Hôm nay là 27 Tết.
Mới sáng sớm banh mắt mẹ tôi đã hô hào cả nhà dậy.
- Dậy sớm làm gì hả mẹ?- tôi kéo dài cái miệng, đưa tay dụi dụi mắt.
- Dậy dọn nhà dọn cửa chứ làm gì, gấp chăn gấp màn cho gọn gàng rồi dọn cái bàn học của mày đi, con gái con đứa để cái phòng ngang chuồng lợn.
- Mẹ đã thấy con lợn nào đẹp như con chưa? -_-
Tôi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, ra cổng ngồi chờ hàng bánh.
- Con với cái, ngu thế chứ lị, cứ vào nhà khi nào hàng bánh nó rao thì gọi, ngồi đấy cho bụi nó vào mặt à?
- Ai cũng khen con thông minh, mỗi mẹ là ko công nhận điều đó thôi.
Bố tôi vừa quét mạng nhện vừa cau mày mắng mẹ tôi:
- Mày thì mấy lại, con gái nó lớn rồi, cứ bô bô cái mồm chửi nó để hàng xóm người ta cười nó à.
Bố tôi nói quá chuẩn, các bạn có thấy thế ko?
Nhớ cái lần tôi với thằng Nghĩa ngồi nói chuyện với nhau, nó bảo nhiều lúc nó chỉ muốn phát khùng lên để làm cho ra ngô ra khoai với mẹ nó, cứ hở tí ra là cáu gắt, xong mắng mỏ nó ko ra 1 cái gì, nó hỏi có bao giờ chị bị mẹ mắng là đồ của nợ, rồi thì ăn bám hay chưa? Tôi gật đầu, nó bảo nó thường xuyên bị mắng như thế, có lần còn bị bố mẹ nói là " sao mày ko đi chết đi". 🙂 Sao lại đi rủa con rủa cái như thế nhỉ, mình mang nặng đẻ đau sinh ra cơ mà.
Nó kêu chỉ muốn nói để mẹ nó hiểu, nó cảm thấy tủi nhục như thế nào khi luôn bị mắng mỏ như thế. Mẹ nuôi nó bây giờ thì bao giờ mẹ già nó chăm sóc mẹ chứ nó có bỏ mẹ nó đâu, nó đang đi học, nó chưa kiếm ra tiền, vài năm nữa nó đi làm có tiền mẹ nó thích gì nó sẽ mua.
Thế xong nó im lặng 1 lúc lâu mới nói tiếp, nó bảo nhưng mà suy nghĩ lại em thấy mình như thế là ko ngoan, bố mẹ thì gà gáy đã phải dậy đi làm, lương được mấy đồng đều cho em học đại học hết, thế mà em lại đi cãi lời bố mẹ như thế, thế là em hư rồi, chị đừng như thế nhé. Tôi gật đầu, nhiều khi trên mạng thấy mấy vụ con cái đánh đập cha mẹ, tôi chỉ muốn tìm thằng đấy mà đâm chết ko thì tống nó vào tù. Bố mẹ thì còng lưng ra làm, con cái cơm no 3 bữa, quần áo đẹp mặc ko hết mà hở cái mồm ra là cãi mẹ cham chảm.
Tự dưng thấy thương bố mẹ ghê gớm, bố mẹ tôi chẳng mấy khi mua quần áo, bố tôi có 1 cái áo mặc suốt từ năm này qua năm khác, mẹ tôi thì đều mặc lại quần áo cũ của tôi, mấy năm may ra mới mua cái áo mới. Tôi cũng 17, 18 tuổi đầu rồi, cũng biết suy nghĩ rồi, cũng biết thương bố mẹ hơn trước rồi. Tôi bắt đầu tập thói quen ko cãi lời mẹ tôi như ngày xưa nữa, bây giờ cố gắng học hành cho tốt, mai sau đi làm chỗ tốt 1 chút, mình ko vất vả bố mẹ đỡ phải lo lắng.
Chỉ khi nào bạn lớn thì bạn mới hiểu, nhiều tiền thực sự rất sướng, cái sung sướng của họ bạn ko thể nào tưởng tượng nổi đâu. Khi bạn có tiền, bạn hạnh phúc, bố mẹ bạn hạnh phúc, ốm đau bệnh tật ko phải suy nghĩ nhiều.
