Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 12




Sau khi ăn cơm xong, tôi nhét mấy quyển bài tập vào cặp để tiện khi nào rảnh lôi ra học.

Quán cafe Green Wind.

- Sao hôm nay đi muộn thế? -anh Hiệp hỏi tôi.

- 2 đứa ko đi cùng nhau hả? Phong đâu em? -chị Hằng quay lại.

- Dạ ko, hôm nay Phong nghỉ, nhà cậu ấy có việc.

- À, ra vậy. Em vào mang bánh cho khách giúp anh nha, khách gọi kìa.

- Vâng, anh đợi em cất cặp đã.

- Về cái lên quán luôn à? Thế đã ăn uống gì chưa? -chị Hằng quan tâm hỏi.

- Em ăn rồi mấy lên đấy, thôi, chị pha cafe đi.

Tôi cất cặp sách, ngoài cửa quán, Phong bước vào.

- Ơ, sao bảo nghỉ?

- Sợ cậu nhớ tớ quá ko làm được nên tớ đi, ở nhà nghĩ tội lỗi quá. Hehe. -Phong bắt đầu ba hoa.

- Có người đang tự đa tình kìa. -tôi lè lưỡi.

- Hehe.

- Anh ơi, cho 4 cafe, 4 bánh ngọt hương dứa.- 1 top nữ sinh phấn son lòe loẹt bước vào, chà, biết ăn mặc đấy chứ.

- Vâng. Bạn đợi 1 lát, xong ngay. Vũ Phong, ra lấy cafe pha nốt cốc này cho tớ đi.

- Ok. -Phong lấy thìa chạy lại chỗ tôi.

- Tớ mà pha cafe cứ gọi ngon ko để đâu hết, uống 1 lần là nhớ mãi.

- Thôi đi người, pha mãi ko được 1 cốc còn sĩ diện.

- Hehe.

- Còn cười nữa, pha đi tớ ra lấy bánh.

- Ừ, lấy đi, mà sao bọn lớp mình lâu tới thế nhỉ? -Phong thắc mắc.

- Chúng nó đến rồi kia kìa. -tôi cười nhìn ra cửa, vừa nói xong đã thấy 1 lũ loi nhoi ngoài cửa rồi.

- Haha. Đông đấy.

Phong bê 4 cốc cafe tới bàn 4 cô nữ sinh vừa lẫy. Mấy cô kia thì cứ chăm chú nhìn.

- Cafe của mấy chị đây. -Phong cười, đặt khay xuống, bắt đầu xếp từng cốc cafe ra bàn.

- Đẹp trai thật. -nữ sinh 1.

- Tôi rất thích con trai có má lúm đồng tiền. - nữ sinh 2 quay ra nói với nữ sinh 1, tỏ vẻ thích thú lắm.

- Bọn em già thế à mà anh gọi là chị. -nữ sinh 3 phụng phịu nói, lấy tay dựt dựt ống tay áo Phong.

Cậu ấy dựt mạnh tay ra, tỏ ý ko thích nhưng vẫn cố nặn ra 1 nụ cười hết sức thân thiện.

- Thế hả. Em tưởng mấy chị hơn tuổi em.

- Phong.

Tôi 1 tay bê khay bánh, 1 tay véo cho cậu ta 1 phát, anh bạn này là ko thích những cô nàng phấn son, đặc biệt là những cô phấn son lòe loẹt thế này. Mà mỗi lần đụng phải mấy cô thế này là tỏ ý ko thích rồi, rất dễ cãi nhau.

- Mấy em thông cảm, cái anh này thích đùa lắm, các em dùng bánh đi.

- Thế ạ.

- Ừ, chị nói thật. -tôi vừa nói vừa cười, sắp từng đĩa bánh ra bàn.

- Vậy anh cho em xin số đi. -nữ sinh 4 cười, lấy tay mình chạm vào tay Phong.

- Chị bỏ tay xuống giùm em cái.

Phong bắt đầu cáu, giằng tay mình ra, chết rồi lại sắp cãi nhau đây, tôi phải làm gì thôi ko loạn mất.

- Xin lỗi em, anh này ko dùng máy.

Tôi cười, kéo Phong sang bên cạnh.

- Cậu vào trong kia đi, lại cãi nhau bây giờ. -tôi nói nhỏ chỉ đủ 2 người nghe thấy.

Phong gật đầu, quay đi, mấy cô kia thấy vậy bắt đầu nhao nhao.

- Ơ, anh gì ơi, ngồi đây nói chuyện với bọn em 1 lúc. - một cô gái vùng vằng giận dỗi.

