Hôm nay mẹ tôi dậy rất sớm, lỉnh kỉnh xoong nồi. Tiếng ồn ào làm tôi khó có thể tiếp tục giấc ngủ vàng ngọc của mình.
- Mẹ làm gì đấy? - tôi lại gần.
- Thổi xôi chứ làm gì, bây giờ mới 4 giờ đã dậy làm gì, vào ngủ tiếp đi.
- Con dậy đâu, hơ hơ, con dậy đi vệ sinh mà.
Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, tôi vào đánh 1 giấc tới tận 8giờ, hôm nay chủ nhật mà, xoã thôi.
Thằng hàng xóm từ bờ rào nói vọng sang:
- Chị cho em mượn cái chổi đi chị.
- Chổi gì?
- Chổi tre ý, em quét mấy cái lá ở sân, chổi nhà em hỏng rồi mà mẹ em đã mua đâu.
- Ừ, sang đây.
- Tí đi trộm bưởi ko chị?
- Ở đâu ở đâu? -tôi sáng mắt cười.
- Nhà bà Hoè ý, bưởi gì ý ngon cực luôn, nó ko chua đâu mà giôn giốt, để trưa bà ý ngủ rồi trẩy mấy không bị phát hiện.
- Được, ý kiến hay, khi nào tới mày hú 1 cái là chị ra.
Xong rồi thế nào ý hả, tôi với nó trẩy có 2 quả thôi, ăn xong đổ luôn vỏ ở gốc cây nhà bà ý, thế là lúc chiều bà ý ra thấy thế tức giận đứng ngoài cổng chửi um lên, thấy hơi có lỗi cơ mà vui, cháu xin lỗi bà!
******
Ngày trước tôi ghét đến thứ 2 lắm, tại cứ phải tối mặt tối mũi vào học, ngày đó chưa thân với ai, bạn bè cùng lớp ko ai ưa nhau và chưa thân như bây giờ. Bọn con gái trong lớp chỉ có nói xấu nhau, bọn con trai thì nhại lại lời nói của ai nhắc nhở. Chán lắm, tôi từng ko muốn học ở đây và từng ước rằng mình ko vào lớp này. Nhưng bây giờ khác rồi, cuối cấp rồi, chỉ muốn được học cùng lớp thật lâu, thật lâu hơn nữa. Và chỉ ước thời gian kéo dài thật lâu, hôm nào cũng được tới trường và ngồi ở góc quen thuộc của mình.
Mới sáng ra mà đường đã tấp nập người qua lại, tôi nhìn theo đám trẻ con cấp 1 mà chợt mỉm cười. Tôi đã từng là đứa trẻ con như thế, đã từng mong muốn lớn thật nhanh, nhưng đến khi lớn rồi lại mong được bé lại, để ko phải suy nghĩ, buồn thì khóc vui thì cười thật to và ko phải chứng kiến sự già đi của những người xung quanh. Đang nghĩ vẩn vơ tự nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào má, tôi ngoảnh vội lại nhìn.
- Nghĩ gì thế? -Phong toe toét.
- Ko có gì đâu, hôm nay đi sớm thế à?- tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng biến thái, giật cả mình.
- À, tớ cố tình đi sớm để đi cùng cậu mà, cảm động ko?
- Gớm thế cơ à, cảm động quá!
- Tất nhiên, đưa tay đây tớ kéo cho nhanh chứ cậu đạp xe từ đây đến trường tới bao giờ.
- Thôi, ngã.
- Ngã làm sao được, tớ đi chậm.
Tôi chưa kịp nói gì thì cậu ta kéo tay tôi phóng như bay, thực ra tôi là 1 con nhát chết nên bất ngờ thế này thì hét thật to.
- Chậm thôi, giết người à?
Cậu ta nhe răng cười, bắt đầu giảm tốc độ, 15 phút sau chúng tôi tới trường.
- Để tớ cầm cặp cho, vào cất xe đi.
- Ok. -tôi dắt con Lamborghini của mình vào lán.
Trời đất ơi, xe đông quá, đã thế bọn này còn để linh tinh chỗ này 1 cái chỗ kia 1 cái, mà chả thành hàng làm tốn diện tích. Tôi cố lách qua giữa 2 cái xe đạp điện, chắc do ko khéo mà tôi bị mắc kẹp ở giữa, đang định mếu máo gọi Phong vào giải vây thì có 1 bạn nam cao cao gầy gầy tới gần:
- Để tớ dắt xe cho.
Tôi rối rít cảm ơn, trời ơi, người đâu mà tốt quá trời.
- Trời ơi. - tôi chạy như điên đến chỗ Phong đang đứng đợi, đấm 1 phát vào lưng cậu ấy rồi hét lên.
