Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 1




Qua các khung cửa sổ mở rộng, hương thơm ngào ngạt của những bông hoa mùa hè tràn ngập căn phòng, Huân tước Henry Wotton nằm hút thuốc trên ghế. Ngoài những âm thanh dịu dàng của khu vườn, ông còn nghe được tiếng ồn của thành phố London.

Ngay giữa căn phòng là bức chân dung của một chàng trai trẻ đẹp, và đứng trước bức họa là người họa sĩ đã sáng tác ra nó, Basil Hallward.

“Đây là tác phẩm đẹp nhất của anh đó, Basil, bức chân dung đẹp nhất mà anh từng vẽ,” Huân tước Henry nói một cách lơ đãng. “Anh phải gửi nó triển lãm tại phòng tranh nổi tiếng nhất London thôi.”

“Không,” Basil chậm rãi, “Tôi sẽ không gửi nó đi đâu cả.”

Huân tước Henry ngạc nhiên: “Nhưng Basil thân mến, tại sao không? Nghệ sĩ các anh là những người thật lạ lùng! Các anh muốn được nổi tiếng, nhưng khi các anh đã nổi tiếng thì các anh lại không vui. Thiên hạ nói về ta là một điều không hay ho gì - nhưng còn tồi tệ hơn nếu thiên hạ chẳng nói gì về ta.”

“Tôi biết là ngài sẽ cười tôi,” Basil trả lời, “nhưng tôi không thể triển lãm bức tranh này tại một phòng tranh. Tôi đã bỏ quá nhiều tâm huyết vào nó.”

Huân tước Henry bật cười. “Quá nhiều tâm huyết! Trông anh không giống anh ta một tí nào cả. Anh ta có khuôn mặt trong sáng và đẹp. Còn anh - ờ thì, dĩ nhiên trông anh thông minh đấy, nhưng với nét mặt gân guốc và mái tóc đen, anh không đẹp trai.”

“Harry, ngài không hiểu tôi,” Basil đáp. (Các bạn của Huân tước Henry thường gọi ông ta là Harry). “Dĩ nhiên là tôi không giống anh ta,” Basil nói tiếp. “Thật ra tôi không thích đẹp trai. Gương mặt đẹp trai của Dorian Gray có thể sẽ chỉ đem lại những nguy hiểm và rắc rối cho anh ta mà thôi.”

“Dorian Gray? Đó là tên của anh ta à?” Huân tước Henry hỏi.

“Vâng. Nhưng tôi không định cho ngài biết.”

“Sao lại không?”

“Ồ, tôi không giải thích được,” Basil nói. “Khi tôi rất thích một ai đó, tôi không muốn cho những người bạn khác của tôi biết tên của họ. Tôi yêu sự bí mật, vậy thôi.”

“Đồng ý, cuộc sống thú vị hơn khi ta có những bí mật riêng tư. Chẳng hạn như tôi không bao giờ biết vợ tôi ở đâu, và vợ tôi chẳng hề biết tôi đang làm gì. Khi chúng tôi gặp nhau - và thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau - thì chúng tôi nói với nhau những chuyện ngớ ngẩn mà chúng tôi giả vờ tin là có thật.”

“Harry, ngài luôn luôn giả vờ,” Basil nói. “Tôi cho rằng ngài có thể là một người chồng tốt, tuy nhiên ngài lại thích giấu giếm những tình cảm thật của mình.”

“Ồ, Basil, đừng quan trọng hóa vấn đề như thế,” Huân tước Henry mỉm cười. “Chúng ta ra vườn đi.”