Hết tiết, thấy điện thoại kêu, tôi lôi ra xem thì thấy Phong đang gọi.
- Các cậu vẫn chưa chịu vào à? -tôi cáu.
- Rồi mà, bọn tớ đang ngoài cổng, cậu xem bảo vệ ở đâu giúp tớ với, nhanh nhanh nha.
- Rồi, đợi phát.
Tôi ra lượn lượn trước phòng bảo vệ, sau đó thì len lén nhìn vào trong, chẳng thấy bác ý đâu, chắc đi đánh cờ rồi.
- Bác ý đi chơi rồi, vào đi.
Vừa dứt lời tôi thấy phải mấy chục cái bóng lấp ló ngoài cổng trường, sau đó thì thấy bọn nó chuồn ra sau trường, chắc là trèo tường cửa sau.
- Nhanh nhanh, á thằng nào dẫm vào chân tao. -tôi thấy giọng Phong càu nhàu.
Rồi thì từng thằng từng thằng 1 dẫm đạp lên nhau trèo lên, ko khác gì phim hành động.
- Gay cấn quá nhỉ. -vừa thấy mặt thằng Tài, tôi nói ngay.
Nó thấy tôi thì nhăn răng cười.
- Lớp phó hôm nay xinh thế. -nó bắt đầu nịnh.
- Lại khen thừa rồi. -tôi giả bộ vui vẻ rồi làm mặt nghiêm túc.
- Nhanh lên trống bây giờ, các ông lề mề quá.
Từng thằng con trai lớp tôi loi nhoi trèo qua tường, sau đó đứng dựa lưng vào tường cười sặc sụa.
- Chưa bao giờ thấy nhục thế này anh em ạ, kiểu như mình đi ăn trộm ý. -thằng Duy cười cười.
- Cho chừa cái tội bỏ học đi chơi điện tử, ko được đàng hoàng đi cổng chính mà phải rình mò cổng sau. - tôi quay ra tít mắt cười.
- Em chừa rồi lớp phó ạ.
- Haha, vậy nhanh lên. -tôi vừa dứt câu thì thấy bác bảo vệ vừa cầm cây chổi vừa chạy lại chỗ bọn tôi hét to, trong khi còn 3 hay 4 thằng nữa vẫn chưa vào được trường.
- Bắt quả tang mấy đứa trèo tường nhớ, lên phòng quản sinh gặp thầy Hiếu cho tôi.
- Chạy đi bọn mày. -thằng Khánh gào to.
Bọn con trai lớp tôi hốt hoảng ù té chạy, mỗi thằng 1 ngả chẳng cần biết xung quanh làm gì, nhiều thằng trốn vào các lớp khác nhau, bác bảo vệ già rồi mà sức khoẻ dẻo dai kinh, mấy thằng lớp tôi chạy ko kịp nên bị tóm lại, có vài thằng thoát thân vội vã chạy về lớp, lau mồ hôi vã ra như tắm.
Sau khi bị tra tấn 1 hồi và nhận hình phạt là viết 50 cái bản kiểm điểm và xin chữ kí của phụ huynh thì chúng nó được tha về.
- Thôi chết rồi, kiểu này về tôi dập xương mất, huhuhu.- thằng Vương khóc ko ra nước mắt.
- Tôi khác gì, buồn não nề. -thằng Phúc cũng chung số phận.
- Haha, tôi sang nhờ bác hàng xóm kí cho vậy. -Long cười như lắc lẻ.
- Thôi trống rồi, giải tán quốc hội đi chúng mày.
******
Ngồi nhớ lại cái năm lớp 11, bọn tôi học bài Thương vợ của Tú Xương, cô giáo tôi kể có cái thằng hàng xóm mới 15 tuổi đã có tư tưởng cưới vợ rồi.
- Trời ơi, thanh niên bây giờ khiếp thật. -con Hạnh đập bàn.
- Ô, 15 tuổi đã muốn lấy vợ, thế bọn mình 18 tuổi rồi là ế à.
- Công nhận, thôi, anh em ở lại nhớ, tao về lấy vợ đây. -thằng Huy giả vờ khoác cặp đứng dậy.
Cả lớp nghe xong cười sặc sụa, sau khi giảng 1 lượt bài Thương vợ, cô giáo tôi hỏi:
- Vừa học xong bài Thương vợ của Tú Xương, cô đặc biệt nhắn nhủ các bạn nam phải biết yêu thương vợ của mình nghe chưa, phải hiểu được sự lam lũ vất vả, đức hi sinh của vợ mình đã bỏ ra, mà ko hề oán trách 1 lời. Bài thơ ko chỉ nói đến người vợ, nó cũng chính như nói về mẹ của các em đấy, người luôn tất bật sớm tối ngoài đồng chỉ để kiếm từng đồng chăm lo cho các em, đừng để phụ công mẹ cho tiền ăn học mà đổ xuống sông xuống biển hết. Nước ta, hay cũng như các nước phương Đông khác, vẫn còn tâm lý trọng nam khinh nữ, nghĩ là lấy vợ về thì để vợ lo toan tất với suy nghĩ đấy là việc đương nhiên phải làm của người phụ nữ. Đa số chồng nào cũng thương vợ, biết san sẻ cho vợ việc đồng việc nhà. Nhưng cũng có người suốt ngày ở nhà ăn chơi, chè chén cờ bạc rồi đánh vợ trong khi người vợ thì làm quần quật ngoài đồng. Cô hi vọng các em đều là người có giáo dục, biết suy nghĩ thoáng hơn mà yêu thương mẹ thương vợ của mình hơn.
Bọn con gái lớp tôi nghe xong thì vỗ tay lia lịa tán thành, bọn con trai thì chỉ nhe răng ra cười.