Bố mẹ ơi con chỉ muốn nói, con sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, bố mẹ thích gì con sẽ mua cho bố mẹ, tivi nhà mình cũng sắp hỏng rồi, con sẽ mua cho bố mẹ cái khác, bố mẹ thích tivi 50 inch con sẽ mua cho bố mẹ, bố mẹ thích màn hình cong hay màn hình lồi con cũng mua cho bố mẹ, bố mẹ nói muốn xây tầng 2 cho mát con sẽ xây cho bố mẹ. Mùa đông nhà mình toàn phải đun nước tắm bằng bếp củi, con sẽ lắp nóng lạnh cho bố mẹ, bố mẹ ko cần phải lúi húi dưới bếp đun mấy siêu nước nữa,....
Thực ra thì hứa hẹn nhiều đấy, con ko biết bố mẹ có thể đợi được ko, nhưng con sẽ dành dụm để sắm cho bố mẹ cái gì bố mẹ thật sự cần, con sẽ ko để bố mẹ phải cúi mặt, tủi thân trước những người lắm tiền nhiều của, con sẽ để bố mẹ có thể ngẩng cao đầu, tự hào về con!
__________________________________
Trong khi tôi ngồi ăn bánh mì thì mẹ tôi bắt đầu lấy nước ra lau cửa kính.
- Mẹ lau ngoài kia, con dọn nhà bếp cho.
Tôi xả 1 thau nước, đi vào trong bếp bắt đầu lau cửa sổ, chỗ tường ở bếp cũng phải lấy bàn chải ra cọ cho sạch sẽ chứ két dầu bẩn lắm.
Tôi đang lau nhà thì ông chú hơn 30 tuổi của tôi vào nhà chơi, chú tôi hơn 30 tuổi rồi mà đã lấy vợ đâu, lêu lổng suốt ngày, đi làm cả năm tết này mấy về quê chơi.
- Nào nào, cái chân bẩn của chú, cháu vừa lau nhà xong.
- Cái con bé này khó tính nhờ, đã được nghỉ tết rồi đấy à?
- Cháu nghỉ hôm qua.
- Mấy mà lấy chồng nhờ.
- Cháu còn lâu, lấy chồng sớm làm gì cho khổ.
- Mày nói hay phết rồi đấy.- chú Khái gật gật đầu.
- Chứ còn gì nữa, cháu bao giờ già như chú cháu mới lấy chồng.
- ... -_-
- Haha.
Những nỗi khổ ngày tết của tôi thì kể đến sáng mai cũng ko thể nào hết được, nhưng cơ bản là 2 việc "dọn nhà và rửa bát. "
Tết thì vui thật đấy, nhưng mà dọn nhà thì cực kì mệt, nếu tết ko phải dọn nhà thì vui nhỉ, haha.
Cứ tết là hôm nào cũng phải dậy sớm để mổ gà này, nhặt rau để làm cơm thắp hương các cụ, sau đấy ngồi chờ dài cổ mới được ăn, sau đấy nữa thì rửa 1 đống bát đũa. Chẳng biết có ai như tôi ko, chứ tôi cực kì ghét rửa xoong nồi và chảo chớp, rửa bát nghe còn tạm. Mà đã thế đang rửa bát mà có ai cho thêm bát vào thau là muốn phát khùng lên ấy, hoặc là rửa xong hết rồi, đang rửa tay để đứng dậy lại có người bê mâm bát nữa ra, mà bát đũa toàn dầu mỡ thôi, rửa kiểu gì cũng nhánh mỡ, may ra rửa xong tráng qua nước nóng thì sạch.
Tự dưng thấy có người gọi ầm ngoài cổng, tôi ngó ra nhìn thì thấy thằng Nghĩa đứng đấy.
- Đi cắt tóc với em đi.
- Mày bắt tao ngồi đấy mấy tiếng chờ mày chắc, thần kinh à?
- Em cắt với nhuộm thôi, nhanh lắm.
- Tao còn dọn nhà.
- Ẹc, chuyên đời ru rú trong nhà.
