Bức Hôn Tổng Tài

Chương 69




Lúc trời dần tối, Hạ Tử Tinh và Lâm Lập Phong muốn hẹn Chris cùng nhau ăn cơm mới biết được Chris đã trả phòng rời đi.

Hạ Tử Tinh gấp gáp móc điện thoại, muốn gọi điện cho Chris. Nhất định hắn biết chuyện cô và Lâm Lập Phong rồi.

Phát hiện ra lúc nào? Sao hắn biết tất cả đây?

Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh bối rối, cầm tay cô nói: “Có lẽ hắn có việc gấp, em không nên lo lắng.”

“Không! Chắc chắn hắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi mà mặc kệ em. Nhất định là hắn biết cái gì rồi.” Hạ Tử Tinh càng bối rối.

Cô lấy điện thoại ra thì phát hiện ra hộp thư có một đoạn tin nhắn thoại. Trực giác nói cho cô biết, nhất định là Chris để lại cho cô.

Cô lập tức mở tin nhắn, từ điện thoại truyền ra tiếng nói hùng hậu của Chris: Tử Tinh, anh đi đây. Anh biết người quan trọng nhất trong lòng em vẫn là Lâm Lập Phong. Anh ta có thể mạo hiểm cả tính mạng đi tìm em, anh tin trong lòng anh ta cũng rất yêu em. Có thể ở bên cạnh người mình yêu mến là mơ ước của bao nhiêu người? Mặc dù anh không thể thực hiện giấc mộng này, nhưng anh hi vọng em có thể khiến mơ ước thành sự thật! Anh chúc phúc cho em và Lâm Lập Phong, mong cả hai yêu nhau đến bạch đầu giai lão!

Hạ Tử Tinh nghe xong, nước mắt dâng trào, cuối cùng chậm rãi chảy xuống.

Cô có thể tưởng tượng ra lúc Chris rời đi, trong lòng bi thương đến thế nào! Cô từng cho hắn hi vọng, lại đích thân phá vỡ hi vọng này. Cô là đồ tàn nhẫn! Lại một lần nữa làm hắn tổn thương…… không để ý tới tâm tình của hắn, không để ý tới cảm nhận của hắn……

Trong thâm tâm cô chỉ nghỉ tới nỗi đau khổ của mình, chỉ để ý đến sự khó chịu của mình. Cô hoàn toàn không chú ý tới Chris đi bên cạnh cô trong lòng còn buồn bã hơn, đau khổ hơn……

“Em là đồ tàn nhẫn tệ hại……” Mặt Hạ Tử Tinh tràn đầy nước mắt nhìn Lâm Lập Phong.

Lâm Lập Phong ôm thân thể yếu ớt của cô vào trong ngực, “Hắn sẽ hiểu cho em.”

“Có phải em rất đáng khinh không?” Cô tựa vào hắn nghi ngờ trong lặng lẽ rơi lệ.

“Không…… hai người vốn không thể, để hắn sớm nhận rõ sự thật đối với hắn là tốt nhất. Tránh cho càng lún càng sâu!”

Hạ Tử Tinh tựa vào trong ngực Lâm Lập Phong, hít hà mùi thơm làm cô bình tâm lại.

Kiếp này, cô phụ Chris. Hi vọng hắn có thể sớm quên cô, tìm được người yêu thật lòng, tìm được hạnh phúc.

“Ngày mai, chúng ta về Trung Quốc.” Lâm Lập Phong thấp giọng nhẹ nhàng nói bên tai cô.

“Ừ……” Cô nhỏ giọng, lẩm bẩm một tiếng.

Vốn định cùng cô ở Pháp chơi mấy ngày, giờ xem ra cô không có tâm tư ở lại du lịch rồi. Vậy thì về Trung Quốc sớm một chút, về căn nhà hạnh phúc quen thuộc của họ…..

Hi vọng từ giờ trở đi, con đường phía trước của họ sẽ bằng phẳng rộng rãi. Họ đã lãng phí quá nhiều thời gian. Từ giờ phải từng giây phút trân trọng.

