Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 43




Họ đi tới quán rượu L vào cuối tuần, thị trấn bị bóng ma tử vong bao phủ càng yên lặng hơn trước, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, trên phố cũng đã không nhìn thấy bóng người.

“ Penn đâu?” Raymond có chút khẩn trương sửa lại sơ mi một chút. Để mình thoạt nhìn không quá hình thức, y vẫn mặc sơ mi bình thường, nhưng thêm một cái khăn choàng màu sắc tươi đẹp. Chesil đi theo bên cạnh y thì mặc trường bào Ả rập, dưới yêu cầu của Penn còn mang thêm khăn trùm đầu ca-rô, kính râm và râu giả —- tuy Raymond cảm thấy buổi tối mang kính râm là vô cùng ngốc nghếch, nhưng không thể không nói sau khi cải trang, Chesil quả thực có chút dáng dấp vệ sĩ.

“ Không cần lo cho anh ta!” Chesil từ phía dưới kính râm nhìn con dơi trên vai trốn dưới khăn trùm đầu ca-rô, đẩy đẩy Raymond thúc giục y vào quán rượu.

Tiếng ồn ào trong quán nháy mắt biến mất lúc Raymond đẩy cửa ra, bọn đàn ông đang vui vẻ trừng mắt sung huyết nhìn chăm chăm kẻ lạ mới vào, sau khi Raymond ra vẻ thoải mái phất tay nói cuối tuần vui vẻ, đám ma men liền quay lại với ly rượu trong tay, nhưng vẫn còn mấy ánh mắt đang cẩn thận đánh giá gương mặt mới.

Raymond ngồi trên quầy rượu, quét mắt qua giá rượu, sau đó vẫy tay với chủ quán rượu.

“Cho một ly ‘Louis Royer’!” Muốn được chủ quán rượu tín nhiệm thì chọn rượu mắc nhất —- hy vọng thông lệ đó cũng có thể áp dụng ở quán rượu này. Lo lắng của Raymond hoàn toàn không cần thiết, y vừa dứt lời, chủ quán rượu vốn đầy vẻ đe dọa lập tức hoạt bát sôi nổi, nhanh nhẹn cầm lấy chai rượu muốn rớt bụi từ giá rượu, sau đó chủ động nói chuyện với y.

“ Hoan nghênh ngài đã đến, trước kia chưa từng thấy ngài.”

“ Đúng vậy, vừa dọn xong một vụ buôn bán lớn, lời chút tiền, tiện thể tới đây ăn mừng!” Raymond cố ý nhấn mạnh nói to, trong thị trấn Luxor đối diện Thung lũng các vị vua tụ tập dân buôn lậu cổ vật cùng nhà khảo cổ, ý nghĩa từ buôn bán lớn không như y nghĩ. Y cười cười mờ ám, cầm ly rượu được rót phân nửa lên, không dấu vết liếc nhìn chủ quán rượu, quả nhiên đối phương lộ ra vẻ mặt hơi giật mình, tựa như đang nói sao lại có vụ buôn bán lớn mà mình không biết.

“ Vậy thật sự chúc mừng ngài, có thể tiết lộ để tôi mở mang tầm mắt không?”

“ À….” Lúc đang suy nghĩ nên nói như thế nào, chuông đón khách trên cửa quán rượu lại vang lên, Raymond theo bản năng nhìn qua, đẩy cửa đi vào lại là Jim!

“Chết tiệt!” Raymond dùng sức để ly xuống quầy, xông lên tung nắm đấm đánh ngã Jim xuống đất, hành động bất ngờ của y làm quán rượu im lặng, nháy mắt sau lập tức vang lên tiếng bàn gỗ va chạm cùng tiếng mắng chửi tức giận của mấy tên đồ tể say xỉn đập bể chai rượu. Các khách quen trong quán hình như phát giác địa bàn mình bị thằng nhóc tóc vàng mới tới nhiễu loạn, đều sôi nổi tụ tập lại, dường như muốn dọn một trận, không khí căng thẳng hỗn tạp mùi khói rượu bay trong quán.

