Bựa Nhân Sát Vách

Chương 15: Đi Cứu Mỹ Nhân Nhưng Cũng Không Quên Cái Bồn Cầu






Dạ...!Thầy...!thầy...!có quen...biết...!với nó ạ?
Khi Đăng hỏi câu này, chú bất giác cúi xuống nhìn tôi một hồi lâu, đôi mắt ấy thâm sâu tới mức tôi không thể nhìn ra được chú đang có những suy nghĩ gì.
Thế nhưng, dù chú có nghĩ gì thì màn anh hùng cứu mỹ nhân này làm cho tôi cảm động hết sức! Tôi chỉ biết ôm chặt chú trong lòng, dựa dẫm vào chú mà quên hết mọi đau đớn đang lan ra khắp cơ thể.
Chỉ vài giây sau, chú ngẩng mặt nhìn Đăng, không chút che giấu, chú nói:
- Là người quan trọng với tôi.
Tim tôi khẽ đập mạnh một cái, nói tới đây không cần nhìn cũng biết Đăng có phản ứng như thế nào.

Thậm chí, tôi còn ngửi thấy mùi amoniac thoang thoảng trong không gian...
Đi lừa gái trên mạng nhưng lại lừa đúng "người quan trọng" của thầy giáo thì có chết không chứ?
Hãnh diện chưa được bao lâu, chú lại bồi thêm một câu:

- Quan trọng lắm, nếu không có cô ấy thì bồn cầu nhà tôi sẽ bị tắc, không ai dọn dẹp nhà cửa giúp tôi, cũng không ai làm đồ ăn ngon cho tôi nữa, đặc biệt cô ấy có món chân gà rất là ngon! Cậu biết mà, đi trực vất vả như thế nào, lúc về chỉ mong có thứ gì đó lấp đầy cái dạ dày này thôi...
Mẹ kiếp! Chú có cần phải nói như vậy không hả? Tôi đang bị đau đớn toàn thân cũng không kìm được mà run lên vì tức.
Có ai đi cứu gái mà lại ăn nói như chú không? Tôi đây dù không được xếp vào hàng tiểu thư như những cô gái mà chú quen, nhưng cũng là một cô gái dịu dàng nết na hoạt bát, chú không thể nói những câu mềm mỏng nâng niu trái tim mỏng manh đang bị thương này sao?
Nói như vậy chẳng khác nào tuyên bố với người ngoài tôi là giúp việc nhà chú! Quá đáng! Thực sự quá đáng!
-D..ạ?- Đăng trả lời trong sự khó hiểu.
Tôi đến chết vì chú mất thôi, lâm vào tình cảnh này rồi mà chú vẫn còn đùa cợt được.
- Hừm, tóm lại là như vậy đó, cô ấy rất quan trọng đối với tôi, vì cậu mà tối nay tôi không được ăn chân gà, cậu chết chắc rồi!
Lại là chân gà, lúc nào cũng chân gà, chú không thực sự quan tâm tôi sao? Nói đoạn, chú không nhìn Đăng nữa mà cúi xuống nhìn tôi một hồi, gương mặt tỉnh bơ như một gã khờ lúc nãy đã được thay thế bằng một khuôn mặt nghiêm túc, chú nhìn tôi chăm chú, từ đầu tới cuối rồi nói:
- Thương tích trên 10%, chắc cậu muốn đi tù mọt gông rồi!
Chú nói tới đây không hiểu sao đầu óc tôi trở nên choáng váng vô cùng, cảnh vật hiện hữu trước mặt đột nhiên trở nên nhàng nhàng và mờ dần.

