Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 28




Mặt trời cay độc dần ẩn vào chân trời, trên kính chắn phủ màu vàng cát bụi bị cần gạt quét sạch ra ngoài, dần in ra tầng tầng lớp lớp đá phong hóa cao vút đứng lặng phía trên biển cát, cảnh sắc tráng lệ làm Raymond nhịn không được hút khí, y thẳng thắn kéo cửa sổ xe ra, không còn vật chắn thưởng thức kỳ quan càng lúc càng gần.

“ Chesil.” Penn quay đầu hô một tiếng ra sau cửa sổ, thanh niên còn buồn ngủ nhoài thân qua, trải qua mấy ngày, Chesil đã mọc ra tóc cùng lông mày, làm độ tuấn tú của hắn gia tăng không ít, nhất là con mắt trong suốt như thiếu niên càng được tôn sáng ngời.

[ Đang ngủ?] Penn lộ ra nụ cười chiều chuộng vươn tay xoa tóc ngắn mềm mại của hắn. Động tác thân thiết của hai người làm Raymond bên cạnh rụt thân thể, hình như đang tránh né cái gì.

[ Ừ, tới?] Chesil chằm chằm nhìn cảnh sắc trước mắt, hỏi. Penn thu hồi tay, lấy la bàn ra nhìn rồi trả lời.

[ Phương hướng hẳn là đúng, ngươi có ấn tượng không?]

Chesil trở thân chui qua cửa sổ, cả người hắn như ôm Raymond cùng nhau nằm ở cửa sổ vọng ra nhìn xung quanh, hành động quá mức tự nhiên của hắn làm Raymond toàn thân cứng ngắc, nghĩ thầm hành động này của Chesil không biết có thể lại làm người nào đó ghen tuông quá mức tìm mình gây phiền toái hay không. Đã mấy ngày trôi qua từ sau sự kiện Ammut, mỗi lời Penn nói cùng y đều mang ý châm chọc, bất quá Raymond cũng ít nhiều được tôi luyện mấy ngày này, lực kiềm chế của y càng ngày càng tốt.

[ Ta cũng không khẳng định!] Chesil lắc đầu, sau đó ngồi thẳng thân thể vẻ mặt đầy sa sút. Chesil không khẳng định đây là có phải cùng một chỗ với nơi ngày trước hắn đã tới hay không, dù sao khi đó là ốc đảo, mà lúc này, những tảng đá vỡ nát trước mắt chỉ có thể làm hắn liên tưởng đến chỗ ở của ma quỷ trong sa mạc.

“Hai người đang nói cái gì vậy? Penn sao lại dừng xe?” Raymond khó hiểu quay đầu hỏi, nhưng Penn giống như không nghe thấy lời y nói, tiếp tục cùng Chesil dùng một loại ngôn ngữ khác trao đổi.

[….. Có gợi ý gì không? Lúc trước các ngươi căn cứ vào cái gì xác định phương hướng?]

Gợi ý của Penn làm Chesil lâm vào trầm tư, không quá lâu sau, hắn liền thấp giọng đọc một câu ca dao chỉ có ấn tượng mơ hồ. Lúc nào Chesil cũng theo Aha băng qua sa mạc, đi như thế nào, hắn chỉ nhớ được câu ca dao Aha ngâm nga lúc giải sầu cho hắn. [ “Nàng là gió phương bắc, ngai vàng của chàng là tinh tú trên trời vĩnh viễn không rơi xuống, các bề tôi của nàng sinh sống bên dưới ngai vàng”, ta chỉ nhớ những thứ đó.]

[ À.] Penn lại lấy la bàn ra, cau mày. [ Chesil, ngươi… Có từng ngẩng đầu nhìn “ngai vàng” chưa? Ta là nói lúc chưa tới bộ lạc.]

[ Rất đẹp, giống như lửa thiêu đốt bầu trời.] Chesil gật đầu, ký ức khi còn bé dường như có rất nhiều điểm rõ ràng. Hắn nhớ lúc mơ hồ có thể trông thấy mỏm đá bộ lạc, Aha từng chỉ vào tinh tú chân trời nói với hắn, nữ thần Qetesh đang ở trên bầu trời chăm chú vào họ.

[ Vị trí thì sao?]

[ Như ca dao, bộ lạc ở ngay phía dưới.]

[ Vậy sao?] Penn gật gật đầu, thu hồi la bàn cùng bản đồ, đưa xe vào dưới bóng râm đá phong hóa.

“ Tới rồi, chính là đây.” Penn tắt máy, nói với Raymond ngồi trên ghế phụ lái – vì không ai để ý tới mà vẻ mặt sốt ruột, sau đó liền tự ý xuống xe.

“ Gì? Anh chắc chắn?” Raymond đẩy cửa xe ra đuổi theo, gió đột ngột cuốn cát vàng tới làm nhòe mắt y, khiến y khó chịu muốn rơi nước mắt, đợi cho tầm nhìn khôi phục, Raymond nhìn mỏm núi đá bị bào mòn như cây nấm cực đại đứng sừng sững trước mặt cùng tiếng gió hú quỷ dị thường xuyên truyền đến, nhịn không được rống lên. “Đây là địa điểm mục tiêu? Có cái bộ lạc gì đâu?”