- Em nhất định sẽ cưa đổ được anh. -một nữ sinh tóc uốn lọn hét to. -cả quán quay lại nhìn, cô gái đó vẫn bình thản ngồi xuống uống cafe trong khi tôi đang cố ôm miệng cười.

- Ồ!

Lũ bạn tôi ngồi gần đấy quan sát nãy giờ, vừa nghe xong câu nói đó thì Ồ thật to, trầm trồ rồi cười sằng sặc, thấy Phong đi lại gần thì nháy nháy mắt trêu.

- Công nhận ông bạn mình nhìn ngu ngu thế này mà sát gái ghê, đi đâu cũng có gái theo, hơi bị nể đấy. -thằng Duy đấm đấm vào vai Phong.

- Sao, ngưỡng mộ tao à?

- Cười 1 cái trăm con trâu ngất. -con Trang cười cười.

- Mà phải công nhận 1 điều là cô bé đó bạo thật, dám tuyên bố như thế trước quán đông khách thế này.- con Hải tỏ vẻ ngưỡng mộ.

- Haha. -tôi đứng cạnh cười, kéo ghế ngồi xuống.

- Thế chúng mày ăn gì để tao lấy?-Phong hỏi.

- Cho 1 đĩa thanh long bỏ hạt. ^^

- Hẳn là thanh long bỏ hạt. -Phong giơ tay đấm cho thằng Hoàng 1 phát vào bụng.

- Á, đau tao, thằng chó.

- Ăn gì? Nói mau.

- Thôi, cho 3 đĩa bánh chimichanga, 19 cốc trà bạc hà, 6 đĩa cheesecake socola, có bánh tráng trộn thì cho 5 đĩa nữa. -con Quỳnh đọc vanh vác.

- Thế đủ ko, gọi thêm đi.

- Thế thôi, lợn à mà ăn lắm thế.

- Gọi thoải mái đi, hôm nay tao bao. -Phong hào phóng.

- Ồ ôi, thiếu gia nhà ta bắt đầu ra mặt rồi đấy.

- Các chị quá khen, thả ga đi, đảm bảo tới đĩa thứ 2 chắc chán ngấy, toàn socola thế cơ mà.

- Ko sao, đảm bảo bọn tao mà ăn thì mày chỉ có cháy túi.

- Đúng đúng, tiện thể lấy 5 cái pizza nha mày, hẳn loại lớn.

Sau 1 hồi tức tốc bê ra bê vào, thức ăn chất kín cả mặt bàn, bọn lớp tôi bắt đầu sâu xé.

- Ăn mà ko mất tiền thì mình cứ xơi tự nhiên.

Sau nửa tiếng đồng hồ thì sạch trơn, 1 vài tiếng cười xuất hiện.

- Eo ôi, ăn ngon ko chịu được. -1 thằng bình luận.

- Đồ chùa có khác. Hehe.

- Mấy ông chỉ thế mà thôi. -tôi lắc đầu.

*******

Mấy ngày hôm sau đi làm, 4 cô gái hôm trước lại tới quán. Cô gái tuyên bố theo đuổi Phong đi tới gần chỗ tôi với Phong đang đứng, chúng tôi đang cắm cúi chơi trò Tập Kích trong máy Phong.

- Ôi trời ơi,bắn nhanh ko nó giết cậu bây giờ.

Tôi vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa nhảy cẫng lên sốt ruột khi thấy mấy xác sống bắt đầu chui ra từ nhiều ngóc ngách.

- Cứ bình tĩnh, ko chết được đâu mà lo, lũ này đòi giết tớ á, có mà đợi đến kiếp sau.

- Anh ơi, cho em 4 cocktail loại bất kì.

- A, em chờ 1 chút. -tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại trong khi Phong vẫn chơi thật lực chẳng để ý gì đến xung quanh.

- Ko, em muốn anh này bưng ra cho em, ko phiền đến chị. -cô gái đó nói.

- Ừ, em cứ ra bàn ngồi đi, tí anh ấy bưng ra cho em.

- Phong, thôi ko nghịch nữa, bưng cooktail ra cho em ấy đi.

- Em nào? -Phong thắc mắc.

- Thì cái em hôm qua tuyên bố theo đuổi cậu ế, nhanh lên, đừng để khách đợi lâu.

- Ko, có chết tớ cũng ko ra đâu. -cậu ta nằng nặc ko ra.

- Nếu giúp được thì tớ đã giúp rồi nhưng em ấy cần cậu ra, ko cần tớ.

- Tớ ko thích kệ cô ta đi.

