Recca ngồi xếp bằng trên giường, ăn ngấu nghiến phần pho mát sữa dê và ravioli cà tím cùng phần lớn chỗ rau củ nướng trong hộp thức ăn anh mang về như một người sắp chết đói. Cô không rõ trạng thái ham ăn dữ dội này bắt nguồn từ cuộc ân ái hay lời cầu hôn, hoặc từ ý nghĩ cô sẽ không thể nói được điều gì kinh khủng nếu miệng đang đầy ắp thức ăn. Rich tựa người vào cuối giường, trước mặt là một suất ăn tương tự, vừa quan sát cô vừa lặng lẽ ăn, một điều không giống anh chút nào. Thường anh chẳng bao giờ làm gì một cách yên lặng.
Anh nói không ngừng trong lúc làm tình, và nếu không phải tối qua cô hoang tưởng, thậm chí anh còn nói trong lúc ngủ. Chắc hẳn anh đã mơ về công việc của mình, vì giọng nói của anh lúc đó đầy vẻ chuyên môn nghề nghiệp. Becca không định hỏi chuyện gì đã xuất hiện trong đầu anh lúc đó, bởi vì mặc dù chuyện ái ân, nói cho gọn lại, quả là đáng kinh ngạc, gần như chắc chắn Rich không hề nghĩ về tình dục, hay tình yêu, hay bất kỳ điều gì khác mà bất cứ người bình thường nào cũng sẽ nghĩ tới khi vừa bị ai đó giáng cho một cú sét ái tình. Không, Rich có thể là bất kỳ cái gì ngoài bình thường. Anh sẽ chẳng thể vui vẻ nếu cô gượng gạo ép mình nói với anh rằng cô yêu anh. Không, như thế vẫn chưa ổn. Rich phải là người nắm thế thượng phong và thể hiện cái tôi đàn ông của anh. Cô vẫn còn choáng váng về lời cầu hôn của anh và không biết nên xử sự ra sao với nó, hay làm thế nào để đưa cả hai lui về cùng nấc thang tình cảm. Tất nhiên, lúc này họ tạm xếp cuộc tranh luận về hôn nhân sang bên. Hai người đã làm tình, rồi cuối cùng ăn tối, nhưng vấn đề rắc rối đó vẫn luôn thập thò rình rập ám ảnh, không khác gì một đàn mối âm thầm gặm nhấm nền tảng tình cảm trong mối quan hệ của họ. Becca cần giải quyết nó thật sớm, trước khi nó gây ra thêm nhiều thiệt hại nữa. Nhưng cô có thể nói gì đây? Cô không rõ mình có muốn kết hôn với Rich không nữa. Cô yêu anh. Cho tới lúc này cô vẫn cảm thấy hạnh phúc bên anh, nhưng hôn nhân ư? Tại sao họ không thể cứ đơn giản tiếp tục như hiện tại? Rich ném hộp đựng thức ăn mới chỉ vơi một nửa của anh xuống chiếc bàn rồi lấy bàn chân chạm nhẹ vào cô. “Quá trình sửa chữa ở chỗ căn hộ và xưởng sáng tác thế nào rồi?”
Cô nuốt thêm một miếng bí ngòi nướng nữa trước khi trả lời. “Tốt. Phần nước và điện đã gần xong. Thanh tra xây dựng sẽ tới kiểm tra sau vài ngày nữa, sau đó họ sẽ chuyển qua phần tường đá.”
Rich lúc này trông chẳng khác gì quý ông Darcy[29], bí ẩn, trầm ngâm. “Sẽ mất bao lâu nữa em mới được phép chuyển tới đó sống?”
[29] Nhân vật trong Kiêu hãnh và định kiến của Jane Austen.
“Em không rõ. Có thể là vài tháng. Khó mà nói chính xác được. Còn rất nhiều công việc hoàn thiện cần thực hiện.” Cô nghiêng đầu, cố đoán xem anh đang nghĩ gì. Có lẽ anh muốn một câu trả lời “Em đồng ý” hay chẳng gì hết. “Anh đang nóng lòng muốn rũ bỏ em phải không?”
“Nếu thế, liệu anh có cầu hôn em không?”
Becca nhìn xuống hộp đồ ăn của cô và nhận ra nó đã sạch bong. Cả những món rau quả cũng đã hết nhẵn. Cô để cái hộp lên bàn rồi nhích lại gần anh hơn. “Anh luôn có thể chuyển tới nơi ở mới cùng em. Có rất nhiều phòng.”
Rich lắc đầu. “Anh chỉ muốn biết anh còn bao nhiêu thời gian để thuyết phục em.” Cuối cùng anh cũng mỉm cười. “Anh rất có khiếu trong việc khuất phục em.”
Becca không rõ ý anh là gì, và cũng không đủ can đảm để hỏi. Dường như đã đến thời điểm thích hợp để thay đổi chủ đề. “Anh sẽ gọi cho cô Rose của anh và hỏi xem liệu bà có thể làm giúp món lasagna không chứ?”
“Anh đoán là anh có thể làm việc đó, song có lẽ em nên gọi điện thì hơn. Cô rất thích em.” Becca cầm lấy chiếc gối của cô giũ nhẹ, và nghĩ đến chuyện đứng dậy đi đánh răng, nhưng như thế có nghĩa là phải cựa mình, mà lúc này cô đang cảm thấy mỏi rã rời. Cô vừa ngáp vừa nằm xuống. “Đúng là cô anh có nói với em bà sẽ dạy em cách nấu món đó khi em muốn học.”
