Bựa Nhân Sát Vách

Chương 37: Đau Đến Không Thở Nổi






- Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tao là Vũ Đình Phong.

Gọi ông nội mày đến đây nói chuyện với tao!
Lão già kia ôm một bên mặt run rẩy, gương mặt chuyển từ trắng bệch sang tím ngắt, lão lẩm bẩm nói:
- Vũ...!Vũ Đình...!Phong?
Thế rồi, lão sửng sốt như vừa nhớ ra được thứ gì đó, lão lập tức đứng dậy, bò về phía cửa.
- Mày...mày chờ đấy!
Sau đó lão ta chạy về phía cửa rồi biến mất dạng trong sự nhục nhã, chỉ còn lại tôi và chú...
Tôi nuốt nước bọt, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Chú đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn lạnh tới thấu xương.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt chú lạnh lùng đến thế, cái lạnh toát ra từ người chú như đóng băng trái tim tôi.

Hay là do tôi chưa biết hết con người chứ? Khó khăn mãi, tôi mới mở lời.
- Tại sao...!tại sao chú lại tới đây?
Chú không rời mắt khỏi tôi, vài ngọn tóc phủ xuống đuôi mắt chú khiến đôi mắt chú thêm phần sắc lạnh.
Chú tiến lại gần tôi, sau đó nở một nụ cười mỉa mai.
- Tôi phải hỏi em mới đúng chứ?
Giọng nói lạnh lẽo như một tảng băng lạnh, tôi càng lúc càng không nhận ra chú, nếu không phải vì gương mặt này, tôi chắc chắn nghĩ đây là một người xa lạ.

Tôi cúi gằm mặt xuống không dám nói gì, tôi đã đủ nhục nhã và ê chề rồi, giờ phút này còn nói được gì nữa chứ?
Được chú cứu, là một sự may mắn? Không...!tôi không cảm thấy may mắn chút nào, mẹ tôi sẽ giết tôi mất...!Bởi vì tôi đã phá hỏng buổi "mua bán" này mất rồi...!
Tôi ngẩng mặt lên nhìn chú, chú tiến từng bước lại gần tôi, nhưng điều tôi cảm thấy thất kinh chính là chú đang cởi bỏ áo khoác của mình.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, theo phản xạ, tôi đưa chăn lên phủ kín cổ mình với vẻ mặt đề phòng.
- Chú...!chú định làm gì?
- Làm gì?
Chú nhếch môi cười khinh, còn tôi thì thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết.
- Em bây giờ có biết mình là loại người thế nào không? Em biết tôi khinh bỉ nhất loại người nào không?
Càng lúc, ngọn lửa trong mắt chú càng thiêu đốt trái tim tôi...!
- Không nói được hả? Thế để tôi nói cho em biết.

Chính là loại người lên giường với đàn ông vì tiền đấy! Tôi nghĩ em thanh cao, tôi tưởng rằng em không như những người con gái khác.

Nếu hôm nay không chứng kiến, tôi nhất định sẽ không tin đâu...
Từng lời nói kia hệt như một con rắn chui vào cổ họng tôi, ăn mòn trái tim và linh hồn tôi.

Không cần chú nói, tôi cũng thấy bản thân mình nhơ nhuốc và giơ bẩn làm sao.

Tôi không phản biện, chú nói đúng đâu có sai chỗ nào? Nhưng mà tại sao tôi thấy không can tâm...
- Lão ta trả em bao nhiêu? Tôi trả em gấp đôi, gấp ba, thậm chí là gấp năm.

Nếu em khiến tôi hài lòng.
Tôi giật mình kinh ngạc nhìn chú.

Cảm giác đáng sợ nhất là khi người đàn ông mình yêu coi mình là một món đồ để mua bán.

Nó như đẩy tôi vào một hố sâu tăm tối tuyệt vọng.

Tôi rất muốn gào lên nói: không phải như vậy.

