ Nhìn vẻ mặt của sếp Ellie chợt hối hận vì đã nêu ra ý tưởng này.

‘Nhưng cô sẽ tìm ra. Nhờ một trong những phóng viên khác ngồi đây giúp đỡ nếu cần. Họ khá giỏi điều tra đó. Và tôi muốn có nó cho số báo tuần sau. Còn bây giờ phải tìm cách giải quyết mấy trang Thư bạn đọc đi cái đã. Tôi muốn một vài ví dụ để tôi có thể lên khuôn mẫu cho trang đúp vào cuối ngày. Còn gì nữa không? Chúng ta sẽ gặp nhau, giờ này tuần sau.’ Bà sải những bước chân kiên quyết về phía cửa, mái tóc chải chuốt của bài bồng bềnh như trong quảng cáo dầu gội.

‘Ồ quý cô chuyên bắt lỗi chính tả đây rồi.’

Cô thấy anh ngồi trong căn-tin. Anh tháo tai nghe ra khi thấy cô bước vào. Anh đang đọc một cuốn sách hướng dẫn về Nam Mỹ. Chiếc đĩa không để trước mặt anh chứng tỏ bữa trưa của anh đã kết thúc.

‘Rory, tôi gặp rắc rối rồi.’

‘Gặp rắc rối trong việc đánh vần từ antidisestablish-mentarianism?’

‘Tôi sểnh miệng ngay trước mặt Melissa Buckingham, và giờ tôi phải viết cho bằng được một Câu chuyện Tình yêu cho mục phóng sự.’

‘Cô kể cho bà ấy về bức thư?’

‘Tôi buộc phải làm thế. Tôi cần đưa cho bà một cái gì đó. Cái cách bà ấy nhìn tôi, tôi nghĩ tôi sắp sửa bị quẳng vào mặt tờ Cáo phó.’

‘Ồ, đó sẽ là một câu chuyện thú vị.’

‘Tôi biết. Nhưng trước đó tôi phải đọc qua tất cả những vấn đề về đạo đức trong số chuyên đề viết về năm 1960 và tìm những quy phạm đạo đức tương tự ngày nay.’

‘Cũng không khó khăn gì, đúng không?’

‘Nhưng khá mất thời gian, trong khi tôi còn một đống việc phải làm. Chưa kể tôi còn phải tìm cho ra chuyện gì đã xảy ra với đôi tình nhân bí hiểm kia.’ Cô cười cầu cạnh. ‘Tôi nghĩ biết đâu anh có thể giúp tôi một chút nào đó?’

‘Xin lỗi. Tôi cũng hết thời gian rồi. Tôi sẽ tìm lại những số báo từ những năm 1960 cho cô ở dưới hầm.’

‘Đó là nhiệm vụ của anh mà,’ cô phản đối.

Anh cười toác miệng. ‘Ừm. Còn nhiệm vụ của cô là tìm tòi và viết.’

‘Hôm nay là sinh nhật tôi.’

‘Vậy thì chúc mừng sinh nhật.’

‘Ồ, anh thật là tốt bụng.’

“Còn cô luôn biết cách tận dụng người khác theo cách của cô.’ Anh nhìn cô cười, cô nhìn theo khi anh đứng dậy thu xếp cuốn sách và máy nghe nhạc MP3. Anh chào cô rồi đi về phía cửa.

Anh không biết đâu, cô thầm nghĩ khi cánh cửa đóng sập sau lưng, rằng anh đã sai lầm như thế nào khi nghĩ về tôi như thế.

Tôi 25 tuổi, tôi có một công việc khá tốt nhưng không đủ để tôi có thể có mọi thứ tôi muốn – một ngôi nhà, một chiếc ô tô và một người vợ.

‘Vì rõ ràng là anh chỉ nên đòi hỏi một trong những thứ đó,’ Ellie lẩm bẩm và nhìn tờ báo cũ đã bạc màu. Có thể là nên cần thêm một cái máy giặt nữa. Cái đấy còn quan trọng hơn.

Tôi thấy rất nhiều bạn cùng lứa với tôi đã lập gia đình và mức sống của họ đã giảm đáng kể. Tôi hẹn hò với một cô gái trong ba năm và tôi rất muốn cưới cô ấy. Tôi đề nghị cô ấy đợi tôi thêm ba năm nữa để sau khi cưới chúng tôi có mức sống tốt hơn nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy không thể đợi tôi.

