Rich nhìn theo hai vợ chồng Stewart tay trong tay đi ra tàu. Anh đề nghị chở họ ra ga, nhưng hai vị khách tuyên bố cần đi bộ để tiêu bớt những gì vừa thưởng thức.
Đúng là họ đã ăn khá nhiều, nhưng vậy đấy, không ai có thể cưỡng nổi món lasagna của cô Rose. Anh thực sự thấy hài lòng về mình. Bữa tối đã diễn ra suôn sẻ, và sau phản ứng ban đầu của Becca trước tin “thăng tiến” của anh cùng nhận xét ngớ ngẩn của Craig về gia đình cô, cô đã dịu lại và thể hiện hoàn hảo vai trò chủ nhà tuyệt vời như một bà hoàng. Mẹ kiếp, cô nàng quả là biết cách khiến anh phát điên. Có lẽ anh đã tưởng tượng ra cảnh lột phăng chiếc váy đó ra khỏi người cô đến cả tá lần. Một chiếc váy mềm mại, bó sát, và chẳng hề có lấy một cái khuy hay khóa kéo. Phỏng đoán của anh cho rằng đó là một trong những chiếc váy anh có thể vén lên, và rồi nó sẽ tự động ở nguyên như thế trong lúc anh thoải mái làm những gì mình muốn. Anh không thể chờ đợi thêm được nữa và thầm cầu Chúa hy vọng cô sẽ không khăng khăng yêu cầu rửa sạch bát đĩa ngay tối nay. Anh sẽ rất vui lòng đảm nhiệm toàn bộ việc rửa bát vào sáng mai nếu có thể thoải mái ngao du đôi bàn tay mình trên người cô vào tối nay. Anh bước vào nhà. Bát ăn vẫn còn nguyên như cũ, đĩa chưa được dọn đi, còn Becca thì không thấy tăm hơi đâu. Anh ghé qua phòng ngủ tìm, hy vọng cô vẫn chưa thay bộ váy nóng bỏng đó ra. Thay vì tìm thấy cô đang thay đồ, anh bắt gặp cô đang sắp đồ vào vali. Rich đứng sững, không tin nổi vào mắt mình. Cô để chiếc vali mở tung trên giường, và lúc này đang ra sức cho quần áo của mình vào đó mà thậm chí chẳng buồn gấp lại. Becca luôn gấp gọn mọi món đồ của cô, kể cả đồ lót.
“Tại sao em lại dọn đồ vào vali?” Cô đưa mắt nhìn anh, tay vẫn không ngừng lại. “Một ai đó với đến ba tấm bằng sau đại học hẳn phải đủ trí khôn để tự hiểu ra, anh có nghĩ vậy không?”
“Becca, dừng lại đã!” Anh bước tới đứng chắn giữa cô và tủ quần áo. “Bình tĩnh lại và nói cho anh biết!”
“Bình tĩnh lại? Anh muốn tôi bình tĩnh lại sau khi anh lợi dụng tôi, bỡn cợt tôi, rồi bán đứng tôi. Không có chuyện đó đâu. Anh nghĩ sao nếu tôi bảo anh hãy bình thản cuốn xéo khuất mắt tôi?”
“Không.” Rich giật lấy một ôm quần áo thò ra ngoài vali của cô, vẫn còn lồng nguyên cả mắc áo, và nhét chúng trở lại vào trong tủ. “Anh không bán đứng em. Lý do duy nhất khiến anh đồng ý tổ chức bữa tối này là vì em!”
Becca trông như thể sắp đánh vào mặt anh. Anh thầm nghĩ nếu cô đánh anh bằng cây gậy bóng chày đó, còn xa anh mới đau bằng nếu cô bỏ anh ra đi.
“Ha! Nghe thật giống anh, phải không nào? Anh nghĩ anh có thể đứng đó với bộ dạng vô tội, trắng trợn nhìn thẳng vào mặt tôi mà dối trá, và thoát được trót lọt cơ đấy. Tôi biết tôi là một con ngốc khi ăn phải bùa mê của anh, nhưng tin tôi đi, tôi sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần đâu. Giờ làm ơn cuốn xéo đi cho khuất mắt tôi!” Cô đẩy anh sang bên và đi qua. “Anh đã có thứ mình muốn từ thỏa thuận. Anh đã có được công việc quý báu của anh!”
Rich bắt đầu toát mồ hôi, một phản ứng khiến anh phát hoảng. Anh chỉ muốn ôm lấy cô, buộc cô phải nghe ra lẽ phải, nhưng tâm trạng của cô lúc này đã ở quá xa mức có thể thuyết phục được. “Bé con, anh không quan tâm tới công việc. Anh chỉ quan tâm tới em, và anh biết em kỳ vọng đến mức nào vào cuộc gặp này với Emily.”
“Ồ phải rồi, và anh tận dụng triệt để, phải không nào? Anh xì tên bố tôi ra. Có phải anh đã nói với họ tôi sẽ đảm bảo để bố tôi gửi một tấm séc hậu hĩnh tới hội cựu nam sinh của trường nếu họ dành một chỗ làm việc cho bạn trai của tôi không?”
Okay, giờ đến lượt Rich nổi xung. “Này, tôi không cần tới tên họ của em hay tiền của bố em để kiếm việc làm. Nếu không phải vì em, tôi đã hủy bỏ bữa tối này rồi!”
