Isabel và Ren cùng nhau nằm khoả thân trên chiếc chăn dày, nơi họ giữ nhau ấm trong làn khí đêm lạnh buốt. Cô nhìn lên những ngọn nến cháy xèo xèo trên giá chùm treo trên cây mộc lan. Môi anh ve vuốt tóc cô. "Quá nặng với em à?"
"Mmm... một chút thôi". Buồn cười thật, nhưng nằm dưới anh không làm phiền cô chút nào. Thật kỳ cục khi cảm thấy an toàn với một người đàn ông nguy hiểm như vậy.
"Chỉ vì tiếng tăm thôi nhá- em từng có bứt rứt tình dục đúng không? Anh nghĩ ta có thể yên tâm nói đó là chuyện quá khứ"
Cô cười trong tóc anh. "Em chỉ cố lịch sự thôi"
"Với người khác à?"
"Một triết học gia em thử sống cùng".
Anh cười
Cô rê tay dọc xương sống anh. Anh đặt môi vào mạch máu ở cổ tay cô rồi đẩy chiếc vòng. "Em luôn đeo cái này"
"Một sự nhắc nhở". Cô ngáp và ngón tay trỏ dạo quanh vành tai anh. Từ "Hít thở được khắc bên trong"
"Anh nhớ chứ, lời nhắc nhở giữ tập trung. Anh vẫn nghĩ nghe chán ngắt".
"Cuộc sống của chúng ta quá bận rộn tới mức dễ đánh mất sự thanh thản. Sờ chiếc vòng khiến em bình tĩnh lại".
"Lẽ ra nó phải có tác dụng hơn nhiều cái cùm khiến anh bình tâm lại tối nay. Và anh không chỉ nói về giờ cuối cùng trên chiếc ga này đâu đấy".
Cô cười. "Đám nấm vẫn chưa hỏng hẳn đâu".
"Có lẽ vậy".
Anh tách khỏi cô. Cô chống khuỷu tay lên, ngón tay vẽ trên vùng ngực anh rắn chắc. "Món mì sốt nấm của anh là món ngon nhất em từng ăn".
"Đáng lẽ còn ngon hơn một giờ trước. Họ đã cãi nhau hàng tháng trời rồi. Anh không hiểu sao họ quyết định phải tư vấn hôn nhân đúng tối nay".
"Họ cần một vài ưu tiên khẩn cấp. Em không đúng là nhà tư vấn hôn nhân đâu".
"Chắc là không. Em bắt họ hứa trên mạng sống lũ con là không quan hệ".
"Anh đáng ra không nghe thấy chuyện đó mà".
"Khó giả điếc được khi em ở ngay phòng bên cạnh và mọi người cứ bảo em đừng đi".
"Chúng em đói, và chúng em sợ anh mang bữa tối đi mất. Giao tiếp bằng thể xác quá dễ đối với họ. Lời lẽ chính là điều gây rắc rối cho họ, và họ cần tập trung vào chuyện đó. Trông họ hạnh phúc trong bữa tối đấy chứ?"
"Hạnh phúc bởi hai người trông như họ biết đã không có được chút nào trong một thời gian dài rồi. Và chẳng phải em lo cái danh sách em bảo họ làm sẽ khuấy động mọi thứ lên sao?"
"Chờ xem. Một điều em chưa có cơ hội bảo anh, và em nghĩ anh sẽ vui vì nó đấy..." Cô cắn vai anh, không chỉ để quyến rũ dù cũng có ý như vậy, mà còn bởi nó ở ngay trước mặt cô và trông đặc biệt ngon lành. "Chúng ta sẽ sống chung một thời gian".
Anh nhấc đầu xa ra nhìn cô hoài nghi. "Trước khi anh bắt đầu nhảy tăng gô, anh sẽ nghe phần còn lại".
Chùm nến trên đầu họ đu đưa trong gió đêm. Cô dùng đầu ngón tay vẽ lên những đường cong của chiếc bóng uốn lượn trên ngực anh. "Em sẽ chuyển vào biệt thự sáng mai. Chỉ vài ngày thôi".