Ba năm, Ellie nghĩ thầm. Tôi chẳng trách cô gái. Anh khó có thể khiến cô gái ấy tin vào tương lai sáng lạn của anh.

Hoặc là chúng tôi phải cưới ngay trong năm nay hoặc là cô ấy sẽ không cưới tôi nữa. Tôi nghĩ cô ấy thật vô lý vì tôi đã chỉ rõ là nếu cưới nhau bây giờ chất lượng cuộc sống của hai đứa sẽ giảm sút. Cô có nghĩ còn lý do thuyết phục nào khác tôi có thể đưa ra không?

‘Không,’ cô nói to, tiếp tục đưa những trang báo cũ để dưới nắp máy photocopy. ‘Tôi nghĩ anh đã giải thích rất rõ ràng rồi.’

Cô quay trở về bàn, ngồi xuống và rút lá thư viết tay hằn vết gấp từ trong túi xách ra.

Tình yêu duy nhất đời anh… Nếu em không tới, anh biết những tình cảm chúng ta dành cho nhau chắc hẳn chưa đủ mạnh. Anh sẽ không trách em, em yêu. Anh biết em đã phải trả qua những giây phút khó khăn như thế nào trong những tuần vừa rồi và bản thân anh cũng thấy rất nặng nề vì việc đó. Anh không thể chịu nổi cái ý nghĩ vì anh mà em buồn.

Cô đọc lại lá thư một lần nữa. Từng dòng chữ vẫn nồng nàn xúc cảm, sau bao nhiêu năm. Vì sao phải tự làm khổ mình ‘Tôi đã chỉ cho cô ấy thấy cô ấy sẽ có một cuộc sống với chất lượng tệ hơn’ thay vì nói ‘Em nắm giữ trái tim anh, niềm hy vọng của anh’ Cô ước gì người con gái ẩn danh trong bức thư này may mắn trốn thoát.

Ellie kiểm tra hòm thư điện tử, rồi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Cô đã ba mươi hai tuổi. Cô yêu một người đã có vợ. Bạn bè cô đã bắt đầu lên tiếng, rằng cô thật kỳ cục, và cô căm ghét họ vì cô biết họ nói đúng.

Cô gặm nhấm đầu bút chì. Cô cầm trang báo Thư bạn đọc lên rồi lại đặt xuống.

Rồi cô nhấp chuột vào biểu tượng soạn thư mới trên màn hình máy tính và trước khi kịp suy nghĩ cho thấu đáo, cô gõ vào màn hình:

Món quà duy nhất em muốn cho ngày sinh nhật là muốn biết em có ý nghĩa như thế nào với anh. Em muốn giữa chúng ta có một cuộc nói chuyện thẳng thắn để em có thể nói ra những suy nghĩ của em. Em muốn biết mối quan hệ của chúng ra có tương lai không.

Cô viết thêm:

Em yêu anh, John. Em yêu anh hơn bất kỳ ai trên thế gian này, và chuyện này khiến em bắt đầu điên lên rồi.

Mắt cô nhòe lệ. Cô di chuyển con chuột về nút ‘gửi’. Phòng làm việc chao đảo xung quanh cô. Cô hầu như không nhìn thấy Caroline, biên tập viên chuyên mục Sức khỏe, đang tán gẫu trên điện thoại ở bàn bên cạnh. Cô cũng không nhìn thấy người lau cửa sổ đang treo người hì hục lau kính bên ngoài cửa sổ, biên tập viên Tin tức đang tranh luận với phóng viên bên ngoài hành lang và cô không nhận ra chiếc thảm để chân dưới bàn làm việc của cô đã bị mất tích. Cô không thấy gì ngoài con trỏ nhấp nháy, những dòng chữ cô vừa đánh, tương lai của cô trên màn hình trước mặt.

Em yêu anh hơn yêu bất kỳ ai trên thế gian này.

Nếu mình đã quyết tâm, cô nghĩ, bức thư sẽ mang tính quyết định. Sẽ là cách để mình làm chủ cuộc sống của mình. Nếu câu trả lời mình nhận được không như mong muốn, dù sao mình cũng có một câu trả lời.

Ngón tay trỏ của cô đã sẵn sang bấm nút ‘gửi’.

Và mình sẽ không bao giờ còn được vuốt ve khuôn mặt đó, hôn lên đôi môi đó, cảm nhận bàn tay đó trên cơ thể mình. Mình sẽ không còn được nghe anh thì thầm, Ellie Haworth, những lời thì thầm mới quý giá làm sao.