“Nhưng anh đâu có làm thế, phải không nào? Gì cơ, chẳng lẽ anh cần giữ mồm giữ miệng về thỏa thuận ngầm của mình sao?” Rich không tin nổi vào tai mình nữa. Đây quả là một cơn ác mộng chết tiệt, và anh chẳng thể nói gì để thanh minh cho mình. Song tệ hơn thế nữa, làm sao cô có thể nghĩ anh nhẫn tâm làm tổn thương cô một cách tệ hại đến thế? Hai bàn tay anh siết chặt lại. Chúa ơi, giờ anh phải làm gì đây? Cô bắt đầu ném toàn bộ quần áo của cô từ trong các ngăn kéo vào một chiếc vali khác. “Tôi đúng là một con ngốc khi bị mắc lừa diễn xuất của anh. Anh quả là có xuất sắc. Màn đề nghị giúp tôi tiền thực sự là thiên tài. Đáng ra tôi nên đưa tiền cho anh mới phải - trong tất cả những gã theo đuổi tiền của tôi, anh phải nói là kẻ độc đáo nhất!”
“Em đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Anh nghĩ anh có thể giành được một cú đúp. Cả tín phiếu của tôi lẫn một chỗ làm tuyệt hảo. Vậy anh đã làm những gì, Rich? Trong lúc chõ mũi vào đám tượng và những món đồ lót của tôi, anh còn tranh thủ kiểm tra cả túi tiền của tôi nữa, đúng không?”
“Bec. Thôi ngay đi! Anh yêu em. Anh yêu em và muốn cưới em. Anh cóc cần biết em có hay không có bao nhiêu tiền. Bé con, đáng ra anh nên cho em biết trước những gì Craig đã nói, nhưng anh nghĩ em sẽ từ chối để Emily xem qua các tác phẩm của mình, và anh không chắc em có thể chịu nổi lỡ mất cơ hội này với Emily hay không. Sau khi em mất toàn bộ số tiền nay thuộc về Mike, liệu em còn đủ khả năng tiếp tục theo đuổi sáng tác nghệ thuật không? Liệu em có buộc phải tìm một công việc không? Anh không muốn em phải làm như thế. Anh có thể hỗ trợ em, em biết thế mà.”
“Rich, để tôi nói cho anh hay một bí mật. Giờ anh có thể chấm dứt diễn kịch được rồi. Tất cả đã chấm dứt.”
“Cái gì đã chấm dứt?”
“Trò hề này. Anh đã có gần hết những gì anh muốn. Hãy vừa lòng với chúng, và để yên cho tôi cuốn gói khỏi nơi chết tiệt này.”
Rich đứng chặn giữa cô và cửa. Không đời nào, trước khi cô bình tĩnh trở lại, đủ để anh có thể làm cô nhìn ra lẽ phải. “Becca, muộn rồi. Em không thể đi ra ngoài trong lúc đang bực bội thế này được. Hãy ở lại đây. Anh sẽ ngủ ngoài trường kỷ nếu em muốn thế. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện, sau khi em bình tĩnh lại.”
“Không đời nào. Tôi sẽ rời khỏi đây!”
“Không cho tới khi em đã bình tâm lại và nói chuyện với anh.”
“Ồ, hay lắm. Ai sẽ ngăn cản tôi đây?”
“Chính anh. Em sẽ không đi đâu hết cho tới sau khi em đã bình tâm lại, và chúng ta đã nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc.”
“Anh bị ảo tưởng chắc? Sẽ không điều gì anh nói ra vào ngày mai có thể làm tôi thay đổi quyết định. Anh là một kẻ dối trá. Một kẻ dối trá thực sự tài năng. Tôi từng nghĩ có thể nhận diện được ngay tất cả chúng cơ đấy. Được thôi, anh đã qua mặt được tôi, anh lừa dối tôi, và tôi đớp mồi, mắc câu, rồi rơi vào lưới tình của anh, và chắc anh đã có được tôi nếu không đi quá xa với màn cầu hôn.”
Khỉ thật, trông cô có vẻ như sẵn sàng đổ sập xuống. Cô đứng ngang tàng, đầy mạnh mẽ và bực bội, song trong từng khoảnh khắc anh vẫn nhận ra cô gái bé nhỏ đang bị tổn thương sâu sắc. Chúa ơi, cô nghĩ rằng anh cũng giống như đám bạn phù phiếm kia của cô, như mẹ cô, và đôi lúc thậm chí cả bố cô nữa. Mẹ kiếp. Anh chỉ muốn ôm lấy cô, ghì chặt cô trong vòng tay, và nói với cô mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Nhưng cô đã kết án anh rồi. Rich tới bên mé giường của anh, cầm lấy một chiếc gối. “Khi nào em quyết định muốn nói chuyện với anh, hãy tìm anh ngoài trường kỷ.”
“Đừng thừa hơi, mà không, cứ việc thừa hơi đi!”
“Bec, anh không hề làm gì trong những điều em buộc tội. Một khi nhìn lại mọi chuyện một cách bình tĩnh, em sẽ thấy! Anh yêu em!”
