Chương 37
Trên vai thi thoảng lại có cảm giác nóng bỏng ươn ướt, tê liệt khiến người ta run rẩy,
Sam Sam nửa mê nửa tỉnh mặc người ta hôn được một lúc rồi mới mơ màng cự nự: “Đừng, sẽ muộn giờ mất”.
“Hôm nay thứ bảy, em muộn cái gì?”.
Ủa, lại đến thứ bảy rồi?
Nhưng ai kia không đáng tin cậy, Sam Sam không thèm tin. Trước đó không lâu có lần cũng sáng sớm bị ai đó đè xuống ăn thịt, cô nghĩ thứ hai phải đi làm, kết quả ai kia cứ khăng khăng nói vẫn là chủ nhật, cô vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mụ mẫm nên bị lừa. Bị người ta ăn sạch từ đầu đến đuôi rồi ngủ đến tận trưa, tỉnh dậy mới phát hiện…
Thì ra đúng là thứ hai a a a!!!
Anh thì đáp máy bay đi công tác, không cần đi làm còn hại cô đi muộn a a a!
Ôi tiền thưởng chuyên cần tháng này của cô!
Tức tối kháng cự chuyện ai kia hại cô mất hết tiền chuyên cần, kết quả ai kia còn nói: “Tiền chuyên cần? Anh đưa thẳng cho em, còn không cần trừ thuế”.
“Ồ, xem như là trốn thuế hợp lý”.
= =
Sam Sam cảm thấy anh quá là mặt dày.
Chuyện thú tính bộc phát vào buổi sáng mà còn lôi cả vụ trốn thuế hợp pháp vào đây được.
Đáng ghét nhất là ai đó còn nói ra chiều nghĩ ngợi: “Sam Sam, chúng ta có cần lấy loại tiền thưởng chuyên cần khác không?”.
…
Sam Sam đưa tay sờ soạng lung tung trên giường, sờ thấy đồng hồ của anh, đưa lên xem thử, đúng là thứ bảy. Phong Đằng cũng không vội, lúc ấy mới cười, thì thầm hỏi: “Có thể thư thả được rồi chứ?”.
Sam Sam tỏ ra ý tứ, kháng cự, “… Đừng cắn cổ em mãi thế”.
“Ồ, bọn tư bản đều hút máu mà”.
Một lúc sau, trong phòng vẳng đến giọng nói ngờ vực, “Câu này hình như hơi quen…”.
Buổi sáng sau khi tiến hành trốn thuế hợp lý mà Cục thuế không thể quản được, ai đó thỏa mãn đi tắm rửa, Sam Sam không thèm đi tắm cùng anh, lăn lộn trên giường mấy vòng rồi ngồi dậy sắp xếp đồ đạc.
Đồ đạc của cô đã gói ghém dọn đến đây mấy hôm rồi, cứ sắp xếp liên tục, bây giờ chỉ còn lại vài bộ quần áo chưa xếp xong. Sắp xếp xong treo vào tủ quần áo, Sam Sam vừa nhìn đã thấy choáng váng.
Ở quê nhà, gian treo quần áo của nam, nữ chủ nhân được phân chia, nhưng ở thành phố thì không cần kỹ lưỡng như vậy. Quần áo cô và Phong Đằng treo cạnh nhau. Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì giật cả mình, thì ra quần áo của Đại boss lại nhiều như thế hoành tráng như thế. So ra thì chút quần áo của cô đúng là ít đến thảm thương.
Ngón tay Sam Sam lướt qua từng dãy Âu phục thẳng thớm, không biết nhớ ra gì đó mà gương mặt tự dưng đỏ hồng.
Phong Đằng lau tóc, bước ra khỏi nhà tắm, nhìn lướt qua tủ đồ rồi cau mày, “Buổi chiều bảo Phong Nguyệt đi với em mua cho đầy tủ”.
Anh không muốn làm người đàn ông quần áo còn nhiều hơn vợ mình.
Lại nhớ ra chuyện gì đó, Phong Đằng nhắc: “Tiết Sam Sam, thẻ phụ anh đưa em, em định khi nào mới dùng?”.
