Bựa Nhân Sát Vách

Chương 43






Tôi trố mắt kinh ngạc, hai má hồng lên, không phải là độ ảo tưởng của tôi lại lên một tầm cao mới rồi đấy chứ?
Và rồi hiện thực lại vả sấp mặt tôi, sau những gì đã trải qua, tôi không hề mong muốn một điều gì đó xa vời.

Nhất là trong thời gian này, tôi sợ phải tiếp nhận thêm một mối quan hệ khác.
Mà cũng có thể là thầy chỉ quý tôi một chút nên mời đi cafe là chuyện thường tình.

Nghĩ vậy tôi đáp:
- Vâng, nếu thầy không phiền và nếu em không bận ạ...
Tự dưng lời vừa thốt ra thấy mình quê thực sự, câu trả lời ngô nghê của tôi khiến thầy bật cười.
- Được rồi, em vào nhà đi, hẹn gặp lại em khi khác.
Tôi vẫy tay chào thầy, đến khi xe thầy khuất bóng sau màn đêm thì tôi mới quay lưng định đi vào ngõ.

Vừa bước được vài bước chân thì một chiếc xe Porsche lao đến như một cơn gió.
- Mới câu được con cá lớn à?
Nghe cái giọng quen thuộc này mà tôi nổi hết cả da gà.


Oan gia ngõ hẹp, người tôi ghét cay ghét đắng và không muốn gặp nhất thì lại xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngó lơ lời nói của chú mà đi thẳng vào ngõ, ai ngờ chú tức giận quát tôi:
- Tôi cho em năm phút dọn đồ về nhà tôi, không thì em đừng có trách tôi ác!
Tôi mặc kệ mà cứ đi tiếp, miệng lẩm bẩm: thần kinh.
Bước vào phòng, tôi mệt mỏi vứt túi đó nằm xuống giường thì một số lạ gửi tin nhắn đến, tôi mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh tôi và chú trong cái đêm ở khách sạn nọ.

Tôi giật mình, điện thoại trên tay trượt xuống đất bộp một cái.
Nội dung tin nhắn là: Tôi đang chờ em ở dưới...
Khốn nạn! Sao lão ta có thể khốn nạn đến cái mức này cơ chứ? Đêm hôm đó là một ký ức kinh hoàng mà tôi muốn quên đi, dù tôi biết rằng có dùng thời gian để tẩy sạch thì vết nhơ đó sẽ mãi kiên cố bám ở đó.

Tôi đã muốn chôn vui nó còn lão lại cố tình chọc tức tôi khiến tôi phát điên!
Tôi khụy xuống sàn nhà, nước mắt lại tuôn ra...
Tôi cứ tưởng mình mạnh mẽ thế nào, cuối cùng lại vì hình ảnh đó mà bật khóc.

Tại sao trên đời này lại tồn tại một con người quá quắt như vậy? Tôi đã cố gắng khiến chú chán ghét, ngược lại chú không hề rời xa tôi mà cứ bám riết lấy tôi.

Còn dùng thủ đoạn dơ bẩn nhất để ép buộc tôi.

Đùa bỡn với tôi khiến chú vui vẻ thế sao? Chú thật đáng ghét, sao lại có thể lưu giữ những hình ảnh đó gửi cho tôi để uy hiếp? Lão có con là con người không? Càng lúc tôi càng ghét lão, ghét cay ghét đắng, không ngờ rằng lão lại tiếp tục gửi một tin nhắn nữa:
- Tôi cho em năm phút.
Tôi lau sạch nước mắt trên mặt, đối với hạng người như lão, tôi tuyệt đối không rơi bất cứ giọt nước mắt nào mà phải kiên cường.

Tôi thu dọn sạch quần áo và những vật dụng quan trọng vào vali rồi nuốt hết tức giận, đắng cay tủi nhục xuống cổ họng mà bước xuống nhà.


Chiếc xe Porsche vẫn đứng im ở đó, vừa thấy tôi bước tới, cửa xe mở ra.

Tôi nghiến răng kèn kẹt, hận không thể dùng dao đâm chết lão.

Tôi tự hỏi tại sao mình có thể yêu được loại người như lão ta chứ? Đây là cách mà lão dùng để uy hiếp một người con gái ư? Tại sao lão có thể lừa được nhiều người con gái đến vậy nhỉ?
- Em chậm mười phút, để xem đêm nay tôi trừng phạt em thế nào.
Trong lòng tôi có một ngọn lửa đang bốc lên nghi ngút, đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh tôi bất chấp tất cả mà như một con hổ xông tới đưa tay bóp cổ lão ta.

Có lẽ chỉ có nghĩ thế mới khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn được.

Tôi nghiến răng kèn kẹt, móng tay khảm sâu vào da thịt, cố kìm nén cơn nóng giận.

Lão đưa tôi về nhà, còn bắt tôi ở cùng phòng với lão mà không cho ở phòng cũ.

Hình như lão cũng đang tức giận nhưng kìm nén.

Không vòng vo, tôi đi thẳng vào vấn đề.
- Chú muốn gì mới chịu buông tha cho tôi?
- Từ giờ em phụ trách công việc giặt rũ quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, ngay cả việc thông toilet em cũng phải làm.


Lão ngồi xuống giường nói một cách thản nhiên, còn đầu tôi thì sắp bốc khói đến nơi rồi.
- Tại sao tôi phải làm?
- Dạo gần đây tôi muốn được nổi tiếng, nếu những tấm hình này được phát tán trên mạng phải chăng những cô gái kia sẽ phát cuồng vì cơ thể của tôi nhỉ?
Vừa nói, hắn vừa miết cái màn hình điện thoại khiến tôi phát dồ.
- Chú!!!!
- Thế nên im lặng mà làm đi, tôi có trả tiền cho em mà.
- Sao chú khốn nạn thế?
Chú không đáp mà chỉ nhếch mép cười mỉa, sau đó chú đứng dậy, bước lại gần tôi rồi thì thầm vào tai tôi:
- Vì tôi thích? Được chưa?
Hơi thở nóng ấm của chú khiến tôi nổi hết cả da gà, ngay lập tức phản xạ của tôi chính là đẩy chú ra, không ngờ rằng, chú lại giữ chặt tay tôi rồi đẩy tôi xuống giường khiến tôi vô cùng sợ hãi.
- Chú định làm gì?
Chú đưa đôi mắt tràn đầy thèm muốn nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Em không nhớ lời nói hôm trước tôi đã nói với em sao? Từ giờ em chỉ được phép phục vụ mình tôi mà thôi.