Mà kể ra nó nói tôi suốt ngày ru rú trong nhà cũng có ý đúng, tôi ko thể hiểu nổi mấy bọn cùng tuổi tôi bây giờ đi chơi suốt ngày. Nếu bảo tôi đi ra đường mà chơi tôi cũng chả biết đi đâu, chả có chỗ nào mà đi cả, tôi chỉ biết về nhà, lên nhà bà ngoại, nhà bà nội thì chỉ có dịp lễ tết hoặc cỗ bàn gì tôi mới lên thôi. Mà kể cả bà ngoại cũng thế, càng lớn tôi càng ít thích đi đâu, tôi chỉ thích ở nhà thôi, kể cả lên nhà bà ngoại chơi cũng hiếm.
Tôi đi mua 1 cái áo khoác dài qua đầu gối, 3 áo len với 2 cái quần bò, ngày 30 tết trôi qua nhẹ nhàng như thường ngày. Ừm, phải nói thế nào nhỉ, thực ra chưa thấy tết năm nào buồn như năm nay, 30 tết rồi mà chả thấy chút ko khí tết gì cả, cả làng tôi chỉ chăng cờ tổ quốc, băn rôn, rồi đèn nháy như mọi năm, nhưng khác 1 điều là ko có ko khí. Mọi nhà ko rầm rộ, cười nói vui vẻ như trước, cả làng yên tĩnh, đến bọn trẻ con cũng thấy buồn lây.
Tôi theo mẹ ra chợ sớm, bao nhiêu chậu quất, chậu hoa đào xếp dọc đường đi, người ta bán cả hoa mai nữa.
- Ô, tưởng hoa mai chỉ có trong miền nam chứ mẹ nhỉ.
- Tao biết đâu.
Nhớ năm ngoái, đến 30 tết cũng chả bán được hết hoa tết, người dân thì lỗ vốn, người mua thì kì kèo giá cả, vì biết mai mùng 1 nếu ko bán thì cũng mang về bỏ đấy chứ chả làm gì. Người mua người ta mấy rèm giá xuống rẻ chẳng khác gì của đi cho thì thôi, người dân người ta tức giận quá lấy dao dựa chặt phá hết, người mua thì đứng lắc đầu. Chỉ mong năm nay chuyện cũ đường lặp lại, dù gì cũng là mồ hôi công sức của người ta vất vả làm ra, chỉ mong ngày tết bán được hơn giá 1 chút. Chỉ khổ người nông dân thôi, khách chỉ muốn đồ vừa rẻ vừa đẹp thì ở đâu, tốt nhất đừng có mua nữa. 🙂
- Thấy hoa đào mới thấy ko khí tết, ko có chẳng khác gì ngày thường mẹ nhỉ, năm nay cứ sao sao ý, chả nhộn nhịp chút nào cả.
Tôi ngồi sau xe mẹ đèo thủ thỉ, mẹ tôi chỉ gật đầu đồng tình.
__________________________________
Đêm 30 tết...
Mới 10 giờ tối bọn ở lớp đã đến nhà tôi rước đi.
- Vào đây chơi đã, 2 tiếng nữa mới bắn pháo hoa cơ mà.
Lớp đông như quân mông, cả bọn đồng thanh chào bố mẹ tôi, mẹ tôi hớn hở bóc bánh kẹo với mang nước ngọt ra mời chúng nó.
- Ôi, bác ko phải mang kẹo ra đâu ạ, nhà bọn cháu cũng mua nhiều lắm.
Đùa chứ, chúng nó mở mồm ra nói khách sáo thế thôi chứ tay bóc kẹo thật lực, tôi biết thừa tính chúng nó mà. -_-
- Bọn cháu lên đón Giao đi xem pháo hoa, bác cho nó đi bác nhớ.
- Ừ, nó thích đi đâu thì đi chứ bác có cấm đâu, nhưng con Giao nhà bác nó ko đi đấy chứ.
- Bác nói đúng đấy bác ạ, nó cứ kêu ko đi, bọn cháu phải lên tận nhà rước nó đi đấy.
Ngồi nói chuyện linh tinh cũng hơn 11 giờ, bọn tôi xin phép ra ngoài, trước khi đi mẹ tôi cứ luôn miệng nhắc:
- Tết nhất nhiều xe cộ, đi đứng cho cẩn thận.
