Hai thanh niên nửa tang thi bị bệnh độc ăn mòn đến tận xương tủy, không thể cứu chữa, huống chi bọn họ còn muốn hãm hại những người khác, như vậy đã khiến bọn họ không còn lý do để sống nữa.
Mọi người thù hận nhìn hai thanh niên chưa hoàn toàn đánh mất đặc thù của con người, ào ào lấy vũ khí ra. Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Hàng, chỉ chờ Lý Hàng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đánh chết hai kẻ cặn bã này.
Lý Hàng có thể cảm nhận được mọi người đang chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy mọi người vì thù hận mà trở nên tàn nhẫn, hơn nữa so với trả thù, bọn họ càng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Lý Hàng đối với việc làm nhân vật chính không có ý tưởng gì, nhưng tình huống hiện tại không cho phép anh lùi bước, Lý Hàng sắc mặt bình tĩnh, nói với một thanh niên cầm mã tấu bên cạnh: "Đưa dao của cậu cho tôi."
Thanh niên vội vàng dùng hai tay nâng mã tấu thân dài một thước đến, trọng lượng mã tấu không nhẹ, vừa nhìn liền biết đây chính là đao cụ bị quản chế trong thời kì hòa bình, cũng không biết thanh niên lấy ở nơi nào.
Hai thanh niên nửa tang thi biết bản thân khó thoát khỏi cái chết, Lý Hàng nguyện ý cho bọn hắn có chết thống khoái, cho bọn hắn lưu lại một điểm tôn nghiêm cuối cùng, đã rất nhân từ rồi. Khi Lý Hàng đối bọn họ giơ mã tấu lên, bọn họ thần phục cúi đầu.
Sau khi tang thi hóa, xương người giống như trở nên giòn hơn rất nhiều, cho dù Lý Hàng chưa từng luyện đao chuyên nghiệp, cũng có thể hoàn mỹ hoàn thành động tác chém xuống. Lý Hàng nuốt ngược trở lại toàn bộ acid vừa trào lên cổ họng, ngoài mặt vẫn duy trì thanh sắc lạnh nhạt như trước, anh gọi mấy thanh niên trong đám người, "Mấy người các cậu, thu thập thi thể của bọn họ đi. Những người khác, tập trung những người bị cắn bị cào ra một chỗ, rửa sạch miệng vết thương, khoét phần thịt bị ăn mòn đi. Mặc kệ là biện pháp gì, đều phải thử một lần xem có thể cứu người trở về hay không!"
Lý Hàng xử lý sạch sẽ lưu loát hai thanh niên nửa tang thi, uy nghiêm của anh xâm nhập nhân tâm, anh chỉ cần hạ lệnh, mọi người sẽ tự giác chấp hành, căn bản không cần Lý Hàng để tâm.
Trong lúc mọi người bận rộn, Lý Hàng tìm một góc coi như sạch sẽ, dựa vào tường ngồi xuống.
Vừa mới giết hai người, cho dù mạnh mẽ như Lý Hàng, cũng không phải cứ qua một khoảng thời gian là có thể bình tĩnh lại. Anh cần tìm chuyện gì đó có thể dời đi lực chú ý của bản thân, tìm hiểu thân phận cùng hoàn cảnh của mình, chính là một phương pháp tốt để dời đi lực chú ý.
Lý Hàng cũng không cho rằng thân phận của mình là anh trai nữ chính, anh trai nữ chính là nhân tài nghiên cứu khoa học trân quý, ở thời điểm mạt thế bắt đầu đã được quốc gia bảo vệ, thế nào cũng không có khả năng trở nên thê thảm bị nhốt trong xưởng nhỏ cùng một đám người, suýt chút nữa thì bị người chứa bệnh độc tang thi gặm mất.
Tuy nhiên, sau khi cứu nhiều người như vậy, Lý Hàng ngược lại bình thường trở lại với vấn đề thân phận.
Hơn nữa thân phận đề cử lần này xuất hiện bug, hẳn không phải là hệ thống Nguyện Vọng cố ý hố anh, bởi vì chỉ có anh có thể nhìn thấy chữ vàng thuyết minh, ghi chú vẫn ghi thân phận của anh là anh trai nữ chính, về phần nút thời gian, địa điểm cùng thuyết minh cốt truyện, toàn bộ đã biến thành một đống mã code.