Thẻ phụ đã đưa cho Sam Sam từ lâu, nhưng rõ ràng là trong biên lai của anh chưa bao giờ xuất hiện khoản chi phí nào thuộc về Tiết Sam Sam cả. Thỉnh thoảng anh nhắc đến, kết quả là bạn Tiết Sam Sam lúc đó đã mắt sáng như sao, nịnh nọt hết sức: “Em hoàn toàn không có chỗ nào để dùng, sếp nhà em lợi hại lắm, vừa biết kiếm tiền lại rộng rãi, tiền lương tiền thưởng nhiều quá, căn bản là dùng không hết!”.
Tốt thôi…
Tâm lý là bạn trai người ta của Phong Đằng tuy chưa thỏa mãn nhưng lòng hư vinh của một ông sếp lại cực kỳ hài lòng, anh giả vờ bị cô lừa đảo cho qua, không truy cứu nữa.
Nhưng bây giờ những thứ Tiết Sam Sam cần mua thêm, có lẽ tiền lương sếp lớn phát cho cũng không đủ.
Anh đột nhiên lên tiếng như thế khiến tư duy trong đầu Sam Sam giật mình chạy hết, Sam Sam rụt rè rút tay lại, tiếp tục vùi đầu vào dọn dẹp quần áo, vừa làm vừa nói: “Em không cần quẹt thẻ của anh”.
Mắt Phong Đằng tối lại, trong lòng bỗng thấy không vui. Anh lại không ngờ Tiết Sam Sam đến bây giờ vẫn tính toán rạch ròi với anh như vậy. Anh sa sầm mặt, đang định lên tiếng thì Tiết Sam Sam đã xếp quần áo xong, quay lại, tức tối nói: “Tại sao không thể là chính anh quẹt thẻ chứ!”.
Sam Sam đã có ý kiến với chuyện này từ lâu!
“Lần nào cũng bảo em và A Nguyệt đi mua! Anh nói xem! Chúng ta ở bên nhau đến giờ rồi, anh có đi dạo phố mua sắm với em bao giờ chưa! Phản đối!”.
Vừa dứt lời, cô đã bị tóm lại, gò má đỏ lên vì tức bị người ta véo ột cái, Phong Đằng khẽ cười: “Chọn giúp anh áo sơ mi!”.
“Hả?”.
“Chẳng phải là muốn anh quẹt thẻ à?”.
Tuy chọn áo sơ mi không phải là việc phức tạp, nhưng lúc xuất phát thì đã là buổi chiều. Lần đầu Đại boss đi dạo phố cùng, Sam Sam rất hào hứng, để tỏ ý xem trọng anh, trên đường đi, cô đã bắt đầu điều tra: “Anh cảm thấy em mặc kiểu quần áo gì thì đẹp?”.
“Như nhau cả”.
Kiểu trả lời gì thế này? Sam Sam dè dặt ướm lời: “Đẹp như nhau?”.
“Ồ, Sam Sam, lúc anh lái xe đừng đùa chứ”.
“…”.
Thế là Sam Sam có linh cảm rằng mời Đại boss đích thân quẹt thẻ, có thể sẽ phải trả cái giá rất đắt…
Quả nhiên, mới cửa hàng đầu tiên, bản năng kén chọn bẩm sinh của Đại boss đã phát tác.
“Cái này đẹp không?”.
“Ừm…”. Hơi nhăn mày.
Sam Sam lặng lẽ về phòng thay đồ cởi ra.
“Còn cái này?”.
“… Ôi…”.
… Lại cởi ra.
“Thế cái này?”.
Lần này Sam Sam biết điều rồi, không vội thay ngay mà cho Phong Đằng xem trước, kết quả là người ta đánh giá một lúc, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh: “Em không mặc được đâu!”.
Con người phải có sĩ diện chứ!
Sam Sam lập tức vào phòng thay đồ, mấy phút sau… Sam Sam bước ra, trên người vẫn là bộ quần áo cũ. Trong ánh mắt cuống quýt của nhân viên cửa hàng, Sam Sam ho khẽ rồi trả quần áo lại.
