Bữa Tối Ở Cherating

Chương 9: Những con người lặng lẽ




Bùi Nhã Quân quan sát ly thủy tinh dài nhỏ, kem đã tan từ lâu, nhưng anh cứ nhìn chăm chăm như thế mà ngẩn người ra lúc nào không hay.

Nhiều năm về trước, anh từng ngồi cô đơn trước bàn đọc sách, lơ đãng cầm thìa chọc chọc ly kem trong tay. Đó là một chiều thu ảm đạm, bên ngoài trời mưa rả rích mãi không ngừng, Nhã Quân đã phải nếm trải thất bại đầu tiên trong cuộc đời, mà quan trọng nhất, kể từ giây phút đó, cuộc sống của anh và Nhã Văn từ một đường thẳng tắp đã rẽ ra thành hai nhánh khác nhau, rồi dần dần trở thành hai đường song song không bao giờ giao cắt nữa.

Mặc dù sau này ngẫm lại thì thấy mọi chuyện cũng chỉ nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, nhưng tại thời điểm đó, sự việc kia quả thực là cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong mười chín năm thanh xuân của chàng trai trẻ Bùi Nhã Quân.

Khi tất cả mọi người đều bắt đầu quãng đời sinh viên với niềm hưng phấn tột cùng, Nhã Quân lại phải ngày ngày vác thân lê lết học phụ đạo trên tầng thượng của một trường mầm non . Mỗi buổi sáng, tụi trẻ con được cha mẹ đưa đi học hò hét khóc lóc cười đùa đủ kiểu, trông đến là hoạt bát. So với tầng dưới nhộn nhịp như vậy, các học sinh cao trung bên trên lại vô cùng ủ rũ, nặng nề.

Rất nhiều lần ngồi trong phòng học không có đèn, dõi mắt ra bốn phía xung quanh lờ nhờ tăm tối, anh thực sự muốn bật cười, không phải cười những người bạn cùng khổ có vẻ mặt chán nản ở đây, cũng không phải cười người giáo viên lơ đãng lù rù đang đứng trên bục giảng, anh chỉ cười chính mình. Cười cho số phận một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Ồ đúng vậy, Nhã Quân từng suy nghĩ không ít lần, vứt bỏ anh ở chốn này không phải là cha mẹ ruột, mà chính là vận mệnh. Mỗi lần như vậy, trái tim anh lại nhói lên từng đợt. Nhưng anh luôn thấy biết ơn, bởi vì anh vẫn còn có một cặp cha mẹ khác rất yêu thương mình, còn có một người con gái vừa đáng yêu vừa đáng hận luôn bên cạnh.

Bùi Nhã Văn đang làm gì nhỉ? Nhã Quân bất giác ngó ngoài cửa sổ, anh có thói quen hay lơ đãng từ lâu, mỗi khi phân tâm đều tập trung nhìn vào một điểm rồi để ý thức trôi dạt đi lúc nào không hay.

Cô đang ở trong lớp học, vẫn còn đang ngủ nướng trong phòng, hay đã đến căn tin tìm đồ ăn?

Nghĩ tới đây, Nhã Quân không nhịn được rút điện thoại di động, cặm cụi bấm bấm gửi cho Nhã Văn một tin nhắn.

“Đang làm gì?”

Sau khi ấn “Send”, Nhã Quân dòm lom lom vào màn hình màu xanh huỳnh quang cho đến màn hình nhấp nháy báo hiệu có tin mới đến.

“Đâu làm gì…”

Con nhóc này… Nhã Quân nhíu mày, dám trả lời qua quýt với anh mày kiểu đó à?

Nhã Quân rất muốn gọi điện ngay cho Nhã Văn, thẳng thừng hỏi cô: “Đâu làm gì là cái quái gì chứ!”

Nhưng cuối cùng anh đã không gọi, chỉ lặng lẽ cất điện thoại vào ba lô, sau lại tiếp tục mơ mơ màng màng. Có trời mới biết, lúc đó Nhã Văn không lên lớp, không nằm lì trong chăn ngáy o o, cũng không mò ra căn tin để lấp đầy bụng.

Nhã Văn đang ở… trong khuôn viên một ngôi trường đại học y đầy lá rụng bên đường, sánh vai dạo bước với một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, người mà không lâu sau đó sẽ trở thành tình yêu đầu tiên của cuộc đời cô.

Nhã Quân mãi chẳng thể nào quên, vào buổi chiều đông mưa rơi thê lương ngày ấy, anh đã bắt gặp Nhã Văn nắm tay Lâm Thúc Bồi quấn quýt ở góc đường đối diện cửa hàng bánh ngọt. Nhã Văn cầm cây kem ốc quế bên tay còn trống, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh nhưng lại cười thật ấm áp.

Được rồi, hóa ra kẻ mà Nhã Quân vẫn gọi bừa là “Cái thằng nhóc đó” có tên, và tên hắn là Lâm Thúc Bồi.

“Á…” Nhã Văn bỗng trông thấy Nhã Quân, cô vội vã buông bàn tay đang nắm chặt, giống như đứa trẻ làm điều sai trái chưa kịp xóa sạch dấu vết đã bị cha mẹ phát hiện.

Nhã Quân hiện tại không tài nào nhớ được mình có cười hay không, có lẽ là có, nhưng chắc chắn nụ cười của anh rất khó coi: “Bùi Nhã Văn, em giỏi quá ha, đây chính là con đường mà tan tầm ba hay đi qua nhất đấy.”

Nhã Văn cố hết sức cười lấy lòng, len lén liếc Lâm Thúc Bồi rồi im thin thít ngậm hột thị.