Rich nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào sát người anh. “Thấy chưa, anh biết em lo được chuyện đó mà.”
“Tất nhiên em có thể. Nhưng điều đó không có nghĩa em nên làm thế. Nếu em phải chịu đựng một bài học nấu ăn từ bà cô Rose điên khùng của anh, thì anh cũng phải tham gia.”
“Có phải em e sợ một bà lão người Ý bé nhỏ không đấy?”
Becca nhớ lại lần cuối cô gặp cô Rose và những gì bà nói. “Nói thẳng ra thì đúng là có. Anh không được để em một mình xoay xở với bà ấy.”
“Được thôi. Em biết thời gian biểu của anh. Chỉ cần cho anh biết em định thu xếp việc đó lúc nào, và anh sẽ có mặt để bảo vệ em.”
“Ồ, tốt đấy.” Cô tựa đầu trên vai anh, đưa tay lên nắm lấy cằm. “Giờ em thấy khá hơn nhiều rồi.”
Sáng thứ Ba, Becca tỉnh giấc một mình. Khi cô lăn người sang bên, cô nhận ra những hộp đựng đồ ăn của tối hôm trước đã được dọn đi, và thay vào chỗ của chúng, một cốc ủ đựng cà phê đang đợi cô. Cô dè dặt nhấp thử một ngụm; cà phê vẫn còn nóng và ngon đến đáng kinh ngạc. Hoặc Rich đã làm chủ được nghệ thuật pha một bình cà phê ngon, hoặc anh đang thuê ai đó lén lút đến pha vào mỗi buổi sáng. Tripod húc đầu vào chiếc cốc và ngoao lên. “Vậy là Rich đã quên chia phần cà phê của anh ta cho chú mày sáng nay, phải không chàng trai?” Cô gãi lên cổ và quanh hai tai con mèo. Tripod trả lời xác nhận trong lúc cô nhặt chiếc váy ngủ lên mặc vào người. “Vậy thì theo ta, chú mèo nhóc nghiện caffeine kia!” Tripod theo sau cô vào bếp, chờ đợi hết mức kiên nhẫn nó có thể trong lúc cô đổ một ít cà phê cùng với kem vào một cái bát. Cô không chắc anh chàng này có thích đường hay không, thế rồi chợt nghĩ về việc cô đang làm và thiếu chút nữa muốn đập vào đầu mình một cái. Hẳn là cô cần trợ giúp về tâm lý mất rồi. Có ai đầu óc tỉnh táo lại băn khoăn về chuyện một con mèo thích thưởng thức cà phê như thế nào? Becca cho rằng việc cô sống cùng một giáo sư tâm lý hẳn là một việc hay, dù không khỏi tự hỏi nguyên nhân ban đầu nào đã đẩy cô tới chỗ cần đến sự trợ giúp đó. Lúc Becca bừng tỉnh giữa đêm khuya, băn khoăn tự hỏi cần làm gì với Rich, ý tưởng đầu tiên đến với cô là gọi điện thoại cho Annabelle. Đây là một chuyện cô cần bàn bạc cùng người bạn thân nhất của mình, thế nhưng sự thật rằng cô bạn thân nhất này cũng chính là em gái Rich đã đặt dấu gạch chéo lên ý tưởng đó. Cô nhâm nhi cà phê và cân nhắc tới những người bạn khác của mình. Thật không may, những người bạn khác duy nhất mà cô có chính là những kẻ đã hỏi cô cảm giác rơi xuống đáy xã hội tới cạnh một kẻ như Rich ra sao. Cũng không phải là những ứng viên sáng giá cho lắm. Cúi đầu ngó vào tủ lạnh, Becca tìm thứ gì đó cho bữa sáng. Cô không tìm thấy thứ gì khiến cô cảm thấy muốn ăn và sắp bỏ cuộc thì nghe thấy tiếng của Henry và Wayne ở trên đầu. Cô có thể tâm sự với Henry và Wayne. Họ đúng là hoàn hảo. Họ biết hết mọi người trong cuộc song lại không phải họ hàng thân thích của bất kỳ người nào, và họ có thể đưa ra những lời khuyên tuyệt vời. Nhẹ nhõm, cô nhấc ống nghe lên và bấm số gọi lên tầng trên. Wayne nghe máy khi chuông kêu đến lần thứ hai. “Ái chà, cũng đến lúc cô hạ cố gọi điện cho những người láng giềng hèn mọn của cô rồi cơ đấy. Khỏe không, Becca?”
“Sao anh biết không phải là Rich gọi?”
“Bọn tôi thấy cậu ta rời khỏi nhà rồi mà.”
“Anh và Henry có muốn xuống dưới này uống cà phê không?”
“Tất nhiên, rất hân hạnh. Tôi vừa làm bánh quế xong. Cô ăn sáng chưa?”
“Chưa đâu. Anh muốn mang chúng xuống dưới này, hay tôi cần lên đó?”
“Chúng tôi sẽ xuống sau vài phút nữa. Tôi vốn đang định ghé qua. Tôi có một món đồ chơi cho Tripod.” Becca mỉm cười. “Tôi hy vọng không phải là món bạc hà mèo[30] vì nó vừa uống cà phê xong.”