Khóe miệng Lâm Lập Phong lộ ra một nụ cười dịu dàng, động lòng người.

Ngày thứ hai, hình ảnh Lâm Lập Phong nắm tay Hạ Tử Tinh hạnh phúc trở về Trung Quốc thành đầu đề của các tạp chí. Nụ cười hân hoan, hạnh phúc trên mặt bọn họ đâm nhói ánh mắt Dư Tuyết Lâm. Cô ta phẫn hận xé nát tờ báo cầm trên tay!

Hạ Tử Tinh lại không chết! Vì sao ả không chết? Bây giờ còn cùng Lâm Lập Phong từ Pháp trở lại, khuôn mặt hạnh phúc kia làm cô ta hận không xé rách khuôn mặt đó đi.

Đêm đó Lâm Lập Phong mặc kệ sự phản đối của cô ta, mạo hiểm đi tìm Hạ Tử Tinh, trong thâm tâm cô ta vừa đố kỵ, vừa phẫn hận!

Không ngờ, Lâm Lập Phong mất trí nhớ rồi còn để ý Hạ Tử Tinh như vậy, khiến trong lòng cô ta vô cùng khổ sở! Cho nên, cô ta mới nóng giận từ Pháp bay về Trung Quốc.

Những ngày qua, cô ta ở Trung Quốc sống khổ sở vì chờ đợi, mà bọn họ lại đang nước Pháp ngọt ngào? Thật đáng chết!

Dư Tuyết Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức hận khó vơi. Nhất định cô ta sẽ không để Hạ Tử Tinh được sống yên ổn! Cứ chờ xem!

Hạ Tử Tinh muốn cùng Lâm Lập Phong sống hạnh phúc vui vẻ sao? Không có cửa đâu! Trừ phi cô ta chết! Dư Tuyết Lâm này sống một ngày, Hạ Tử Tinh tuyệt đối sẽ không ngày sống an lành!

Hạ Tử Tinh ngồi ở trong vườn hoa, nhìn bao nhiêu các loại hoa trong vườn, rực rỡ tươi đẹp. Giờ đã là mùa hè, khí trời bắt đầu trở nên nóng bức. Cô ngồi trong vườn hoa cảm nhận được từng cơn gió thổi tới, cảm giác thật thoải mái. Cô nhắm mắt lại, có cảm giác muốn ngủ. Gần đây, chẳng biết tại sao mà cô cảm thấy hơi mệt, rất thích ngủ.

Sắc trời dần dần mất đi ánh sáng, mặt trời từ từ biến mất ở đường chân trời. Trời dần dần tối, thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày cuối cùng đã tới. Đôi môi kiều diễm của cô nở ra nụ cười xinh đẹp, Lập Phong tới giờ trở về rồi……

Vừa nghĩ vậy, cô đã nghe thấy tiếng xe hơi, anh đã về. Cô hân hoan đi ra đại sảnh, thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Lập Phong đang cười nhẹ.

“Anh đã về.” Hạ Tử Tinh ngọt ngào nhìn anh.

“Ừ, anh đã về.” Nụ cười bên khóe miệng Lâm Lập Phong càng đậm.

Hạ Tử Tinh giang tay ôm Lâm Lập Phong, tựa vào trước ngực cảm thụ nhịp tim anh, tiếng tim đập mạnh mẽ, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cô.

Lâm Lập Phong hôn đỉnh đầu cô, “Hôm nay em đã làm những gì?”

“Nhớ anh.” Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười nhẹ nhàng nói với anh.

“Thật ngoan!” Lâm Lập Phong lại hôn lên trán cô, sau đó nắm tay cô cùng đi vào.

Anh ngồi trên ghế sô pha, ôm cô ngồi trên đùi mình, sự yêu chiều toát ra từ đáy mắt.

“Hôm nay ở công ty có chuyện gì bận rộn không?” Hạ Tử Tinh nhẹ nhàng hỏi.