"Anh có ý hay hơn. Anh sẽ xuống dưới đó".
"Thực ra.."
"Em không chứ!" Anh ngồi lên nhanh tới mức suýt đẩy ngã cô. "Bảo anh rằng em không mời hai kẻ tâm thần ấy ở lại căn nhà nông trại".
"Chỉ vài ngày thôi. Họ cần riêng tư".
"Anh cần riêng tư. Chúng ta cần riêng tư". Anh ngã ngửa ra chăn. "Anh sẽ giết em. Thực đấy. Lần này anh sẽ làm thế. Em có ý tưởng nào về việc anh biết bao nhiêu cách để lấy đi một mạng người không?"
"Chắc phải vài cách". Cô trượt tay xuống bụng anh. "Nhưng em hy vọng anh sẽ tìm ra gì đó hữu ích hơn để làm".
"Anh xấu xa nhưng không dễ dãi thế đâu". Hơi thở anh nghẹn lại.
"Anh nghe dễ mà". Cô để ngón tay mình lần xuống thấp hơn, đến khi chúng nằm trên khu vực đặc biệt nhạy cảm.
Anh rên lên. "Thôi được, anh xấu xa và dễ dãi. Nhưng lần này chúng ta nên thử trên giường". Anh túm lấy đầu cô khi cô ấn môi vào bụng anh."Dứt khoát chúng ta cần giường". Anh rền rĩ.
Cô rúc vào rốn anh. "Em không thể đồng ý hơn".
"Em đang giết anh, Tiến sĩ. Em biết chứ?"
"Và em vẫn chưa cho anh thấy tính xấu của em đâu".
Ren mất cả ngày hôm sau cố bảo Harry và Tracy đừng ở ngôi nhà nông trại, nhưng anh không gặp may. Sự hài lòng duy nhất nằm trong bài thuyết giảng cuối cùng của Isabel dành cho họ mà anh vô tình chứng kiến.
"Hãy nhớ", cô nói, ngay khi anh đi vào phòng trong biệt thự được cho là văn phòng của anh, "không quan hệ. Hai người có nhiều việc phải làm trước đã. Đó là lý do tôi đề nghị căn nhà nông trại cho hai người. Để hai người có thời gian riêng tư các tối để nói chuyện mà không bị ngắt quãng".
Ren lùi lại vào hành lang, nhưng trước đó anh đã thấy Tracy nguýt Harry một cái dài. "Em đoán" anh nghe cô ta nói. "chị không biết chuyện này khó đến mức nào. Chị có nghĩ là ...".
"Không, ". Giọng Isabel đuổi sau anh. "Sex cho phép hai người khoả lấp mọi vấn đề. Vui vẻ với nhau dễ hơn là nói ra".
Anh cau mày. "Vui vẻ". Sao cô lại đặt vấn đề theo cách nó. Chưa đến hai tuần trước, cô đã nói sex là thiêng liêng, nhưng cô đã thoải mái hơn rất nhiều kể từ đó. Không phải anh phàn nàn về điều này. Anh yêu sự hưởng ứng của cô. Anh yêu cách cô hưởng thụ anh, hưởng thụ sex. Dù vậy, cùng lúc, có gì đó về thái độ của cô bắt đầu làm cho anh không tài nào nuốt nổi.
Anh đang tỏ ra vô lý, và anh biết thế. Có lẽ lương tâm anh tội lỗi. Không nói với cô về sự thay đổi trong kịch bản Night Kill làm anh phiền lòng, và sự thực anh cảm thấy có lỗi về chuyện đó còn làm anh thấy phiền hơn. Isabel chẳng dính gì tới nghề nghiệp của anh, chẳng dính gì tới anh sau vài tuần tiếp. Cô là người đã nói điều này, và cô đã đúng, như thường lệ. Chuyện này chỉ đơn thuần là tình dục.