Điện thoại để bàn của cô đổ chuông.

Cô bừng tỉnh, nhìn chằm chằm về nơi đổ chuông như thể cô quên mình đang ở đâu, rồi cô lấy tay quệt nước mắt. Cô ngồi thẳng dậy, trả lời điện thoại. ‘Xin chào.’

‘Chào cô gái mới sinh,’ tiếng Rory, ‘cô mau xuống cái xà lim này sau khi hết giờ làm việc. Tôi có thể có vài thông tin hay cho cô. Nhớ mang cho tôi một ly cà phê. Để trả công cho những giờ lao động cực nhọc của tôi.’

Cô đặt ống nghe xuống, nhìn xuống màn hình máy tính và ấn nút ‘xóa’.

‘Anh tìm được gì rồi?’ Cô đặt ly cà phê lên trên quầy và anh nhanh chóng cầm lấy. Cô thấy một vài hạt bụi vương trên tóc anh và cô bỗng thấy muốn lấy tay phủi nó đi, giống như với một đứa trẻ vậy. Đã có lần cô khiến anh cảm thấy bối rối với hành động ‘bề trên’ của cô; cô không muốn lặp lại sai lầm đó lần nữa.

‘Có đường chưa?’

‘Không,’ cô nói. ‘Tôi không nghĩ anh cần nó.’

‘Đúng vậy.’ Anh vươn người qua quầy thì thầm với cô. ‘Nhìn này – sếp đang theo dõi. Chúng ta phải kín đáo. Mấy giờ cô làm việc xong?’

‘Bất kỳ lúc nào,’ cô nói. ‘Tôi làm gần như xong việc ngày hôm nay rồi.’

Anh vò đầu. Những hạt bụi như phủ một đám mây lên người anh. ‘Tôi thấy mình giống như nhân vật trong truyện Hạt Đậu. Nhân vật gì nhỉ?’

Cô lắc đầu.

‘À, Pig Pen, cậu bé lúc nào cũng dính đầy bụi bẩn… Chúng tôi phải dịch chuyển những thùng tài liệu có khi cả thế kỷ không ai đụng tới. Tôi chẳng tin có lúc nào đó chúng ta cần tới những bút tích về cuộc họp Quốc hội từ năm 1932. Thôi kệ đi vậy. Quán The Black Horse? Trong vòng nửa tiếng nữa?’

‘Một quán rượu à?’

‘Đúng vậy.’

‘Tôi cũng chưa chắc…’ Cô muốn đề nghị, ‘Chẳng lẽ anh không thể đưa tôi luôn thứ anh vừa tìm thấy?’ Nhưng cô thấy thế thì thật bạc bẽo.

‘Chỉ mất khoảng mười phút thôi. Sau đó tôi cũng có hẹn với một vài người bạn. Tôi đảm bảo là toàn thông tin hay. Cũng có thể để đến ngày mai nếu cô muốn.’

Cô nghĩ tới điện thoại di động của cô, lúc này vẫn đang để ở chế độ im lặng trong túi xách. Cô làm gì còn lựa chọn nào khác? Phi về nhà và ngồi đợi điện thoại của John? Lại một buổi tối ngồi trước màn hình vô tuyến, ngậm ngùi hiểu rằng trái đất vẫn quay tròn ngay cả khi không có cô?

‘Ồ - sao không được chứ? Thật tuyệt nếu có thể làm một ly.’

‘Một nửa ly bia pha nước chanh. Thử sống một cách mạo hiểm xem.’

‘Bia pha nước chanh! Hừ! Tôi sẽ gặp anh tại đó.’

Anh ta cười ngoác miệng. ‘Tôi sẽ là người cầm tấm bảng trước ngực đề “Tuyệt mật”.’

‘Thật không? Còn tôi sẽ hét to, “Làm ơn cho tôi một ly rượu ra trò, mà rẻ tiền thôi. Hôm nay là sinh nhật tôi.”’

‘Không có hoa cẩm chướng cài ở cúc áo ư? Ít nhất để tôi có thể nhận ra cô?’

“Sẽ không có gì đặc biệt hết. Đó là cách tốt nhất để tôi có thể chuồn dễ dàng nếu chẳng may tôi không thích ngồi đó nữa.’

Anh gật đầu tán thành. ‘Có lý.’