“Bình thường. Không bề bộn nhiều việc lắm.” Lâm Lập Phong ôm thắt lưng cô, mặt áp vào mái tóc cô, thưởng thức mùi hương từ tóc cô.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ, ngày mai em rảnh thì mình đi mua đồ, chuẩn bị quà tặng một chút.” Lâm Lập Phong bỗng nhiên nói.

Hạ Tử Tinh từ trong lồng ngực anh ngồi thẳng dậy, “Sinh nhật mẹ?”

“Ừ. Chắc là tổ chức sinh nhật ở biệt thự Lâm gia. Còn mời cả đông đảo bà con thân thích Lâm gia nữa.”

Hạ Tử Tinh nghĩ tới mấy bà dì của Lâm Lập Phong, trong lòng thật khó chịu! Mấy ba dì, bà bác đó, không một ai thích cô, ngay cả mẹ chồng cũng không thích cô.

nàng muốn đối mặt nàng cửa thật rất không khó chịu! Hơn nữa, bây giờ cô còn không mang bầu, không biết mấy bà dì kia sẽ nói gì trước mặt mẹ chồng cô?

Trong mắt đám phụ nữ này, cô dùng để “sinh con” sao? Dường như chưa có con thì cô bị tội đáng chết vạn lần vậy. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, gương mặt họ đều tràn đầy khinh bỉ, tràn đầy sự xem thường.

Lâm Lập Phong thấy Hạ Tử Tinh trầm ngâm không nói, có chút kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Tử Tinh, em không thoải mái à?”

“Không phải.” Hạ Tử Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt có chút u buồn.

“Nhất định em có chuyện gì, em không lừa được anh đâu.” Ánh mắt sắc bén của Lâm Lập Phong không bỏ qua cho cô, sáng quắc nhìn cô chăm chú không lơi.

“Nếu như, nếu em không thể sinh con cho anh… Anh sẽ rất để ý phải không?” Hạ Tử Tinh rốt cục mở miệng nói ra nghi vấn trong lòng.

Lâm Lập Phong chợt cười to, “Em thật là ngốc ngếch! Sao lại phiền não vì vấn đề như vậy?! Có phải mấy bà dì đó làm phiền em không?”

Hạ Tử Tinh liếc nhìn anh một cái rồi rũ mắt xuống, gật đầu: “Họ làm như không có con là tội lỗi vậy.”

Lâm Lập Phong nhay cắn vành tai nhạy cảm của cô, lập tức khiến cả người cô chấn kinh.

“Vậy chúng ta cố gắng một chút ! Nhanh nhanh biến ra một bé con trong bụng em, không được sao?”

Hạ Tử Tinh đẩy Lâm Lập Phong ra, “Em đang nói rất nghiêm túc! Anh đừng giả bộ đùa giỡn như vậy.”

Lâm Lập Phong thổi nhẹ bên tai cô, tiếng nói khàn khàn gợi cảm: “Anh cũng rất nghiêm túc muốn biến ra một bé con trong bụng em.”

Gương mặt trắng nõn của Hạ Tử Tinh lập tức hồng lên.

“Anh thật đáng ghét! Không nói chuyện với anh nữa!” Hạ Tử Tinh đẩy Lâm Lập Phong ra. Trong thâm tâm cô đang rất bất an, anh lại chẳng biết gì.

Lâm Lập Phong giang tay kéo cô vào ngực mình, ôm cô thật chặt, đem trán mình tựa vào trên vai cô.

“Anh hiểu phiền não trong lòng em.” Anh không khỏi than thở, “Mẹ và mấy bà dì đó nghĩ cái gì anh cũng hiểu rất rõ. Anh không bị bất kì ai chi phối! Bọn họ dĩ nhiên cũng không thể ép buộc suy nghĩ của anh. Người kết hôn là anh, vợ là của anh, chuyện có con, anh nói sao là vậy.”