[30] Một loại cây họ Hoa môi có chứa một hợp chất gây trạng thái phấn chấn ở loài mèo.
“Cái này tôi từng thấy rồi. Bọn tôi sẽ xuống ngay đây!”
“Tuyệt. Hẹn gặp lại!”
Becca nhìn quanh căn hộ. Các tác phẩm nghệ thuật đã chiếm cứ mọi mặt phẳng có thể tìm thấy. Nếu cô và Rich muốn mời ông trưởng khoa và Emily tới chơi vào tối thứ Bảy, họ cần cần quyết định xem sẽ bày từng thứ ở chỗ nào. Chưa kể đến chuyện cô phải gọi cú điện thoại kinh khủng cho cô Rose và nài nỉ sự giúp đỡ. Cô với lấy cuốn sổ ghi chú và bắt đầu một bản danh sách mới. Cô vừa ghi tới mục thứ ba thì hai anh chàng láng giềng gõ cửa. Cô hất Tripod ra khỏi lòng mình, bất chấp chuyện anh chàng lớn tiếng bày tỏ sự bất bình, rồi ra mở cửa cho hai vị khách vào. Wayne cầm trên tay một chiếc khay đựng đầy bánh quế lạnh.
“Xin chào, vào đi. Tôi đã dọn chỗ trên bàn rồi đấy!”
Hai vị hàng xóm bước vào trong lúc Becca tóm chặt lấy con mèo để nó khỏi xổng ra ngoài. Wayne đặt khay bánh lên bàn, ôm hôn Becca trước khi vào bếp cắm ấm đun. “Henry thích trà. Cô không phiền chứ?”
“Không hề. Hai người tự xoay xở nhé!”
Henry nhìn cô chăm chú. “Trông cô chẳng phải đang hồng hào từ đâu tới chân là gì? Mọi chuyện với Rich hẳn đang rất suôn sẻ.”
“Chính vì thế mà tôi gọi cho hai người. Tôi hy vọng có thể tâm sự với hai anh về một chuyện. Tôi cần tham khảo vài ý kiến từ hai người.”
Wayne mỉm cười với Henry. “Anh đã nói với em vậy mà. Đúng không?” Henry lấy đĩa từ trong tủ bếp ra. “Có lẽ chúng ta nên đợi cho tới lúc Becca thực sự nói cho chúng ta biết cô ấy muốn nói về chuyện gì trước khi anh bắt đầu điệp khúc anh đã nói với em vậy mà.”
Becca biết khi nào cô không được cần đến. Cô ngồi ở chỗ bàn bar và quan sát trong lúc Wayne và Henry đi lại trong bếp. Hai người lượn vòng quanh nhau như thể đang khiêu vũ. Cả hai đều biết rõ thứ gì được cất ở đâu, thậm chí còn có sẵn thứ trà ưa thích của Henry cất trong tủ bếp. Cô thầm tự hỏi liệu cần bao lâu để hai người có thể cảm thấy thoải mái khi ở cạnh nhau như họ đang thể hiện lúc này. Rồi cô quay lại suy nghĩ về con đường đã qua của cô và Rich, và cô buộc phải khẳng định cả họ nữa cũng đang dần đạt tới trạng thái tương tự. Wayne dừng lại trước lối vào bếp. “Tripod đâu rồi?”
Anh ta cầm thứ gì đó trong tay và lên dây cót. Tripod tập tễnh chạy vào phòng ăn khi nghe thấy tên mình và lớn tiếng tự giới thiệu theo phong cách của loài mèo.
“Anh bạn đây rồi. Nhìn xem chú Wayne có gì cho anh bạn này!” Wayne đặt món đồ chơi xuống sàn gạch men của phòng bếp. Trông nó giống như một con chồn chạy cót với cái đuôi to xù lông. Nó bắt đầu chạy vòng quanh bếp, và Tripod hăng hái lao theo săn đuổi. “Được rồi, thứ đó sẽ giữ cho nó bận rộn.”
Anh cầm lấy những chiếc đĩa cùng với bơ trước khi quay lại bàn, ngồi xuống trong khi Henry rót nước sôi vào một ấm pha trà. Wayne kéo ghế mời vị chủ nhà ngồi xuống cạnh anh và chuyển cho cô một chiếc đĩa.
“Giờ cô có tất cả sự quan tâm của chúng tôi. Tôi đang nóng lòng được nghe tin đây, cô gái xinh đẹp. Vậy bắt đầu đi.”
“Wow, thật chẳng có gì giống như cảnh bị lôi ra thẩm vấn, phải không nào?”
Henry ngồi xuống cạnh Becca, bình thản rót món trà của mình ra tách. “Đôi khi những chuyện này tốt nhất nên được xem xét thật kỹ càng. Cứ thong thả, người đẹp.” Anh ta uống một ngụm và có vẻ hài lòng.
“Tại sao cô không bắt đầu bằng việc kể cho chúng tôi tại sao cô lại biến nơi này thành một phòng trưng bày mỹ thuật vậy? Ồ, và hãy cho tôi biết những tác phẩm này có phải để bán không? Tôi đặc biệt thích tác phẩm bằng kim loại kia. Thực sự tuyệt vời. Nói thật lòng, tôi thấy tất cả tác phẩm của cô đều đẹp, nhưng bức tượng đó thật sống động với tôi!”