‘Anh vẫn nhất định không chịu cho tôi biết anh đã tìm thấy gì à?’

‘Sẽ là một món quà sinh nhật đầy bất ngờ cho cô!’ Nói xong câu đó anh biến mất sau cánh cửa hai lớp.

Phòng vệ sinh nữ không có ai. Cô rửa tay, nhận thấy cùng với sự già cỗi của tòa nhà, công ty cô cũng không còn quan tâm đến việc cung cấp đủ xà bông rửa tay hay băng vệ sinh khi hết. Cô ngờ rằng tuần sau, kiểu gì họ cũng phải mang tới đây những dụng cụ thay thế khẩn cấp.

Cô nhìn kỹ lại mặt mình, dặm thêm một chút mascara và phấn dưới mắt. Cô thoa son rồi lại chùi đi. Cô trông rất mệt mỏi và tự nhủ ánh sáng ở đây thật tồi tệ, việc già thêm một tuổi không thể đem tới hậu quả như vậy. Rồi cô ngồi xuống cạnh bồn rửa tay, lôi chiếc điện thoại từ túi xách ra và bấm tin nhắn.

Mới kiểm tra tin nhắn – liên lạc ‘sau’ có phải có nghĩ là tối nay không? Cần biết để còn sắp xếp cho những kế hoạch khác. E

Nó chẳng hàm ý sở hữu, tuyệt vọng hay đại loại như thế. Nó chỉ hàm ý rằng cô cũng nhận được rất nhiều lời mời, có nhiều việc để làm nhưng cô sẽ ưu tiên anh trước, nếu cần thiết. Cô đọc lại thông điệp cô vừa soạn thêm năm phút nữa, đảm bảo giọng điệu hợp lý, và cô bấm nút gửi.

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức. Tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực, như mỗi lần cô biết đó là tin nhắn của anh.

Rất khó để nói chắc chắn vào lúc này. Gọi cho em sau nếu có thể. J

Nỗi giận dữ sôi sục trong cô. Chỉ thế thôi ư? Cô muốn hét vào mặt anh. Ngày sinh nhật tôi, vậy mà câu tử tế nhất anh dành cho tôi cũng chỉ là “Gọi cho em sau nếu có thể.’ Đừng bận tâm, cô nhắn lại, những ngón tay bấm mạnh vào bàn phím nhỏ. Em sẽ tự lên kế hoạch cho mình.

Và, lần đầu tiên trong hàng tháng trời, Ellie Haworth tắt điện thoại trước khi vứt nó vào túi xách.

Cô mất nhiều thời gian hơn dự định để giải quyết cho xong mấy trang Thư bạn đọc và viết xong bài phỏng vấn một bà mẹ có con bị bệnh viêm khớp vị thành niên. Khi cô tới được Black Horse, Rory đã ở đó. Cô nhận ngay ra anh khi vừa bước vào, tóc anh đã sạch bụi. Cô bước vội qua đám đông về phía anh, trên miệng chực sẵn lời xin lỗi khi thúc khuỷu tay vào người khác trên đường vào và cũng đã sẵn sang nói ‘Xin lỗi tôi tới muộn’ nhưng chững lại khi thấy anh không chỉ có một mình. Xung quanh anh khá nhiều người, tuy nhiên không có gương mặt nào quen cả; họ không làm trong tòa soạn. Anh đứng giữa, cười to. Gặp anh trong không gian này, thật khác lạ. Cô quay đi để tĩnh tâm lại.

‘Xin chào! Ellie!’

Cô khoác ngay lên mặt một nụ cười và quay lại.

Anh đưa một tay lên. ‘Tôi nghĩ cô không tới chứ.’

‘Tôi bận quá. Xin lỗi.’ Cô quay sang đám đông và chào hỏi.

‘Cho phép tôi gọi cho cô một ly rượu. Hôm nay là sinh nhật Ellie. Cô muốn uống gì?’ Cô đón nhận những lời chúc mừng từ những người không quen biết, ấp úng đáp lại và cười ngượng nghịu, ước gì cô không tới đây. Cô không định tới để hòa vào đám đông này. Cô tự nhủ có nên quay ra ngay không, nhưng Rory đã biến mất để kiếm cho cô một ly rượu.

‘Rượu trắng cho cô đây,’ anh quay trở lại với một ly rượu trên tay. ‘Thực ra tôi muốn gọi sâm-panh nhưng–’

‘Với tôi hôm nay là quá đủ rồi.’