“Làm ơn hãy ra đi! Làm ơn!” Một giọt nước mắt to lăn xuống má cô, theo sau là một giọt nữa, rồi một giọt nữa. Mỗi giọt giống như một mũi kim châm vào anh, khiến anh muốn đấm vào mặt tất cả những kẻ từng làm tổn thương cô. Kể cả anh nữa. Anh đã làm hỏng mọi thứ mới khéo làm sao. Sau khi Rich rời khỏi phòng, Becca cố trấn tĩnh lại. Cô cần một kế hoạch. Cô vớ lấy cuốn sổ ghi chú và lật sang một trang mới trong cuốn sổ, và cả trong cuộc đời của cô nữa. Cô cần tìm một nơi ở mới. Cô không thể chịu đựng nổi nếu sống cùng Mike và Annabelle. Bản tình ca hạnh phúc luôn thường trực của họ chỉ càng nhấn mạnh thêm những gì Becca không hề có trong cuộc sống của cô. Cô nuốt trở vào một tiếng nấc đang chực bật ra, hắng giọng, rồi nhìn quanh tìm chiếc điện thoại. Cô có thể tới sống tại một khách sạn, nhưng ngay khi Annabelle tìm ra nơi cô ở, cô sẽ bị lôi trở lại ngôi nhà đá nâu ngay lập tức. Vào lúc này, Becca chỉ muốn ở một mình, chờ cho những vết thương lòng dịu xuống và hình dung ra cách để vượt qua nỗi thất vọng này. Hôm trước, khi cô gặp người định giá tại phòng trưng bày để có được bản thẩm định giá trị tòa nhà, cô đã ghé qua chỗ ở của Ben, lúc này vẫn đang để trống, từ khi Ben phải dành một thời gian dài có mặt tại Idaho. Chỗ này quả là hợp với cô. Cô thầm cảm ơn Chúa về quãng thời gian hai tiếng đồng hồ lệch múi giờ và gọi tới Idaho cho Ben.
“Chào người đẹp!”
“Chào Ben!”
“Sao cô lại thì thầm thế?”
“Vì tôi không muốn Rich nghe thấy.”
“Có rắc rối gì trên thiên đường sao?”
“Một vụ nổ hạt nhân thì đúng hơn. Tôi cần chỗ nào đó để ở, và tôi không nghĩ có thể sống cùng Mike và Annabelle. Liệu tôi có thể lánh nạn tới chỗ anh cho tới khi chỗ ở của tôi hoàn tất không?”
“Cô không định nói tới tòa nhà của chúng ta đấy chứ?”
“Này, chưa có gì được ký kết mà. Cho tới lúc đó, nơi này vẫn là của anh. Vậy anh thấy thế nào?”
“Becca, được thôi. Nhưng cô sẽ không sao khi chỉ có một mình chứ? Có khi cô nên tới chỗ Annabelle.”
“Tôi là một cô gái đã trưởng thành rồi. Tôi đã trải qua phần lớn cuộc đời chỉ có một mình. Tôi sẽ ổn cả thôi.” Có lẽ nếu cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cô sẽ bắt đầu tin vào điều đó. Còn ngay bây giờ cô cảm thấy nỗi đau hiện hữu thật rõ ràng. Cô cảm thấy đau khắp người. “Thế còn chìa khóa thì sao?”
“Tôi có một bộ. Tôi đã cần tới chúng khi gặp người định giá tối hôm trước.”
“Okay, thế thì tốt. Cứ dọn tới đó đi, và coi nó như nhà cô. Cô có thể dùng căn phòng dành cho khách bao lâu tùy thích. Có vẻ như tôi sẽ phải ở lại đây khá lâu đấy. Hãy chăm lo cho bản thân, và cho tôi biết nếu cô cần bất cứ thứ gì.”
“À này, Ben, anh thấy sao về lũ mèo?”
“Ngoài chứng dị ứng ấy à?”
“Ồ. Okay. Chắc tôi sẽ để Tripod lại cùng Rich cho tới khi chỗ ở của tôi hoàn tất. Nếu không, Mike và Annabelle có thể chăm sóc nó.”
“Tôi rất tiếc, Becca.”
“Không, không sao mà. Cảm ơn anh nhiều, Ben. Tôi sẽ liên lạc với anh về thỏa thuận. Lúc này tôi thấy nó có vẻ thực sự hứa hẹn.”
“Tôi sẵn sàng chốt lại thỏa thuận bất cứ khi nào cô sẵn sàng. Nếu cô muốn kết thúc sớm hơn cũng không vấn đề gì.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về việc này. Một lần nữa cảm ơn anh về tất cả. Tôi nợ anh lần này.”
Khi Becca ngắt liên lạc, cô nhìn quanh đống vali đã sắp xếp. Cô biết mình sẽ phải bắt đầu tạo dựng một cuộc sống mới lần nữa. Cô sẽ ra đi với hành trang còn ít hơn những gì cô có khi tới đây, vì Rich đã đánh cắp mất trái tim cô, và cho dù chuyện này chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa, cô vẫn yêu anh ta. Cô ước gì tình yêu là một thứ người ta có thể tắt đi được, nhưng cho dù bị tổn thương đau đớn đến thế nào, cô vẫn cảm nhận thấy nó. Ngay cả khi biết rõ những gì anh ta đã làm, cô vẫn thấy thiếu vắng anh ta. Và thậm chí với tất cả nỗi đau anh ta gây ra cho cô, cô vẫn ước gì có thể quay ngược thời gian về quãng thời gian hạnh phúc khi cô chưa biết gì. Cô khoác hai cánh tay quanh người, và đành chịu thua những giọt nước mắt.
Rich ngồi trên trường kỷ lắng nghe tiếng Becca khóc. Mỗi tiếng nức nở như một nhát dao đâm vào tim anh. Anh buộc mình phải lắng nghe trong lúc anh chỉ muốn đá tung cánh cửa đó xuống, ôm cô vào vòng tay, và an ủi cô. Nhưng bằng cách nào đây? Cô thậm chí không buồn nhìn đến anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực khốn khổ đến thế. Tình thế đã rơi ra ngoài tầm kiểm soát, và anh chẳng thể làm gì ngăn cản điều đó. Anh đã mất cô, và Chúa ơi, anh không biết phải làm sao để giành lại cô. Tripod leo lên lòng anh, nằm dựa vào ngực Rich. “Tao làm hỏng hết mọi chuyện rồi, anh bạn.”