Nhưng tôi làm gì có lời nói nào ở đây?
Thì đúng là tôi đang bán trinh, bán nhân phẩm, bán tương lai, bán đời con gái của mình cho một lão già đáng tuổi cha tuổi mẹ mà? Cỡ như tôi, làm gì dám đem lòng yêu thương một người đàn ông nào khác? Tất cả của ngày hôm nay là một sự nhơ nhuốc không thể tẩy được.
Tôi cắn môi mình, cắn đến mức bật cả máu, không còn gì đắng cay hơn lúc này, tôi cố gắng giữ mình không khóc mà nhìn chú bằng đôi mắt không cảm xúc.

- Tôi có như thế nào, cũng không bao giờ ngủ với chú.

Tôi đã dùng hết toàn bộ lòng tự tôn còn lại để thốt ra câu đó.

Tôi làm sao có thể lên giường cùng người yêu của bạn thân mình? Tôi là đĩ đã đành, tôi không thể làm thế, không thể cướp mất hạnh phúc của Cao Mỹ Hạnh.

Nụ cười trên môi của chú cứng lại, gương mặt trở nên băng giá tới cực điểm.

Tôi biết lời nói của tôi là khinh chú, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể.
Tôi cố với lấy chiếc váy bị vùi trong chăn, sau đó mặc lại một cách chỉnh tề rồi đứng dậy một cách thản nhiên.
- Sao? Em thích lên giường với những lão già như thế à?
Tôi nhìn chú, chú không hiểu được bây giờ tôi đau lòng cỡ nào đâu, chú không hiểu được trái tim tôi đang tan nát từng mảnh thế nào đâu.

Tôi đau lắm đấy, nhưng tôi đang vứt hết cảm xúc của mình đi và đứng trước mặt chú với gương mặt thản nhiên nhất...
Ừ, tôi khốn nạn lắm! Mọi nhục nhã, mọi đau đớn, tôi quyết định phóng thích tất thảy qua lời nói:
- Đúng vậy, tôi thà ngủ với lão ta còn hơn ngủ với chú.

Bởi vì tôi ghét chứ! Tôi ghét cay ghét đắng chú! chú nói tôi là đĩ, thế còn chú? Loại người phóng đãng lên giường với hàng tá phụ nữ thì sao?
Đôi mắt chú vụt qua vài tia thất vọng.

-Em...?
Tôi quay mặt đi không dám nhìn đôi mắt kia mà nói:
- Bây giờ tôi đi được chưa? Khách hàng của tôi đang đợi.
Dứt lời, tôi cảm thấy mùi tanh tưởi đang bốc ra từ người mình, ngay cả cổ họng cũng có vị chua lòm...!Tôi kinh tởm con người mình.

Đôi mắt lạnh lẽo ấy phát ra vài tia sững sờ, nhưng ngay sau đó được giấu kín.


Chú đột ngột ngẩng mặt lên trần nhà rồi nở ra một nụ cười ma quái.
- Hahaha!
Tôi vô cùng sợ chú vào lúc này, cực kỳ cực kỳ sợ, tôi chưa từng thấy chú như thế, cũng chưa bao giờ thấy chú cười một cách ghê rợn như vậy.

Chú bây giờ như hiện thân của ma quỷ, khác hẳn với người chú mà tôi từng thấy...
Cũng có thể, tôi đã khiến chú nổi giận.

Đúng thế, tôi biết mình đang hạ thấp chú.

Lòng tự tôn của đàn ông làm sao cho phép được điều ấy? Khi mà chú trả giá cao hơn, vẻ ngoài chú tốt đẹp hơn, vậy mà vẫn bị tôi cưỡng từ...
- Em đúng là một con đĩ yêu nghề đấy!
Đoàng!
Sấm sét như giáng thẳng xuống đầu tôi.

Đau...!Đau lắm.

Người đàn ông mình yêu đơn phương gọi là đĩ, còn cái đau nào đau hơn thế kia chứ?
Tôi cắn chặt môi, cố gắng ngăn mình rơi nước mắt, cố gắng diễn tốt vai của một cô gái lẳng lơ, của một con đĩ yêu nghề đúng như chú nói...
- Ừ, tôi đĩ thế đấy!