Còn Lâm Thúc Bồi lại thoải mái giơ tay chào Nhã Quân: “Xin chào, chắc bạn là anh trai Nhã Văn rồi.”

Nhã Quân rốt cuộc cũng phải hướng ánh mắt về phía Lâm Thúc Bồi, âm thầm đánh giá anh ta.

“Anh ấy là Bùi Nhã Quân,” Nhã Văn lúng túng giới thiệu, “Đây là Lâm Thúc Bồi.”

Bọn họ không hề bắt tay, có vẻ phương thức chào hỏi kiểu này quá cổ hủ, huống hồ, cả hai đều nhìn thấy sự thù địch quá rỗ ràng trong nhãn thần đối phương.

“À…” Nhã Văn gãi gãi đầu, “Đã trễ vậy ư, chúng ta đều về thôi…”

Lâm Thúc Bồi tao nhã cười cười, quay sang nói với Nhã Văn: “Có anh trai em rồi nên chắc anh chỉ đưa em được tới đây thôi, em cầm ô đi.”

“Không cần,” Nhã Quân cắt ngang, giọng nặng nề, “Tôi có ô.”

Nhã Văn có vẻ cũng lờ mờ nhận ra hai bên không mấy thân thiện với nhau cho lắm, bèn cố gắng giảng hòa: “Đúng vậy, không sao đâu, anh giữ ô mà dùng, gặp mưa thì không tốt đâu.”

Bọn họ nói qua loa vài câu rồi tạm biệt. Nhã Văn chờ Lâm Thúc Bồi xoay người rời đi một lúc, sau đó chui vào ô của Nhã Quân, vẻ mặt thấp tha thấp thỏm mà còn cố làm bộ cười khúc khích đầy nịnh nọt.

Nhã Quân trợn mắt liếc xéo Nhã Văn, dùng ô che kín đầu cô, sẵng giọng cộc cằn: “Đi thôi.”

Nhã Văn ôm lấy tay anh, rúc đầu vào vai anh, vẫn còn giữ khư khư cây kem không rời.

Nhã Quân vốn định mắng cô mấy lần, nhưng nhìn bàn tay nhỏ sắp đông cứng đến nơi, anh lại thấy đau lòng mà nói: “Vứt đi, trời buốt như thế này…”

Nhã Văn hơi bĩu bĩu môi, không chịu: “Em thích ăn…”

Lồng ngực Nhã Quân đau đớn, anh giận muốn bốc hỏa: “Bùi Nhã Văn, anh biết em hai mươi năm rồi đấy, có bao giờ thấy con mèo hen sợ lạnh như em ăn kem trong mùa đông đâu… Là hắn mua phải không?”

Nhã Văn phụng phịu hờn dỗi, không lên tiếng.

Nhã Quân không nhịn được cầm lấy bàn tay sắp đông thành đá của Nhã Văn, quả nhiên lạnh như băng.

“Quăng ngay cho anh!” Lần này thì Nhã Quân phát hỏa thật.

Nhã Văn bị anh quát sợ đến giật mình, không dám cãi lấy nửa câu, cô chậm chạp chạy đến cái thùng rác gần nhất, tiếc nuối vứt cây kem cùng với một chút ngọt ngào còn sót lại đi mất. Cô bỏ tay vào túi mình nhưng chẳng thấy ấm lên chút nào, bèn đút tay vào túi của Nhã Quân, lúc này mới thỏa mãn thở dài khoan khoái.

Hai anh em lặng lẽ đi qua vài con phố trở về nhà. Nhã Văn thay giày rồi vội vàng tìm điều khiển từ xa của điều hòa, Nhã Quân chẳng nói chẳng rằng lấy một cái cốc thủy tinh, rót trà bưởi đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống sô pha, tiếp tục trầm mặc.

Chẳng bao lâu sau anh quay sang, Nhã Văn đã ngồi bên cạnh bàn ăn, ủ tay vào cốc trà sung sướng uống cạn. Vào giây phút ấy, hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ lướt qua trong lòng Nhã Quân bỗng chốc biến sạch không còn dấu vết.

“Bắt đầu từ khi nào…” Nhã Quân nghe thấy âm thanh khàn khàn phát ra từ chính mình, xa lạ như giọng của một ai khác.

“…” Gượng mặt ấm áp của Nhã Văn bỗng phiếm hồng, “Cuối tuần trước…”

“…” Nhã Quân căm tức, nhưng khi anh ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên tủ kính tràn ngập ý cười.

“Anh hai…” Nhã Văn hiếm khi gọi anh như vậy trừ khi muốn cầu cạnh gì đó, “Đừng mách ông già, nhé?”

Nhã Quân rầu rĩ hừ một tiếng, không đáp. Ông già nhà mình mà biết chuyện thì không hiểu sẽ vui mừng hay phẫn nộ nhỉ?

Đột nhiên, có một đôi tay đặt lên hai vai Nhã Quân, Nhã Văn làm nũng ôm lấy anh từ phía sau: “Cho anh được sử dụng máy tính từ thứ hai đến thứ sáu, chịu chưa?”

Hay cho cái tên giảo hoạt, Nhã Quân quay đầu lườm Nhã Văn, từ thứ hai đến thứ sáu cô đã ru rú trong trường rồi, đương nhiên máy tính thuộc về anh.

Nhã Văn lại nũng nịu ra sức lắc anh vài cái, Nhã Quân cuối cùng cũng phải gật gật ưng thuận. Ông già biết hay không chẳng quan trọng, không giúp được bao nhiêu, có khi còn thêm phiền.

Nhã Văn lém lỉnh cười thành tiếng, đạt được mục đích, cô lại ngồi xuống cạnh bàn ăn, ôm lấy cốc trà, dường như đối với cô mà nói đây mới là hạnh phúc thực sự.