Anh xoay người cô lại để hai người trực diện nhìn nhau, trong đôi mắt sáng là sự kiên định khôn cùng: “Bất kể em có thể sanh con hay không, đời này anh cũng sẽ không rời em! Không ai có thể tách rời hai ta, trừ phi anh chết!”

Hạ Tử Tinh lập tức lấy tay che miệng anh lại, “Đừng nói nữa. Em hiểu.”

Anh nâng tay cô hôn thật sâu, “Em phải tin tưởng anh, phải có lòng tin với chính mình. Chúng ta sẽ bạch đầu giai lão !”

“Cám ơn anh, Lập Phong.” Cô nghe Lâm Lập Phong nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô có thể không quan tâm bất kì ai nói gì, nghĩ gì, chỉ cần anh có thể hiểu!

Cô rất hạnh phúc! Được anh toàn tâm toàn ý yêu mình, cô còn cầu xin điều gì nữa? Cô còn gì phải sợ chứ? Cho dù muốn cô chết ngay một giây sau, cô cũng cam tâm tình nguyện!

Nhưng cô thật sự rất muốn vì anh sinh một bé trai, bé gái, cô hiểu thật ra trong lòng anh đang rất mong chờ có con.

Cô không khỏi để tay lên bụng mình, nơi đó từng có một sinh mạng, nhưng thời gian quá ngắn ngủi……

Vừa nghĩ tới việc mất đi đứa con, lòng cô lại đau đớn mơ hồ.

“Sao vậy?” Lâm Lập Phong nhẹ nhàng vuốt cần cổ của cô, phát hiện thân thể cô cứng ngắc.

“Không có chuyện gì.” Cô cứng rắn nặn ra một nụ cười. May là anh mất đi đoạn trí nhớ kia, nếu không nhất định anh sẽ rất khó tiếp nhận.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể ăn cơm rồi.” Ngọc tẩu đi tới thông báo rồi rời đi.

Khi ấy Hạ Tử Tinh lập tức đứng dậy từ đùi Lâm Lập Phong, rời khỏi ngực anh. Để Ngọc tẩu thấy mình và Lâm Lập Phong ở chung thân mật, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Lâm Lập Phong nhẹ cười một tiếng, “Sao vậy? Còn xấu hổ?”

“Để Ngọc tẩu nhìn thấy cũng không hay.” Hạ Tử Tinh đỏ mặt nói.

“Em không thấy vẻ mặt hưng phấn của Ngọc tẩu sao? Bà ấy thấy chúng ta ân ái như vậy cũng không biết vui vẻ đến thế nào nữa?” Lâm Lập Phong phản đối.

Hạ Tử Tinh nhìn Ngọc tẩu rời đi, Ngọc tẩu đúng là rất một bà bác dễ thương. Ngoài mặt lạnh băng, thật ra thì trong tâm lại rất nhiệt tình, thiện lương.

“Em không biết chứ, khoảng thời gian trước anh đối xử không tốt với em, bà ấy không hề nhìn anh ôn hòa.” Lâm Lập Phong nhăn mũi, “Ngày đó em không về làm bữa sáng cho anh, bà ấy mượn cớ mang ra trứng gà gì mà giống hệt than cốc cho anh ăn, như muốn làm anh nuốt nghẹn mà chết.”

“Có chuyện này sao?” Hạ Tử Tinh cảm thấy bất ngờ. Ngọc tẩu yêu thương Lâm Lập Phong như con trai mình, sao lại có thể hà khắc với anh như vậy?

“Bà đã nhìn anh từ nhỏ tới lớn. Đối với anh mà nói, bà giống như người mẹ thứ hai vậy. Mà em lại có sức hút khiến bà hà khắc với anh như vậy, em thật rất có bản lĩnh nha.” Lâm Lập Phong giả vờ trưng vẻ mặt đố kỵ ra.

Hạ Tử Tinh cười hì hì, “Vậy sao? Bản thân em thấy Ngọc tẩu là một người hiểu rõ thị phi! Bà ấy xử sự rất tốt! Ai bảo anh vô tình vô nghĩa với em như vậy?”