- Kệ là kệ thế nào, ko nói nhiều.

- Haizzz, thật là.- Phong cáu.

Khi Phong bước ra, mấy cô gái trong quán dõi mắt theo nhìn, miệng cười ko ngớt, có em còn vẫy vẫy tay.

Do hôm nay cậu ấy ko mặc đồng phục của quán mà mặc quần vải, áo trắng nhìn thư sinh hơn hẳn, mọi hôm mặc đồng phục với đội xụp mũ lại nên nhìn ko rõ, bây giờ nhìn đẹp trai thật. ^^

Phong tới thì cô gái kia mới lắp bắp:

- A..anh ngồii đâ..y với e..m 1 lúc.

- Xin lỗi. Quán mình không cho nhân viên ngồi cùng khách, mai mình ko làm ở đây nữa nên ko phải đến đây tìm mình đâu.

Rồi cậu ta quay lưng đi vào bên trong luôn, cô gái kia ko khỏi ngỡ ngàng.

- Làm gì mà gay gắt thế. Ô, thế mai cậu nghỉ thật à, chán quá đấy.

- Ừ, mấy nhỏ này cứ bám mệt chết đi được, yên tâm, bao giờ tan ca tớ tới đưa cậu về.

- Ái chà. Phong tốt ghê ta.- chị Hằng từ đâu chui ra.

- Haha. Bây giờ chị mới thấy mặt tốt của em à, hơi muộn đấy.

- ^^ Cũng may là chị biết được chú là người tốt trước khi chú nghỉ làm.

- Thế hóa ra trong mắt chị em là người xấu à.

- Haha, thiếu gia như cậu thì tự lập sớm thế cũng tốt đấy nhưng lại nghỉ thì chị hơi buồn đấy.

- ^^. Em chẳng có gì ngoài nhà có điều kiện.

- Úi giời. -tôi lè lưỡi, Phong tít mắt cười.

- Thế chị đoán đúng à? Haha, hay thật. -chị Hằng cười thích thú.

- Đúng gì chị? -tôi thắc mắc hỏi.

- Thì Phong nó đúng là công tử nhà giàu ý.

- Haha, đây là công tử bột chị ạ.

- ^^ Đùa thôi chứ nhà em cũng chỉ đủ ăn đủ tiêu, bố mẹ em ngày trước đều đi nước ngoài nên cũng dư giả hơn các bạn cùng lớp chút thôi chị à, còn bây giờ về quê làm lương cũng thường thôi, ko đến mức tiền đè chết người. Haha.

- Chú khiêm tốn quá. -lại đến anh Hiệp chui vào nói làm 3 chúng tôi giật nảy mình.

- Em nói thật mà, nghiêm túc đấy.

- Anh cũng nghiêm túc mà. Haha. À, bây giờ mới để ý nhé, thằng Phong càng nhìn càng thấy đẹp trai. Sắp đẹp trai hơn anh rồi. ^^

- Anh khen thừa rồi. Em thì lúc nào chả đẹp trai, Giao nhờ. -Phong quay sang tôi tìm đồng minh.

3 người chúng tôi nghe xong thì cười như lắc lẻ, Phong chém gió suýt bay nóc nhà. Tôi đang lau dọn lại bàn ghế rồi mấy ra về thì Phong lại gần:

- Để tớ lau giúp cho, cậu vào thay quần áo rồi tớ đưa cậu về. -cậu ấy vừa rút cái khăn mặt từ tay tôi vừa nói, tôi gật đầu đi vào trong.

****

- Ê, tôi có ý này, qua Trung thu là đến 20/11 rồi, kiểu gì chả phải vẽ báo tường đúng ko? Chi bằng đang rảnh thế này, lớp mình trai gái tập chung vài buổi chiều được nghỉ vẽ trước cho hôm đấy, tầm đấy tập chung vào văn nghệ thôi.

Con Hà nói 1 lèo dài ơi là dài, bọn tôi im lặng nghe gật đầu lia lịa.

- Thế định vẽ ở đâu đây?

- Tới nhà tôi đi, bố mẹ tôi đi làm ko có ai đâu, nhà tôi có phòng khách rộng rãi, cả lớp mình tới cũng ko thành vấn đề. - Phong đề nghị.

- Hay đấy, nhà thằng Phong thì khỏi nghĩ rồi, nhà quanh năm ko có ai. - thằng Khánh nói, mãi tôi mới biết nhà Khánh gần nhà Phong.

- Sao lại thế? - Phương Mai thắc mắc.

Phong chỉ cười gãi đầu.

