Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 50




Biến thành loại tình huống này là chuyện Raymond không nghĩ đến, y cùng Chesil hiện giờ đang ngồi trong một túp lều trong Thung lũng các vị vua bờ tây sông Nile —- tay chân bị trói.

“ Quỷ tha ma bắt, buộc thật chặt!” Raymond dùng răng gắng sức cắn dây thừng, nhưng không chút tác dụng. Bộ dạng này của họ căn bản là con tin bị trói! Ngoài lều thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện chứng minh có người trông coi, nhưng bất luận Raymond kêu ra sao, đối phương ngay cả thò đầu vào cũng không thèm.

“ Bên ngoài có tiếng gì?” Chesil cựa quậy thân thể đến mép lều, sau đó nghĩ cách vén vải bạt vừa dày vừa nặng lên thành một khe hở, Raymond nằm trên đất nhìn ra phía ngoài.

Mặt đất vàng nhạt dưới ánh mặt trời phản xạ màu trắng chói mắt, núi đá vôi lởm chởm thô ráp như kim tự tháp thiên nhiên chằng chịt trong thung lũng. Từ rất xa, họ vẫn có thể thấy không ít người mặc trường bào, y phục tả tơi đang khai quật và khuân vác đá tảng, vùng đất chết này sớm đã biến thành địa điểm lý tưởng cho những kẻ đãi vàng.

Ngay lúc Raymond cố gắng nhìn rõ tình trạng xung quanh, một đôi giày da đen không hợp với cát vàng xung quanh tiến vào tầm mắt họ.

“ Ha ha, rõ là lũ gà con đáng thương.”

Người nói chính là Nicole. Raymond mắng trong lòng, họ quả thực là gà con bị người khác vò trong tay, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị vò nát! Y tặc lưỡi ngồi dậy, giọng điệu ả làm y chán ghét, hơn nữa, còn một chuyện y không ngờ đến, người đàn ông kia chỉ phái Nicole cùng ba mươi mốt thủ hạ trói y đi vào chỗ này, nhưng bản thân gã không theo tới, chắc gã kia căn bản không tin trong lăng mộ này có phòng bí mật gì.

Lúc này, màn lều bị xốc lên, Nicole ló nửa thân vào nhếch cằm nhìn họ cười nói. “Không cần vội vã như vậy, qua mấy tiếng nữa chúng ta có thể đi vào.”

“ Vậy sao? Vậy thật sự quá tốt!”

Raymond giả cười. “Lại nói tiếp, các người sớm đã tiến vào lăng Ramesses?”

Nicole lấy một điếu thuốc ra, lộ ra biểu tình hình như là chế giễu, nói. “Một năm trước, còn có một ~ à, nhà thám hiểm.” Nicole cố ý tăng thêm âm điệu. “Nói lăng mộ Ramesses có phòng bí mật. Ha ha, lại nói tiếp, ngay cả căn cứ phỏng đoán cũng không khác anh lắm, chỉ có điều, tiếc là chính hắn cuối cùng lại bị chôn sống trong lăng mộ, lúc này hẳn đã biến thành xác ướp rồi.”

Cô ả cười khanh khách, Raymond nhịn không được cười cười tự giễu, nói như vậy y căn bản là con vịt tông vào nòng súng.

“ Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn tin vào tôi?”

“ Anh cùng gã kia không giống nhau, anh chính là người tìm được phòng bí mật đền thờ cùng di tích bộ lạc… Hy vọng anh đừng trở thành vật chôn theo thứ hai…. Ha ha ha ha.” Nicole cười run cả người rời đi, vải bạt ngăn trở ánh sáng, trong lều lại trở nên tối tăm.

Raymond căm hận cắn răng, không ngờ những hành động trước đó của y cũng bị nhóm người này giám thị, chẳng lẽ họ sắp sửa đối mặt với một con đường chỉ có đi chứ không có….?

“ Không sao, Ray, sẽ có biện pháp.” Trán Chesil chạm vào hắn, chóp mũi hai người đụng chạm cọ xát nhau, đối mặt với lời an ủi của Chesil, Raymond chỉ có thể cười khổ. Hy vọng thật sự sẽ có biện pháp giải quyết.

Lúc bọn họ ra khỏi lều, bóng đêm trong thung lũng cũng không quá ảm đạm, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, trăng non rộng không bằng ngón tay vắt trên trời cao, vì không chút mây đen che lấp ngăn trở, quầng sáng cực đại bù lại ánh trăng thiếu thốn, cùng ánh sao chiếu sáng thung lũng. Gió đêm thỉnh thoảng thổi qua cuốn cát sỏi lên phát ra tiếng dễ nghe, bóng kim tự tháp thiên nhiên cực đại phía xa rõ ràng trong bầu trời đêm bát ngát, sự yên bình này hoàn toàn bất đồng với ấn tượng kinh hãi của Thung lũng chết, không, có lẽ chính là vì như vậy, rất nhiều Pharaoh mới có thể chọn nơi này yên giấc.

“ Đi mau! Đừng nhìn nữa!”

Cánh tay Raymond bị dùng sức tóm một cái, y hồi hồn về từ không khí an bình trang nghiêm mà Thung lũng các vị vua ban đêm phát ra, quay đầu nhìn một mặt khác hoàn toàn dị biệt với không khí.

Chân núi như bị một sức mạnh vô danh nào đó hung bạo cắt ngang, mấy ngọn đèn nhân tạo thuộc về xã hội hiện đại vắt trên vách núi, tạp âm cực đại truyền đến từ máy phát điện bên cạnh đánh vỡ sự yên tĩnh của thung lũng. Bỗng chốc, liên tiếp mấy tiếng sói tru thê lương quanh quẩn trong thung lũng, Raymond rùng mình một cái, y quay đầu muốn tìm ra nguồn gốc âm thanh, nhưng tiếng vọng thung lũng làm y căn bản không thể phán đoán âm thanh kia là từ đâu truyền đến.