Raymond chạy một vòng quanh ô tô, cũng giống như lúc thấy ở trên xe, nơi này ngoại trừ đá tảng hình dạng quỷ dị, chỉ là cát vàng, bất kể là di tích hay bia đá khắc ký hiệu gì cũng không có.

Penn nghe thấy y nói, hừ một tiếng, khinh thường như đang nói Raymond không có đầu óc. Di tích ba ngàn năm trước, bây giờ vẫn có thể còn lại chút đá chưa phong hóa để cho bọn họ tìm thấy cũng đã tốt lắm rồi, mặc kệ Raymond vì cảnh tượng bất đồng với trong kỳ vọng mà gào thét tiêu hao thể lực dưới mặt trời đỏ cháy, Penn quay đầu nói với Chesil nhìn mỏm đá đến ngây người.

[ Sao thế?] Penn tiến lên phía trước, rất tự nhiên đặt tay lên bả vai đối phương hỏi.

[ Cảm giác hơi lạ!] Chesil cười khổ, để lộ ra bất lực bất ngờ trong nội tâm hắn, e rằng Penn không có cách nào hiểu được cái loại hụt hẫng kia, bộ lạc bừng bừng sức sống dưới sự che chở của nữ thần Qetesh, cùng những người từng thấy và từng qua lại thân thiết khi còn bé vẫn rõ ràng tồn tại trong ký ức, lúc này đều đã bị cát bụi vô tình vùi lấp biến mất trong thời gian.

[ Ta có thể hiểu.] Penn gỡ kính râm, mang lên mặt Chesil, sau đó vỗ vỗ lưng hắn như an ủi.

[ Cám ơn ngươi, Penn, có thể để ta ở đây một chút không?] Ánh mắt giấu dưới màu kính tối xoay chuyển, cánh môi khô khốc hơi nhếch như đang nhẫn nhịn.

Hiểu được tâm trạng Chesil, Penn thở một hơi lại xoa đầu đối phương, xoay người rời khỏi hắn. Y hiểu được cảm giác của Chesil, bất quá so với nhìn đế quốc từ huy hoàng đến tan biến, loại đả kích đột ngột này có lẽ ngược lại sẽ làm người ta dễ dàng tiếp nhận hơn. Bị cảm xúc Chesil lôi kéo, Penn nhịn không được nội tâm cười nhạo bản thân lâu như vậy rồi mà vẫn có thể thương cảm.

“ Penn! Gì? Chesil… Anh ta sao thế?” Raymond hùng hổ vọt tới trước mặt Penn, lúc thấy Chesil như mất hồn đi sâu vào mỏm đá phong hóa, không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Hồi tưởng thân thế Chesil, lúc Raymond nhịn không được muốn cùng qua, lại bị Penn nhíu mày giữ chặt.

“ Đừng qua!”

“ Thời điểm này sao có thể để Chesil một mình? Nếu anh ấy…” Raymond nhíu mày bắt đầu miên man suy nghĩ, Chesil có thể vì bi thương cực điểm mà làm ra việc ngốc nghếch hay không? Nếu đã đến đúng nơi, vậy đây chính là quê nhà của Chesil…. Raymond cắn răng, cảm thấy vẫn không thể để Chesil một mình, y muốn vùng vẫy khỏi Penn, lại bị đối phương kéo càng chặt, Raymond thấy thế không khỏi rống giận. “Đồ đểu này! Dù là người yêu, nhưng lòng dạ hẹp hòi như vậy sẽ hại Chesil không có bạn bè!”

Chỉ trích của Raymond làm Penn giật mình, hỏi lại. “Cậu nói gì? Người yêu?”

“ Không phải sao? Tuy tôi không phải rất dễ chấp nhận… Nhưng nể Chesil, nói thật, thân là đàn ông, bộ dạng ghen tuông của anh hết sức khó coi!” Raymond trút hết phẫn nộ do liên tục gặp phải ghen tuông mấy ngày nay ra, vốn tưởng rằng Penn sẽ tiếp tục cười âm hiểm châm biếm mình, kết quả bên vành tai đột ngột truyền đến tiếng cười to ngược lại làm y không biết làm sao.

“ Ha ha… Cậu nói đúng, xin nhớ kỹ chuyện tôi cùng Chesil là người yêu, làm kẻ thứ ba chen chân càng khiến người ta khinh bỉ.”

“Chó má! Ai là kẻ thứ ba chen chân, tôi cùng Chesil là bạn bè, thứ lòng dạ hẹp hòi như anh mau thả tôi ra, tôi đi xem tình hình Chesil!” Raymond nghiến răng nghiến lợi vung vẫy tay, y dùng khóe mắt nhìn Chesil đã biến mất trong bóng râm, nhịn không được càng thêm lo lắng.

“Quả thật cậu không biết chúng ta chuẩn bị đồ ăn cùng nước sạch chờ Chesil trở về là rất tốt sao? Cậu ấy chỉ đi dò đường, cậu yên tâm đi!” Penn giơ tay lên như đầu hàng, lời nói bất ngờ của Raymond ban nãy làm tâm tình y trở nên sáng sủa. Hơn nữa, y cảm thấy lo lắng của Raymond hoàn toàn dư thừa, Chesil cũng không phải là cái loại đàn ông vì đả kích mà không đứng dậy nổi.