Anh cười. ‘Được rồi. Chúc mừng.’

‘Cám ơn anh.’

Anh giới thiệu cô với đám bạn, liến thoắng kể tên từng người nhanh tới mức cô kịp quên ngay khi anh vừa giới thiệu xong.

‘Vậy còn…’ cô mở lời.

‘Giờ thì đến việc riêng. Xin lỗi các bạn,’ anh nói và họ cùng đi về phía góc phòng yên tĩnh và không có ai. Chỉ có một chiếc ghế, anh chỉ cô ngồi vào đó còn anh ngồi xổm bên cạnh. Anh mở ba lô và lấy ra một tập hồ sơ đề ngoài: Chất a-mi-ăng/Những trường hợp: mắc triệu chứng.

‘Cái này thì liên quan gì tới…?’

‘Bình tĩnh,’ anh nói, đưa tập hồ sơ cho cô cầm. ‘Tôi nghĩ tới bức thư đầu tiên chúng ta tìm được. Đi cùng với nó cũng là rất nhiều giấy tờ liên quan tới chất a-mi-ăng đúng không? Thực ra vài năm gần đây có khá nhiều tài liệu về vấn đề này từ những tổ chức hành động pháp lý. Nhưng tôi quyết định đào bới thêm và đã tìm thấy những tài liệu còn cũ hơn nữa. Chúng để cùng ngày tháng với những tài liệu tôi đưa cô lần trước. Tôi nghĩ chúng nằm ở những tập hồ sơ khác nhau.’ Anh giở nhanh từng tập tài liệu với những ngón tay nhà nghề. ‘Đây,’ anh nói, rút từ trong một tờ bìa bằng nhựa trong, ‘tôi đã tìm thấy cái này.’

Tim cô đập mạnh. Hai phong bì. Cùng một mẫu chữ viết tay.

Cùng một địa chỉ gửi thư, một hòm thư tại bưu điện phố Langley.

‘Anh mở ra đọc chưa?’

Anh cười toét. ‘Cô trông tôi có vẻ là người biết kiềm chế sự tò mò không? Tất nhiên là tôi đọc rồi.’

‘Tôi đọc nhé?’

‘Cô cứ tự nhiên.’

Bức thư đầu tiên chỉ đề đơn giản. ‘Thứ Tư.’

Anh hiểu em luôn lo sợ em có thể bị hiểu nhầm, nhưng anh vẫn luôn nói với em rằng điều đó là không có cơ sở. Đúng, tối hôm đó tại quán Alberto anh là một thằng ngốc và anh vẫn luôn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về cơn bột phát đó của mình, nhưng không phải vì những lời nói của em. Mà ngược lại, chính vì sự im lặng của em. Em không nhận ra ư, Jenny, anh luôn muốn được nhìn thấy những khía cạnh đẹp nhất trong những lời em nói, những việc em làm. Cũng giống như tạo hóa ghét một không gian trống rỗng – trái tim con người cũng vậy. Anh là một người ngốc nghếch, sống một cuộc sống bấp bênh, và vì cả hai chúng ta không ai chắc cuộc tình này sẽ đi tới đâu, tất cả những gì anh có thể làm là khẳng định một lần nữa chuyện này có ý nghĩa gì với cả hai chúng ta. Anh chỉ đơn giản muốn nghe em nói rằng những gì em làm là vì anh: ngắn gọn lại là tất cả vì anh. Nếu ngay cả nói ra từ đấy cũng khiến em bối rối, thì anh sẽ cho em một lựa chọn dễ dàng hơn. Chỉ cần nói với anh một từ: đúng vậy.

Ở bức thư thứ hai, có đề ngày, nhưng lại không có tiêu đề. Nét chữ viết tay nguệch ngoạc dù vẫn có thể nhận ra, như thể nó đã được viết vội vàng trước khi người viết ra nó kịp suy nghĩ thấu đáo.

Anh đã thề sẽ không liên lạc với em nữa. Nhưng sáu tuần trôi qua rồi anh vẫn không cảm thấy khá hơn. Một cuộc sống không có em – cách xa em hàng dặm – quả là một cực hình. Thực tế của việc anh không còn bị ám ảnh bởi sự gần gũi với em, không còn bị ám ảnh bởi việc không thể đạt được điều anh muốn, lại chẳng giúp anh vui hơn. Nó khiến mọi việc còn tồi tệ hơn. Trước mắt anh là một tương lai trống rỗng và ảm đạm.