Tripod trả lời bằng một chuỗi âm thanh nghe giống đến kinh ngạc với một câu hỏi “giờ thì sao đây?”
“Tao cũng chẳng biết nữa. Tao không biết có thể nói gì để cô ấy tin tao.” Rich lắc đầu, tự hỏi liệu có phải anh đang mất đi sự tỉnh táo hay không. Có lẽ tình trạng mất trí cũng giống thế này. Nếu đúng, nó thật tồi tệ, thật đau đớn, và anh có cảm giác rồi đây nó sẽ còn khủng khiếp hơn - mà điều này cũng không thực sự quan trọng. Chẳng có gì quan trọng nữa, nếu không có Becca. Anh nhấp thêm một hớp Jack Daniels, uống hẳn không phải là một điều khôn ngoan nên làm vì chính chuyện uống Jack Daniels là thứ đầu tiên dẫn anh tới tình thế như hiện tại. Anh cần tìm ra cách nào đó để thu xếp ổn thỏa mọi việc. Rich rút điện thoại ra khỏi sạc và gọi cho Vinny.
“Khỉ thật, Richie. Cậu điên hay sao mà gọi tôi vào lúc một giờ sáng thế này?”
“Cháu gặp một rắc rối.”
“Chỉ một thôi ư? Thế cậu muốn tôi làm cái quái gì với nó?”
“Vin, cô ấy rời bỏ cháu.”
“Ái chà, okay. Thế cậu đã làm trò khỉ gió gì vậy?”
“Cháu cầu hôn cô ấy hôm thứ Hai...”
“Và đến tận bây giờ tôi mới được nghe nói về nó? Thế có chuyện chết tiệt gì hả?”
“Cô ấy không trả lời đồng ý.”
“Thế cô ấy trả lời ra sao?”
“Khi cháu cầu hôn à? Không gì hết. Thế rồi sau đó cô ấy trở nên đầy ngờ vực. ‘Tại sao anh lại cầu hôn em?’ như thể cháu có động cơ gì khác vậy.”
“Cậu có mà. Cậu sợ sẽ mất cô ấy. Tôi đoán đáng ra tôi nên cảnh báo cậu đừng làm điều gì gây sốc một cách ngu ngốc đại loại kiểu đó, song tôi không ngờ cậu có thể đầu đất tới vậy.”
“Cảm ơn nhiều, Vin. Bác đang làm cháu thấy dễ chịu lên nhiều lắm.”
“Ê? Thế cậu muốn gì ở tôi? Muốn tôi giúp cậu, hay muốn tôi tụt quần cậu cho mông cậu sáng long lanh dưới ánh mặt trời giống như ông bạn giáo sư của cậu vậy?”
“Chúa ơi, cháu phải làm gì bây giờ? Cô ấy đang gói ghém đồ đạc và khóc. Cháu đã làm tổn thương cô ấy, Vin. Trưởng khoa Stewart nói với cô ấy cháu được thăng tiến và rằng với các mối quan hệ gia đình cùng ông bố giàu có của cô ấy, cháu có thể tiến xa. Cô ấy nghĩ cháu lợi dụng cô ấy để có được chỗ làm, và có luôn cả chỗ tín phiếu thông qua việc kết hôn với cô ấy, giống như một mũi tên trúng hai đích.”
“Nghe này, quầy bar vẫn còn mở. Tại sao cậu không xuống dưới này, và chúng ta, cậu biết đấy, sẽ nghĩ ra cách gì đó.”
Rich uống thêm một hớp rượu và đưa bàn tay vuốt bụng Tripod. “Cháu không thể. Nếu cháu ra khỏi nhà, Becca cũng đi ngay.”
“Cậu đang làm gì vậy? Định giữ cô ấy làm con tin chắc?”
“Không, nhưng cháu sẽ phát điên mất nếu để cô ấy bỏ đi mà ít nhất không nói chuyện nghiêm túc về việc này. Vin, cô ấy nghĩ cháu lợi dụng cô ấy. Cô ấy nghĩ cháu nói dối - rằng cháu muốn đào mỏ hay đại loại như thế. Cháu đã làm cô ấy khóc.”
“Khỉ thật, tôi ghét cay ghét đắng mỗi khi họ khóc. Thà tôi chịu một cuộc kiểm tra trực tràng khốn kiếp còn hơn phải nghe Mona khóc. Nhưng Richie này, cậu không thể buộc cô ấy ở lại, cũng không thể buộc cô ấy nói chuyện với cậu. Tất cả những gì cậu có thể làm là để cô ấy ra đi, rồi sau đó làm mọi cách có thể để cô ấy quay trở lại. Chứng minh để cô ấy thấy mình đã lầm về cậu. Mà đúng là thế, phải không?”
“Quỷ bắt bác đi.”
“Ê này, tôi cần phải hỏi chứ. Chúng ta đang nói về cô em bé bỏng của Mickey đấy. Nếu cậu cố tình làm con bé đau khổ, chúng ta sẽ cần nói chuyện phải quấy với nhau.”
“Cháu làm cô ấy đau khổ, nhưng cháu không hề có ý đó. Khỉ thật. Bác cũng chẳng giúp được gì.”
“Cậu muốn được giúp à? Thế thì đây là việc cậu cần làm. Quỳ xuống trên hai cái đầu gối mắc dịch của cậu và cầu xin cô bé cho cậu một cơ hội nữa. Quỳ xuống, và nếu như thế vẫn chẳng ăn thua gì, cậu sẽ buộc phải chứng minh cô bé đã sai lầm và cầu Chúa để cô ấy quay lại với cậu.”
“Làm thế quái nào cháu chứng minh cho cô ấy thấy sai lầm của mình?”