Nói thẳng ra là họ đang sử dụng lẫn nhau. Anh sử dụng cô để bầu bạn, giải trí. Anh sử dụng cô giúp anh giải quyết chuyện của Tracy và xoá bỏ mặc cảm về Karli. Và Chúa biết rằng anh đang sử dụng cô vì tình dục, nhưng điều đó không bị xem là tội lỗi trong Sách của Isabel.
Khốn khiếp, anh không muốn tổn thương cô, khi tâm hồn anh còn nhiều lội lỗi hơn cô có thể tưởng, ma tuý, những phụ nữ anh đối xử quá tàn nhẫn, mọi mảnh vỡ của những năm đầu đời vẫn kéo lê cái đuôi mỏng mảnh đằng sau bất cứ nơi nào anh tới. Đôi khi cô nhìn anh với đôi mắt ngây thơ, anh muốn nhắc cô anh không biết đóng vai người tốt, nhưng anh chẳng nói một lời, bởi anh là một gã khốn ích kỷ và anh không muốn cô bỏ đi. Chưa. Chưa cho đến khi anh đạt được cái anh cần và sẵn lòng để cô đi.
Một điều chắc chắn là ngay khi cô tìm ra kịch bản mới và nỗi thèm khát méo mó của Kaspar Street đối với các bé gái, cô sẽ đi thẳng ra cửa, và ngay trước khi cô tới đó, Ren cảm thấy như Bốn viên gạch nền móng đã rơi xuống đầu anh.
Sau bữa tối, Tracy bảo các con rằng cô và Harry sẽ trở lại đúng giờ ăn sáng và Marta sẽ chăm sóc nếu chúng cần gì trong đêm. Ren cảm thấy bực bội suốt phần còn lại buổi tối. Anh muốn Isabel trên giường mà không có nửa tá người núp ngoài cửa. Thay vào đó, cô xin lỗi và đi làm ghi chú cho cuốn sách của cô.
Anh hướng về phía văn phòng và cố suy nghĩ nghiên cứu tính cách của Street, nhưng không tập trung. Anh nâng vài quả tạ và chơi trò GameBoy với Jeremy một lúc. Rồi anh đi bộ, chả có tác dụng khỉ gió gì với thất vọng tình dục ở anh. Cuối cùng anh từ bỏ và lên giường, thụi vào gối và nguyền rủa những người lớn trong gia đình Briggs đang cuộn tròn trên giường ngôi nhà nông trại, nơi lẽ ra là của anh và Isabel.
Cuối cùng anh buông xuôi, nhưng vẫn không ngủ được một lúc lâu trước khi một vật ấm áp rúc vào sát người. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Anh yêu việc chạm vào làn da trần của Isabel khi ngủ. Anh cười và kéo cô sát lại- Nhưng có gì đó sai. Mắt anh mở bừng ra, và anh bật dậy với một tiếng hét.
Khuôn mặt Brittany nhăn lại. "Chú hét. Sao chú lại hét?" Cô bé nằm cuộn tròn trên lớp ga, trần trụi như một con chim dẻ cùi.
"Cháu không được ngủ ở đây", anh càu nhàu.
"Cháu nghe tiếng động. Cháu sợ".
Không sợ bằng nửa anh. Anh định nhảy bổ khỏi giường, rồi nhớ cô bé không phải kẻ duy nhất trần trụi. Anh chộp tấm chăn và quàng quanh eo.
"Chú rung rinh giường ghê quá", cô bé phản đối, "Cháu buồn ngủ".
"Váy ngủ của cháu đâu? Chả bao giờ để ý cả". Anh quấn tấm ga quanh cô bé chặt tới mức trông hệt như xác ướp, rồi bế lên.
"Chú đang bóp nghẹt cháu đấy! Ta đi đâu vậy?"
"Đi gặp nàng tiên tốt". Anh vướng chân vào tấm chăn và suýt đánh rơi cô bé.
"Khỉ thật".
"Chú nói..."