Anh không biết anh đang định nói gì nữa Jenny. Chỉ muốn em hiểu rằng nếu lúc nào đó em cảm thấy mình đã quyết định sai, cánh của này vẫn luôn rộng mở đón em.

Nếu em nghĩ quyết định của mình là đúng đắn thì ít nhất anh cũng muốn em hiểu: rằng ở một nơi nào đó trên thế giới này luôn có một người yêu em, hiểu em quý giá, tốt bụng và thông minh đến nhường nào. Một người luôn yêu em, và cho dù chuyện gì xảy ra, cũng sẽ luôn yêu em.

Người yêu của em,

B

‘Jenny,’ anh nói.

Cô không trả lời.

‘Cô ấy đã không đi,’ anh nói tiếp.

‘Ờ. Anh đã đúng.’

Anh định nói tiếp nhưng chợt nhận ra những biểu lộ đầy xúc cảm trên khuôn mặt cô nên lại thôi.

Cô thở ra. ‘Không biết vì sao nữa, nhưng điều đó làm tôi buồn một chút.’

‘Nhưng cuối cùng cô cũng đã có câu trả lời. Và cô cũng có manh mối về tên của cô gái, nếu cô thực sự muốn viết một phóng sự về thời kỳ này.’

‘Jenny,’ cô nghĩ xa xăm. ‘Cũng không có nhiều để tôi tìm kiếm.’

‘Bức thư thứ hai được tìm thấy ở trong tập hồ sơ về chất a-mi-ăng, có thể cô gái tên Jenny đó có liên quan gì tới vấn đề này chăng? Tôi nghĩ cô nên lục lại cả hai tập hồ sơ. Chí ít để xem còn có gì trong đó nữa không.’

‘Anh nói đúng.’ Cô đỡ tập hồ sơ trên tay anh, cẩn thận để lại bức thư vào tấm bìa nhựa và đút tất cả vào túi xách. ‘Cảm ơn anh,’ cô nói. ‘Tôi thực sự rất biết ơn, tôi biết anh đang rất bận.’

Anh nhìn cô chăm chút, giống như thể dò xét tìm kiếm thêm thông tin. Mỗi lần John nhìn cô, chỉ luôn là những ánh mắt dịu dàng tội lỗi, trước thực tế họ là ai, và họ đang làm gì. ‘Cô trông rất buồn.’

‘À… chỉ là vì tôi vẫn luôn thích một kết cục tốt đẹp.’ Cô cố nở nụ cười. ‘Tôi đã hy vọng về một kết cục đẹp khi anh nói anh tìm thêm được một cái gì đó.’

‘Đừng có áp vào bản thân nữa,’ anh nói, chạm khẽ vào tay cô.

‘Ồ, tôi không thể không suy nghĩ, thật đấy,’ cô ngượng ngùng nói, ‘thực ra bài phóng sự cũng sẽ hay hơn nếu kết thúc ở cao trào. Nhưng Melissa chắc hẳn sẽ không muốn tôi viết một câu chuyện với kết thúc dang dở.’ Cô vén lọn tóc xòa trước mặt

‘Tôi biết bà ấy là người thế nào – “Hãy viết thật vui vẻ lạc quan… các độc giả đã đọc quá nhiều tin tức bất hạnh đau khổ từ những trang báo hàng ngày rồi.”’

‘Dường như tôi đã làm cô buồn trong ngày sinh nhật,’ anh nói khi họ quay lại về phía đám đông. Anh đã phải cúi gập người và hét vào tai cô.

‘Đừng lo,’ cô hét lại. ‘Với những gì tôi có được, ngày hôm nay với tôi như thế là rất tuyệt vời.’

‘Hãy nhập hội với bọn này,’ Rory nói, giữ khuỷu tay cô lại. ‘Với trò chơi trượt băng. Một người trong hội không đi được và vì vậy còn dư một vé.’

‘Trượt băng?’

‘Cực kỳ vui nhộn.’

‘Tôi đã ba mươi hai tuổi rồi! Tôi không thể trượt băng được nữa!’

Giờ đến lượt anh nhìn đầy hoài nghi. ‘Ồ…Thôi được rồi, lúc khác vậy.’ Anh gật đầu có vẻ thông hiểu. ‘Tôi chắc không thể giữ cô đứng vững nếu không có chiếc nạng bốn chân.’