“Tôi không biết. Từng bước một đã. Trước hết cậu cần thử quỳ xuống.”
“Cháu thử rồi. Cô ấy không nghe.”
“Hay lắm, vậy tôi đoán chúng ta cần vạch ra một kế hoạch B, nhưng tốt nhất cậu cần đảm bảo chắc chắn đây đúng là cô gái dành cho cậu, vì tôi có cảm giác cậu sẽ có vô khối việc hay ho phải làm đấy. Cô bé Becca của cậu là một phụ nữ cứng cỏi. Cô bé không giống với những cô gái cậu quen đối phó đâu.”
“Cháu còn không biết sao.”
Becca không hề chợp mắt; cô vật vã trở mình và khóc. Cơn đau nửa đầu thật tồi tệ, nó khiến đầu cô nhức nhối mỗi khi suy nghĩ, nhưng cô không sao ngừng nghĩ ngợi được. Sau hàng giờ chờ đợi, cuối cùng Rich cũng chìm vào giấc ngủ, và bắt đầu ngáy. Cô rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, thầm cầu mong có thể đi qua chỗ Tripod mà không làm con mèo nổi hiệu báo động. Khi cô nhìn thấy cả hai cùng cuộn tròn ngủ cạnh nhau trên trường kỷ, cô nhận ra Tripod có vẻ là con mèo của Rich nhiều hơn của cô. Thêm một thứ nữa Rich đánh cắp của cô. Những giọt lệ nóng hổi tiếp tục thiêu đốt đôi mắt đã đỏ mọng của cô trong lúc cô lách người qua cánh cửa, một mình tìm tới chỗ ở của Ben.
Becca vào nhà, ngồi trong căn phòng khách tối tăm, cố hình dung xem tiếp theo cô nên làm gì. Lạnh cóng và mệt rũ, cô cuộn mình co ro trong chiếc ghế rộng quá cỡ, quấn một tấm chăn quanh người. Cô vừa thiếp đi thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn thông tin người gọi. Là Rich. Cô đợi tới khi cuộc gọi rơi vào hộp thư thoại rồi bấm số gọi cho anh cô. Anh nghe máy. “Chào Bec, chuyện gì khiến em thức giấc sớm thế?”
“Mike, anh có thể làm ơn giúp em một việc không?”
“Em không sao chứ?”
“Vâng, em ổn cả. Em chỉ cần một chút trợ giúp. Em đang ở chỗ Ben. Rich và em vừa chia tay...”
“Anh sẽ giết nó.”
“Mike, Rich là anh rể của anh, và chuyện này cũng không liên quan gì tới anh hết, vậy nên vì cuộc hôn nhân của anh, hãy đứng ngoài cuộc. Nếu anh không thể làm vậy, anh sẽ chẳng giúp gì được em cả.”
“Vậy em cần gì, Bec?”
“Đồ đạc của em. Em đã gói ghém nhưng để lại sau khi Rich ngủ, và em không thể chịu đựng nổi phải nhìn mặt anh ta nữa. Tất cả đã kết thúc, và em không cảm thấy sự cần thiết của việc hâm nóng mọi chuyện thêm lần nữa. Em chỉ cần anh qua lấy giúp đám vali túi xách của em, và đảm bảo Tripod có thể thoải mái ở lại đó tới khi em dọn về nhà mới của mình.”
“Em bỏ đi mà thậm chí không nói chuyện với cậu ta sao? Em đang chạy trốn điều gì vậy?”
“Chẳng gì hết.”
Becca gạt nước mắt và nghe thấy tiếng Annabelle vọng vào máy ở đầu bên kia. “Tất nhiên anh trai em không làm tổn thương cô ấy.”
“Becca, mình đây. Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu không sao chứ? Cậu đang ở đâu?”
“Mình không sao. Mình đang ở chỗ Ben, và lạy Chúa, Annabelle, mình chia tay Rich rồi. Kết thúc rồi.” Becca nức nở. “Mình xin lỗi, mình không thể nói được. Cậu có thể giúp mình lấy đồ khỏi căn hộ và ngăn không để đám đàn ông đánh nhau không?”
“Tất nhiên rồi, mình sẽ qua đó ngay.”
“Không...” Đầu bên kia đã tắt máy. Khỉ thật, Becca chỉ muốn ở một mình để chìm đắm trong nỗi buồn. Giờ cô sẽ phải chịu đựng thêm Annabelle.
Vinny thức dậy sớm như thường lệ, và hai mươi phút sau, Nick gọi điện tới nhờ giúp đỡ. Anh ta hỏi liệu Vinny có thể tới gặp mình và Mickey tại căn hộ của Rich để giúp khuân đi đồ đạc của Becca. Đúng điều Vinny muốn làm vào một buổi sáng Chủ nhật. Nói gì thì nói, đây có lẽ là một tính toán thông minh nếu nghĩ đến việc Mike và Richie thiếu chút nữa đã ẩu đả khi Rich và Becca bắt đầu cặp với nhau. Một khi Mickey biết chuyện Richie làm Becca khóc, cậu ta chắc chắn sẽ muốn chỉnh sửa lại khuôn mặt Rich. Vinny có mặt sớm tại căn hộ của Richie và nghĩ có thể ông sẽ kịp đóng gói phần lớn đồ đạc của Becca trước khi Mickey xuất hiện. Ông bấm nút hệ thống liên lạc nội bộ.
“Ê, Richie. Mở cửa ra! Bác Vinny đây.”
“Okay.” Rich mở cửa an ninh cho ông, và cửa vào căn hộ đã mở sẵn từ trước khi Vinny lên tới nơi. Rich trông thật thảm hại.