“Em…” Nhã Quân do dự một lúc bèn hỏi, “Thật ra thích anh ta ở điểm nào…”

“Không biết, thích là thích thôi.” Có lẽ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề, Nhã Văn cầm cốc bỏ về phòng của mình.

Điều hòa trong phòng khách thổi từng đợt gió mát lên mặt Nhã Quân, nhưng anh không hề cảm nhận được sự ấm áp mà chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo. Đúng vậy, thích một người đâu cần lý do, Nhã Quân gượng gạo cười khổ, anh cũng đâu vịn được bất cứ lý do nào cho bản thân mình, chỉ là có một ngày, nụ cười của Nhã Văn cứ tự nhiên bước vào trái tim anh, muốn xóa đi cũng không được.

Nửa năm sau, Nhã Quân tham gia thi đại học lần thứ hai, anh thức trắng một đêm để điền nguyện vọng, vừa hay ba có ở nhà, Nhã Quân tiện tay đưa tờ phiếu nguyện vọng cho ông xem.

Bởi vì lần trước khi hai anh em thi tốt nghiệp trung học Bùi Gia Thần đã không hề nêu lên được một ý kiến có ích nào gọi là tham khảo, nên lúc này ông vội vàng lấy cặp kính ngồi ngay ngắn trong thư phòng với tư thế nghiền ngẫm vô cùng ra dáng.

Nhã Quân vào bếp rót một ly sữa, bỏ lò vi sóng. Bùi Gia Thần luôn thích sắm vai một một người cha tận tâm chu đáo khi ở nhà. Khả năng là do ông có rất ít thời gian được ở cùng với các con, hoặc cũng có đôi phần ông cảm thấy hổ thẹn, vì vậy Bùi lão gia chẳng bao giờ bày ra được bộ dáng phụ huynh cứng đối với hai đứa con mình chứ đừng bàn đến việc ra mặt giáo huấn bọn họ.

Nhưng lần này, Bùi Gia Thần lại vô cùng nghiêm khắc gọi Nhã Quân đến trước mặt.

“Nhã Quân, dù năm ngoái con bệnh nên bỏ thi đi chăng nữa thì khả năng của con thừa sức ghi danh vào trường tốt hơn.”

Nhã Quân im lặng.

“Cho ba hay, rốt cuộc con nghĩ gì vậy.”

“Con chưa từng muốn đăng kí vào một ngôi trường quá cao, con chỉ muốn thoải mái, an tâm vượt qua cuộc sống mấy năm đại học, không hơn.”

Bùi Gia Thần quan sát con trai mình, tựa hồ như đang suy ngẫm về những lời này, liệu thằng bé đã suy nghĩ kỹ chưa, liệu đó có phải là lựa chọn chính xác hay không.

“Ba, không phải lúc nào ba cũng ủng hộ tụi con làm theo những gì mình muốn sao.” Nhã Quân nhắc nhở.

“…”

“…”

Trong khoảng thời gian rất lâu tiếp theo, thư phòng bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm mặc dị thường, đây có lẽ là lần đầu tiên sau hai mươi năm mà cha và con trai đều không hẹn mà cùng cảm thấy lòng tràn đầy tâm sự thế này.

“Nhã Quân, ba hỏi con điều này không phải với tư cách người cha, mà là giữa những người đàn ông với nhau, ba mong con trả lời thẳng thắn…” Gia Thần cuối cũng cũng phá vỡ sự trầm mặc.

“…”

“Con thi vào trường này là vì Nhã Văn,” Ông dừng một chút, sau đó cất giọng, “Con thích Nhã Văn đúng không?”

“…” Sợ rằng thông minh bình tĩnh như Bùi Nhã Quân, nghe những lời thẳng thừng ấy cũng không thể không cảm thấy choáng váng.

Tuy nhiên Nhã Quân biết, Bùi Gia Thần rất nghiêm túc, thậm chí còn phân vân rất lâu mới nói ra. Nhã Quân gượng gạo cúi đầu: “Rõ ràng quá ạ?”

Gia Thần bị đả kích mạnh mẽ, ông tựa cả người vô lực vào ghế sô pha, chết trân nín lặng.

Qua thật lâu, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy bất chợt lóe lên, Nhã Quân mơ hồ cảm thấy sợ hãi, anh nghe ba nói: “Con là con ba, cả đời đều là con trai ba, là anh trai của Nhã Văn!”

“…” Nhã Quân thất thần nhìn người cha, người đàn ông đang ngồi trước mặt, dường như tất cả đều chỉ như một giấc mơ.

“Hi vọng con hiểu rõ ý tứ của ba… Nhã Quân, con hiểu mà đúng không?” Ánh mắt Gia Thần tràn đầy phức tạp, khi thì giận dữ, khi thì bất lực, còn có vô vàn hối hận và hổ thẹn.

Nhã Quân gục đầu trầm lặng. Anh chưa hề tính đến trường hợp này sẽ xảy ra, Nhã Quân bật cười bất đắc dĩ, trong lòng anh chỉ luôn nghĩ về nha đầu Nhã Văn ngốc nghếch, lại quên mất giữa anh và cô còn có ba mẹ. Nhã Quân bỗng nhiên cảm thấy bất lực, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói: Bùi Nhã Quân, mày đúng là kẻ bị số phận vứt bỏ…

Dẫu vậy, Nhã Quân lại nghe thấy giọng mình tràn ngập kích động: “Con không hiểu, không hiểu gì hết… Ba biết chưa? Các người rốt cuộc muốn con phải hiểu cái gì?”