- Thì bố nó làm ở bệnh viện, mẹ nó là phiên dịch viên cho công ti nên đều phải đi xa mà. - Khánh giải thích.

- Ồ.- cả bọn chúng tôi trầm trồ.

- Bây giờ bọn tôi mới biết đấy nhá, ko ngờ nhà ông gia giáo như thế. -con Dung vỗ vai Phong.

- Thế mà lại sinh ra thằng con nghịch như quỷ như ông đấy.

- Vậy quyết định chiều mai tới nhà tôi nhé.

- Ok. Ông cứ chuẩn bị kẹo bánh rồi đồ ăn đồ uống ngay từ chiều nay đi.

- Lúc nào đồ ăn cũng kín tủ lạnh, các bà yên tâm.- Phong khẳng định chắc nịch.

Chiều hôm sau bọn tôi kéo tới nhà cậu ấy, xa xa đã thấy cậu ấy đứng ở cửa đón rồi.

- Uầy, nhà ông đẹp thế.

Tôi đứng xa xa nhìn bao quát cả ngôi nhà, đường dẫn từ cổng vào nhà rải sỏi trắng tinh, xung quanh ngôi nhà là vườn hoa đồng tiền hồng hồng xinh xắn, ở trên là những chậu phong lan đủ các màu rủ xuống. Ngoài cổng là giàn hoa giấy to, bao quanh hết cả hàng rào, bờ tường vài chỗ đã mọc rêu xanh, thân cây hoa giấy to, hình như được trồng ở đây lâu lắm rồi.

Bọn con gái chạy vào tủ lạnh lấy nước ngọt, Phong mang từ trong phòng ra 1 túi kẹo to đùng.

- Oa, chocopie, bánh trứng, bánh gạo nhật, bánh trứng, bánh nướng, bim bim. Sao ông biết toàn kẹo tôi thích ăn ko à, hí hí.- con Quỳnh vừa điểm danh từng gói kẹo trong túi vừa gào lên.

- Nó mua cho cả lũ, mua cho bà đâu, đừng tưởng bở nữa.- thằng Phúc bĩu môi.

- Kệ tôi.

- Ê Phong, ông vẽ đẹp thế hay ông phác thảo sẵn ra đi, tẹo nữa bọn tôi chỉ việc viền lại thôi.- tôi vừa ăn chocopie vừa nói.

Cậu ta tủm tỉm cười, chắc răng tôi dính socola nhìn bựa lắm.

- Sao, ăn chocopie tất nhiên phải dính răng rồi, ông nhìn con Hạnh xem, còn kinh hơn tôi á.

Con Hạnh thấy tôi nhắc tên thì quay ra hỏi:

- Hả.

Răng nó bị dính socola, đã thế nó còn há hốc mồm trông càng buồn cười hơn, bọn con trai cười sặc sụa, tôi cũng cười như điên.

- Thôi vẽ đi ko phí cả chiều ko vẽ được cái gì.- con Hà hô.

- Chả thấy trường mình tổ chức CLB bóng đá nào nhề.- một thằng vừa vẽ vừa nói.

- Tao thích bóng rổ hơn.- một thằng khác trả lời.

- Có gì tự tổ chức chơi cũng được mà, rủ bọn A6 ý, đợt nọ tôi thấy lớp đấy có mấy thằng chơi bóng rổ mà. -tôi góp ý.

- Thật á, hôm nào tôi sang đấy hỏi xem, nếu chơi thật các bà ra cổ vũ cho bọn này nhá.

- Cứ hỏi đi đã rồi tính.- con Mây phũ phàng.

- Mà Phương Mai đâu rồi?- thằng Phúc nhìn quanh thắc mắc.

- Chắc đến muộn, thôi lo vẽ đi, tẹo nó đến bây giờ.

- Vừa nhắc đến thì xuất hiện rồi kìa, hay thật. -con Hoa hất mặt ra cổng, thấy Mai đi vào, xách theo 1 túi xoài với 1 túi cóc, ái chà, hình như có cả mấy quả dứa nữa.

- Xin lỗi mình đến muộn. Tại đợi em mình đi chợ về mấy nhờ em gái đưa tới đây.

- Ko sao, đến là vui rồi, cậu vào đi. - Phong nhanh nhẹn.

- Đúng rồi đấy, khách sáo cái quái gì, ghét ghê à. Haha.

- Để tớ vào gọt hoa quả.- Mai dịu dàng xinh xắn trong chiếc váy dài tới mắt cá chân.

