Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 65




Khi tôi tỉnh giấc thì mặt trời đã chiếu sáng cả căn phòng rồi, cảm giác mắt mình bị sưng do khóc nhiều, tôi liền lấy gương ra soi thì đúng thế thật. Đầu hơi nhức, cũng ko nhớ được tối qua mình về nhà bằng cách nào. Hỏi mẹ tôi mới biết tôi ôm Vũ Phong khóc lóc mếu máo rồi ngủ quên mất, cậu ấy phải cõng tôi về.

- Khi nào con dọn đi?- mẹ tôi hỏi, giọng ko được vui lắm.

- Đi đâu ạ, con còn phải ở nhà ăn bám mẹ 5 năm nữa.

- Thật à? Con ko bỏ mẹ thật chứ?- mẹ tôi hớn hở hơn hẳn, quét dọn phòng tôi thật sạch sẽ.

Do mắt sưng to quá, tôi chẳng dám đi học sợ bọn bạn sẽ hỏi nhiều nên đành nghỉ học 1 ngày, Vũ Phong nói ngày mai cậu ấy sẽ đi học nên qua đón tôi.

Thằng Nghĩa biết tôi nghỉ học, bèn chạy xe sang rủ tôi lên thành phố chơi một ngày, nó chở tôi qua con phố nhỏ bán đầy sách là sách, rồi nó lại vòng vòng vài ngõ ngách Hà Nội, mời tôi ăn xả láng những gì tôi thích. Nếu như bụng tôi ko đáy, tôi có thể ăn hết cái chỗ này, nhiều món trông rất ngon mắt nhưng vì no quá ko thể ăn thêm được, nên tôi đành tiếc nuối lắc đầu. Thằng Nghĩa thấy tôi như thế thì cười lớn hứa khi nào được nghỉ lại dẫn tôi đi ăn tiếp. Kể ra có thằng em họ hào phóng thế này cũng hay, dù chẳng phải ruột thịt. -_-

Thằng Nghĩa kêu mỏi tay vì chở tôi, nó bắt tôi lên cầm lái, tôi thì tay lái chỉ, chỉ biết đi đường thẳng còn vòng vèo kiểu gì cũng loạng choạng. Tôi nhớ có ngày tôi mới tập đi xe máy, hôm đấy nhà bà có cỗ nên phải vòng vào cái ngõ nhà bà tôi, tôi đi một mình đến đoạn cua luống cuống kiểu gì đâm vào tường ngã lăn quay, choáng váng. Người dân ở đấy thấy vậy phải đỡ tôi dậy chứ tôi đau ko đứng lên được. 😂😂😂

Dạo một vòng Hà Nội chán rồi, tôi với nó lại chạy về quê, đi ngang qua quán bán sữa chua mít tôi với nó dừng xe bước vào đấy. Vừa bước vào thấy 2 dáng người quen quen, tôi đứng lại nhìn một lúc suy nghĩ xem đó là ai, thằng Nghĩa thấy tôi nhìn chằm chằm lạ quá, tò mò lên tiếng hỏi:

- Ai thế?

Thằng Nghĩa vô duyên hỏi rất to, 2 người đó thấy tiếng người hỏi liền quay lại nhìn.

- Phương Giao.

Anh Tài với Tố Như ngạc nhiên đồng thanh, tôi ko biết phải nói gì đành cười xòa một cái:

- Trùng hợp thật, xin chào.

- Sao sáng nay cậu ko đi học?- Tố Như hỏi.

- Làm sao khóc vậy, nói tớ biết được không?

Anh Tài đứng dậy đi gần tới chỗ tôi, vừa đi vừa nhìn chằm chằm làm tôi thấy ko được tự nhiên cho lắm. Tôi đưa tay lên mắt mình, bặm môi nhìn thằng Nghĩa, muốn hỏi xem mắt tôi vẫn còn sưng hay sao mà cậu ấy biết.

- Chị ý ngủ nhiều đấy, phải ko?- thằng Nghĩa nói bừa một câu chữa cháy cho tôi, tôi thì như vớ được vàng:

- Ừ đứng rồi, 2 cậu trốn học mà hẹn nhau đi ăn mảnh thế này mà ko được đâu nhé.