"Chú biết chú nói gì. Và nếu cháu nhắc lại, lưỡi cháu sẽ thè lè ra đấy". Dù sao anh quyết định đưa cô bé ra cửa, xuống sảnh và vào phòng ngủ của Tracy trước đây mà không làm rơi chăn, nhưng anh gây ra quá nhiều tiếng động làm Isabel tỉnh giấc.
"Cái...?"
"Nó sợ, nó trần thùi lụi, và nó là của em". Anh thả Brittany xuống cạnh cô.
"Ai đâý?" Steffie nhỏm dậy từ bên kia Isabel. "Brittany?"
"Cháu muốn bố!" Brittany mè nheo.
"Ổn thôi, cháu yêu" Isabel nhìn ấm áp và tóc tai bù xù. Anh chưa biết một phụ nữ nào như cô, người quá vô tâm với sức hấp dẫn giới tính của mình, dù mọi đàn ông dường như đều nhận biết nó như anh vậy. Anh của Vittorio, Bác sĩ Andrea ngọt xớt, đều thấy nó. Anh ta còn lâu mới lừa được Ren hôm nay khi xuất hiện với lời xin lỗi giả vờ về việc bảo Isabel rằng họ cần tập trung quanh cái máy dò kim loại
Chiếc váy ngủ trễ xuống một bên vai, để lộ một bên bờ ngực đáng lẽ phải nằm trong tay anh lúc đó. Cô hất đầu về chiếc chăn của anh. "Váy đẹp đấy".
Anh gom hết lòng tự trọng của mình. "Chúng ta sẽ nói chuyện này sáng mai".
Khi về phòng, anh nhắc mình rằng anh tới Ý để trốn chạy mọi thứ. Thay vào đó anh đang tổ chức một buổi tiệc chết tiệt tại nhà và thêm một vết đen xì khác vào tâm hồn mình.
Ngay trước bình minh, mọi sự trở nên tồi tệ hơn. Anh hé mắt và thấy một bàn chân mắc trong miệng mình. Không phải chân anh.
Một móng chân bé xíu ấn vào môi dưới anh. Anh cau mày và cố cử động, một bàn chân khác đạp vào cằm. Rồi anh cảm thấy một vết ướt bên bông. Làm sao cuộc đời có thể tốt đẹp hơn thế .
Cậu bé mặc tã cuộn lại gần. Quá nhiều đối với việc Marta chăm sóc suốt đêm. Ren suy tính các lựa chọn. Đánh thức đứa trẻ nghĩa là đầy rắc rối, điều Ren không định giải quyết vào lúc- anh nhìn đồng hồ- bốn giờ sáng. Đầu hàng, anh dịch sang chỗ khô hơn và thả mình vào giấc ngủ.
Vài giờ sau đó, anh bị thúc vào giữa ngực. "Muốn bố cơ!".
Ánh sáng xuyên qua mí mắt anh nói rằng giờ là buổi sáng, nhưng chỉ có thế. Marta ở chỗ quái nào nhỉ? "Ngủ tiếp đi", anh lẩm bẩm.
"Muốn mẹ ngay cơ!"
Ren chịu thua điều khó tin này, mở mắt và cuối cùng hiểu lý do cha mẹ vượt qua được những chuyện này. Cậu bé đóng tã trông dễ thương như quỷ vậy. Mái tóc xoăn đen nhánh chĩa lên khắp nơi và má hồng lên vì giấc ngủ. Một cuộc kiểm tra nhanh tấm nệm cho thấy không thấy đám ướt nào mới cả. Nghĩa là...
Ren nhảy khỏi giường, xỏ vội vào quần và túm lấy đứa trẻ. Connor kêu thét đến giật mình. Ren vác nó như một bao khoai tây đến phòng tắm.
"Muốn Jeremy cơ!"
"Không lằng nhằng nữa, nhóc". Anh rón rén kéo chiếc tã giấy ra, nhìn một lát rồi giật rèm cửa mở ra và quẳng qua cửa cổ."Chổng mông lên". Anh chỉ xuống bồn vệ sinh. "Đấy".