“Bác khỏe chứ, Vin?”
“Khá hơn cậu. Nhưng nói cho cùng phần lớn những người đang sống bình thường đều trông khá hơn cậu.” Hóa ra một gã đàn ông trông sẽ thế này đây khi bị người đàn bà anh ta yêu bỏ rơi. Vinny nhìn quanh căn hộ. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, và trông bình thường, ngoại trừ con mèo ba chân đang ngồi trên bàn cà phê thưởng thức món đồ uống này đựng trong một cái cốc to tướng. “Cậu có một con mèo sao?”
“Tripod là con mèo của Becca.”
“Tôi đoán cậu đã không mấy thành công trong chuyện ngăn Becca bỏ đi.”
“Chắc cháu đã ngủ quên mất, và cô ấy lén ra ngoài. Cháu đã cố gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy không trả lời.”
“Tôi đoán lúc này cô ấy không muốn nói chuyện với cậu. Nhưng việc cô ấy muốn đảm bảo ông anh mình không đập cậu nhừ tử là một tín hiệu đáng mừng. Mấy cô em cậu và Becca cử Nick tới trông coi Mickey, còn tôi được cắt cử ngó ngàng tới cậu, vậy nên đừng làm trò gì gàn dở đấy, okay?”
Rich ngồi xuống. “Cháu cũng chẳng muốn ẩu đả với Mike. Cháu muốn cậu ta giúp cháu liên hệ được với Becca. Cô ấy không chịu lắng nghe cháu.”
“Và cậu nghĩ Mike sẽ muốn lắng nghe cậu?”
“Bác có ý tưởng nào hay hơn không?”
“Thực sự là không. Tôi chẳng có ý tưởng nào hết.”
Chuông cửa reo, và con mèo bật dậy lao ra cửa. Richie bế bổng nó lên. “Cháu sẽ nhốt nó vào phòng chứa đồ, như thế nó không lẻn ra ngoài được. Bác có thể mở cửa cho Nick và Mike vào chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Vinny bấm nút mở cửa an ninh rồi mở cửa căn hộ ra.
Khi Mickey đã nhìn qua bộ dạng thảm hại của Rich, những tia sáng chết người trong mắt anh cũng biến mất theo. Rich vẫn làm chủ được bản thân, không rầu rĩ như một anh chàng đa sầu đa cảm yếu đuối, song không còn là anh chàng tự tin ngông nghênh như lúc bình thường nữa. Phải cần đến một người phụ nữ thực sự để khuất phục một anh chàng như Richie và làm anh ta suy sụp đến thế này. Có vẻ như đó đúng là điều Becca đã làm. Rich gật đầu. “Xin chào, Mike, Nick.”
Cả ba chàng trai cùng đứng, tay đút túi quần, đưa mắt nhìn nhau. Vinny chỉ muốn bợp tai mỗi anh chàng một cái. Ông đã thành công với Richie và Mickey, nhưng Nick quá nhanh và né được. “Thôi nào, các chàng trai. Rõ ràng Richie đang khổ sở và muốn giành lại Becca. Tôi biết chắc một điều là mọi người ở đây đều hiểu quá rõ Richie, vậy nên điều tối thiểu chúng ta có thể làm là lắng nghe xem cậu ta muốn nói gì.” Rich nhún vai. “Phải, bác ấy nói đúng. Tôi đang khổ sở.” Mike quay người lại. “À phải, chuyện này thì rõ mồn một rồi. Tại sao cậu không kể cho tôi nghe điều gì đó tôi chưa biết, chẳng hạn như tại sao em gái tôi lại khóc hết nước mắt vì cậu như thế?” Rich giơ hai tay lên. “Mẹ kiếp, okay, tôi sẽ cho cậu biết, nhưng cậu phải giúp tôi giành lại cô ấy.”
Mike khoanh tay trước ngực, rồi anh và Rich nhìn nhau chằm chằm. “Mike, tôi yêu cô ấy. Tôi chẳng làm gì sai cả. Thôi được, okay, tôi đã xử sự ngu ngốc, nhưng tôi không hề làm điều cô ấy nghĩ tôi làm.” Anh lùa hai bàn tay qua mái tóc. “Tôi cần một ít cà phê. Mọi người có muốn không?” Nick đi theo Rich vào bếp, đứng tựa vào quầy bar ăn sáng. “Có phải anh pha không vậy?”
Rich quay lại, bật cười. “Đúng, tôi đã học được cách chuẩn bị một bình cà phê ngon không chê vào đâu được, mang cà phê và bữa sáng tới tận giường cho Becca mỗi buổi sáng, vậy mà cô ấy vẫn đá tôi.”
Vinny và Mike tới bên Nick. Nhà bếp sạch bong. Vin mỉm cười, ông luôn ưa thích một nhà bếp sạch sẽ. Thậm chí máy rửa bát còn đang chạy. “Cậu đang rửa bát đĩa của bữa tối qua à?”
“Đúng thế, cháu hy vọng Becca sẽ quay lại lấy đồ, như thế bọn cháu có thể nói chuyện. Cô ấy đã dạy cháu cách lau dọn cho sạch sẽ, vậy nên cháu bắt tay vào việc. Cháu giặt khăn trải bàn, khăn ăn, hút bụi nhà cửa. Thật khó lòng ngồi nổi một chỗ.”
Nick quan sát Rich đếm số thìa cà phê anh lấy ra để pha. “Phải rồi, tôi luôn sạch sẽ khi cảm thấy căng thẳng.”