Tôi đánh trống lảng ngay, mắt nhìn Tài với Tố Như gian gian, Tố Như thì cười tủm tỉm ko nói gì, Anh Tài thì ra sức giải thích:

- Cậu đừng hiểu nhầm, Tố Như nhờ tớ đưa cậu ấy đi mua sách tham khảo thôi ko có gì đâu.

Tôi xua xua tay, tỏ ra ko quan tâm:

- Ko sao, ko sao, ko cần phải ngại.

Anh Tài bối rối ko biết phải giải thích thế nào cho tôi hiểu, đành im lặng cười gượng gạo. Sợ thằng Nghĩa đợi lâu, tôi đành phải nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi cùng nó về nhà.

Bố mẹ nói đã gọi điện cho ông ấy nhờ người làm lại chứng minh cho tôi, có lẽ gần tới lúc thi tôi có thể lấy được. Tôi chỉ vâng dạ một cái rồi lên phòng, đóng cửa lại nằm bệt xuống giường suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào ko hay.

***

Sáng hôm sau, Vũ Phong đứng ngoài cổng đợi tôi, vừa nhìn thấy tôi mặt vẫn hằm hằm như tối hôm trước. Tôi cũng hơi sợ sợ, lại còn thấy có lỗi vì cậu ấy vẫn bệnh mà còn phải chạy đi tìm tôi.

- Ăn sáng chưa?- cậu ấy gạt chân chống xe hỏi tôi.

- Rồi.- tôi trả lời cộc lốc, cậu ấy nghe thấy thế ko hài lòng quay lại véo má tôi.

- Trả lời kiểu ý à?

- Muốn sao?- tôi cau mày, đừng tưởng còn ốm mà thế nào cũng được nhé.

- Phải có đầu có đuôi, phải nói như thế này này " tớ ăn sáng rồi!"

Phong nói điệu kinh khủng, đã thế cái biểu cảm của cậu ấy như một thằng ái làm tôi dựng cả tóc gáy

- Khiếp.

- Haha. - cười rồi, chắc hết giận tôi rồi, cũng có thể vừa rồi cậu ấy chỉ giả vờ thế thôi.

Tôi gặp Phương Mai ở lán xe, thấy Vũ Phong thì hỏi thăm cậu ấy, còn đưa cả tay lên trán sờ thử xem có sốt ko nữa. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ len lén nhìn Phương Mai, từ khi biết sự thật tôi cũng ko trách bạn ấy nữa, sự tồn tại của tôi trên Thế giới này mới chính là lỗi lầm!

- Sao hôm qua mày ko đi học thế hả?- con Linh vừa nhìn thấy tôi thì vội nhảy khỏi xe thằng Khánh lao về phía tôi.

- Tao bị đau đầu.- tôi tìm lí do.

- Thế còn đau đầu nữa ko?- nó ngó qua ngó lại xem tôi có bị sao ko, lo lắng hỏi.

- Ây da, nếu còn đau tao đi học làm gì mày.

- Ừ, tại tao lo lắng cho mày chứ con điên, ko thì còn lâu nhé.- nó búng vào trán tôi một cái thật đau.

Phương Mai với Vũ Phong đi trước, tôi với con Linh đi sau, thấy 2 người họ đi xa xa, con Linh mới thì thầm với tôi:

- Cả lớp đều ghét con Phương Mai rồi mày ạ.

- Tại sao?- tôi hỏi ngay, mới một ngày tôi ko đi học thôi mà nhiều chuyện xảy ra quá.

- Cả lớp biết nó giấu chứng minh của mày, xong bọn nó còn tra ra được nó là đứa nhét rác vào ngăn bàn của mày đấy. Bọn tao hỏi tại sao nó phải làm thế, nó bảo vì mẹ mày mà bố mẹ nó cãi nhau. Xong nó còn bảo mày là đồ con hoang, đồ ko có bố nữa. Tao nghĩ chắc nó hâm rồi, bố mẹ mày sờ sờ ra đấy mà nó bảo mày là con hoang. Con Linh vừa nhìn tôi vừa thì thầm, mặt tôi biến sắc, chỉ trả lời be bé:

- Chắc hiểu nhầm thôi.