“Cảm ơn anh.” Becca bật cười khi thấy cái nhìn nóng ruột Wayne đang hướng về Henry, trong khi anh chàng này chỉ nhẩn nha thưởng thức tách trà và hoàn toàn tảng lờ Wayne. Cô đưa tay lên vuốt tóc rồi vào thẳng câu chuyện. Thậm chí cả Henry cũng không thể buộc Wayne kìm mình lâu. “Đúng ngày tôi chuyển tới đây, Gina đã chia tay Rich.” Cô dang hai tay ra. “Chuyện đó chẳng có gì liên quan đến tôi cả. Theo như tôi biết, cô ấy còn không biết tôi chuyển tới đây. Nhưng Rich quay về và bắt đầu cố tìm cách giành lại cô ấy...”
Wayne phẩy tay gạt chuyện này sang bên. “Hai người đó quá không hợp với nhau.” Becca không thể đồng ý hơn. Tuy nhiên, việc cô thấy mừng vì hai vị khách cũng nhận ra điều đó không báo trước điều gì hay cho khả năng suy nghĩ khách quan tỉnh táo của cô về tình hình hiện tại. “Ông trưởng khoa của Rich đã gây sức ép buộc anh ấy phải đứng đắn hơn, ổn định cuộc sống và trở thành một vị giáo sư chỉn chu đàng hoàng.” Henry đặt tách xuống, đưa tay lấy một chiếc bánh quế. “Sau cách Rich rời khỏi Dartmouth, chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Không phải Rich đã gây ra gì đó ghê gớm. Song nói gì thì nói, hẹn hò với con gái ông trưởng khoa rồi đá thẳng cánh chẳng bao giờ là một ý tưởng hay ho cả.” Wayne cắn một miếng bánh, gật đầu tán đồng. Becca coi đó là dấu hiệu để tiếp tục. “Rich nhận được lời mời tham dự một buổi tiệc từ thiện với tư cách khách của vợ chồng ông trưởng khoa, và người ta trông đợi anh ấy mang theo bạn gái tới đó. Khi Gina từ chối quay lại với Rich, anh ấy đề nghị tôi đóng giả làm bạn gái mình...”
Wayne bật cười, “Cô gái thân mến, đừng tin một lời nào từ miệng anh chàng đó. Cậu ta đã để ý đến cô ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô tại bữa tiệc đính hôn của Annabelle. Bất cứ ai có mắt đều thấy cả.”
Becca không dám chắc cô tin tưởng một ai trong Wayne hay Rich, vì chính anh cũng từng nói hệt như vậy. Dẫu thế, một phần trong cô muốn thở dài. Thêm một dấu hiệu Xấu nữa. “Tôi cố gắng tỏ ra thân thiện, vậy là tôi đồng ý đi cùng anh ấy, nhưng khi chúng tôi tới đó...” Henry đặt tách xuống. “Đừng kể gì với tôi. Ranh giới giữa hư cấu và thực tế đang mờ dần.”
“Chính xác.”
Wayne xoa hai tay vào nhau. “Vậy là cô và Rich đang cặp với nhau?”
“Phải, và tôi thấy rất ổn với chuyện đó.”
Wayne vỗ lên bàn tay cô. “Ổn ư? Thôi nào, cô gái. Cô đang nói chuyện với tôi đấy. Rich là một anh chàng tuyệt vời.” Anh ta mỉm cười với Henry. “Tất nhiên, cậu ta không phải loại tôi thích.”
Henry phá lên cười. “Một điều tốt lành vì anh cũng chẳng phải loại cậu ta thích.”
Wayne lắc đầu. “Tất nhiên là không, nhưng em phải công nhận cậu ta là một mẫu đàn ông hoàn hảo.
Becca cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Anh ấy thực sự có một vài đức tính tốt. Và tôi thực sự có tình cảm với anh ấy. Anh ấy thật dịu dàng, âu yếm, và đã nỗ lực rất nhiều.”
Wayne gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, rồi giơ cốc cà phê của anh ta lên và đưa ra một lời góp ý. “Có điều đừng để cậu ta bén mảng đến gần những món đồ tinh tế của cô.”
Becca cố nhịn không bật cười.
“Vấn đề là ở chỗ, vậy đấy, tối qua anh ấy cầu hôn tôi.”
Wayne phụt miếng bánh vừa cắn ra, đứng bật dậy, kéo Becca đứng khỏi ghế, rồi vừa ôm chầm lấy cô vừa nhảy lên chồm chồm, buộc cô phải nhảy theo, “Ôi Chúa ơi! Lãng mạn làm sao. Cậu ta cầu hôn thế nào? Kể lại cho tôi biết mọi chi tiết đi.”
Henry đứng dậy, gỡ Wayne khỏi Becca. Becca thực sự muốn hôn Henry - quả là một sự hiện diện khiến người ta nhẹ nhõm. Henry kéo ghế của Becca ra, ra dấu bảo cô ngồi xuống. “Wayne, có những điều hiển nhiên mang tính chất riêng tư.”
Wayne mỉm cười ngồi xuống và cúi người lại gần. “Không phải cậu ta vừa làm tình với cô vừa ngỏ lời cầu hôn đấy chứ? Cậu ta đã làm thế phải không?” Wayne làm bộ thất vọng. “Có chuyện gì với đám đàn ông vậy không biết nữa đây? Tôi dám thề rằng có điều gì đó ở món testosterone đã khiến bộ óc đàn ông tự dưng tắt ngóm trong khi họ hành sự. Chẳng lẽ họ không bao giờ chịu học sao? Thế cô đã nói gì?”