- Sao thế? Làm gì mà mặt mũi hớn hở như nhặt được tiền thế?
- Tớ gặp soái ca, soái ca đấy Phong ạ, bạn ý vừa dắt xe giúp tôi.
- Có thế mà cũng khoe. - Phong chán nản lắc đầu.
- Phải khoe chứ, chẳng biết là ai, nhìn lạ lắm.
- Tự nhiên nó giúp cậu là có ý đồ hết đấy.
- Thế.- tôi lắc đầu.
- Nó lừa thì cấm kêu, ko ai tốt với cậu như tớ đâu.
- Vâng, cậu tốt với tớ nhất.
Vào tới lớp tôi tóm ngay con Tâm tiếp tục khoe cho nó ghen tị:
- Tao gặp soái ca.
- Ai? -con Tâm hét lên.
- Ko biết, bạn ý vừa dắt xe cho tôi.
- Sướng nhất mày nhá, nhưng mà nhỡ nó đang ủ mưu mày thì sao.
- Giao được giai dắt xe hộ cho mà cười mãi.- thằng Phúc trêu tôi.
- Kệ tui, cơ mà thằng này dại gái nhá.
- Chỉ có ông dại gái thôi.
Khoe hết ở lớp, thằng Nghĩa đến nhà bà tôi, tôi cũng khoe, sau khi ngồi nghe tôi kể lể các kiểu thì nó phán 1 câu:
- Ngu nhé.
- Ngu cái đầu mày ý.
- Thế này chả gọi là ngu.
- Mày đừng có dìm soái ca của chị ko ăn đấm đấy nghe ko? Thế mày đã tìm được soái tỉ của mày chưa?
- Xe ở đâu ra cho chúng nó dắt mà soái tỉ. Haha, sao chị ko hỏi xem thằng này nó có bị điên ko.
- Thằng điên, mày cút đi.
- Em nói thế sai đâu. Haha.
- Đùa chứ, nói với mày phí lời.
- À, chị Giao này. -tự nhiên thấy thằng Nghĩa háo hức hẳn lên.
- Gì?
Tôi chẳng buồn nhìn nó mà gọt dưa hấu ăn, xong tự nhiên thấy nó đứng tạo dáng tôi mấy nhăn mặt:
- Cái gì đấy, mày định làm gì?
- Em mới đăng kí 1 khóa tập gym, cảm giác đẹp zai hơn hẳn.
- Mới tập được có 1 buổi mà đã đẹp zai ra rồi cơ à, người đếm từng cái xương sườn mà đẹp lắm.
- Chị chả hiểu gì, em sắp 6 múi rồi.
- Ai bảo ko hiểu, 6 múi dồn 1 à, tập gym yếu sinh lí đấy.
- Điêu nào, thế bọn tập gym nó yếu sinh lí hết à.
- Ừ, haha, mà chị ghét thằng nào tập gym lắm, nhìn cơ bắp thấy kinh kinh chứ đẹp đẽ gì.
Nó gặm hết 2 miếng dưa hấu xong tự nhiên quay ra hỏi tôi:
- Chị Giao ơi, chị có bạn trai chưa?
Tôi trố mắt nhìn nó:
- Chưa.
Nó cười há há vỗ đánh đét 1 cái vào đùi xong nói 1 câu mà tôi đang ăn cũng phải nhè ra hết:
- Thế chị thua em rồi, em có bạn trai rồi đấy.
- Mày đùa tao à.
- Thì chả đùa, em mới học được câu này nên trêu chị thôi. Haha.
- Làm tao hú hồn.
- Chiều nay chị trở em lên chỗ trọ nhớ, em chán cái cảnh bắt buýt lắm rồi, tuần trước về chen chúc thế nào bị trộm nó móc mất mấy trăm. Cả tuần ko có tiền tiêu phải vay bọn cùng phòng, tuần này phải trả chúng nó rồi đây này, lại phải ăn dè hà tiện. - nó tuôn ra 1 tràng giang đại hải, nghe thảm thương gớm.
- Đời sinh viên thế thì phải chịu chứ làm sao.
- Thì đấy, như thế đã là gì, chị bao giờ học đại học như em mấy hiểu cái cảm giác sống trong dãy nhà trọ lụp xụp như khu ổ chuột ý. Bẩn thỉu rồi tiền trọ thì đắt như gì ý, nhà cửa đúng kiểu phố cổ, lúc méo nào ngủ cũng chỉ sợ tầng trên nó sụp đè chết.
Tôi vừa ăn vừa cười, cũng tưởng tượng xem mình đỗ đại học cũng thuê trọ như thằng Nghĩa ko biết có thê thảm như nó tả ko.