- Đùa chứ hôm qua mày ko đi học cãi nhau to, Anh Tài thấy mày bị nói thế nổi khùng lên sợ lắm, con Hạnh còn lao ra định đánh nhau với Phương Mai, may là tao ôm nó lại ko thì rách việc.

Diệu Linh cứ thao thao bất tuyệt bên cạnh, tai tôi ù cả đi chẳng còn nghe thấy nó nói gì nữa, bọn trong lớp thấy tôi mắt sáng trưng, có đứa còn ra ôm tôi.

- Mịa, mới ko đi học một ngày thôi mà nhớ mày thế.

- Nóng chết tao rồi.

Tôi cười cười bỏ cặp xuống bàn, mắt nhìn về phía Phương Mai thấy bạn ấy im lặng đọc sách. Cái May ngày trước ngồi cùng bạn ấy cũng chuyển sang bàn khác ngồi, mọi người ko có ai ngồi nói chuyện với bạn ấy như trước nữa.

- Phương Mai sao vậy?- Phong hỏi thằng Khánh.

- Bị tẩy chay rồi, thôi kệ nó đi.

- Ơ... - Phong ngơ ngác rồi cũng im lặng ko nói thêm gì.

Giờ ra chơi bạn ấy cũng chơi một mình, lặng lẽ xuống căn tin mua nước, rồi lại tiếp tục đọc sách. Trong giờ học còn nghe thấy bọn xung quanh nói gì đó, ko ngừng đưa mắt nhìn Phương Mai và tôi. Vũ Phong khó chịu đập tay xuống bàn, tôi giật mình đánh rơi cả bút:

- Bớt nói giùm đi!

Cô giáo cau mày nhìn những đứa vừa xì xào khi nãy rồi tiếp tục ghi bài trên bảng. Tiết 5 đã kết thúc, lớp trưởng yêu cầu chúng tôi ở lại.

- 30/4 vào thứ 7, lớp mình ăn liên hoan nhé, mình nghĩ đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng nên cả lớp đi đông đủ nhé.

Đứa nào cũng gật đầu lia lịa, lớp trưởng nói đúng lắm, đây sẽ là lần cuối cùng cả lớp đông đủ với nhau. Ra trường rồi mỗi đứa một nơi, đứa đi học, đứa đi làm, có đứa còn tha hương cầu thực nơi đất khách quê người. Có người còn chẳng bao giờ gặp lại nữa, ai cũng nói nhất định sẽ đến, thế rồi ngày đó đến thì chẳng có ai.

- Ăn lẩu hoặc nướng nhé mọi người.

- Ra quán ăn à, hay mình tự làm?

- Tự làm đi, ra quán ko được tự nhiên, với cả cũng đắt đỏ nữa.

- Thế ai rửa bát?

- Để tao rửa cho.- Phong giơ tay.

- Được, mày ko rửa quẳng mẹ ra sông.

- Haha.

- Rủ thêm Phương Mai cùng đi có được ko, dù sao cũng cùng lớp mà.- Lâm nói rất nhỏ, mắt len lén nhìn thái độ của mọi người.

- Ko thích, nó phải chịu quả báo về những gì nó làm.- con Hạnh kiên quyết lắc đầu.

Tôi vỗ vai cái Hạnh rồi đứng dậy nói to:

- Rủ cả bạn ấy đi, dù sao cũng chơi cùng nhau 3 năm rồi, mọi chuyện về cậu ấy thực ra ko phải như mọi người nghĩ đâu.

- Đến nước này còn bao che gì cho nó, mẹ nó toàn nhờ quan hệ với giáo viên lấy đề trước mới được điểm cao thế thôi.

- Phải đấy, đừng cho nó đi. -cả bọn đồng thanh, có đứa còn xửng cồ lên với tôi.

- Ko phải như thế đâu, các bạn đừng nói linh tinh rồi nghĩ xấu như vậy.- tôi ra sức nói, chúng nó thì ra sức phủ nhận.

- Cứ như Phương Giao nói đi, đừng ai nói thêm gì nữa.

Phong lên tiếng, cả bọn bấy giờ mới nguôi ngoai được một chút, có đứa trong lòng dù ko cam tâm nhưng cũng chỉ im lặng.