- Đúng là kiểu con gái truyền thống, lớp mình có mỗi nó giống con gái thôi, chúng mình ko khác gì đàn ông dở.- con Tâm chống tay lên cằm ngao ngán.

- Mấy bà bằng 1 phần của nó thì tốt đấy, ko khác gì sư tử hà đông. -thằng Đông vừa tô màu vừa góp ý thêm.

- Nếu dịu dàng mà có người yêu thì tôi đã dịu dàng lâu rồi.

- Á...... - tiếng của Mai.

Chúng tôi đang rôm rả nói chuyện thì thấy trong bếp phát ra tiếng dao va vào nền gạch, Phong và Lâm lao nhanh vào bếp, bọn tôi cũng chạy vào ngay sau đó, Phong cầm tay Mai lên xem:

- Bị đứt tay à? Bà đau lắm ko?- tôi với mấy đứa nữa nhao nhao hỏi.

- Không sao, may ko bị sâu, đợi tớ vào lấy băng băng lại cho bạn ấy.

Phong chạy ra phòng khách, Lâm đứng bên cạnh lo lắng thấy rõ, tôi chưa thấy cậu ta như vậy bao giờ,

Phong cẩn thận băng tay lại cho Phương Mai, Mai cười hỏi:

- Trông chuyên nghiệp quá.

- À, dịp nào được nghỉ phép ở nhà bố tớ đều dậy tớ cách sơ cứu nên cũng biết chút chút.

- Ông còn biết cái gì nữa ko? Ngoài vẽ ra còn biết làm cái gì nữa?

- Tôi còn biết chơi bóng rổ nữa, à, còn biết lắp mạch và làm nhiều mạch điện tử về led.

- Uầy, ông nhiều tài lẻ thế.- con Thảo khen.

- Tôi biết đánh đàn piano sao bà ko khen tôi?- thằng Phúc phụng phịu.

- Hahaha, tao biết nhảy shuffle dance nữa.

- Bây giờ tôi mới biết con trai lớp mình ngoài điện tử ra còn biết những cái khác nữa đấy.

- Tất nhiên, các bà toàn nghĩ xấu bọn tôi ko à, bọn tôi chưa thể hiện thôi. Tôi mà đánh đàn thì các em khóa dưới cứ gọi là mê tôi như điếu đổ. Hề hề.

Con Ngân nghe xong bĩu môi.

........

- Tao có tham gia một lớp võ cổ truyền, có một thằng trẻ con tầm lớp 1 gì đấy cứ trêu tao chúng mày ạ. -con Linh vừa kể vừa nhăn mặt.

- Chết, nó kết mày rồi. - con Hải trêu.

- Điên.

- Đúng rồi điên gì, tôi nghĩ thằng này nó thích làm phi công.- Phong trêu Linh, con Linh nghe xong điên tiết phi cả hộp màu dạ vào tay cậu ấy.

- Hôm tôi đang đứng tự nhiên nó ôm tôi, xong tôi ngồi đâu nó cũng ra ngồi cạnh sợ chết đi được. Má, kiểu như biến thái ý.

Nó kể xong bọn tôi càng cười to hơn, đúng là biến thái thật. Báo tường cũng hoàn thành được một nửa, bọn tôi bàn hôm sau mang lên lớp vẽ nốt.

Phương Mai đợi em gái tới đón nhưng em gái bảo bận. Bạn ấy xin đi nhờ tôi vì tôi là đứa duy nhất đi 1 mình, bọn kia đều tới đón nhau chứ ko có ai đi xe riêng cả.

- Xe đạp của tớ chắc ko đi được 2 người, hay vậy đi, tớ bảo Phong đưa cậu về nhé.

- Vậy có được ko?- Phương Mai hơi đỏ mặt nhìn về phía Phong đang đứng nói chuyện với mấy thằng con trai.

- Được mà, bảo cái cậu ta đưa về ngay à. Ê, Phong ơi, ông đưa Phương Mai về nhà nha, em gái bạn ấy bận ko tới đón được.

- Vậy hả, thế bà về cẩn thận, bảo Phương Mai đợi tôi 1 chút, tôi lấy xe rồi tôi đưa về.

- Ok, tớ về trước nhé.- tôi vẫy tay với Phương Mai.

- Tạm biệt. - bạn ấy cười vẫy tay lại với tôi.

Nhìn cách Phương Mai đối xử với Phong, cách bạn ấy nhìn Vũ Phong khi chăm chỉ tô màu tôi thấy có cái gì đó ko đúng lắm. Nhưng tôi ko thể hiểu được nó là gì, chỉ biết ánh mắt ấy rất dịu dàng và như biết cười.