“… Không hợp với tôi lắm”.
Quay lại nhìn Đại boss đang cố nén cười, cô bắt đầu thẹn quá hóa giận!
Nước mắt đầm đìa ra khỏi cửa hàng đầu tiên, Sam Sam kiến nghị vẻ thành khẩn: “Hay là anh đến khu nghỉ ngơi ngồi một tí nhé”.
Phong Đằng tỏ ra không đồng ý: “Là ai xin anh đi dạo phố cùng?”.
Thì là một kẻ ngốc tự làm tự chịu chứ sao? Sam Sam lặng lẽ nhìn trời, trước khi vào cửa hàng tiếp theo, cô hung hăng cảnh cáo ai đó: “Lát nữa ngoài quẹt thẻ ra, không cho anh làm gì hết!”.
Nói xong vừa quay lại, đã thấy cô gái tiếp tân đứng ở cửa đang nhìn cô đầy khiếp sợ.
= =
Phong Đằng ngồi xuống một bên, nhìn Tiết Sam Sam lượn qua lượn lại trong rừng quần áo một cách hừng hực sức sống, một lúc sau đã ôm vài bộ đi thử, soi gương ngắm từng bộ, quay sang hỏi nhân viên cửa hàng có đẹp không, cô nàng kia đương nhiên gật đầu tuốt, nói là tất cả đều đẹp.
Thế là cô lại ngần ngại, quay sang nhìn về phía anh như muốn hỏi ý kiến, nhưng rồi lại nhanh chóng ấm ức quay đi.
Phong Đằng thấy buồn cười vô cùng. Thực ra những bộ quần áo trước đó cô mặc cũng rất đẹp, anh cố ý soi mói cô, chỉ là vì bộ dạng cô phí công khổ não khiến anh thích thú.
Phong Đằng đang vui vẻ hồi tưởng lại bộ dạng rầu rĩ của ai đó, vừa ngước lên đã thấy ai đó ôm một chiếc áo gió lao đến.
“Phong Đằng, chiếc áo này chắc anh mặc đẹp lắm!”.
Cô đúng là không thù dai, ấm ức ũng không quá ba phút, Phong Đằng tức cười nhưng không thử áo mà ra hiệu luôn cho nhân viên là anh sẽ mua.
“Anh không cần thử xem có vừa không à?”.
“Áo em chọn không vừa mà được?”.
Lời anh nói có ẩn ý cả, tiếc là người ấy rõ ràng không hiểu ý, còn tưởng anh khen cô nhãn lực tốt, rất chi là đắc ý.
“Quần áo của cửa hàng trước đó cũng rất đẹp”. Phong Đằng nói.
“Ơ?”.
“Lát nữa đi mua hết”.
“Ủa?”.
“Ngoài cái bộ không mặc được kia ra”.
… Sam Sam yên tâm, boss quả nhiên vẫn bình thường.
Hình như boss đột nhiên không kén chọn nữa… Sam Sam vội nắm bắt cơ hội mua thêm vài bộ = =, cả buổi chiều cũng xem như thu hoạch lớn, nhưng để lấp đầy tủ quần áo thì có lẽ vẫn còn lâu lắm.
Trước khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Phong Đằng rõ ràng chê bai cô mua sắm không hiệu quả, tiện tay giúp cô cầm mấy bộ quần áo lên để quẹt thẻ một lượt.
“Mấy cái này chưa thử mà, không hợp thì làm sao?”.
“Không hợp?”. Phong Đằng tỏ vẻ suy nghĩ, nói, “Vậy thì cởi ra”.
…
Sam Sam lần này đã hiểu, căng thẳng nhìn cô gái bán hàng đứng phía xa rồi vội vàng kéo người ta chạy như bay ra ngoài.
T T
Tuy cô gái bán hàng chắc chắn không nghe thấy, nhưng trong một thời gian ngắn cô cũng không quay lại đây nữa đâu!
Cả buổi chiều dạo phố mua sắm, Sam Sam cảm thấy sức để ăn bữa thịnh soạn cũng không còn, bèn kéo boss đi ăn mì thịt bò. Lúc về nhà thì trời đã tối, lúc xe tiến vào khu nhà, bảo vệ lễ phép ngăn họ lại.