Raymond thấy thế đẩy Chesil che trước người muốn bảo vệ y ra, hô to về phía mấy con ma men tới bao vây.

“ Này! Nghe tôi nói! Đây là việc riêng của chúng tôi! Gã này phản bội trộm đồ của tôi, các người chẳng lẽ muốn giúp một tên phản bội?”

Lũ đồ tể giơ nắm đấm cùng chai rượu vỡ đưa mắt nhìn nhau, trong phạm vi “liều mạng buôn bán”, kẻ phản bội tuyệt đối bị phỉ nhổ, nhưng những người này cũng không hoàn toàn tin lời Raymond, gã đàn ông râu ria đi đầu phun một cục đàm về phía Jim máu mũi ròng ròng.

“ Nhãi, thằng đó nói thiệt hả?”

Có lẽ là chưa tỉnh rượu, lại bị ăn đòn nghiêm trọng, Jim nắm lấy tay áo Raymond, phát âm không rõ xin tha. “Ray… Ray…. Cậu nghe tôi nói, tôi cũng bất đắc dĩ…”

“ Con mẹ nó cái gì bất đắc dĩ!”

“ Tôi…. Là vì….” Jim chớp con mắt đục ngầu, có vẻ đang lo lắng gì đó.

“ Nói, vì sao? Thứ mày trộm đi…” Ngay lúc Raymond tiếp tục ép hỏi, một cô gái ăn mặc hoa lệ gạt đám ma men ra, người đàn ông đi theo bên cạnh ả tiến lên phía trước không chút lưu tình đạp mạnh lên Jim, cú đạp làm Jim ngay cả cơ hội kêu to cũng không có, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

“ Mẹ nó quỷ tha ma bắt! Ông làm cái gì vậy?” Raymond xoay người đẩy người đàn ông đầu trọc đạp Jim ra, người nọ lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhe răng nhếch mép xông lên vung nắm đấm về phía y. Lúc Raymond đang muốn né tránh, tiếng kêu thảm thiết chói tai đột ngột truyền đến làm y trừng lớn mắt, kẻ tấn công y bán khụy trên mặt đất, mà cánh tay bị Chesil bắt lấy đang vặn vẹo theo một hướng quỷ dị.

“ Ha ha, làm thật tuyệt —-” Móng tay sơn đỏ chót mềm mại như rắn vỗ bả vai Raymond, mùi nước hoa nổi bật giữa mùi hôi rượu làm Raymond quay đầu, cô ả cười hoa lệ, khuôn mặt gần quá mức làm y theo bản năng lui về phía sau một bước.

“ Rõ là mất mặt, mang chúng đi đi!” Cô ả búng tay, hai người đàn ông không biết từ đâu đi ra tiến đến kéo Jim cùng gã gãy tay ra khỏi quán rượu.

“ Chờ một chút!” Raymond đang muốn ngăn cản, y còn chưa kịp hỏi Jim tung tích bùa hộ mệnh, đúng lúc này, y phát hiện trong quán rượu có biến hóa. Không khí hết sức căng thẳng trước đó phảng phất như chưa hề tồn tại, mấy con ma men vốn tụ tập vây xem đều trở về chỗ ngồi bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm tự nhiên, thậm chí cũng không thèm liếc qua bên này một cái.

Người phụ nữ này… Raymond chuyển mắt về cô gái, chẳng lẽ nói y số đỏ dụ ra được nhân vật có thân phận không tầm thường? Nhưng cảm giác lại có chút bất đồng.

“ Muốn uống một ly không?” Cô gái lắc lắc eo mông đẫy đà kéo Raymond ngồi xuống quầy rượu, Raymond chú ý thấy bồi bàn không cần chỉ thị liền rót một ly rượu Gin cho ả —- tuy phụ nữ uống rượu nhẹ cũng không có gì kỳ quái.