Sau đó, Nhã Quân giống như một con sư tử phẫn nộ đẩy cửa xông ra ngoài. Anh không biết ba có gọi mình hay không, có thể có hoặc không. Nhã Quân chỉ nhớ mình đã chạy điên cuồng, hình như làm thế mới có thể giúp anh quên nỗi đau trong tim, thậm chí quên cả chính mình.

Song khi Nhã Quân không còn hơi sức đâu để chạy tiếp, anh phát hiện dù có bắt anh quên hết mọi điều, nhưng khuôn mặt tươi cười ngờ nghệch của Nhã Văn vẫn in đậm trong tâm trí như cũ.

Lần đầu tiên, Nhã Quân muốn khóc. Ngày mẹ ra đi, anh không khóc, nhưng giờ những giọt lệ lại tràn ngập trong hốc mắt Nhã Quân. Nhã Quân không biết nước mắt này cuối cùng là vì mệt mỏi hay đau lòng, hay có lẽ là cả hai. Anh chỉ lặng nhìn nước mắt tràn mi rồi rơi thẳng xuống đất, sau đó từ từ biến mất như chưa hề tồn tại.

Bất thình lình, chuông điện thoại di động trong túi vang lên, đây là nhạc mà Nhã Văn chọn cho anh, gấp gáp dồn dập khác thường, Nhã Quân trước còn cười nhạo, nhạc nhẽo gì cứ như đòi mạng.

Trên màn hình hai chữ “A Văn” nhấp nháy liên tục, Nhã Quân không muốn bắt máy, nhưng điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng. Tiếng chuông bặt đi một lúc rồi lại tiếp tục reo. Rốt cuộc, ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhã Quân lại bấm phím nhận.

“A lô?! A lô?! Bùi Nhã Quân! Giờ anh ở đâu?” Giọng Nhã Văn đầu bên kia tràn ngập lo lắng.

“… Gì chứ.” Nhã Quân nỗ lực điều chỉnh để không lộ ra mình đang khóc

“Ba nói hai người cãi nhau rồi anh bỏ ra ngoài?! Chuyện gì xảy ra vậy?” Nhã Văn hỏi với giọng điệu “Không thể tin được”.

Nhã Quân khẽ hừ một tiếng, không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào.

“Sao thế? Vì sao cãi nhau? Anh đang ở đâu?”

Ba câu hỏi, Nhã Quân chỉ miễn cưỡng đáp câu cuối cùng: “Anh ở… Trường cấp hai của chúng mình”

Nương theo ánh đèn đường sáng trưng, Nhã Quân thấy bảng hiệu của trường, cơ hồ có đổi mới một chút thành hai màu đen trắng rất rõ ràng.

“Anh đừng đi đâu, em tới ngay đây.” Bên đầu kia truyền đến tiếng động như thứ gì đó đập xuống dưới nền đất, tiếp đến là tiếng đóng sầm cửa thật mạnh.

“…”

“Bùi Nhã Quân!” Nhã Văn hình như bỗng nhiên dừng bước, “Anh sẽ đợi em phải không? Anh sẽ không đi mất, phải không?”

“…” Hai người đều nín thở, Nhã Quân nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, “Ừ…”

“Em đang tới rồi, chờ nhé.” Nhã Văn thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng gác máy.

Nhã Quân kinh ngạc ngó trân trân điện thoại trong tay, anh ngồi xuống cạnh bồn hoa của trường. Nhớ lại nhiều năm trước, Nhã Văn cũng đã ngồi đây, ôm tâm trạng thấp tha thấp thỏm ngóng trông hệt như anh bây giờ. Nhưng hôm nay đổi lại, người chờ đợi cô xuất hiện lại chính là Nhã Quân.

Hô hấp dồn dập bắt đầu trở nên hòa hoãn, cơ thể kiệt sức dần được hồi phục năng lượng, nhưng tâm trạng nặng nề lại khiến Nhã Quân hít thở khó nhọc khôn nguôi.

Không biết qua bao lâu, Nhã Quân nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Nhã Văn đang lảo đảo chạy đến.

“May quá… Anh vẫn…” Cô nắm cánh tay anh, hổn hà hổn hển nói, “Bác tài xế bảo đây là đường một chiều, em chỉ còn cách xuống xe ngay chỗ giao lộ rồi chạy…”

Nhã Quân chăm chú nhìn cô, không nói gì.

“Bùi Nhã Quân,” Nhã Văn vỗ vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh, “Tự nhiên sao lại cãi nhau với ba?”

Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô gái trước mặt, Nhã Quân rất muốn cho cô hay: Là vì em.

Anh há miệng thở dốc, nhẹ giọng: “Là vì chuyện ghi danh thi đại học…”

“Gì cơ?…” Nhã Văn sửng sốt.

“Còn em…” Nhã Quân nhíu mày, “Làm thế nào biết anh và ba cãi nhau…”

“Em gọi về nhà, muốn nhờ anh cầm tới vài thứ, kết quả ba kêu hai người gây gổ, rồi anh bỏ đi…” Nói xong lời cuối cùng, nhãn thần cô ánh lên sợ hãi.

“…” Nhã Quân dán mắt vào cô không rời, định an ủi cô mà nghẹn không nên lời.

“Ba bảo,” Nhã Văn nắm chặt tay Nhã Quân, dòng lệ bỗng trực trào, “Anh đi mất rồi…”

“A Văn…” Nhã Quân lau những giọt lệ trên khuôn mặt cô, khát khao ôm lấy cô.

Nhã Văn cũng qua quýt lau mặt, có lẽ vì căng thẳng đột nhiên biến mất, tâm trạng lại trở về trạng thái sợ hãi và hoảng loạn ban đầu.

“Gọi anh mấy lần mà anh không nghe…”

“Anh nhận rồi đấy thôi…” Nhã Quân dở khóc dở cười.