‘Tôi nghĩ trượt băng chỉ dành cho trẻ nhỏ thôi chứ. Hoặc thanh niên.’

‘Vậy là cô không hề có trí tưởng tượng rồi, cô Haworth. Uống hết ly rượu của cô đi rồi đi cùng chúng tôi. Thư giãn một chút đi. Trừ khi cô có một kế hoạch khác không thể thay đổi.’

Cô cảm nhận chiếc điện thoại đang cộm trong túi xách và muốn bật nó lên lại. Nhưng cô không muốn đọc những lời xin lỗi sáo rỗng của John. Cô cũng không muốn cả buổi tối còn lại cô phải u sầu bởi sự vắng mặt của anh, bởi những lời nói của anh và đau khổ vì anh.

‘Nếu tôi gãy chân,’ cô nói, ‘anh có trách nhiệm đưa tôi đi làm và đón tôi về trong sáu tuần đấy.’

‘Ồ, thật thú vì thì tôi không có ô tô riêng. Cô có muốn tôi cõng không?’

Anh không phải mẫu người cô thích. Anh thích đùa, đôi khi hơi nhạt nhẽo, khô khan, có khi trẻ hơn cô tới vài tuổi. Cô đoán anh kiếm được ít hơn cô nhiều, và có thể vẫn phải thuê chung nhà với ai đó. Có thể anh không đi làm bằng ô tô riêng. Nhưng lúc này, vào lúc bảy giờ kém mười lăm phút ngày sinh nhật thứ ba mươi hai của cô, anh là lựa chọn tốt nhất mà cô có. Ellie quyết định rằng đôi khi sự thực dụng là một đức tính tốt dù vẫn bị người ta đánh giá thấp.

‘Và nếu ngón tay của tôi bị gãy do giày trượt băng đụng phải, anh phải ngồi vào chỗ làm việc của tôi và đánh máy thay cho tôi.’

‘Để đánh máy cô chỉ cần một ngón tay là đủ. Hoặc có thể dùng mũi. Lạy Chúa, cô thật là người khó chiều,’ anh nói và gọi to. ‘Được rồi, mọi người. Uống hết đi. Trên vé ghi chúng ra phải có mặt ở đó lúc bảy giờ rưỡi.’

Khi Ellie bước ra khỏi tàu điện ngầm và lê bước chân về nhà vài giờ sau đó, cô thấy toàn thân ê ẩm và mạng sườn đau nhói, không phải vì trượt băng – mặc dù đúng là chưa bao giờ cô bị vồ ếch nhiều như thế kể từ hồi cô chập chững tập đi – mà vì cô đã cười quá nhiều trong suốt hai giờ đồng hồ. Trượt băng quả là thư giãn và vui nhộn. Khi những bước dò dẫm đầu tiên trên băng thành công, cô thấy mình như chưa bao giờ vui đến thế.

Rory chơi trò này đã quá thành thạo rồi; bạn của anh cũng vậy. ‘Mùa đông nào chúng tôi cũng tới đây,’ anh vừa nói vừa khoát tay chỉ sân băng, chỉ hệ thống đèn chiếu và những tòa nhà văn phòng bao quanh. ‘Họ bắt đầu dựng lên vào tháng Mười Một và hầu như cứ hai tuần một lần chúng tôi lại tới đây chơi. Sẽ thú vị và dễ dàng hơn nếu làm vài ly rượu trước. Cô sẽ thấy thư giãn hơn. Nào…thả lỏng chân ra. Và dúi người về phía trước một chút.’ Anh trượt lùi về phía cô và dang rộng tay để cô có thể vịn vào anh. Khi cô ngã dúi, anh phá lên cười thích thú. Thật thoải mái khi vui đùa với một người mà cô không phải bận tâm xem người đó nghĩ gì về cô: nếu đó là John cô chắc hẳn sẽ lo lắng không biết cái mũi của mình có bị ửng đỏ vì giá lạnh.

Cô sẽ phải thắc thỏm cả tối nghĩ xem lúc nào anh sẽ phải rời cô để về.

Họ đã về tới nhà cô. ‘Cảm ơn,’ cô nói với Rory. ‘Một buổi tối tuyệt vời quá sức tưởng tượng, tôi đã rất thư giãn.’

‘Ít nhất tôi đã có thể làm cô vui, nhất là sau khi dội một gáo nước lạnh vào đúng ngày sinh nhật của cô với bức thư đó.’