Connor bặm môi dưới và cau mày, nhìn giống hệt mẹ cậu trong suốt cuộc hôn nhân với Ren. "Bô xấu"
"Nói xem ai thèm quan tâm".
Connor nhăn mặt. "Cháu muốn mẹ cơ!".
Anh lật tấm ngồi bồn vệ sinh lên. "Làm việc của mình đi, rồi ta nói chuyện".
Connor chằm chằm nhìn anh.
Ren trình diễn nụ cười nhạo nhẫn tâm nhất của mình.
Connor giật lùi về phía bồn tắm và leo vào.
Ren khoanh tay dựa vào cửa.
Connor giật vòi nước.
Ren gãi ngực.
Connor lấy xà phòng.
Ren ngắm nghía móng tay mình. "Cháu có thể thôi lằng nhằng được rồi đấy, chàng trai bướng bỉnh, bởi chú có cả ngày cơ".
Connor nhìn bánh xà phòng một lúc rồi đặt xuống và bắt đầu tè trong bồn tắm.
"Không được". Ren cắp thằng bé dưới nách và đặt xuống trước bồn vệ sinh. "Ở đây. Ngay".
Connor nghển cổ nhìn anh.
"Cháu nghe chú nói rồi đấy. Cháu là chàng trai hay bé gái vậy?"
Connor nghĩ một lát. Nó lấy tay bóp mũi, cởi khuy quần. Rồi tè vào bồn vệ sinh.
Ren nhăn nhở. "Cứ thế nhé, công tử bột".
Connor nhăn răng đáp trả rồi chạy tới cửa, đứng nguyên tại chỗ. "Buồn ị"
"Á, chàng trai... cháu chắc chứ?"
"Buồn ị"
"Chú có thể làm mà không cần cái này, cháu biết đấy" Ren nhấc cậu bé lên, hạ tấm ngồi xuống và đặt cậu bé lên trên.
"Buồn ị"
Quá đủ
Khi cậu bé đi xong, Ren bế nó xuống dưới vòi nước một lúc rồi tới phòng ngủ, nơi anh đặt một tấm pin an toàn lớn và chiếc quần lót co giãn nhỏ nhất của anh, chiếc quần anh nhớ Isabel rất thích. Anh mặc chúng cho cậu bé đàng hoàng hết mức có thể, rồi đưa cho nó một nhãn cầu bằng lông. "Nó là của chú, và nếu cháu làm chúng bị ướt thì cháu sẽ phải hối tiếc đấy, hiểu chứ?"
Connor thọc ngón tay cái vào mồm, nghiêng đầu nhìn rồi cười khanh khách hài lòng.
Chiếc quần lót vẫn khô nguyên.
*****
Những ngày sau đó trôi đi như thường lệ. Harry và Tracy xuất hiện vào giờ ăn sáng để tham gia cùng bọn trẻ. Ren và Isabel dành một phần buổi sáng ở ngôi nhà nông trại, nơi họ giúp những người khác bắt đầu nhiệm vụ gian khổ là quét khu vực đó bằng máy dò kim loại. Sau đó, Isabel lỉnh đi với cuốn sổ ghi chép và Ren đi gặp Massimo ở vườn nho.
Massimo đã trồng nho cả cuộc đời và anh không cần người giám sát nhưng Ren thấy cảm giác hài lòng khi dạo qua những lối đi râm mát và cảm nhận lớp sỏi cứng đanh của tổ tiên dưới lòng chân mình. Bên cạnh đó, anh cần tránh xa Isabel.
Anh rất thích được cùng cô vì lợi ích của chính mình.
Massimo đưa cho anh một chùm nho để ép. "Ngón tay anh có dính nhau không?"
"Không"
"Vẫn chưa đủ độ đường. Có lẽ phải hai tuần nữa, và sau đó chúng ta sẽ sẵn sàng cho lễ vendemmia".