“Nhưng mà chuông kêu mãi anh mới nhận, có phải anh vốn không định nghe hay không?”

“…”

“Không phải anh định đi thật đấy chứ?!” Nhã Văn dùng sức chà mạnh, mắt và hai gò má đều đỏ ửng.

“Anh đi đâu được…” Nhã Quân nghẹn ngào.

“Giống như mẹ vậy, bỏ nhà ra đi…”

Đôi mắt Nhã Văn tràn ngập ưu thương, tựa như một con thỏ bị chấn kinh, bất cứ lúc nào cũng sẵn tâm lý chuẩn bị mất đi một cái gì đó quan trọng trong cuộc sống.

Nhã Quân đột nhiên muốn hôn cô, muốn hôn thật mãnh liệt bằng tất cả sức mình.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ ôm Nhã Văn, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng ngắc trong vòng tay: “Không, anh sẽ không đi đâu hết, không bao giờ.”

Mặc dù rất nhiều năm sau, Nhã Quân phát hiện “Mãi mãi” là một từ mới vô lý và buồn cười biết bao, nhưng tại thời điểm đó, khi ôm nhau thật chặt, cuối cùng cả hai cũng hiểu được chẳng ai có thể chia lìa bọn họ.

Ngoại trừ chính họ.

Vào mùa hè đầy mưa năm ấy, Nhã Quân được toại nguyện mong ước, thi đỗ trường đại học mà mình muốn, bắt đầu cuộc sống sinh viên bị trì trệ mất một năm. Cùng lúc đó mối quan hệ của hai cha con Bùi gia lại chưa bao giờ lại tồi tệ đến vậy.

Bọn họ còn chẳng thèm nói chuyện với nhau, ngay đến cả một lời hỏi han hay tạm biệt cũng không có. Mặc dù ngoài mặt có vẻ thờ ơ như không, nhưng trong lòng cả hai đều bị khó chịu dày vò. Nhã Văn đã cố gắng hết sức để hòa hoãn bầu không khí ở nhà, nhưng tìm đủ mọi cách đều vô tác dụng, cơ hồ cô còn chưa biết, mình chính là nguyên nhân khiến trận chiến bùng nổ.

Trước hôm đi học vài ngày, Nhã Quân tìm thấy một cái phong bì trong ngăn kéo của mình, bên trong đựng một xấp tiền, anh đoán đây là tiền học phí và sinh hoạt phí ba để dành cho anh, đáy lòng Nhã Quân tự nhiên trào dâng trăm mối cảm xúc hỗn độn.

Có lẽ, thời gian mười chín năm chung sống đã biến Nhã Quân thành một phần tử thực sự của gia đình này, mặc dù không cùng huyết thống nhưng anh từ lâu anh đã không thể nào xa cách bọn họ. Nhã Quân cười khổ, nếu trong tương lai con trai anh nói yêu con gái anh, chắc chắn rằng anh cũng cật lực phản đối.

Khai giảng năm ấy, tiết trời u ám, Nhã Quân một thân một mình bắt taxi đến trường mới. Mười ngày trước Nhã Văn đã tham gia huấn luyện quân sự, còn chú Gia Tu vốn định tiễn anh cũng vướng bận công tác. Bác tài khi nghe thấy Nhã Quân bảo đi nhập học thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Lúc con tôi nhập học cả nhà đều đi theo đấy.”

Nhã Quân cười nhẹ, không đáp lời.

Mặc dù không bao giờ chịu thừa nhận, nhưng đáy lòng Nhã Quân lại vang lên một tiếng ai oán nho nhỏ: Tôi cũng muốn được mọi người tiễn lắm chứ…

Nhưng mà, Nhã Quân nhìn rương hành lý bên cạnh nhủ thầm, không có ai hết.

Nhã Quân đột nhiên có chút buồn bã, anh phát hiện bản thân chưa từng được chạm tay vào hạnh phúc. Hoặc nói đúng hơn, hạnh phúc đã muốn bỏ anh đi từ năm mười hai tuổi, theo thời gian, hai từ xa xỉ đó cũng dần biến mất. Nhã Quân từng nghĩ, không có nó anh vẫn có thể sống tốt, nhưng tại sao khi ngồi một mình trước bàn làm việc, trái tim anh lại trống rỗng đến mức này?

Di động đột nhiên rung mạnh, Nhã Quân lấy ra xem, là tin nhắn của Nhã Văn gửi đến:

“Đại ca anh tới chưa thế, buổi trưa em mời anh ăn cơm nhé.”

Trái tim trống rỗng của ai đó từ từ trở nên ấm áp.

Kể cả có mất đi hết thảy, làm sao anh có thể chịu được việc mất Nhã Văn đây.

Thời điểm đứng ở cửa căn tin phát hiệnNhã Văn phía xa xa, Nhã Quân không khỏi sửng sốt trợn tròn mắt. Cô rất đen, cũng rất gầy, thậm chí khi cười còn có thể thấy hai má hóp lại.

“Em làm sao thế…” Nhã Quân nhéo mặt cô.

“Anh quên là em vừa trải qua mười ngày tập huấn à.” Nhã Văn hậm hực cười cười.

“À ờ,” Nhã Quân đau lòng nói, “Nhưng anh không biết quân huấn có thể biến một con người ngu ngốc thành con mèo hen đen xì đấy.”

“Bùi Nhã Quân…” Nhã Văn hất tay anh, hận nghiến răng nghiến lợi.

“Thôi ăn cơm đã, anh đói quá.” Nhã Quân quàng tay lên vai Nhã Văn đi tới quầy thịt kho tàu. Không hiểu sao tâm tình bỗng vui vẻ lạ kỳ, giống như bao nỗi muộn phiền và vật lộn đè nặng nay đã đã biến mất, chỉ còn cảm giác sung sướng cứ vụng trộm nổi lên trong lòng.

