Bựa Nhân Sát Vách

Chương 71






Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải là ác mộng, đây là hiện thực, và...!nó thật tàn nhẫn.

Tôi chạy đến đâu, người ta dán mắt vào người tôi đến đó, họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bĩu môi nhìn tôi khinh bỉ.

Tôi sợ hãi đưa tay lên mặt che, vội chạy hết sức vào một con ngõ nhỏ, trước mặt tôi là một cái nhà nghỉ, tôi lao vào trong để thuê một căn phòng.

Ở quầy lễ tân, nhân viên bị bộ dạng của tôi dọa cho hết hồn, cũng may là họ không nhận ra tôi mà đưa chiều khóa cho tôi nghỉ chân.
Bước vào phòng, tôi đóng chặt cửa lại, nơi lồng ngực vẫn có trái tim đang đập thình thịch vì sợ.

Tôi đóng hết rèm, trước khi đóng rèm tôi còn nhìn qua cửa sổ xem có ai đang theo dõi mình không rồi đóng lại.


Sau đó tôi như bị ma đuổi mà leo lên giường chùm chăn kín đầu...
Tôi sợ...!rất rất sợ...
Tại sao bọn họ lại làm như vậy với tôi...!Tại sao...
Tôi không phải là đĩ, có ai tin tôi không? Có ai nghe tôi thanh minh không? Những lời nói đó vẫn vang vẳng bên tai tôi như đang cấu xé trái tim và thể xác yếu đuối của tôi.
Tự dưng sống lưng tôi lạnh cóng, trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ...!Tại sao, bọn họ lại nói như vậy? Tại sao lại nói tôi cướp chồng...!Thế rồi như nhận ra điều gì đó, tôi đưa đôi tay run rẩy vào túi quần móc ra chiếc điện thoại, rất nhiều thông báo lũ lượt hiện lên, tôi mở facebook, đập vào mắt tôi là một cái confession của trường tôi, bạn bè tôi thi nhau share nó, lượt like đã lên đến hơn mười nghìn, lượt share hơn 3000.

Dòng confession hiện ra trước mặt khiến tôi rụng rời.
Cfs7568:
Hello mọi người, dạo gần đây đã có ai hóng được vụ chị em nhà #H chưa nhờ? Chưa thì lại đây tôi kể cho mà nghe này.

Bạn thân chơi với nhau như chị em ruột, chị với em cùng tên là H nhưng chị giàu hơn em, xinh hơn em, chị cái gì cũng hơn em mọi mặt, chị luôn giúp đỡ em lúc em nghèo khó và thiếu túng.

Em không có tiền đóng tiền học chị cũng cho em vay tiền.

Có lẽ vì thế mà em sinh ra ghen ghét và đố kỵ với chị, em leo lên giường ngủ với chồng của chị.

Cái này người ta gọi là gì hở mọi người? Làm đĩ làm phò thì cũng phải biết luật lệ đừng có ngủ với người đã từng thân thiết và giúp mình như thế chứ? Đúng là loại ăn cháo đá bát.

Vậy nên tốt nhất chị em nào đang có người yêu thì giữ cho kỹ vào, bạn bè như cái bèn bà ák.
Mắt tôi mờ đi vì những giọt nước mắt đang tuôn lã chã trên gương mặt mình, tôi không dám kéo xuống đọc comment của mọi người, tất cả đã quá đủ, tôi vội vàng thoát ra khỏi cái confession đó, nhưng bạn bè tôi thi nhau chia sẻ nên nó luôn hiện trên newfeed của tôi.


Một vài người chia sẻ xong thì ghi caption là:
- Bạn nào vẫn còn ở trong listfriend của mình thì tự động unfriend đi nhé, huhu, thế mà mấy lần nói chuyện tưởng hiền lành lắm, may mà không chơi thân, không thì mất bồ cmnr.
- Eo ơi! Khiếp, mình từng ngồi cùng bàn với bạn ấy đấy! Ghê quá!
- Đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé các chị em...
Ngón tay tôi run rẩy, cố gắng lướt xuống phía dưới nữa thì nhìn thấy một bài viết khác như sét đánh ngang tai...!Một nick clone đã bài confession của trường tôi để đăng vào group hóng chuyện, hơn cả thế, người đó còn ác độc hơn khi tiết lộ thông tin về gia đình tôi, thậm chí còn viết ra cả tên của tôi là Đ.U.H, có kèm cả hình của tôi nhưng được làm mờ đi.
Tôi sợ hãi, vội vào trang cá nhân của mình định khóa nick lại thì phát hiện ra ảnh trong trang cá nhân của tôi được bới lên rất nhiều.

Tôi không hay chơi facebook nhưng cũng chỉ có một vài cái ảnh được bạn bè tôi tag vào, ảnh từ hồi tôi còn học cấp ba.

Cộng đồng mạng bắt đầu lao vào mổ xẻ đến hàng nghìn cái bình luận.
- Đm, nhìn mặt có đến nỗi nào đâu mà làm phò thế này hả em ơi...
- Cái loại mày thì chết mẹ đi! Sống làm đéo gì nữa cho chật đất!
- Đúng là loại không có cha!
- Trông cũng ngon đấy em ơi, rổ giá thế nào? Có đắt không? Inbox anh nhé!
- Cái thứ giật chồng của bạn nghiệp lắm đấy em ei...

-...
Ở phía dưới là vô số những bình luận chửi rủa, có người ác độc còn chửi cả dòng họ và bố mẹ tôi lên, nói tôi sống kiểu gì mà không biết dậy con, rồi có người chế ảnh tôi,...
Tim tôi quặn thắt, tôi không chịu được nữa mà khóa trang cá nhân của mình lại, tôi không thể đọc những lời bình luận đó nữa, quá đủ rồi...
Cả cơ thể tôi đang căng ra như một sợi dây đàn, đôi mắt ráo hoảnh của tôi cứ nhìn về phía trước, tôi phải làm gì, ngày mai...!ngày mai tôi không dám đến trường nữa...!Tôi...!tôi không thể như vậy mà đối mặt với bạn bè, bây giờ, dư luận mạng giống như một con quái vật chỉ chờ tôi bước ra là sẽ ăn thịt tôi tới không còn một mảnh xương nào...
Tôi run rẩy, ôm lấy đầu mình cả người co quắp lại...
Bố ơi...!bố...!con sợ...!bố ơi, con phải sống thế nào đây....!Bố nói cho con biết được không...!con phải sống thế nào đây....
Ting! Ting! Ting!
Điện thoại tôi lại tiếp tục reo chuông, tôi giật mình, nhìn trên màn hình có một tin nhắn đến là từ người mẹ hờ của tôi:
- Hạnh ơi, con đang ở đâu thế? Em Ngọc ốm, mẹ đang rất cần tiền, con có nhận được tin nhắn thì gọi lại cho mẹ ngay nhé!
Tôi nuốt nước bọt, dương đôi mắt vô hồn nhìn trên cái màn hình kia...
Tất cả, đều thật đáng sợ...!Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ tôi đang đeo một chiếc mặt nạ gớm ghiếc và cầm dao xiên vào lưng tôi, sau đó không ngừng chọc khoét và lóc da róc thịt tôi...