“Cho nên, hiện giờ anh không dám nữa.” Anh đứng lên ôm cô, hôn lên mặt cô một cái, cười nói: “Sau này anh sẽ yêu em, đối xử tốt với em, coi em là nữ thần mà yêu thương. Nếu không, ở nhà này, anh sợ rằng mình sống không nổi nữa rồi.”

Hạ Tử Tinh véo mũi anh, “Đó là đương nhiên.”

Lâm Lập Phong nhân cơ hội hôn môi cô, rồi kéo cô đến ngồi xuống bàn ăn cơm.

“Lại đây, chúng ta ăn cơm. Cơm nước xong, chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một chút.” Anh nói vậy khi cô ngồi xuống phía đối diện.

“Đi dạo ở đâu?” Hạ Tử Tinh giương khuôn mặt tươi cười nhìn anh.

“Đến nơi người bình thường hay thích dạo nha.”

“Ví dụ như……?”

“Dạo phố, công viên, bờ biển. Hoặc là xem kịch cũng không tệ.” Lâm Lập Phong suy nghĩ một chút.

Hạ Tử Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Vâng, dù sao chúng ta cũng chưa từng cùng đi dạo phố.”

Lâm Lập Phong bỗng nhiên nhíu lông mày, hỏi: “Chúng ta kết hôn đã bao lâu? Tử Tinh.”

“Nửa năm rồi.”

“Nửa năm, chúng ta cũng không cùng đi dạo phố sao? Xem ra, lúc trước anh đối xử với em thật không tốt.” Lâm Lập Phong nhíu mày càng sâu hơn.

Hạ Tử Tinh cả kinh, vội vàng nói: “Thật ra anh rất bận rộn, thường bị mời rượu. Chúng ta mặc dù không hay đi dạo, nhưng anh hay đưa em ra ngoài ăn cơm.”

“Thật sao?” Lâm Lập Phong vẻ mặt hoài nghi nhìn chăm chú cô.

“Đúng vậy. Chúng ta hay đến khách sạn lưng chừng núi ăn cơm, sau đó thì ra vườn hoa chơi pháo hoa. Cảnh đêm nơi đó rất đẹp!”

“Vậy tối nay chúng ta cùng đi chơi pháo hoa đi.” Lâm Lập Phong vui vẻ bảo cô.

Hạ Tử Tinh quay đầu suy nghĩ một chút, “Tối nay em muốn đi dạo bộ trên đường.”

Bởi vì … cuộc sống vợ chồng bình thường như này, họ chưa từng trải qua. Cô rất muốn nắm tay anh ra ngoài, cảm nhận cảm giác yêu đương.

Bọn họ không qua giai đoạn yêu đương mà đã kết hôn, đối với cô mà nói quả là có chút tiếc nuối.

Mặc dù sau khi cưới họ mới dần dần yêu đối phương, nhưng cuộc sống hôn nhân nửa năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, họ có quá nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm, thời khắc chân chính cảm thụ yêu thương, thật ít ỏi, quá ít ỏi.

Cô rất muốn cùng anh trải qua cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau tản bộ công viên, cùng nhau ra rạp chiếu phim……

Đây cũng là cuộc sống cô tha thiết mơ ước! Hôm nay, nguyện vọng của cô rốt cục có thể thực hiện được rồi! Trong lòng cô ngọt ngào ấm áp.

“Như vậy, tất cả anh đều nghe theo em đấy, vợ à!”. Lâm Lập Phong gọi một tiếng “vợ à” khiến cho gương mặt cô đỏ ửng lên. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “vợ à”, cô cảm thấy vô cùng xúc động.

Trong lòng như thoáng cái xông lên rất nhiều rất nhiều niềm ngọt ngào, hơn cả uống đường mật. Giờ khắc này, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc!

Hi vọng cảm giác hạnh phúc này có thể được lâu dài……