Lúc xếp hàng có hai nữ sinh gọi Nhã Văn, lén nháy mắt quan sát họ đầy mờ ám.

Nhã Văn khoát khoát tay, không phản ứng.

“Nếu em không giải thích,” Nhã Quân cười nham hiểm, “Người ta sẽ hiểu lầm đấy.”

“Vậy thì sao, em đâu có nghĩa vụ phải giải thích với người khác cuộc sống riêng của mình mọi nơi mọi lúc,” Nhã Văn ngừng lại, sau đó tiếp lời, “Bất quá về sau anh mà có bạn gái thì em nguyện ý tuyên bố trên radio: ‘Các bạn học thân mến, Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân là anh em sinh đôi’. Dĩ nhiên người phải nhờ vả phòng phát thanh là anh rồi.”

Nhã Quân nhìn cô: “Nhưng nếu anh không có thì sao?”

“Vậy em rất muốn trông thấy đám con gái nhiều chuyện phải trơ mắt tiếc rẻ lúc tốt nghiệp.” Vẻ mặt Nhã Văn tràn ngập hưng phấn.

Nhã Quân mím môi cười, nhịn không được cốc đầu cô: “Không sợ ‘Bác sĩ Lâm’ hiểu lầm à?”

Nhã Văn lườm anh, hai má đột nhiên đỏ ửng rất đáng ngờ: “Anh ấy không học trong trường chúng ta… Hơn nữa anh ấy biết thừa anh là ai rồi.”

Nhã Quân ngó trân trân Nhã Văn đang gắp nguyên khối thịt kho tàu to đùng vào bát, lồng ngực chợt nhói lên một niềm ghen tị khôn cùng.

Đây là lần đầu tiên Nhã Quân thấy Nhã Văn có biểu hiện… ngọt ngào và e lệ đến vậy, giống như chỉ cần thoáng nghĩ đến người đó thôi là đã không tự chủ được mà bật cười hạnh phúc.

“Gì chứ…” Nhã Văn rốt cuộc cũng nhận ra ánh mắt của Nhã Quân hơi khác thường, “Em tưởng anh không định ăn thịt nên mới ăn hộ, cùng lắm… cùng lắm, em mua cho anh miếng lớn hơn là được.”

Nhã Quân âm thầm thở dài, có lẽ anh không nên bi quan như vậy, ít nhất giờ đây Nhã Văn đã trở lại bên anh. Nhã Quân hai tay ôm ngực, bất lực than: “Thôi được, anh phải thừa nhận em vẫn là một con nhóc ngu ngốc như hồi nào.”

Buổi tối sau ngày nhập học, Nhã Quân đang chạy bộ ngang qua sân tập thể thao của trường chợt khựng lại, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, anh cứ đờ đẫn nhìn như vậy một lúc lâu.

Bỗng có người vỗ vỗ vai anh, Nhã Quân giật mình quay sang, đích thị là Đại Đầu.

“Cứ nghĩ cậu biến mất luôn rồi chứ.” Đại Đầu tùy ý đút hai tay vào túi, đứng cạnh Nhã Quân. So với mùa hè hai năm trước, Đại Đầu trưởng thành lên rất nhiều. Đoán chừng đứa trẻ nào đến tầm này rồi cũng phải lớn thôi.

Nhã Quân không trả lời, chỉ cười cười. Bắt đầu từ mùa hè sau khi kết thúc đợt tuyển sinh đại học thất bại, anh cảm thấy cuộc sống vui vẻ trước kia cùng với Nhã Văn, A Mao, Đại Đầu dường như đã vượt xa tầm tay mình. Nhã Quân chưa từng thừa nhận với bất kỳ ai về sự thất bại này, chỉ là sâu trong đáy lòng không nhịn được mà nhói lên một chút đau đớn nho nhỏ.

“Cậu cũng ở ký túc xá à, nếu không có quạt thì mình cho mượn đấy.” Đại Đầu thao thao bất tuyệt, tuyệt không để ý Nhã Quân đang trầm mặc lơ đễnh một bên.

“Từ khi nào mà cậu lại dịu dàng chu đáo như thế ?” Nhã Quân hài trước trêu chọc.

“Haizzz,” Anh chàng thở dài, “Cậu không biết chứ, thiếu mấy lời mỉa mai lạnh lùng của cậu đả kích quanh lỗ tai thực không quen chút nào. Rốt cuộc mọi thứ đã quay trở lại như trước, thật là tốt quá.”

Nhã Quân hơi ngẩn ra rồi gật đầu, đột nhiên cảm thấy trào dâng niềm xúc động. Hai thằng “Bạn thân” Đại Đầu và A Mao này vốn chẳng biết dùng những lời lẽ ngọt nhạt an ủi những khi anh nản chí, họ chỉ lặng lẽ chờ đợi như vậy, đợi anh hồi phục tinh thần, quay trở về là Bùi Nhã Quân quen thuộc. Quân tử chi giao đạm nhược thủy, dùng với tình bạn của ba người họ đúng là vô cùng thích hợp.

( Đây là câu nói của Trang Tử, nguyên văn là: Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.Nghĩa là:

Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt; tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.)

“Đi nào, buổi tối mình mời cơm.”

Nhã Quân mỉm cười lắc đầu: “Mình có hẹn rồi .”

Đại Đầu sửng sốt mắt trợn tròn, vừa ngạc nhiên vừa kính phục: “Mới đi học hai ngày đã xin được cuộc hẹn với gái rồi á?”