***

Buổi chiều chúng tôi học chuyên đề Vật lý, Phương Mai thì nghỉ học. Cô giáo thì cứ giảng bài xa xả trên bục giảng, học sinh ở dưới thì thi nhau ngáp ngắn ngáp dài.

- Có câu dễ thế này cũng ko làm được, tối đừng có ăn cơm nữa.

Cô giáo cau mày đập viên phấn dài xuống mặt bàn vỡ làm đôi, cô bất lực nhìn chúng tôi, tại cô gọi Phong lên bảng nhưng cậu ấy ko biết làm, cô chán nản lắc đầu phẩy tay bảo cậu ấy về chỗ, cậu ấy nhăn nhở cười.

- Ko chịu học cho tốt, trượt tốt nghiệp ra đấy đừng có kêu tôi.

Cô vừa đi xuống dưới lớp vừa nói, mắt thì chăm chăm nhìn vào vở xem chúng tôi ghi chép thế nào. Vừa nhìn thấy cái Hạnh đang ngồi chép văn, cô giáo bực quá bắt nó đứng cả tiết:

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, giờ nào việc nấy, ko phải tới giờ khảo bài rồi ngồi làm bài tập, còn giờ nghe giảng thì lại ngồi chép bài,... tôi nói anh chị trên chục lần chưa, còn nữa tôi cho ra ngoài đứng hết đấy.

***

Sau khi nghe cô mắng xa xả một hồi thì cũng trống ra chơi, cả bọn đứng dậy vươn vai kêu răng rắc.

- Phương Giao ơi, cô giáo bảo cậu tới văn phòng có người gặp. -Quế Anh lớp bên cạnh ngó vào từ cửa lớp.

- Ai thế nhỉ, mình biết rồi.

Tôi cười, đứng dậy cảm ơn rồi đi về phía văn phòng, trước mặt tôi là người phụ nữ hơn 40 tuổi mặc váy công sở, rất giống ai đó nhưng tôi ko hình dung được là ai, vừa thấy tôi, bà ấy thu lại nụ cười với cô giáo.

- Phiền cô cho tôi nói chuyện với Phương Giao 1 lúc.

- À vâng, thế chị cứ ngồi đây em về lớp trước, khi nào nói chuyện xong thì về lớp học Giao nhé.

- Vâng ạ.

Cô giáo nhẹ nhàng đóng cửa lại, người phụ nữa quay lại nhìn tôi, bà ấy nhìn tôi chằm chằm làm tôi có chút sợ hãi.

- Đây là chứng minh thư của cháu, Phương Mai nhờ cô mang tới trả giùm nó.

Bấy giờ tôi mới nhận ra đấy là cô Thùy, mẹ Phương Mai, tôi đưa tay nhận lấy và nói cảm ơn.

- Do nó nghĩ nhiều vì cô với ông ấy hay cãi nhau, nên có làm nhiều chuyện ko phải với cháu, cô thay nó xin lỗi cháu, cháu đừng để ý nhé.- cô Thùy rơm rớm nước mắt nhìn tôi rồi nói tiếp:

- Nó nhịn ăn từ hôm qua, cô ko hiểu sao gặng hỏi mãi nó mới nói bị các bạn trên lớp tẩy chay. Cô xin con, xin con nói với các bạn đừng ghét bỏ nó, tội nghiệp con bé. Là cô chen chân vào chuyện của bố mẹ con, là cô thích ông ấy nên đã dàn xếp mọi chuyện để mẹ con đau khổ. Tất cả là lỗi của cô nên xin con đừng ghét nó, có căn hận gì thì con cứ hận cô đi, con muốn đánh chửi thế nào cũng được, mình cô chịu tất. Nhưng con đừng để cả lớp tẩy chay nó nữa, nếu ko nó áp lực quá phải nghỉ học thì tương lai của nó bị hủy hoại mất. Coi như cô cầu xin con đi, con đừng để bụng có được ko?

Cô ấy càng ngày càng khóc to hơn, cầm tay tôi nắm chặt lắc lắc, tôi chỉ biết im lặng lắng nghe và hứa sẽ ko để ai có lời nói ác ý gì với Phương Mai nữa.