- Chưa hết nhớ, mấy chục con người ở mà có mỗi cái nhà vệ sinh, thi nhau mà dùng, thằng đằng sau chờ thằng đằng trước. Nhiều lúc ko nhịn được phải tìm đại chỗ nào đấy giải quyết cơ mà, thối ung lên ý, nghĩ mà vẫn thấy ghê.
- Eo ơi, mày ko thấy chị đang ăn à thằng điên này. - tôi đấm đá nó túi bụi.
- Haha. Thế nhớ, em về chuẩn bị đồ đã, chị về thay quần áo đi em cho chị đi chơi Hà Nội.
Tôi nghe xong bĩu môi, có mình lai nó đi thì có, đã thế lúc về ko biết đường lạc ở đâu thì chết chứ chả đùa đâu.
Hơn 1 giờ chiều nó vác đồ sang nhà tôi, con chó thấy nó cắn loạn lên tôi mấy biết.
- Đi sớm thế à.
- Sớm tí em đưa chị ra công viên gần chỗ em chơi.
- Được, đợi thay quần áo đã.
Thấy nó có cái balo với mấy cái túi nữa, tò mò tôi mở ra xem, thấy dì Lý chuẩn bị cho rau rồi thấy cả thịt.
- Ái chà, mẹ mày làm cả ruốc cho mang đi cơ à.
- Em làm đấy chứ mẹ em làm nào, mẹ em làm sườn sào cho mang đi thôi.
- Sườn sào là ngon quá rồi ý chứ lị, chị mày ở nhà còn chẳng có sườn sào mà ăn.
- Đầu tháng thôi, cuối tháng em toàn ăn bánh mì với mì tôm thôi chứ còn tiền đâu ra ăn sang thế này.
- Rồi rồi, mày có vào tử lấy thêm hoa quả mang đi thì mang.
- Thế em lấy hết nhớ. - nó hí hửng lấy túi bóng ra.
- Nửa thôi mày lấy hết chị ăn bằng gì.
Hai chị em vi vu những con đường Hà Nội, con gái Hà Nội xinh lắm, đúng là được mở mang tầm mắt!
Nó dẫn tôi vào 1 con ngõ sâu, trong ngõ này toàn sinh viên trọ là chủ yếu. Thấy 2 bạn mặc áothể dục trường nào ý tôi ko rõ lắm, cũng xách đồ đạc kệ nệ y như thằng Nghĩa, chắc 2 bạn ấy cũng từ quê mới lên.
Mở cửa bước vào mùi hôi chân của ai bốc lên, tôi phải giơ tay bịt mũi lại. Thằng Nghĩa thấy thế ngại ngại gãi đầu, thấy 1 hàng toàn giầy bẩn tất bẩn xếp 1 lượt dưới gầm giường, chẳng biết của ai, chắc cái mùi này bắt nguồn từ đấy, quần áo bừa phứa vứt ở giường, thằng Nghĩa vơ vội đống quần áo nhét vào cái túi bóng gần đấy. Tự nhiên 1 thằng con trai đeo kính, kiểu tóc ngố ngố chạy từ đâu vào phòng bá vai thằng Nghĩa hỏi ngay:
- Mày đã lên rồi cơ à Nghĩa?
- Ờ, tao lên với chị tao, mày làm ơn dọn cái đống giầy thối của mày cho tao nhờ cái.
Thì ra là bạn cùng phòng thằng Nghĩa, hình như bây giờ anh này mới nhận ra sự có mặt của tôi.
- Chào em, em chị thằng Nghĩa à.
- À vâng. -tôi cười cười.
- Em ngồi xuống ghế chơi, anh đi lấy cho em chai nước uống cho mát cái nhỉ.
Tôi ngồi xuống cái ghế ở bàn học, có tên Nghĩa công tử được ghi bằng bút xoá ở đầu bàn. Nhóm xuống ngăn bàn thấy 1 đống vỏ bánh kẹo nhét trong đấy, có cái vỏ kiến bò đầy ra đến kinh.
- Mẹ bọn này ở bẩn thế.
Một chị mặt hơi nhiều mụn trứng cá tay cầm 3 quả táo mèo bước vào, nhìn thấy đống quần áo bừa bộn cũng phát kinh phải lên tiếng càu nhàu.
- Ko phải đâu tại bọn này nó m ở bẩn nên tôi cũng phải theo chứ ở nhà tôi ko thế đâu. - thằng Nghĩa xua xua tay.
- Tôi biết ông ở bẩn sẵn rồi còn phải giải thích, a, em là bạn thằng Nghĩa hay thằng Lộc thế?-chị ấy thấy tôi ngồi đây thì cười toe toét chạy lại.
- Em bạn thằng Nghĩa ạ. -tôi cười cười.