Chiều muộn, khi Ren trở về biệt thự, anh luôn thấy Jeremy lảng vảng quanh đó chờ anh. Đứa trẻ chưa bao giờ nói gì, những Ren không mất nhiều thời gian để phát hiện nó muốn thực hành mấy thế võ. Cậu bé thông minh, và phối hợp tốt, Ren cũng không phiền. Harry và Tracy thường dính với Isabel cho buổi tư vấn hàng ngày, nhưng nếu việc đó kết thúc đúng giờ, Harry thích tham gia cùng họ. Ren thích thú nhìn Jeremy dạy bố những gì cậu đã học được.
Đôi khi Ren thấy mình tự hỏi anh sẽ trở nên thế nào nếu anh có một người bố như Harry Brigggs. Thậm chí thành công của Ren cũng không được sự chấp nhận của bố. Là một nghệ sĩ, đặc biệt là một nghệ sĩ thành công, quá nổi tiếng, quá khiếm nhã - điều này thừa hưởng từ người đàn ông đã cưới đã cưới bà mẹ tóc đỏ chơi bời của Ren.
May mắn thay, Ren từ lâu chẳng còn quan tâm đến ý kiến của bố. Chẳng ích lợi gì khi có được sự chấp thuận của một người đàn ông anh chưa bao giờ tôn trọng.
Anna bắt đầu kèo nhèo anh về việc tổ chức festa sau khi mùa thu hoạch bắt đầu. "Điều này đã được thực hiện trong nhiều năm khi tôi còn nhỏ. Mọi người tham gia vendemmia sẽ tới biệt thự vào ngày chủ nhật đầu tiên sau khi hái nho xong. Có rất nhiều thức ăn và tiếng cười. Nhưng Dì Philomena của anh quyết định có quá nhiều rắc rối và truyền thống đó kết thúc. Giờ anh sống ở đây, chúng ta có thể bắt đầu lại chứ?"
"Tôi chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi". Anh đã ở Ý gần ba tuần. Anh phải tới Rome tuần tới để gặp Jenk vài ngày và bộ phim sẽ được bắt đầu vài tuần sau đó. Anh chưa bàn bạc tí nào với Isabel về cuộc gặp ở Rome lẫn việc anh còn ở biệt thự bao lâu nữa, và cô cũng không hỏi. Nhưng sao cô lại phải làm thế ? Họ đều biết chuyện này chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Có lẽ anh nên mời cô đi cùng. Nhìn những điều quen thuộc qua đôi mắt cô cho anh một góc nhìn mới mẻ. Ngoại trừ anh không thể mời cô. Tất cả những cách thức nguỵ trang trên thế giới này cũng không tránh được tay săn ảnh tinh mắt nào đó phát hiện ra họ, và bị thấy cùng với anh sẽ đi đời chút danh tiếng gái ngoan ít ỏi còn lại của cô. Cũng có thực tế không thể phủ nhận là cô sẽ từ chối tiếp tục một khi phát hiện nội dung thực sự của Night Kill.
Sự oán giận của anh lại trồi lên. Cô không bao giờ hiểu được vai diễn này có ý nghĩa thế nào với anh, chỉ khi cô hiểu rằng đó không phải là hình ảnh méo mó nào đó của chính anh khiến anh muốn đóng vai kẻ xấu. Anh chỉ không thể đồng cảm với vai anh hùng, và điều đó không có liên quan khỉ gì đến thời thơ ấu điên cuồng của anh hết. À dù sao cũng không nhiều. Và từ khi nào người đã thuê một nhân viên kế toán lừa đảo và đính hôn với một gã đê tiện có quyền ngồi vào ghế phán xét thế ?
Thật là một kỳ quan khi cuộc tình của họ đã không như trái bóng xì hơi, dù khó mà ghi lại được bất cứ gì thất bại khi Isabel quan tâm. Không, khi cuộc tình này kết thúc, nó sẽ kết thúc với một tiếng nổ. Ý tưởng đó quá chán tới mức anh phải mất một lúc mới nhận ra Anna vẫn nói chuyện với mình.