Song Mộc Tịch cùng bốn năm ngàn độc giả đọc tác phẩm của cô, sức mạnh tụ tập nguyện lực cũng có hạn độ, Lý Hàng cảm thấy những nguyện lực này cư nhiên có thể duy trì để anh có thể xuyên qua những thế giới khác nhau đã thật thần kỳ, xuất hiện bug cũng là chuyện khó tránh khỏi. Hệ thống Nguyện Vọng lúc này xem như gặp phải vận cứt chó, Lý Hàng vừa giết hai người, tâm tính phát sinh biến hóa, đối với độ tha thứ cho sai sót cũng cao lên rất nhiều.
Lý Hàng kéo chữ vàng thuyết minh tới cuối cùng, dòng chữ cuối lại không phải mã code, trên đó viết: Có được dị năng hệ trị liệu.
Trước mắt Lý Hàng sáng người, anh trai nữ chính là đơn dị năng hệ lôi, dị năng hệ trị liệu khẳng định thuộc năng lực của nhân vật hiện tại của anh. Dị năng hệ trị liệu tuy là đại sát khí ở mạt thế, nhưng cho dù làm không tốt vẫn có thể chữa được vết thương do tang thi cắn hoặc cào ra.
Việc này không nên chậm trễ, Lý Hàng vội vàng tiến hành thí nghiệm dị năng, anh mở tay ra, vừa rồi khi cầm mã tấu, anh dùng sức quá mức, khiến lòng bàn tay để lại vài vết thương nhợt nhạt. Lý Hàng nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay, dự định dù ý niệm kích hoạt dị năng hệ trị liệu, tiến hành chữa trị miệng vết thương.
Nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm, nhìn chòng chọc...
Trong đầu Lý Hàng đột nhiên xuất hiện một tiếng "cạch", vết thương trong lòng bàn tay chậm rãi khép lại trong nửa phút, cùng lúc đó, Lý Hàng cảm thấy thể lực cùng tinh lực của mình tiêu hao toàn bộ không còn, giống như vừa mới dùng tốc độ chạy 100 thước chạy marathon 10 vạn thước, cực kỳ hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước).
Đây là cái dị năng phế gì vậy! Chỉ là trị vết thương ngoài da, lại tiêu hao hết tất cả khí lực, loại dị năng gân gà cực độ này thực sự cần tồn tại à!
Lý Hành rất không vui, anh buông hai tay, đợi thể lực chậm rãi trở lại bình thường.
Lúc Lý Hàng nghỉ ngơi, có một thanh niên do dự đến bên người Lý Hàng, Lý Hàng ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là thanh niên vừa đưa mã tấu cho anh. Thanh niên tìm anh hiển nhiên là có chuyện, nhưng mà gã nửa ngày cũng không rặn ra một chữ, Lý Hàng chỉ có thể chủ động hỏi: "Có chuyện gì không?"
Thanh niên có chút kích động: "Lão đại, ặc, em có thể gọi anh là lão đại không?"
Lý Hàng không từ chối xưng hô này, "Ừm, có việc nói thẳng."
Thanh niên ngồi xổm xuống bên người Lý Hàng, tiến gần đến tai Lý Hàng, hạ giọng nói: "Em có dị năng hệ trị liệu, có thể chữa vết thương do bị tang thi cắn. Chỉ là dị năng của em có nhược điểm rất lớn, trị liệu cho một người cần tốn một phần thể lực của mình."
Lý Hàng: "..."
Cái gọi là nhược điểm rất lớn, đại giới phải trả, so sánh với dị năng phế của anh, quả thực không đáng nhắc tới được chứ. Người so với người càng thêm đau lòng, hôm nay coi như anh sâu sắc hiểu được ý nghĩa của những lời này rồi.
Thanh niên thấy Lý Hàng nghiêm mặt, một chút cũng không vì dị năng của gã mà động tâm, càng cảm thấy bản thân tìm đúng người rồi, chỉ cần được Lý Hàng che chở, gã liền không cần sợ hãi, không cần phải che che giấu giấu dị năng của bản thân, lo lắng người khác ngấp nghé."Lão đại, xin hãy cho em làm tùy tùng của anh!"