Mike gật đầu. “Cảm giác đó thật thư giãn, và ít nhất anh cảm thấy như thể mình đang hoàn tất được điều gì đó thay vì chỉ đi đi lại lại một cách vô ích.” Rich ngẩng đầu lên trong lúc tiếp tục việc anh đang làm. “Nghe cứ như thể cậu từng trải qua cảnh đó vậy.”
Vinny ngước mắt nhìn đi chỗ khác. “Okay, xem ra tôi phải sắm vai bác sĩ Phil[37] hay ai đó - có điều đừng trông đợi tôi rơm rớm nước mắt hay trò ngớ ngẩn gì đại loại như thế, được chứ?” Ông đưa tay lên vuốt những gì còn sót lại của mái tóc.
[37] Một chương trình talk show trên truyền hình Mỹ do Phil McGraw dẫn.
“Rich, tại sao cậu không cho Nick và Mike biết cái gì đã đẩy cậu vào cảnh tệ hại này?”
“Okay. Tôi đã kể cho mọi người nghe những gì sếp tôi nói từ hôm thứ Hai rồi, đúng không? Trưởng khoa Stewart nói vì tôi có Becca bên cạnh, tôi sẽ tiến xa. Bố cô ấy là một cựu sinh viên, và phải rồi, cô ấy luôn có phong thái của một bà hoàng, có nghĩa là rất cừ trong những cuộc chuyện gẫu và các vị giáo sư và các ông trưởng khoa phải làm. Và khi ông ấy nói ra những chuyện đó, tôi thực sự bực bội. Nói gì thì nói, tôi thực sự là một giáo sư giỏi, và điều này chẳng dính dáng gì với việc tôi sống cùng ai hết.”
Vinny hắng giọng. “Thôi nào, Richie, chúng tôi biết cả đoạn này rồi. Chúng tôi không có cả ngày đâu.” Rich lấy cốc từ tủ bếp ra, xếp vào lò vi sóng, rồi bật lò. “Tôi sợ nếu kể cho Becca biết những gì trưởng khoa Stewart nói, cô ấy sẽ khó chịu.”
Vinny rên lên. “Giờ có lẽ cậu nên cho họ biết hành động ngu như lừa của cậu.”
Rich lấy cốc từ trong lò vi sóng ra, than thở. “Tôi đã cầu hôn cô ấy!”
Vinny lắc đầu. “Phải, đúng là một hành động ngu như lừa, nhất là khi cô gái không trả lời đồng ý.”
Rich cúi gằm xuống. “Cảm ơn vì đã nhắc nhở cháu. Cô ấy chẳng nói gì hết. Sau đó, khi cuối cùng cô ấy lên tiếng, cô ấy đề nghị tạm để cuộc bàn bạc về hôn nhân sang bên.” Vinny cầm lấy bình cà phê. Khỉ thật, nếu ông đợi tới lúc Richie rót cà phê, chắc ông sẽ phải đứng đó cả ngày. “Đó là tình thế cho tới bữa tối, nơi ông trưởng khoa châm ngòi thùng thuốc súng.”
Rich đưa kem và đường mời mọi người. “Phải, thoạt đầu Becca rất bực, thế rồi có vẻ như cô ấy đã ổn trở lại.”
Nick khuấy cốc cà phê của anh. “Ôi trời ơi, khi một người phụ nữ chuyển từ bực bội sang bình tĩnh chỉ trong một cái nháy mắt, đó là lúc anh cần bắt đầu ngủ với hai mắt mở to cảnh giác.”
Rich gật đầu. “Phải. Thử nghĩ xem, lúc đó tôi còn cho rằng mọi thứ đều suôn sẻ cả. Tôi đưa trưởng khoa Stewart và Emily về, và khi tôi quay trở lại, Becca đang thu dọn quần áo của cô ấy. Khi tôi hỏi có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy, cô ấy gọi tôi là kẻ dối trá, một kẻ lợi dụng người khác, nói rằng tôi chỉ cầu hôn cô ấy để có được công việc và đám tín phiếu của cô ấy. Cô ấy buộc tội tôi xem trộm tình hình tài chính của cô ấy!”
Nick lắc đầu. “Trời ạ, quả là nặng nề!”
“Tôi biết tôi thật ngốc. Đáng ra tôi phải kể cho cô ấy những gì ông trưởng khoa nói. Nhưng dường như cô ấy cũng không phải thẳng thắn một trăm phần trăm với tôi. Khi tới Philly, chúng tôi đã chạm trán mấy kẻ khốn kiếp tự xưng là bạn cô ấy, và bọn họ nói phần lớn tiền nong trong tín phiếu của cô ấy đều đã chuyển sang tay Mike. Vậy là tôi nghĩ cô ấy đang gặp khó khăn về tiền bạc, nhiều khả năng phải tìm một công việc kiếm sống thay vì sáng tác nghệ thuật, và tôi đề nghị cho cô ấy mượn tiền nếu cô ấy cần.”
Mike bật cười. “Rich, em gái tôi đâu có bị tước quyền thừa kế!”
“À phải, làm thế quái nào tôi biết được chuyện đó cơ chứ? Hai người đã từng bao giờ thấy qua cách cô ấy ăn mặc chưa?”
Vinny, Mike, và cả Nick cùng gật đầu. Vinny uống một hớp cà phê, ngạc nhiên nhận ra nó ngon đến thế. “Cô ấy thường xuyên mặc đồ rộng đến mười cỡ.”
Rich rót cho mình một cốc cà phê, rồi lục lọi trong tủ lạnh và lấy ra một khay bánh bít cốt còn lại từ tối hôm trước. “Khi cô ấy ăn mặc tử tế, hãy để tôi nói cho mọi người hay, cô ấy thật lộng lẫy. Tuần trước, ở bữa dạ tiệc, tôi thậm chí phải thầm ước gì cô ấy vẫn khoác trên người một trong những cái bao tải đựng khoai tây đó. Tôi có cảm giác như đang làm vệ sĩ hơn là đang hò hẹn.”