“Đúng vậy.” Nhã Quân cười đầy thần bí.

Tại một chỗ khác trên sân tập, có một lớp vừa học xong, từng tốp từng tốp ra về. Nhã Văn vác theo một cái túilớn, dùng khăn tùy tiên lau mồ hôi, khuôn mặt bị ánh nắng chiếu vào đỏ bừng.

“Ủa, sao hai anh lại ở đây?” Cô đi tới trước mặt bọn họ, hung hăng chùi mồ hôi hoàn toàn chẳng có dáng vẻ thục nữ.

Đại Đầu khoát tay: “Anh vừa từ chối lời mời của một mỹ nhân để chạy đến đây ăn tối với Nhã Quân, cậu ta lại dứt khoát không nể mặt, hóa ra là đi ăn với em.”

Cánh tay đang lau mặt của Nhã Văn đông cứng giữa không trung: “Oái… Xin lỗi anh, em quên xừ mất.”

Nhã Quân dường như đã đoán trước được gật đầu: “Hiện tại nhớ ra cũng không muộn.”

“Nhưng mà,” Bộ dạng Nhã Văn tràn đầy tội lỗi, “Em nhỡ hẹn với Lâm Thúc Bồi xong…”

Nhã Quân ngẩn người, trái tim như bị thắt lại bỗng nảy lên thình thịch. Hóa ra không chỉ riêng mình Nhã Văn có trí nhớ không tốt, giờ đến cả anh cũng bị đãng trí mất rồi.

Suýt nữa thì Nhã Quân quên mất, trên thế giới này còn có cái người mang tên Lâm thúc Bồi kia. Một tảng đá ngáng đường to đùng với danh hiệu bạn trai đường đường chính chính của Bùi Nhã Văn.

“Được thôi,” Nhã Quân thầm cười nhạo bản thân tự đa tình, bất đắc dĩ nhượng bộ, “Nhớ là em nợ anh một bữa đấy.”

“Nhớ rồi nhớ rồi.” Nhã Văn vội vàng gật như gà mổ thóc, sau đó hí hửng chào tạm biệt hai chàng trai rồi chạy về phòng ngủ.

“Vậy giờ cậu muốn ăn gì?” Đại Đầu hỏi.

“Ăn… lẩu Tứ Xuyên đi, thật muốn nhìn xem nếu đổ tạp phế lù tất cả vào thì có màu như thế nào.” Nhã Quân nhếch miệng cười.

Đại Đầu khinh bỉ muốn lườm xéo cả tròng mắt, sảng khoái lôi kéo Nhã Quân thẳng một mạch: “Chơi luôn!”

Nhã Quân cố tỏ ra vui vẻ, lại không nhịn được ngoái đầu dõi theo bóng dáng Nhã Văn rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, mơ hồ cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô càng lúc càng xa.

Suốt cả buổi tối hôm ấy, tâm tình Nhã Quân cứ nhộn nhạo không yên, Đại Đầu chốc chốc lại hỏi anh có vấn đề gì, Nhã Quân chỉ gượng cười cho có lệ. Thời điểm nước lẩu đỏ thẫm cay xè bắt đầu sôi sùng sục, Nhã Quân bất ngờ nhận được điện thoại của Nhã Văn.

“Anh đang ở đâu?” Giọng cô đầu bên kia có phần không rõ ràng.

“Nhà hàng lẩu cạnh trường.”

“Sắp xong chưa?”

Nhã Quân nhíu mày, lờ mờ nhận ra có điều gì không ổn: “Có chuyện gì vậy?”

“Em ở sân trường chờ anh.” Nói xong, Nhã Văn cúp máy.

“Mình nghĩ,” Nhã Quân cười khổ, cố cắn thêm một miếng dạ dày bò, “Mình phải cáo từ trước.”

Nhã Quân đi một vòng quanh sân thể dục, ngó nghiêng mãi mới tìm ra bóng hình bé nhỏ cô đơn ấy đang ngồi thu lu trong góc tối.

“A Văn.” Nhã Quân bước tới, cố dò xét biểu tình trên khuôn mặt của Nhã Văn hiện thời.

Bất chợt, Nhã Văn ngẩng đầu, Nhã Quân nhìn thấy nét cười tràn ngập dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chỉ là nụ cười trên môi cô sao uể oải và tràn đầy miễn cưỡng.

“Nhanh như vậy…” Nhã Văn mở miệng, thanh âm kéo dài lơ đãng.

“Em sao thế?” Nhã Quân đứng trước mặt cô, khoanh hai tay trước ngực.

“Không sao hết…” Nhã Văn trả lời nhát ngừng.

Nhã Quân nheo mắt, cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt đối phương, dường như đã vỡ vạc chút gì đó.

Anh không cố gặng hỏi thêm, chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh cô, duy trì trầm mặc.

Bọn họ cứ ngồi một góc như vậy, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời xanh lam tựa như hai kẻ mơ mộng đang thưởng ngoạn trăng sao. Thật lâu sau đó, Nhã Văn mới lên tiếng:

“Nhã Quân, anh… có yêu bao giờ chưa?”

Nhã Quân sửng sốt quay đầu, lại chỉ bắt được một bên gò má phảng phất nỗi buồn tịch mịch.

“Có.” Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định.

“Nếu người ấy không yêu anh, anh sẽ tìm ai đó khác chứ?”

“…” Nhã Quân im lặng hồi lâu mới thì thầm: “Có lẽ sẽ không.”

Nhã Văn bật cười, nhưng tiếng cười sao còn khó nghe hơn tiếng khóc.

“Vậy chẳng lẽ một người thích anh, quan tâm tới anh, âm thầm nỗ lực vì anh, anh cũng không động lòng ư?”