Lý Hàng chỉ một hướng khác, bảy tám người bị thanh niên nửa tang thi cắn đang tụ tập ở chỗ đó, anh nói với thanh niên: "Đợi cậu chữa xong cho những người đó, sau mới nói chuyện có được làm tùy tùng của tôi không."
Thanh niên nhìn biểu cảm bi thương của những người bị thương, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, "Lão đại, xin anh hãy cùng đi với em tới chữa trị cho người bị thương." Lý Hàng lấy thân phận người bảo hộ cùng gã đi chữa trị cho người bị thương, không những có thể bảo vệ thanh niên không bị ngấp nghé, lại có thể gia tăng uy tín của Lý Hàng, nhất cử lưỡng tiện.
"Tự cậu đi đi." Lý hàng từ chối thanh niên.
"Đây..." Thanh niên cho rằng Lý Hàng không hiểu ý ngầm của gã, đang muốn giải thích.
Lý Hàng liếc gã, "Hiện tại thân thể tôi có chút hư thoát, ngay cả đứng vững cũng thành vấn đề, lấy trạng thái như vậy đi cùng cậu, ngược lại sẽ phản tác dụng. Những người bị thương này không thể chờ, phải lập tức tiến hành trị liệu cho bọn họ."
Thanh niên biểu cảm "linh hồn em đang cảm thấy thật rúng động", gã vô cùng tôn kính nói với Lý Hàng: "Lão đại, ngài... Ngài vì cứu mọi người, thế nhưng lại mạo hiểm sử dụng dị năng hệ tinh thần như vậy. Em cư nhiên lại lo lắng bị người khác ngấp nghé, liền giấu tiệt dị năng trị liệu đi, so sánh với lão đại, em đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ."
Lý Hàng: "..."
Đến cùng là ai nói cho mi, thân thể hư thoát là tác dụng phụ của việc sử dụng dị năng hệ tinh thần?!
Trước khi thanh niên đi chữa trị cho những người bị thương, gã nói với Lý Hàng câu cuối cùng: "Em tên là Phó Trường An, còn anh gì ạ?"
"... Lý Hàng." Tốt lắm, rốt cuộc hiện tại Lý Hàng cũng biết thân phận của mình rồi.
Phó Trường An là đàn em quan trọng số một sau khi nữ chính trọng sinh trở về thu phục được.
Một đời trước, khi nữ chính gặp Phó Trường An, Phó Trường An vừa mới trải qua một hồi thảm kịch nhân gian, người cuối cùng có thể chạy trốn khỏi tràng thảm kịch này, chỉ có Phó Trường An cùng một tên pháo hôi. Pháo hôi cùng Phó Trường An đều có dị năng hệ trị liệu, nhưng Phó Trường An thâm tàng bất lộ, pháo hôi lại thường xuyên khoe khoang dị năng hệ trị liệu yếu đến nỗi không thể nhìn của bản thân ra, cũng tin tưởng chắc chắn rằng dị năng của mình nhất định sẽ thăng cấp, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến yêu cầu người khác bảo hộ hắn, yêu cầu đạt được tài nguyên tốt nhất.
Sau này đội ngũ gặp phải thi triều, mọi người đẫm máu khổ chiến, cuối cùng thắng thảm. Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một giờ, đây là lúc dị năng hệ trị liệu xuất lực. Pháo hôi kia bình thường vênh váo tự đắc, ngay cả một người bị thương nhẹ cũng không thể chữa khỏi, Phó Trường An bình thường khiêm tốn lại bỏ xuống mã tấu của gã, đại thần hiển uy chữa trị cho rất nhiều người, ngay cả người bị tang thi cắn cũng được gã cứu về.
Dưới sự đối lập này, pháo hôi thẹn quá thành giận, ghen tị thành cuồng, thừa dịp Phó Tường An trị liệu cho nữ chính xong, lúc hao hết sức lực, trực tiếp dùng mã tấu của Phó Trường An đâm gã tới chết. Cuối cùng pháo hôi cũng rơi vào kết cục chết thảm, nhưng điều này cũng không thể vãn hồi sinh mệnh của Phó Trường An.