Raymond âm thầm thở một hơi trong lòng, sau đó bảo bồi bàn đi tới đổi một ly nữa cho mình, rượu trong ly của y đã nóng lên. Y bắt bẻ việc này làm cô gái mỉm cười, Raymond cũng thừa cơ cho lại ả một nụ cười rực rỡ, sau đó vươn tay tự giới thiệu.

“ Raymond MacDonald, vị này là vệ sĩ của tôi.”

“ Nicole Weber.”

Hai người bắt tay, nhưng cái bắt tay tràn đầy ý ám chỉ của cô ả làm lòng Raymond đổ mồ hôi lạnh, y thu hồi tay, vừa uống rượu vừa cùng ả nói chuyện phiếm câu được câu không. Bất quá, cho đến khi Raymond uống đến hơi say, cũng chưa moi ra được tin tức gì hữu dụng từ miệng cô ả, điều này làm Raymond càng thêm chắc chắn, cô gái này cũng giống mình, đang thăm dò y.

“ Quen được cô thật tuyệt vời, nhưng tôi cần phải trở về.” Raymond cố ý nhìn đồng hồ, sau đó trả tiền, còn để lại một khoảng tiền boa khả quan, nếu không có tiến triển cũng không cần lãng phí thời gian nữa.

“ Ha ha, chẳng lẽ có cô nào đó ở nhà chờ anh?” Nicole ái muội chớp chớp mắt cười hỏi vô tình hữu ý, lấy ngón tay gảy khóe miệng, đối với sự dụ dỗ quá mức rõ ràng của ả, Raymond trong lòng tức giận mắng một câu sau đó cầm mu bàn tay Nicole hạ xuống một nụ hôn.

“ Ở trước mặt người đẹp như cô, nhan sắc của bất cứ cô gái nào cũng phải mất hết.” Raymond cố gắng làm mình thoạt nhìn mười phần ái muội nháy mắt, đúng lúc này, Nicole bất ngờ hôn y, Raymond áp chế xúc động không đẩy ả ra, cho đến khi Nicole luyến tiếc rời đi.

“ Ha ha, lần sau còn phải đến uống rượu với em nha!” Nicole cười khanh khách mấy tiếng, liếm liếm nước bọt dị thường chói mắt trên cánh môi.

Raymond qua loa nói tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi quán rượu, chờ rẽ vào hẻm nhỏ y mới dựa vào tường như kiệt quệ. Gió đêm thổi tới làm y sảng khoái dị thường, Raymond lau mặt, chung quy cảm thấy mấy tiếng này còn mệt hơn lúc y lấy xẻng đào đất ba ngày.

“ Chesil, không có ai theo chứ?” Raymond sờ gò má nóng cháy, tác dụng chậm của “Louis Royer” dường như bây giờ mới hiện rõ.

“ Không có.” Giọng nói quá mức trầm thấp của Chesil làm y ngẩng đầu, Raymond như nghĩ đến gì tiến lên phía trước lấy kính râm của Chesil đi, quả nhiên lộ ra chính là ánh mắt bất mãn.

“ Sao thế?” Có lẽ là vì cồn rượu, Raymond đột ngột có xúc động muốn giở trò xấu, y vươn tay đùa bỡn râu giả dán trên mặt Chesil. Chesil há há miệng, do dự nửa ngày mới nói ra nguyên nhân bất mãn —- cô ả kia “hôn biểu đạt tình yêu”

Raymond cười khanh khách ngẩng đầu lên hôn Chesil, nụ hôn kịch liệt có chút mùi rượu làm đầu óc hắn càng nở ra, hai người ở trong hẻm nhỏ trình diễn tiết mục hôn môi cay nóng cho đến khi Penn ho khan mới hấp tấp dừng lại.

“ Khục, tôi tới đón các cậu, lên xe!” Penn nói xong liền xoay người. Kinh ngạc phát giác mình hình như đã làm ra chuyện quá lớn mật, hai má Raymond càng thêm nóng cháy. Họ ngồi trên một chiếc xe đậu cách đó không xa, Raymond nói lại phát hiện trong quán rượu với Penn.