"..nhưng giờ đây là nhà anh- nhà của gia đình anh- và anh sẽ trở lại. Vậy chúng ta vẫn tổ chức festa năm nay để bắt đầu một truyền thống mới, nhé?"
Anh không thể tưởng tượng việc quay trở lại, khi Isabel không còn ở đây nữa, nhưng anh bảo Anna cứ tiếp tục kế hoạch của bà.
*****
"Chị không phải một trong số những người nghĩ đàn bà chửa không cần sex đấy chứ?" Tracy nhìn Isabel buộc tội. "Bởi nếu chị như thế hãy nhìn kỹ người đàn ông này và nói em biết bất kỳ phụ nữ nào, dù chửa hay không, làm sao có thể cưỡng lại anh ấy?"
Harry xuất hiện với vẻ vừa bối rối vừa sung sướng. "Tôi không biết về chuyện này... Nhưng thực sự thì, Isabel, chuyện đó không còn cần nữa đâu. Dứt khoát không cần. Chúng tôi đã có thừa thời gian nói chuyện rồi, và danh sách chị bảo chúng tôi làm đã giúp ích rất nhiều. Tôi đã không nhận ra... Tôi chỉ không biết..." Một nụ cười nở ra trên mặt anh. "Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cô ấy yêu tôi đến thế nào".
"Và em không biết anh ấy đã ngưỡng mộ quá nhiều thứ ở em. Chính em!" Tracy run lên vui sướng. "Em nghĩ em đã biết mọi điều về anh ấy, nhưng em mới chỉ chạm tới bề mặt thôi".
"Hãy dành cho nó chút thời gian nữa đi", Isabel nói.
"Chị là nhà tư vấn hôn nhân kiểu gì thế ?" Tracy bắt bẻ.
"Chả kiểu gì cả. Tôi chắp cánh cho nó. Tôi bảo em ngay từ đầu rồi. Em là người đã khăng khăng chuyện này, nhớ chứ?"
Tracy thở dài. "Chúng em chỉ không muốn khuấy động mọi thứ lên thôi".
"Thế thì hãy thảo luận danh sách của ngày hôm nay. Mỗi người đưa ra 20 điều người khác có mà mình ước bản thân mình có?"
"21", Tracy nói, "Em thêm vào dương v*t của anh ấy nữa".
Harry cười vang, và rồi họ hôn nhau và Isabel cảm thấy đau nhói vì ghen tị. Hôn nhân có phần thưởng dành cho những người có thể sống sót qua những thăng trầm.
*****
"Nhanh lên! Họ đi rồi".
Isabel đánh rơi cây bút khi Ren bước vào phòng khách sau của biệt thự, nơi cô ngồi bên chiếc bàn xinh đẹp từ thế kỷ 18 viết thư cho bạn ở New York. Từ lúc gia đình Briggs đi ăn tối ở Casalleone, cô vẫn chưa hỏi Ren xem anh đang nói về ai.
Cô cúi xuống nhặt bút, nhưng anh lôi cô ra khỏi ghế trước khi cô lấy được. Tâm trạng anh gần đây quá thay đổi, lúc trước thì hành động cứ như muốn ngắt đầu cô ra, lúc sau lại nhìn cô như lúc này, đầy ma mãnh. Càng ở với anh nhiều chừng nào, cô càng nhận thấy cuộc chiến bên trong anh, giữa con người anh vẫn tin là vậy và người đàn ông dễ chịu bên trong vỏ bọc của gã xấu xa.
Anh hất đầu về phía cửa. "Đi đi. Anh nghĩ chúng ta có hai giờ trước khi họ trở lại?"
"Có nơi nào đặc biệt không?"
"Ngôi nhà nông trại. Quanh đây quá nhiều người".