Nữ chính đối với cái chết của Phó Trường An canh cánh trong lòng, sau khi sống lại, cô căn cứ theo miêu tả của Phó Trường An kiếp trước, tìm được xưởng gia công thực phẩm xảy ra thảm kịch, cứu Phó Trường An, xử lý pháo...
Lý Hàng đang xem lại cốt truyện, đột nhiên, rèm cuốn bằng inox của xưởng gia công phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bất quá chỉ sau vài giây, rèm cuốn ầm ầm sập xuống.
Tất cả mọi người trong xưởng gia công thực phẩm đều mang biểu cảm "má nó", cách một đống máy móc cồng kềnh, nhìn về phía đầu sỏ phá hỏng rèm cuốn.
Tiết Minh Trân cùng đội hữu của cô nhìn thấy mọi người ngay ngắn trật tự trong xưởng, cho dù là Tiết Minh Trân trải qua mười mấy năm mạt thế tim cứng như sắt đá, cũng không khỏi cảm thấy một trận xấu hổ. Tiết Minh Trân ho khan một tiếng, "Chúng tôi vừa nghe tiếng rên truyền ra từ đây, nóng vội tới cứu người, nên vô tình phá hỏng rèm cuốn."
Tiết Minh Trân cảm thấy có chút kỳ quái, trong xưởng không có người nào đáp lại lời cô, tầm mắt của mọi người đều yên lặng tụ tập ở sâu trong góc xưởng. Trong góc có một người ngồi đó, anh bị phần lớn bóng tối che mất, nhất thời Tiết Minh Trân không thấy rõ mặt anh. Lấy thái độ của mọi người đối với anh, người nọ hẳn là lão đại của nhóm người này, Tiết Minh Trân suy đoán.
Tiết Minh Trân nghe người nọ nói: "Quả thật vừa rồi chúng tôi vừa xảy ra một chút sự cố, hiện tại đã có thể khống chế được. Nhưng là chúng tôi có người bị thương, hành động không tiện, phải tạm thời ở lại chỗ này. Các vị đã có ý cứu người, có thể sửa lại rèm cuốn được không? Đương nhiên, nếu các vị nguyện ý tạm thời hộ vệ cho chúng tôi, như vậy thực sự rất cảm tạ."
Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện hủ bại, nhưng bản tính Tiết Minh Trân vẫn là thiện lương, cô không thể từ chối yêu cầu như vậy.
Người của Tiết Minh Trân sửa lại rèm cuốn, một hàng hơn mười người tiến vào trong xưởng.
Đội hữu của Tiết Minh Trân có một người tính khí có chút nóng nảy, vừa rồi nhìn thấy người lên tiếng ngồi trong góc bất động, một chút ý tứ nghênh đón bọn họ cũng không có. Loại thái độ không tôn trọng này, khiến đội hữu của Tiết Minh Trân cho rằng người nọ kỳ thị giới tính, coi thường đội trưởng của họ là phụ nữ. Hắn tức giận, cố ý tóm lấy một trạch nam bên cạnh, khoe khoang: "Đây là lão đại của chúng tôi, Tiết Minh Trân, dị năng hệ hỏa cấp ba. Lợi hại không?"
Lúc này ánh mắt Tiết Minh Trân đã thích ứng với bóng tối trong xưởng, cô nhận ra Lý Hàng ngồi trong góc, mắt cô hơi mở lớn, không thể tin được nhìn Lý Hàng.
Trạch nam bị đội hữu Tiết Minh Trân tóm được, khoan thai nói: "Lão đại của chúng tôi, dị năng hệ tinh thần, cấp chín!"
Tiết Minh Trân: "..."
Lý Hàng: "..."
Lại là mi tên trạch nam chết tiệt kia, định nghĩa tôi thành dị năng hệ tinh thần thì thôi, còn cấp chín là cái quỷ gì, ánh mắt của tôi có đáng sợ như vậy sao! ( ╯ ‵ □ ′) ╯ ︵┻━┻