“ Lời nguyền…. Không phải đã tan biến?” Raymond nhịn không được mở miệng hỏi Chesil, nhưng đối phương cũng chỉ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc, dường như cũng nổi lên cảnh giác đối với tiếng sói tru này.

Raymond muốn thuyết phục bản thân đây chỉ là chó sói bình thường thỉnh thoảng ẩn hiện trong thung lũng thôi, nhưng cũng không thành công, vì âm thanh quen thuộc tràn ngập phẫn nộ kia càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như những con dã thú ấy ẩn nấp ngay trong bóng tối cách đó không xa! Lúc này, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh dường như cảm thấy sốt ruột đối với bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây của Raymond, vừa mắng vừa thúc y đi về phía cửa vào lăng mộ. Raymond thấy Nicole chờ trong cửa vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“ Tiểu thư Nicole! Có lẽ chúng ta gặp phải nguy hiểm, cô nghe thấy tiếng sói tru bên ngoài không?”

“ Chỉ là mấy con thú thôi.” Nicole lộ ra vẻ khinh thường, giống như trong mắt ả, Raymond chỉ là một con thỏ đế sợ chết không dám tiến vào mộ.

“Cô nghe tôi nói này, gần đây trong thị trấn…”

“ Bớt nhiều lời! Mau vào đi!”

Không đợi Raymond nói xong, gã đàn ông một bên sốt ruột đẩy y vào, không đứng vững, y lập tức té ngã trên đất. Chesil thấy thế gạt chân làm gã ngã xuống đất, lúc đang muốn đạp lên lại bị Nicole dùng súng chỉa vào đầu.

“ Hey, hiện tại cũng không phải là lúc tỏ ra anh hùng! Mau đi tìm phòng bí mật cho ta! Nếu không, hiện tại đầu tụi bây sẽ nở hoa!”

Chesil đối diện nòng súng tối om, trầm lặng một hồi, chậm rãi nói. “Các người, sẽ hối hận.”

“ Hừ hừ, vẫn chưa biết ai sẽ hối hận!” Nicole kéo khóe môi đỏ tươi, dùng súng chỉa vào Chesil cùng Raymond, đi đến chỗ sâu hơn trong đường hầm, hoàn toàn không thèm để ý từng trận sói tru liên tiếp truyền đến phía sau.

Đường hầm không cao bằng đầu người, được cẩn thận tạo thành từ ván gỗ cùng cọc gỗ thô, bóng tối bị ngọn đèn lạnh cứng xua tan, càng đi xuống, nhiệt độ càng cao, chỉ có thể dùng từ oi bức hình dung. Raymond nhịn không được vươn tay kéo kéo cổ áo, hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng với lúc ở di tích, làm y muốn ngạt thở. Họ khom người đi tới, mấy gã đàn ông to cao quá mức ở phía trước thường xuyên quẹt vào ván gỗ trên đỉnh đầu, vụn gỗ cùng đá sỏi rơi xuống phát ra tiếng lộp độp. Hai tay y bị trói, đi với tư thế thống khổ, còn thường xuyên bị mặt đất lồi lõm dưới chân làm vấp, những thứ đó đều khiến Raymond phát điên.

“ Có thể cởi tay tôi ra không?” Raymond dừng bước, hơi cúi đầu nói với Nicole đi theo phía sau, giọng nói y trong đường hầm chật hẹp nghe rất bịt bùng, giống như ngoài miệng bị người che khăn. “Hey, dù cởi trói, đối với các người, tôi cũng đâu thể tạo thành uy hiếp gì.”

“….Tụi bây tốt nhất ngoan ngoãn một chút!” Nicole hừ một tiếng, chắc cảm thấy dù bọn Raymond có phản kháng cũng vô dụng, ả bảo thủ hạ cắt đứt dây thừng trên tay Chesil cùng Raymond, gã đàn ông to cao chen vào trong đường hầm nhỏ hẹp, trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi hỗn tạp với hương nước hoa gai mũi của Nicole, làm Raymond hận không thể bóp nát mũi mình.

Không biết đi bao lâu trong đường hầm không khí loãng, họ rốt cuộc ra khỏi đường hầm, Raymond khó chịu nhìn quanh một vòng, trước mắt là một hang động hình vuông —- lại không thể nói là hang động, trên vách tường được cây gỗ cùng ván chống hình như có cái gì bị cắt xuống, lộ ra đá nâu, trên mặt đất rơi rớt đá vụn.

Raymond thở một hơi, y đột ngột có thể cảm nhận được nỗi đau của Hawass khi đó, y có thể tưởng tượng trên vách tường phòng đá ban đầu vốn đầy hình ảnh Pharaoh hay chư thần Ai Cập, nhưng những thứ đó đều vì tham vọng tiền tài mà bị phá hư, chúng bị cắt xẻ, buôn bán, mất đi bộ dạng vốn có, từ nơi vốn phải ở bị chuyển tới viện bảo tàng hay tầng hầm bí mật tư nhân…

“ Phát ngốc cái gì! Tiếp tục đi!” Raymond lại bị thúc đi vào đường hầm hơi rộng mở phía cuối phòng đá, tuy Raymond không cần phát sầu vì phải khom người đi tới, nhưng tâm tình của y vẫn sa sút, Chesil đi phía trước vừa đi vừa lấy tay vuốt lên tranh tường không trọn vẹn do không có giá trị để giữ lại, những thứ đó đối với Chesil có ý nghĩa gì? E rằng y không thể nào biết được, nhưng mỗi động tác nhỏ nhặt của Chesil đều làm tim y đau thắt.