“Rắc rối là ở chỗ đó đấy. Tôi mới chỉ hiểu ra tôi yêu anh ấy. Cảm giác này còn quá mới mẻ. Tôi vừa thổ lộ với anh ấy, vậy là anh ấy tung ra trái bom đàn ông của mình. Tôi không biết phải nói sao nữa, vậy là tôi chẳng nói gì cả.” Henry cũng cúi người ra trước, “Ồ, thế thì không được hay rồi!”
Becca lắc đầu. “Không, chẳng hay chút nào. Anh ấy bỏ đi, và vậy đấy, chúng tôi đã có một cuộc tranh đấu.”
Wayne gật đầu, ‘Tôi có nghe vài tiếng gào thét từ dưới này vọng lên. Tường mỏng manh, xây cất cẩu thả. Nhưng tôi nghĩ hai người chỉ đang vui vẻ cùng nhau, cô hiểu ý tôi muốn nói gì.”
Becca từ chối để bị cuốn theo hướng gợi chuyện này. “Sau khi anh ấy hết bực bội, chúng tôi cũng tạm gác được cuộc thảo luận về hôn nhân sang bên, nhưng nó vẫn luôn lẩn khuất đó. Ngoài ra tôi không biết diễn tả nó thế nào nữa.”
Cả hai vị khách cùng gật đầu.
“Giờ tôi không biết nên làm gì. Trưởng khoa Stewart và bà Emily vợ ông ấy sắp tới dự bữa tối vào thứ Bảy, chính vì thế tôi đã mang một phần sáng tác của mình về đây. Emily là người phụ trách một hội đồng nghệ thuật nhỏ, và bà ấy biết rõ những người có tên tuổi trong giới nghệ thuật New York. Bà ấy thực sự có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của tôi nếu thích những gì tôi sáng tác, và có vẻ như nếu bà ấy quan tâm...” Wayne gật đầu. “Nhưng giờ lại xảy ra chuyện rắc rối này. Cô không biết phải xử sự với Rich thế nào, và cô đang lo lắng một cách hoàn toàn có thể hiểu được cho bữa tối sắp tới. Ái chà, cô quả là có đủ thứ để lo, đúng không cô bạn thân mến?”
Becca cắn một miếng bánh và gật đầu. “Phải, và tôi khó lòng tâm sự được với Annabelle về nó. Chuyện cô ấy là em gái Rich đã đủ phiền rồi, nhưng cô ấy lại còn đang sống đầy hạnh phúc với anh trai tôi.” Becca để chiếc bánh của cô xuống, rót đầy cà phê vào cốc cho mình. “Còn có gì tệ hại hơn một phụ nữ Ý đang ở trong tuần trăng mật của một mối tình? Nhìn vào đâu Annabelle cũng chỉ thấy một màu hồng, và cô ấy muốn tất cả những ai cô ấy yêu mến cũng được hạnh phúc như mình.”
Henry đưa kem cho cô. “Còn cô thì không ư?”
Becca dành thời gian chăm chút cốc cà phê của mình và thầm thấy may mắn vì cuối cùng Tripod cũng tóm được con mồi của nó. Anh chàng tập tễnh lại gần, đặt con chồn đồ chơi đã bất động dưới chân cô.
Cô dừng tay để lên cót cho món đồ chơi rồi thả cho nó chạy trên thảm tới rìa bàn. Tripod cuồng lên - thường ra nó đã sẵn tính hoang dã, song với tất cả lượng caffeine đang chảy trong dòng máu của mình, anh chàng còn điên rồ hơn thường lệ. Hai vị khách hoàn toàn bị cuốn hút vào màn trình diễn và cho cô có thêm thời gian suy nghĩ về một câu trả lời. Khi sự chú ý của họ đã quay trở lại, cô hít một hơi thật sâu. “Tôi đang rất hạnh phúc với mọi thứ như hiện tại. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới hôn nhân, mà cũng không hề nghĩ tới việc lẩn tránh nó, bằng mọi giá. Tôi là kết quả của một cuộc hôn nhân gấp gáp đã kết thúc một cách tệ hại. Quỷ tha ma bắt, nó đã tồi tệ ngay từ ngày đầu tiên.”
Henry cúi người ra trước, vỗ nhẹ lên bàn tay cô.
“Becca yêu quý, lịch sử không phải lúc nào cũng lặp lại. Chẳng có lý gì cô lại không thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“Tôi biết điều đó ở đây.” Cô vỗ tay lên trán. “Song tôi không nghĩ từng chứng kiến một cuộc hôn nhân hạnh phúc nào. Tôi chỉ thấy những cuộc hôn nhân bất hạnh, và điều đó đã tạo ra một ấn tượng thực sự. Tôi không thể nghĩ ra chuyện gì tồi tệ hơn thành hôn với lầm người. Trước đây tôi chưa bao giờ yêu. Thậm chí tôi còn không rõ cần làm sao với nó nữa.”
Wayne khoanh tay lại nhìn cô. “Chưa bao giờ?”