- Em thương vợ em lắm cô ạ, nhưng bây giờ tạm thời cô ấy chưa đến.
- Còn em bao giờ lấy vợ em sẽ đọc bài này cho vợ nghe để nịnh vợ
- Haha, tôi ko dám chắc anh nhớ đến tận lúc đó để mà đọc đâu, chắc ra đến cổng quên hết.
- Cô nói đúng rồi đấy cô ơi, tốt nhất ngày mai ông mang cái bao tải lên để đựng kiến thức cho được nhiều. Lại còn ko sợ rơi mất, há há. -con Tâm quay xuống nói với thằng Phan.
- Nếu 12 năm nữa tớ vẫn chưa lấy vợ, cậu vẫn chưa lấy chồng thì cậu đồng ý lấy tớ nhé, tớ nguyện chăm sóc cậu cả đời, ko để cậu phải khổ vì tớ ngày nào cả.
Tự nhiên Phong thì thầm vào tai tôi, mắt long lanh, tôi suy nghĩ 1 lát mấy trả lời:
- Để xem thái độ của cậu thế nào đã, ko chịu học hành thế này thì lấy cậu về tớ lấy gì mà ăn.
- Giao yên tâm, ở với tớ cơm no 3 bữa, shopping thoải mái luôn.
- Haha.
Tôi cười tít mắt, ông bạn của tôi vẫn còn ngô nghê lắm, ra trường rồi mới thấm, muốn kiếm được đồng tiền đâu có dễ, bằng tuổi nhau mà con trai suy nghĩ khác hẳn con gái, người ta nói ko sai, con trai cùng tuổi luôn trẻ con hơn con gái.
- Sao ko chép bài thế hả? -cô đi xuống lớp thấy vở thằng Huy trắng tinh nên hỏi.
- Bút em hết mực cô, cô cho em ra ngoài mua bút. -nó đứng bật dậy.
- Cô cho mượn bút, ko cần mua.
- Thôi cô ơi, bút em lại có mực rồi.
Bọn tôi nghe xong thì ôm bụng cười, chứng tỏ thằng này lười chép bài lại còn viện lý do.
- Đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm. -thằng Lâm quay xuống lia vèo quyển sách xuống bàn thằng Huy.
****
Bọn tôi vào học tiết cuối cùng của ngày hôm nay, sắp được giải thoát rồi, hura, tiết này là tiết của cô chủ nhiệm.
- Cô vừa nghe cô Vân nói rồi, lớp gì mà có nửa lớp đi học, xong hỏi gì cũng bảo em ko biết. -cô nói.
- Các bạn đi đủ rồi mà cô. -con Hà nói to.
- Thế mấy tiết trước nửa lớp bỏ đi đâu?
- Các bạn đi nhặt đồ cô ạ.
- Nhặt đồ ở đâu? Ý mấy anh là ra ngồi quán điện tử ý hả.
- Mỗi cô hiểu em.
- Rút kinh nghiệm nghe chưa, các em cũng cuối cấp rồi, tốt nghiệp đến nơi rồi chứ ko còn trẻ con nữa, phải ý thức được tình hình của bản thân lúc này chứ.
Cả lớp tôi im re ko nói 1 tiếng nào, chăm chú nghe cô nói, tôi nghĩ chắc sau giờ này chúng nó sẽ suy nghĩ lại mà bớt nghịch ngợm để chú tâm vào học hơn, cô giáo tôi rất thương học sinh, quan tâm nhắc nhở nhẹ nhàng và đặc biệt rất tâm lý.
- Đừng ai có tư tưởng là giám thị thương học sinh 12 năm ăn học. Còn mỗi trận chiến cuối cùng mà hi sinh rồi lôi điện thoại ra dùng trong phòng thi thì tôi đảm bảo đến năm sau nữa các anh cũng ko được thi lại chứ đừng nói năm sau, dùng điện thoại trong phòng thi là điều cấm kị nhất. -cô nói tiếp.
- Bây giờ bằng tốt nghiệp thpt với bằng bổ túc như nhau nên đề rất khó. Các em phải biết kiểm soát phần ôn của mình, phải ý thức được đâu phần trọng tâm mà học. Tốt nhất là thầy cô ôn cho thế nào thì cứ thế mà học. Học ko phải theo kiểu học vẹt mà phải có kiến thức thật sự, đọc đề cái biết làm luôn. Đấy, đấy mấy là học. Chứ như các anh chị khóa trước, cô đưa đi thi, về hỏi có làm được ko thì kêu chẳng trúng đề nên em ko biết làm. Cô giở đề ra thì thấy chẳng khác là mấy, người ta chỉ cho khác đi 1 chút là ngồi ngậm bút rồi.
- Tóm lại là gì? Điều quan trọng nhất là các em chỉ cần học những phần trọng tâm, chứ ko phải học tràn lan đại hải ra. Kiến thức là vô bờ, chúng ta ko thể biết tất mọi thứ đâu các em. À, phải rồi, cũng đừng học tủ nghe chưa, nếu nói về học tủ thì cũng có cái rủi cái may, nếu trúng tủ thật chắc 50% chiến sĩ thắng trận trở về, còn 50% còn lại chắc thành liệt sĩ hết rồi.
- Vâng ạ, chúng em rõ rồi thưa cô.
- Tốt lắm, cô mong các em sẽ suy nghĩ chín chắn hơn, hãy bắt đầu cố gắng từ giờ phút này, chưa bao giờ là muộn đâu các em. Cố lên! Các em nhất định sẽ làm được! Học hành ko phải là con đường làm giàu duy nhất, nhưng nó là con đường làm giàu nhàn nhất.
****