- Vâng ạ, bác cứ yên tâm, khi nào xem xong pháo hoa bọn cháu ship cái Giao về tận nhà cho bác.
- Được!
Con Hạnh chở tôi, Vũ Phong với thằng Thiện đèo nhau, điều làm tôi khá bất ngờ đấy là Anh Tài chở Tố Như đi song song với tôi. Tôi tròn mắt nhìn họ, sau đấy thì thầm hỏi cái Hạnh, con Hạnh mấy cười cười:
- Đáng lẽ là tao chở Tố Như, còn đâu thằng Phong chở mày, nhưng mà bọn lớp mình đang bàn nhau gán ghép Tố Như với Anh Tài 1 cặp.
Tôi nghe xong gật gật đầu, cũng hiểu phần nào, họ nhìn đẹp đôi mà, Anh Tài vừa học giỏi, đẹp trai, nhà có điều kiện, Tố Như thì xinh đẹp, học giỏi, tính cách lại hòa đồng, ai nói ko hợp, quá hợp thì có. ^^
Đường hôm nay đông đúc quá, mà chủ yếu đều thanh niên là nhiều, bọn nó đi ầm cả đường, tốc độ ngang tốc độ bàn thờ làm tôi dựng cả tóc gáy.
- Thế này mấy là tết chứ nhề.
- Ra đây có ko khí hẳn lên.
- 😂😂😂
Bọn tôi đứng nói chuyện phiếm để giết thời gian, còn gần 20 phút nữa mới bắn pháo hoa cơ, nhiều bọn thanh niên đi ra từ các quán điện tử, quán cafe để kiếm chỗ đứng lý tưởng nhất ngắm pháo hoa cho đã mắt.
Vũ Phong nắm tay tôi ních qua những chỗ trống nhỏ hẹp của biển người, thỉnh thoảng còn phải nhờ họ lùi đường cho mình đi qua.
- Ơ, nhưng mà lớp mình....- tôi ngơ ngác.
- Ko sao đâu, chúng nó đều tách đoàn ra hết mà, khi nào hết pháo hoa thì tập trung chỗ cây hoa sữa đối diện quán trà sữa rồi cùng về.
Vũ Phong giải thích, tôi nghe xong thì gật đầu. Giờ khắc thiêng liêng cũng đã đến, còn 2 phút nữa là sang năm mới, cả biển người chợt im lặng, cảm tưởng như tiếng tim đập của người đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
23h59....... 00h
Viu...... Viu.....
Những quả pháo hoa đón năm mới đầu tiên được bắn lên trời, mùi khét khét quanh quẩn quanh tôi. Chắc tại tôi với cậu ấy đứng gần chỗ bắn pháo hoa nên mới ngửi rõ mùi như thế.
Quang cảnh hoàng tráng, màu sắc sặc sỡ mà pháo hoa tạo lên nhìn rất thích mắt. Cô giáo tôi nói, màu sắc mà mỗi quả pháo hoa bắn lên đều được làm từ nhiều chất hóa học khác nhau. Magie và Al đốt cháy tạo nên ánh sáng trắng, muối natri tạo ra màu vàng, stronti nitrat hoặc cacbonat tạo ra màu đỏ, bari nitrat tạo ra màu xanh lá cây, muối đồng tạo ra màu xanh nước biển. Và còn nhiều nhiều chất nữa nhưng mà tôi chẳng nhớ nổi, thật sự học mấy cái này nó chả vào đầu chút nào cả. -_-
Tôi ngẩng mặt lên trời, mỉm cười nhẹ, tự nhiên cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng hẳn lên, cảm giác bình yên lạ, mọi người xung quanh tôi cũng vậy, họ chẳng đáng sợ chút nào cả. Thấy họ rất hiền hậu, ko có cãi cọ, ko có đánh nhau, ko có đâm thuê chém mướn, ko có giết người, ước gì cuộc sống bình yên như thế này thì thật tốt.
Vũ Phong đứng bên cạnh quay sang nhìn tôi, cười hiền, tay phải cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi từ lúc tách đoàn, chưa hề buông ra, tay trái cậu ấy xoa đầu tôi, cả 2 đứa đều nhìn nhau cười:
- Năm 17 tuổi gặp được cậu thật tốt.
- Vũ Phong, cậu thật tốt.
...