Becca đảo mắt tránh đi. “Okay, có một lần tôi từng nghĩ mình đã yêu, rồi phát hiện ra cả mẹ tôi cũng đang ngủ với anh chàng đó. Một phát kiến kiểu này có xu hướng để lại cho bạn dư vị chẳng ngọt ngào gì.”
Đôi mắt Henry mở to. “Tôi có thể hiểu điều đó. Tôi rất xin lỗi.”
Becca nhún vai tiếp nhận sự ái ngại của anh ta - cô đã quá quen với chuyện này. “Tôi chỉ ước gì có thể làm mọi thứ chậm lại. Để quen với việc trở thành một phần của một đôi. Tôi không biết tại sao anh ấy phải hủy hoại mọi thứ lúc này chúng tôi đang có.”
“Thật vậy không?” Henry ngồi xuống trở lại, hai bàn tay áp vào tách trà. “Theo tôi dường như cậu ấy chỉ muốn bày tỏ rõ ràng ý định của mình. Rõ ràng cậu ấy đang phát cuồng vì cô. Chết tiệt thật đấy, với tôi điều đó đã rõ như ban ngày từ hôm bọn tôi xuống chào mừng cô dọn tới đây.”
Wayne gật đầu. “Với tôi Rich là một anh chàng điển trai tận tâm. Và nếu cô hỏi ý kiến tôi, thì bọn họ là loại hạng nhất. Anh ta chính là kiểu đàn ông muốn chăm sóc cho người phụ nữ của mình, nhưng anh ta cũng đủ tiến hóa để hiểu rằng chăm sóc cho một người phụ nữ thông minh, độc lập không nhất thiết phải bao gồm toàn bộ màn biểu diễn rẻ tiền của một đấng trượng phu vẫn thường khiến đám phụ nữ ngất ngây.”
Becca gật đầu. “Tôi đồng ý, song nói vậy vẫn chưa thể giúp tôi hình dung ra nên thu xếp chuyện cầu hôn này ra sao mà không làm anh ấy tổn thương. Tôi đã có một màn phản ứng đủ tệ hại rồi. Giờ tôi cần một kế hoạch.”
Henry lại cúi người ra trước lần nữa. “Becca, chẳng có cách nào để lên kế hoạch cho những cảm xúc của trái tim cả. Lời khuyên tốt nhất tôi có thể dành cho cô là hãy nói thẳng với cậu ấy về chuyện đó. Hãy cho cậu ấy biết những gì cô băn khoăn, và cho phép cậu ấy tâm sự với cô những gì cậu ấy cảm nhận. Hãy đảm bảo cô thực sự lắng nghe cậu ấy, và nghe những gì cậu ấy nói, để rồi nhận ra những gì một người đàn ông nói ra không phải lúc nào cũng là điều anh ta muốn nói. Tôi không rõ còn chuyện gì khác đang diễn ra hay không. Có vẻ cậu ấy đang sợ mất cô vì một lý do nào đó.”
“Tại sao anh ấy lại nghĩ thế? Tôi không hề làm gì khiến anh ấy có lý do để nghĩ tôi muốn rời bỏ anh ấy. Ngược lại là đằng khác, tôi đã đề nghị anh ấy chuyển tới nơi ở mới cùng tôi.”
“Tôi tin cô đã nói thế, song những người đàn ông cần được nói cho biết cô quan tâm đến họ tới mức nào. Cho dù cô rất dễ thương, Becca, dường như cô lại là loại người quá kín đáo. Có thể tôi đang lạc đề, song theo kinh nghiệm của tôi, phần lớn đàn ông không lao ngay tới chuyện cầu hôn trừ khi có ai đó khiến anh ta cuống lên không dám chần chừ nữa. Hãy tìm hiểu xem đang có chuyện gì với cậu ấy.”
“Không lẽ anh cho rằng có thể anh ấy cầu hôn tôi chỉ vì áp lực trong công việc?”
“Không, tôi đâu có nói thế. Nhưng rất có thể cậu ấy sợ mất cô vì một lý do hoàn toàn xuất phát từ bên trong. Điểm mấu chốt là cô sẽ không bao giờ biết nó trừ khi hỏi.”
Chuông cửa vang lên, và Becca đặt cốc của cô xuống để ra xem ai tới.
“Ai đó?”
“Becca, cô Rose Albertini đây.”
“Xin mời cô lên ạ.” Cô bấm nút mở cửa rồi quay sang hai chàng láng giềng. “Tôi xin lỗi. Tôi không hề đợi bà ấy tới.”
Henry và Wayne đứng dậy, bắt tay vào dọn bàn. Henry cười. “Từ những gì Rosalie và Annabelle luôn nói, bà lão này là một bà đồng chính cống. Hẳn bà phải biết cô cần nói chuyện với bà.”
“Phải, tôi chỉ hy vọng bà ấy không biết thêm gì khác nữa.”
Becca mở cửa cho cô Rose, bà bước vào, ôm chầm lấy Becca, hôn lên cả hai bên má cô trước khi vỗ vỗ vào một bên. “Thấy chưa, cô đã bảo cháu rồi, cháu sẽ không xương xẩu lâu đâu mà. Cô thấy là Richie của cô đang chăm chút cho cháu.”
Becca nhìn xuống. Cô không nghĩ mình đang lên cân. Cô Rose quay sang bên và trông thấy Henry cùng Wayne. “Ngồi xuống, ngồi xuống đi. Tôi chỉ ghé qua nghỉ chân và uống một cốc cà phê thôi.”