Tôi cố nắm lấy vạt áo của chú, thấy chú còn nói gì đó với Đăng nhưng tôi không còn ý thức để tiếp tục nghe thêm cuộc trò chuyện này nữa.
Một lát sau, chú quay lưng cất bước về phía trước, khi tôi chìm vào một cơn mê sâu và dài thì nghe được bên tai chú thì thầm:
- Đừng lo, em sẽ an toàn khi ở trong vòng tay của tôi.
Chỉ một câu này thôi cũng khiến trái tim tôi ấm lại, khẽ rơi nước mắt, ít nhất thì cuối cùng chú còn nói một câu soái ca ra hồn!
____________________
Đôi mắt tôi khẽ nheo lại rồi từ từ mở ra, ngay sau đó, ánh sáng truyền vào mắt tôi khiến tôi phải đưa lên dụi dụi mắt...
Tôi đang ở đâu đây nhỉ? Trần nhà trắng toát đập vào mắt, tôi khẽ đưa tay lên bóp bóp cái đầu đang đau của mình, cả người trở nên đau nhức.


Tới cử động một chút thôi cũng thấy đau.
Khẽ ngồi dậy, tôi mới biết toàn thân mình đang bị băng bó khắp người, ký ức của đêm qua như một cuốn băng phim chạy trong đầu tôi một cách chậm rãi.
Ngay tức khắc, tôi lấy lại được sự tỉnh táo và lý trí của mình, cả cơ thể của tôi trở nên giật nảy vì những mảng ký ức hỗn độn của đêm qua.
Nghĩ tới thôi mà tôi vẫn còn thấy sợ, mồ hôi tuôn ướt đẫm cả một mảng lưng, bấy giờ trong tôi vẫn còn một nỗi bàng hoàng.
Quen qua mạng? Tôi nhất định sẽ không làm thế một lần nào nữa đâu! Sự việc của ngày hôm qua đã dọa cho tôi tới mức kinh hồn bạt vía rồi.

Những cơn đau khắp thân thể đã đủ khiến tôi mệt mỏi.
Ngày hôm qua, tôi suýt nữa đã trở thành nạn nhân của một vụ hiếp dâm tập thể nào đó, nghĩ tới thôi mà bỗng có một nguồn điện giật chạy dọc sống lưng.

Nếu không phải chú đến kịp thời thì không biết hôm nay tôi sẽ ra sao?
Hiếp xong chắc bọn họ sẽ phi tang tôi mất...
Ôi! Thật đáng sợ! Cả cơ thể tôi rùng mình run lên bần bật, tôi ngồi bó gối, tự ôm lấy thân thể mình trấn an.

Tuy tôi và Đăng chưa có một mối quan hệ chính thức nào, nhưng điều đó cũng đủ khiến lòng tôi nặng trĩu vì đã đặt niềm tin sai chỗ.
Ông chú của tôi, ngày thường dở trò biến thái, lại ăn nói hàm hồ, tính tình bẩn bựa hay bắt nạt tôi, nhưng từ giờ tôi sẽ không bao giờ trách chú và than về tính cách của chú nữa đâu, tôi chừa rồi.

Tôi biết chú là ân nhân của mình rồi, thế nên tôi tự ý thức được giờ mình phải phục vụ chú một cách chu đáo và nghe lời chú hơn, coi như là lời cảm ơn chú.
Dù bây giờ, chú bảo tôi về thông bồn cầu cho chú suốt một tuần thì chắc có lẽ tôi cũng gật đầu đồng ý.
Mà nhắc mới nhớ, hôm qua tôi ngất đi trên tay chú, chỉ nhớ là chú bế tôi đi đâu đó, giờ thì tôi lại đang ở trong một căn phòng....? Đây là phòng bệnh ư? Không...!không giống lắm.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, hình như đây là một phòng khám, tôi đang nằm trên một chiếc giường bệnh, trước mặt tôi là một cái rèm, phòng bệnh gì mà chỉ có một cái giường?
Ngay khi tôi tò mò định kéo rèm ra thì âm thanh quen thuộc vang lên:
- Bệnh nhân bị Alzermer gây giảm trí nhớ và vận động , chị cho mẹ uống theo đơn này, hai tuần sau quay lại khám nhé.