‘Tôi sẽ nhanh chóng quên đi nỗi buồn đó.’

‘Ai có thể nghĩ là Ellie Haworth cũng có một trái tim yếu mềm cơ chứ?’

‘Đó chỉ là lời đồn đại nhảm nhí.’

‘Cô hoàn toàn không tệ, cô biết đấy,’ anh nói, mắt lấp lánh cười. ‘Ở độ tuổi của cô.’

Cô muốn hỏi có phải anh ám chỉ về khả năng trượt băng của cô hay không, nhưng cô chợt sợ một câu trả lời anh có thể đưa ra. ‘Còn anh thì thật tuyệt vời.’

‘Cô cũng thật…’ Anh nhìn xuống dưới đường về phía tàu điện ngầm.

Cô tự hỏi có nên mời anh vào nhà chơi không. Nhưng ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua, cô đã biết là không nên. Toàn bộ tâm trí cô, căn hộ của cô, cuộc đời của cô tràn ngập hình bóng của John. Không còn chỗ cho anh nữa. Có lẽ tình cảm duy nhất cô dành cho anh giống như tình cảm của một người chị, dù cô thấy anh không hề xấu trai chút nào.

Anh nhìn cô chăm chú lần nữa, trên đó anh đọc thấy sự do dự có phần mệt mỏi. ‘Tôi phải đi đây,’ anh nói, chỉ tay về phía đám bạn đang đứng đợi.

‘Tạm biệt,’ cô nói. ‘Cảm ơn anh lần nữa.’

‘Không có gì. Hẹn gặp cô ở toàn soạn.’ Anh hôn lên má cô, quay người và nhảy chân sáo về phía ga. Cô nhìn theo anh, trào dâng một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Ellie bước theo những bậc đá hoa cương lên nhà và tìm chìa khóa. Cô sẽ đọc lại bức thư, xem lại tập hồ sơ và tìm ra bằng được manh mối. Cô sẽ làm việc hiệu quả. Cô sẽ tìm lại năng lượng. Đột nhiên cô thấy một bàn tay đặt lên vai mình và cô nhảy lên, phải kìm lại để không hét lên.

John đứng ở bậc thềm, ngay sau lưng cô, với một chai sâm-panh và một bó hoa to hoành tráng. ‘Anh không ở đây,’ anh nói. ‘Anh đang ở khách sạn Somerest và diễn thuyết trước các nhà văn khác, những người bất tài và buồn tẻ.’ Anh đứng đó, còn cô vẫn chưa thể thốt lên lời. ‘Em có thể nói bất kỳ điều gì – miễn là không phải “Anh đi đi.”’

Cô vẫn im lặng.

Anh đặt bó hoa và chai sâm-panh xuống dưới đất và kéo cô vào lòng. Nụ hôn của anh vẫn còn đượm hơi ấm từ chiếc xe hơi anh vừa đi ra. ‘Anh đã ngồi trong đó gần nửa tiếng đồng hồ. Anh bắt đầu hoảng loạn khi tưởng em sẽ không về nhà tối nay.’

Toàn bộ cơ thể cô tan chảy. Cô thả rơi chiếc túi xách, cảm nhận da anh, sức nặng cơ thể anh và cô để mặc cho cơ thể mình buông trong cánh tay anh. Anh giữ khuôn mặt lạnh giá của cô bằng đôi tay ấm áp của mình. ‘Chúc mừng sinh nhật,’ anh nói khi cuối cùng họ cũng rời được nhau ra.

‘Somerest?’ cô nói, vẫn còn hơi choáng váng. ‘Có nghĩa là…?’

‘Cả đêm nay.’

Sinh nhật ba mươi hai tuổi của cô, với người đàn ông cô yêu, với sâm-panh và hoa, và anh sẽ ở bên cô cả đêm nay, trên chiếc giường này.

‘Nào, có cho anh vào không?’ anh hỏi.

Cô cau mày nhìn anh như muốn nói. ‘Lại còn phải hỏi nữa?’

Cô cầm bó hoa và chai sâm-panh lên rồi cùng anh bước lên cầu thang.

Thứ Ba anh bận. Thú thật là anh không còn hứng thú trong việc chúng mình gặp nhau thêm lần nữa… Anh nghĩ thà nói thẳng ra như thế có thể đỡ xúc phạm hơn việc gặp nhau rồi lại chẳng thống nhất việc gặp nhau lần nữa.

Thư người con trai gửi người con gái.