Wayne đứng dậy. “Cháu sẽ pha thêm một ít.”
Cô Rose đưa cho Becca chiếc túi xách nặng trịch cùng áo khoác của bà. “Đừng ngớ ngẩn thế. Tôi sẽ tự pha cho mình!” Bà lão nhanh nhẹn đi vào bếp, mở một ngăn kéo lấy ra chiếc tạp dề mà Becca chưa hề biết đến sự tồn tại, rồi buộc nó vào quanh vòng eo tròn trịa của bà. “Các cậu thật dễ mến khi đến thăm Becca nhà tôi. Cô bé luôn thấy cô đơn khi Richie vắng nhà.”
“Cô Rose...”
Cô Rose phẩy tay không cho Becca can thiệp. “Cô bé không nghĩ nó cần đến bạn bè hay một người chồng.” Rồi bà hạ giọng xuống. “Nhưng rồi nó sẽ hiểu ra. Cuộc sống chẳng là gì hết nếu không có tình yêu, gia đình và bạn bè.” Bà quay sang Becca, lúc này đang khoanh tay lại, bồn chồn gõ các đầu ngón tay trong lúc cố giữ im lặng. “Cháu ngồi xuống. Ăn đi, ăn nữa đi. Kể cho cô biết cậu con đỡ đầu của cô hiện nay thế nào.”
Becca ngồi xuống. Cô nhận ra như thế sẽ dễ dàng hơn. “Thật thú vị là cô lại ghé qua. Cháu đã định hôm nay sẽ gọi điện cho cô.”
Cô Rose cho cà phê vào tấm lọc. “Chính vì thế đấy, cô không thích điện thoại, vậy nên cô ghé qua đây thăm hỏi.”
Bà quay sang hai vị khách. “Becca và Richie sắp có một bữa tối rất quan trọng. Hai đứa cần món lasagna của tôi.”
Becca ngồi xuống lắc đầu. “Vậy là Rich đã gọi cho cô?”
“Richie không bao giờ gọi trừ khi nó cần thứ gì đó.” Becca nhận ra cô Rose chưa lúc nào thực sự trả lời câu hỏi, nhưng vì những sợi lông tơ trên hai cánh tay cô đã dựng đứng cả lên rồi, cô quyết định sẽ không tìm hiểu thêm nữa.
“Khi cháu lập một trong những bản danh sách mà cháu rất có năng khiếu trong việc lập ra đó, hãy nhớ ghi chú chuyện mượn chiếc bình pha espresso cỡ lớn của cô. Cháu không thể có một bữa tối thành công mà không có espresso. Thế nào? Cô cho cháu thứ cà phê đặc biệt của cô. Cháu sẽ thích. Và bảo Richie mua thứ Zoom Zoom thật tốt.”
Becca mở cuốn sổ ghi chú ra thêm “bình pha espresso” vào. “Zoom Zoom?”
“Đúng rồi, cháu biết mà, Annisette, Sambuca[31] - Zoom, Zoom. Nếu cháu muốn, cô có thể nhờ Maria làm cho cháu món tiramisu của nó. Chỉ có điều đừng cho nó biết cháu sẽ đãi khách món lasagna của cô.” Bà lão lắc đầu. “Maria không thích việc cô nấu nướng giỏi hơn nó. Nhưng thế thì sao? Cô biết làm thế nào được?” Bà lấy một chiếc đĩa ra khỏi tủ bếp. “Wayne, cậu làm bánh quế đấy à?”
[31] Tên các loại rượu hồi.
“Vâng, sao cô không thử ăn xem sao? Cháu sẽ mang cà phê ra khi đã sẵn sàng. Cô hãy ngồi xuống cho đôi chân được nghỉ ngơi.”
Cô Rose rời khỏi bếp, Wayne kéo ghế ra cho bà trong lúc Henry đứng dậy. Bà lão vẫy tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. “Một chàng trai thật dễ mến!”
Becca nhìn xuống bản danh sách của cô. “Tại sao cháu không cần ghi lại các nguyên liệu chúng ta cần, như thế cháu có thể đi mua và có mọi thứ sẵn sàng ở đây khi chúng ta bắt đầu nấu nướng.”
“Không, chúng ta sẽ cùng đi chợ. Cô sẽ mang xe của cô tới. Chúng ta sẽ tới hàng thịt, hàng pho mát, hàng rau và hàng bánh mì.”
“Ồ, được thôi. Khi nào cô muốn đi chợ? Bữa tối sẽ diễn ra vào thứ Bảy.”
Cô Rose cắn một miếng bánh quế. “ừm. Wayne, ngon quá. Cảm ơn cậu.” Bà đập tay với anh ta trước khi nói tiếp. “Chúng ta đi mua đồ vào thứ Năm, nấu nướng dọn dẹp vào thứ Sáu.”
Becca lắc đầu. “Rich và cháu sẽ lo việc dọn dẹp.”
“Richie? Dọn dẹp?” Bà nhìn Henry và Wayne. “Nếu Richie của tôi dọn dẹp, thì hoặc nó đang yêu, hoặc đang bị điên.” Cô Rose nhún vai. “Cũng có thể là cả hai, phải vậy không?”
Wayne cố gắng che giấu tiếng cười bằng cách giả bộ ho nhưng không thành công, rồi đi vào trong bếp, sau đó quay trở ra đem theo một cốc cà phê cho cô Rose.