“Ông Phong, bà Phong, xin đợi một lúc, có chuyển phát nhanh của hai vị”.
Quay lưng bê đến một bưu kiện vuông vức, lại xác nhận: “Bà Phong có phải họ Tiết không ạ?”.
“Ừm…”. Sam Sam lúng túng.
Phong Đằng gật đầu: “Phải”.
“Vậy thì đúng rồi”. Bảo vệ đưa cho Sam Sam, cười một cách ngô nghê: “Nhân viên chuyển phát nói gọi di động không ai nghe nên để ở chỗ chúng tôi”.
Tai Sam Sam nóng lên, “Hôm nay đi quên mang di động, cám ơn anh”.
Chiếc xe lại khởi động, Phong Đằng nhướn mày: “Bưu kiện ai gửi thế? Bà Phong?”.
Sam Sam lặng lẽ lườm anh một cái.
Thực ra Sam Sam cũng không biết là bưu kiện của ai, tên họ người gửi đã bị nhòe chẳng rõ. Đến lúc về nhà mở ra, thấy hình bìa tiểu thuyết xanh xanh đỏ đỏ, Sam Sam mới sực nhớ, thì ra “giáo trình” của Song Nghi đã tới rồi.
Mấy hôm trước cô vô tình để lộ sơ hở trong lúc chat QQ, bị nàng Song Nghi nhanh nhẹn nhạy cảm phát giác ra gì đó, thế là cái người vô đạo đức kia đã hào hứng vô cùng.
“Cuối cùng đã đến lúc Lục Song Nghi, chỉ đạo kỹ thuật, xuất hiện rồi, ô ha ha ha~”.
Thế là hôm nay đã có đống “giáo trình” mà Song Nghi nói.
Sam Sam cầm một quyển lên xem, đành phải nói rằng, giáo trình mà Song Nghi chọn vô cùng chính xác, nhìn tên sách xem - “Tổng giám đốc tàn bạo và thỏ trắng”.
Đầu tiên, chức vụ rất đúng, phải không?
Chọn lựa tỉ mỉ, đúng không?
Nhưng, lật thử xem lại thấy đủ loại H nóng bỏng là sao!!!
Sam Sam liếc thử xem sao, đã bị những tư thế cao thâm trong tiểu thuyết làm cho đứng hình, bất giác xem tiếp với tâm trạng tôn thờ, càng xem càng đỏ mặt tía tai nhưng lại… có phần khao khát…
Đang xem say sưa thì bỗng dưng, sách cầm trong tay bị rút đi mất.
Người đàn ông cao to đứng trước mặt cô, lật xem thử, sau đó hàng lông mày hơi nhướn lên.
Sam Sam xấu hổ vô cùng, gục đầu không nói gì, toi rồi toi rồi, Đại boss chắc chắn sẽ nghĩ cô là tên cuồng loạn háo sắc hu hu hu hu…
Chẳng lẽ vai cuồng loạn háo sắc giữa họ sắp đổi vai rồi sao?
T T
Sam Sam thầm rơi nước mắt, lao thẳng ra biển không quay về.
Phong Đằng đọc lướt, chỉ trong mấy phút đã lật xong quyển sách nhỏ đó, trầm ngâm nói: “Sam Sam, anh không biết em lại thích thế này…”.
Gương mặt anh xuất hiện vẻ tự trách nghiêm túc: “Anh tắc trách rồi”.
Sam Sam bỗng có linh cảm không lành: “Em… em thích gì cơ?”.
Phong Đằng trầm tư: “Thì ra em mong anh càng… ừ… tàn bạo hơn?”.
Sam Sam: “…”.
Sam Sam chưa kịp hiểu rõ logic của anh thì đã bị bế bổng lên, đưa vào phòng ngủ và bị “tàn bạo” triệt để.
…
Thế mới nói, chọn bạn phải thận trọng, bạn bè gì đó kiểu tiểu thuyết gia tình yêu càng nguy hiểm hơn!