Mike ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, cắn một miếng bít cốt. “Vậy cậu định làm gì?”
Rich lắc đầu. “Tôi có thể làm gì đây? Tôi nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy, và tôi chẳng làm bất cứ điều gì trong những thứ cô ấy buộc tội tôi, nhưng có vẻ như tôi khó lòng chứng minh được điều đó.” Anh nhìn chăm chăm vào cốc cà phê của mình như thể đó là một quả cầu pha lê.
Mike lắc đầu. “Tôi không biết, anh bạn. Sẽ khó đấy. Giá mà cậu thấy Becca ngày bố chúng tôi nói ông tìm cách đưa được tác phẩm của nó vào một phòng trưng bày vì ông đã giúp con trai ông chủ vào trường y. Nó lập tức bỏ đi. Em gái tôi thực sự nhạy cảm về chuyện đó.”
Vinny uống xong cốc cà phê của ông và đặt cốc xuống. “Tôi thấy hai cậu có vẻ cần tâm tình đôi chút.”
Rich tuyệt vọng đưa bàn tay lên mái tóc, cho dù các sợi tóc đều đã dựng đứng cả lên. “Phải, làm thế quái nào tôi có thể liên lạc được với cô ấy khi cô ấy thậm chí chẳng buồn nói chuyện với tôi?”
Nick, Vinny và Mike đồng thanh trả lời. “Cậu cần thuyết phục cô ấy dần dần.”
Rich thở hắt ra. “Phải, rất cảm ơn về lời khuyên. Thật vô cùng hữu ích.” Vinny đi vòng quanh quầy bar vào bếp, khoác tay ôm lấy Richie. “Chúng tôi cũng sẽ thuyết phục cô bé, và tôi chắc Mickey cũng như Nick sẽ nói chuyện với Annabelle và Rosalie.
Một khi mấy cô em cậu biết chuyện gì đã xảy ra, mấy cô gái sẽ ủng hộ cậu.”
Richie chẳng có vẻ gì là tin họ, nhưng nói cho thật, anh cũng chẳng thể làm gì hơn. Khuôn mặt anh đỡ ảm đạm đôi chút khi quay sang Mike. “Tôi chắc tôi có thể ghé qua chỗ anh và biết đâu lại gặp được cô ấy.”
Mike uống nốt hớp cà phê cuối cùng, rồi bước tới bồn rửa để rửa cốc của mình. “Em gái tôi không ở chỗ chúng tôi, và tôi không được phép cho cậu biết nó đang ở đâu. Tôi đã thề giữ bí mật. Hãy để cho chuyện này có được chút thời gian. Nếu nó thực sự yêu cậu, nó cũng sẽ khổ sở khi phải xa cậu chẳng kém gì cậu khi phải xa nó. Còn nếu nó không yêu cậu, sẽ chẳng còn gì để nói nữa.”
Nick gật đầu. “Anh biết đấy, khi Lee và tôi giận dỗi nhau, thời gian đó đúng là tháng kinh hoàng nhất của đời tôi. Chúa ơi, tôi thật mừng không phải ở vào vị trí của anh lúc này.” Mike rời khỏi bếp và bước về phía phòng ngủ. “Rich, cậu có thể vì từ tâm mà làm ơn mang đống vali kinh khủng của em gái tôi sang phòng dành cho khách sao?”
Rich nhún vai. “Để làm gì cơ chứ? Lần cuối cùng ghé qua đây, cậu chẳng đã bắt gặp chúng tôi trong hành động rồi còn gì. Hay cậu định giả bộ rằng không phải cậu đang ngủ với em gái tôi?”
“Tôi đã cưới em gái cậu rồi.”
“Hẳn rồi, và tôi đang cố hết sức để cưới em gái cậu, vậy nên cho qua chuyện này đi.”
“Tốt thôi. À, thiếu chút nữa tôi quên mất. Becca không thể mang con mèo đi cho tới khi nó chuyển về chỗ ngôi nhà đá nâu. Nó muốn nhờ cậu chăm sóc hộ anh chàng. Hoặc thế, hoặc tôi sẽ phải mang gã lông lá này về nhà mình, mà sẽ rất không tốt cho phụ nữ mang thai khi phải ở chung nhà với mấy con vật bẩn thỉu này, thế nên tôi rất mong tránh được điều đó.” Rich gật đầu. “Được thôi. Tôi đoán cô ấy cuối cùng sẽ phải liên lạc với tôi nếu muốn lấy lại anh chàng bé nhỏ này. Chưa nói đến chỗ tượng.” Khi họ đã mang toàn bộ đồ đạc của Becca ra chất lên chiếc xe tải nhỏ Nick lái tới, Richie trông còn thảm hơn cả khi mấy vị khách tới nhà anh. Vin dành cho anh một cái ôm trước khi ông ra về, và ông dám thề đã trông thấy mắt Richie ươn ướt. Chàng trai tội nghiệp. “Chúng tôi sẽ hành động từ phía mình. Cậu bắt tay vào việc từ phía cậu. Và hãy nhớ, khi gặp cô bé, hãy quỳ xuống. Lần nào cử chỉ đó cũng bõ sự bối rối cậu phải chịu đựng.”
Rich quay lưng lại, và Vinny để mặc anh. Ông không muốn nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành rơi nước mắt, còn Rich cũng chẳng mong có ai trông thấy anh lúc này. “Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi sẽ gặp lại mọi người. À, và hãy cho tôi biết Becca ra sao, okay?”