“Cảm ơn cậu.” Bà rót sữa vào cốc cà phê rồi khuấy trong lúc nhìn quanh căn hộ chật ních. “Cháu và Annabelle của ta. Tài năng như thế mà lại chỉ có quá ít - các cháu vẫn gọi là gì nhỉ? Sự tự tin, đúng không?” Bà gật đầu. “Phải rồi, sự tự tin.” Henry hắng giọng. “Thế này nhé, buổi sáng nay rất tuyệt, thưa các quý bà, nhưng tôi cần quay trở lại với công việc của mình, và tôi biết Wayne đang có một ngày rất bận rộn chờ đợi anh ấy.”
Wayne gật đầu. “Hãy giữ lại hết chỗ bánh này. Tôi vẫn còn rất nhiều trên nhà.”
“Cảm ơn, các chàng trai.” Khi Henry và Wayne định cầm đĩa lên, Becca lập tức từ chối ngay sự giúp đỡ của họ. “Tôi sẽ lo dọn dẹp tất cả!” Cô đứng dậy ôm chào hai người trong lúc tiễn họ ra cửa. “Tôi sẽ mang khay lên trả hai người sau.”
Sau khi hai vị khách đã ra về, Becca tới ngồi xuống bên cô Rose và mỉm cười. “Tại sao cô không đi thẳng vào đề đi? Cô tới đây vì một lý do. Hãy cho cháu biết những gì cô muốn nói khi tìm tới đây và đừng giả bộ như nó có gì đó liên quan tới bữa tối.”
Cô Rose hướng ngón tay về phía Becca xua xua, làm cô tự hỏi liệu cô có nên cúi người xuống né tránh hay không. Cô gần như chờ đợi một tia sáng lóe ra từ đầu ngón tay của cô Rose. “Cháu quá thông minh để tốt cho chính mình. Cháu nghĩ ngợi nhiều quá. Cuộc sống rất đơn giản. Cháu tìm được một người đàn ông, cháu muốn anh ta, cháu kết hôn với anh ta, cháu học cách yêu anh ta, và khi anh ta chết đi, cháu mặc đồ đen. Đơn giản vậy thôi.”
“Cô Rose, cô không biết...”
Cô Rose giơ bàn tay lên. “Cô biết mình biết những gì. Cháu lập ra những bản danh sách của cháu. Những bản danh sách đó làm cháu tìm kiếm những gì không hay. Cháu không hề tìm kiếm những điều tích cực. Cháu tìm những gì tiêu cực. Điều đó có thể hữu ích trong công việc, nhưng trong tình yêu thì không. Tình yêu không có lý do. Nó không vừa vặn vào bất kỳ bức tranh đẹp đẽ nào của cháu cả. Nó thật hỗn độn, nó rối tinh rối mù, và nếu cháu tranh đấu với nó, cháu có thể mất nó. Hãy thận trọng. Hãy lắng nghe cô Rose của cháu.” Bà nhấp một ngụm cà phê và quan sát Becca bằng đôi mắt tinh anh. Becca có cảm giác cô Rose biết rõ cô sắp nói gì trước khi cô kịp nói ra điều đó. “Cô biết tất cả sao?”
Cô Rose lấy khăn ăn lau miệng. “Cô biết Richie muốn thành hôn với cháu. Cô biết cháu sợ. Cô biết cháu không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả chính mình.”
“Cháu phải làm gì đây?”
“Cô vừa nói với cháu đấy thôi, nhưng cháu chẳng hề lắng nghe. Thật đáng tiếc. Cháu là một cô gái tốt. Richie, nó là một chàng trai tốt khi ở bên cháu. Nó yêu cháu, nhưng cháu không muốn thừa nhận điều đó.” Bà vỗ lên bàn tay Becca.
“Cháu sẽ phải đặt niềm tin vào Richie, hoặc sẽ mất nó.” Bà thu dọn đĩa mang vào bếp trong lúc Becca ngồi đờ đẫn. Mất Rich ư? Cô không dám chắc mình đang cảm thấy những gì, song cô không thích điều đó chút nào. Nó thật gần với sự hoảng loạn, nhưng lại thật lố bịch. Có lẽ chỉ vì cô đã đưa vào người quá nhiều caffeine. Đó là lý do vì sao cô bỗng toát mồ hôi; có lẽ cô đang không được khỏe. Trong lúc cô ngồi thần ra suy nghĩ, cố gắng hiểu những gì cô Rose vừa nói, cô Rose đã dọn dẹp xong căn bếp. Bà quay lại bàn, lay vai Becca. “Cô phải đi đây. Cô sẽ gặp lại cháu vào thứ Năm. Hãy tới gặp cô ở chỗ hàng thịt lúc chín giờ. Richie có thể chỉ cho cháu biết nơi đó. Chúng ta sẽ đi chợ”
Becca cố đứng dậy. “Ồ, vâng.” Cô giúp bà mặc áo khoác, chấp nhận cái ôm cùng hai nụ hôn. “Cháu và Richie, cuối cùng hai đứa sẽ đâu vào đấy thôi, nhưng chỉ mình cháu có thể chọn con đường để đi - khó khăn, hay dễ dàng. Theo những gì ta biết về cháu, chắc sẽ là con đường khó khăn. Cháu còn nhiều điều phải học về tình yêu.”