“Nếu…” Dường như Nhã Quân không phải nói cho Nhã Văn nghe, anh là đang tự nhủ với chính mình, “Thật lòng yêu một người thì sẽ không thể để ý đến bất kỳ ai khác được nữa.”

Nhã Văn cuối cùng cũng quay lại đối mặt với anh, đôi mắt đẫm lệ: “Em…”

Nhã Quân bỗng nở nụ cười, thật vô cùng ấm áp: “Đồ ngốc, không đoán cũng biết, nhất định em đã trở thành ‘kẻ thứ ba’ rồi phải không?”

Nhã Văn quay phắt đi chỗ khác, lặng lẽ chùi nước mắt: “…”

Nhã Quân ôm ghì lấy vai cô, cố gắng dỗ dành đầy dịu dàng: “Chẳng sao hết, rồi sẽ xuất hiện một người trong mắt luôn chỉ có bóng hình em.”

Nhã Văn nín khóc, nhìn anh qua làn hơi nước: “Anh đang an ủi em đấy à?”

“Quên đi,” Nhã Quân thở dài bất lực, “Giống như một quy tắc trò chơi thôi, trong khi em đang lặng lẽ chờ đợi, có thể cũng có người đang chờ em ở đâu đó..”

“Anh nói như mọi chuyện nhẹ nhàng lắm ấy, nhưng sao em lại cảm thấy nặng nề quá.”

“Chưa biết chừng nhiều năm sau nhìn lại, em sẽ cảm thấy bản thân mình lúc này rất ngây thơ, cái gì gọi là yêu và không yêu, thực ra chỉ là vô nghĩa.” Nhã Quân tựa vào lan can, đan hai tay hai ót, ngắm ánh trăng trên trời cao.

“… Anh sẽ làm như vậy sao?”

“Anh không biết…” Đôi mắt Nhã Quân trở nên mờ mịt. Kỳ thực anh muốn nói biết bao rằng anh thật hi vọng vào một ngày không xa, khi mở mắt thức giấc, Nhã Văn sẽ biến mất hoàn toàn trong trái tim anh. Vì thế cho nên, Nhã Quân cũng sẽ không mệt mỏi đau đớn đến mức này.

“Nếu chúng ta vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt rồi.” Nhã Văn bĩu môi, rúc vào bả vai anh.

Đúng vậy, nếu không khôn lớn, có lẽ anh cũng không rơi vào tình yêu đối với Nhã Văn, Nhã Văn cũng không gửi lòng cho một người đàn ông khiến cô đau khổ, bọn họ vẫn mãi là một cặp đôi ngờ nghệch, là hai anh em không lo phiền não, cũng viễn vĩnh không chia lìa.

Dường như hai người thực sự trở thành hai kẻ thưởng ngoạn trăng sao, cứ như vậy mà trầm mặc, ngơ ngẩn ngước lên bầu trời, nhưng trong lòng ai cũng tràn đầy tâm sự, cho đến khi có cuộc gọi đến làm bọn họ giật mình bừng tỉnh.

“Ba ạ?” Nhã Quân nghi ngờ xem lại màn hình di động, quả thật là ba gọi.

“Nhã Quân…” Giọng nói của ba run rẩy, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng vừa qua ông và anh mới trò chuyện.

“Sao vậy ba?” Nhã Quân bật đứng lên, tâm trí chợt lóe lên một loại dự cảm bất thường.

“Gia Tu…” Ba ba nghẹn ngào, “Tin tức nói gì mà tòa nhà trung tâm thương mại thế giới đã sụp đổ, hầu như không có lối nào để trốn thoát… Gia Tu chú ấy ngày hôm qua vừa mới bay đi Newyork họp, bọn họ, công ty bọn họ chính là nằm trong tòa nhà ấy…”

Bùi Gia Thần nói đến đây thì ngừng bặt, như thể chính Nhã Quân là người nói cho ông chuyện này, mà không phải là ông gọi điện báo tin dữ cho anh.

Trong nháy mắt, Nhã Quân cảm thấy máu cơ thể như đông lại, đầu óc anh trở nên trống rỗng.

“Ba không dám nói cho Nhã Văn,” Ba tiếp tục, “Ba sợ con bé không chịu nổi…”

“… Con bé đang ở cùng với con.” Nhã Quân liếc Nhã Văn, cô cũng đang nhìn anh đầy nghi vấn.

“Các con về nhà đi, ba cũng về bây giờ…”

“Dạ.” Nhã Quân chậm rãi ấn nút tắt cuộc hội thoại, nhất thời có chút choáng váng.

Rõ ràng mấy ngày trước chú ấy vẫn còn đứng trước mặt anh, nay đột nhiên sống chết không lường. Nhã Quân còn rất nhiều lời cảm ơn chưa nói, cũng có rất nhiều lời động viên muốn nghe từ chú… Vậy mà đột nhiên, mọi thứ sao lại mờ mịt thế này.

“Có chuyện gì vậy?” Nhã Văn ngờ vực nhìn Nhã Quân.

“À… Ba gọi tới.”

“Ba bảo sao?”

“Bảo chúng ta lập tức trở về…”

“Vì sao?” Nhã Văn trở nên nôn nóng hỏi dồn.

“…”

“Bùi Nhã Quân, nói với em.” Nhã Văn lo lắng cầm lấy tay anh.

“Ba nói…” Nhã Quân nghe thấy tim mình đập rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Chú ở Mỹ gặp tai nạn…”

“Tai nạn?” Sắc mặt Nhã Văn tái mét.

“…” Nhã Quân mở miệng khó khăn, cố gắng gằn từng câu từng chữ, “Có một tòa nhà sụp đổ, không biết chú ấy có ở trong đó hay không.”