- Bạn gái à, chị chưa thấy nó dẫn con gái vào đây bây giờ. -chị ấy hỏi có vẻ rất hiếu kì.
- Em chị họ nó ạ, bạn gái gì đâu. Haha, thằng Nghĩa xấu thế này ai yêu mà bạn gái hả chị.
- No no. Thằng này ở lớp nhiều con để ý lắm đấy, chị họ thật á, chị thấy cứ ko đúng sao ấy.
- Chị tôi đấy bà Linh Đan ạ, kém 1 tuổi thì chả trẻ hơn.
- Thế à, haha. Ăn táo đi em.
- Vâng. Em xin.
- Sang phòng chị chơi rồi tối ở đây ăn 1 bữa rồi về.
- Thôi chị ạ, tí em về ko tối về sợ lắm, hay để dịp khác em lên chơi cả ngày rồi chị đãi em 1 bữa nha.
- Được được, hay ra công viên chơi tí đi, bây giờ vẫn sớm mà.
- Tôi cũng định ra đấy chơi, bọn mình cùng đi đi. -thằng Nghĩa đề nghị.
Thằng Nghĩa mua cho tôi và chị
Đan mỗi người 1 que kem socola, anh Lộc ko thấy phần của mình mấy hỏi:
- Thế còn tao sao mày.
- Mày thiếu tiền à?
- À ko, thấy mày mua cho gái mà éo mua cho tao nên tao thắc mắc tí thôi.
Đang ăn kem ngon thì tôi thấy 1 tên con trai đội mũ, đứng sát sát 1 chị sinh viên tóc xoăn xinh ơi là xinh đang cặm cụi đọc sách ngoại ngữ, tay đưa vào cặp và lôi ra cái iphone màu hồng.
- Trộm kìa, bắt nó lại.
Tôi la lớn cho mọi người xung quanh biết, thằng Nghĩa giật mình nhìn theo hướng tay tôi chỉ rồi đuổi theo tên trộm đó. Tôi cũng đuổi theo sau, anh Lộc chạy theo 1 đường khác, chị Đan kéo tay chị sinh viên kia.
- Nhanh nhanh, điện thoại của cậu bị thằng kia móc mất rồi.
Chúng tôi cứ thế đuổi theo, chạy hết đường này đến đường khác, tôi sắp đứt hơi mà chết rồi, may thằng Nghĩa chạy nhanh sắp tóm được hắn rồi. 1 chút nữa thôi, thằng Nghĩa tăng tốc 1 chút nữa thế là tóm được tay tên ăn trộm kia vặn ngược về đằng sau, sau đấy thì đấm cho nó 1 cú vào bụng.
Chà, ko tồi, anh Lộc từ đâu lao ra tát cho hắn 1 phát đau điếng, vừa hay chị sinh viên kia cùng chị Đan chạy tới nơi. Anh Lộc đưa trả chị ấy chiếc điện thoại, tôi với thằng Nghĩa xách cổ hắn tìm đồn cảnh sát. Tên này cứ rối rít xin tha, kêu lần sau ko trộm cắp của ai nữa, thằng Nghĩa tức mình quát lên:
- Ko chịu đi làm ăn chỉ chực trộm của người khác.
Giải quyết xong với cảnh sát, tôi với thằng Nghĩa về quán kem vừa lẫy.
- Nhìn mày ngầu lắm Nghĩa ạ.
- Chị lại phí lời rồi. Haha.
- Thôi đi nhanh nhanh lên thằng hâm, chắc anh Lộc với chị Đan vẫn đứng đợi ở đấy đấy.
Thật bất ngờ hơn, ko chỉ có 2 người đợi đâu, còn thêm 1 người nữa, đó chính là chị sinh viên bị mất điện thoại vừa lẫy. Bây giờ tôi mới để ý kĩ, chị này xinh thật đấy, da mặt trắng mịn, tóc nhuộm tím xoăn đuôi. Mặc 1 chiếc váy hồng dài đến mắt cá chân, trời ơi, lúc cười thì cứ gọi là thôi rồi đi, nhìn như hoa khôi trường nào ý.
- Cảm ơn 2 bạn nhé, may có 2 bạn ko chiếc điện thoại của mình đi tong luôn rồi.
- À, ko có gì đâu, chuyện lên làm mà. -thằng Nghĩa cười, lấy áo khoác từ tay chị Đan.
- Phải đấy, bạn khách sáo quá rồi. -anh Lộc cười xuề xoà.
- Mình có thể biết tên 2 bạn là gì và học ở đâu ko?
Người hỏi người trả lời, tôi biết tên chị ấy là Ngọc Hân, học ở Đại học Báo chí và tuyên truyền.
Thấy chị ấy có vẻ thích thằng Nghĩa, ko biết có mối tình nào bắt nguồn từ đây ko ta?