Họ chạy xuống đồi, qua cửa và lên gác. Khi tới nơi, cô đẩy anh về phía chiếc giường nhỏ. "Làm sạch ga đi".
"Chuyện đó sắp diễn ra lâu đấy"
Cô cởi quần áo trong lúc anh khóa cửa, đóng màn chớp lại, và bật đèn lên. Chiếc bóng đèn yếu ớt tỏa ánh sáng mờ mờ khắp gian phòng nhỏ.
Anh vứt mọi thứ trong túi lên chiếc bàn đầu giường và cởi quần áo. Cô nằm trên chiếc giường hẹp rồi lật nghiêng khi anh nằm sát cạnh. Anh rúc vào cổ cô và trượt chiếc vòng khỏi tay. "Anh muốn em hoàn toàn trần trụi cho anh". Núm ngực cô cứng lại với giọng khàn đục đầy sở hữu của anh. Cô nhắm mắt lại khi anh vùi môi vào lòng bàn tay cô. Anh chạm vào da cô. "Trần trụi ngoại trừ cái này..."
Anh với tới chiếc bàn đầu giường. Vài giây sau, một vòng kim loại lạnh ngắt bấm tách một cái quanh cổ tay cô.
Mắt cô mở bừng và cô buột ra tiếng hét. "Anh làm gì vậy?"
"Làm nhiệm vụ". Anh túm cả hai cổ tay cô, một tay còn tự do và một tay bị giam giữ và đẩy chúng qua đầu.
"Well, dừng lại ngay!"
"Anh thích không dừng hơn". Anh luồn dây xích qua một thanh ở tấm gỗ đầu giường và đóng cái còng còn lại vào cổ tay kia.
"Anh còng em vào giường!"
"Anh đồi bại tới mức thỉnh thoảng còn khiến chính mình ngạc nhiên ".
Cô cố thử xem mình cảm thấy bực bội thế nào nhưng không có tí nào hết. "Đây là còng thật".
"FedEx đã chuyển chúng tới cho anh". Anh trượt môi dọc bên dưới cánh tay cô, chỉ dừng ở dưới nách. Khi cô kéo căng còng, da cô râm ran với những làn sóng hưởng ứng thích thú.
"Anh có biết có luật giam cầm chứ?" Cô hổn hển khi anh tìm thấy cái núm, kéo nó sâu vào miệng mình và mút. "Có một ... thủ tục"
"Anh chả bao giờ quan tâm nhiều tới thủ tục".
Anh tiếp tục trêu chọc cái núm trơ trụi không phòng vệ, nhưng cô không để mình chịu thua cơn rùng mình khoái cảm đến khi đưa ra vấn đề của mình.
"Anh chưa bao giờ dùng một chiếc còng thật sự cả, chỉ cái gì đó có thể dễ dàng cởi ra thôi". Cô kìm tiếng rên. "Và ít nhất chúng cũng có lót. Và đối tác của anh phải đồng ý bị trói- em đã nói điều này chưa?"
"Anh không tin em đã nói. "Anh ngồi xổm dậy, đẩy đùi cô dang ra và nhìn cô đăm đắm.
Cô liếm môi. "Em đang nói đến nó đây".
Tay anh chơi đùa những lọn xoăn. "Chú ý đúng lúc".
Cô bậm môi giữa hai hàm răng khi anh mở cô ra. "Em đã làm ... á.. một nghiên cứu khi đang theo học lấy bằng cử nhân".
"Anh biết". Âm sắc nhục dục trong giọng anh phát ra xuyên qua những đầu dây thần kinh của cô. Cử động của ngón cái anh như cọng lông ấm và ướt mơn trớn, thăm dò. "Anh cũng cần... một từ mã hóa để dùng... ahhh... nếu mọi thứ đi quá xa".
"Chúng ta có thể làm vậy. Anh có vài ý tưởng đây". Anh ngừng mọi động tác quá nhanh, chuyển lên người cô, và thầm thì vào tai cô.
"Chúng không được là những từ gợi dục". Cô trượt gối dọc theo đùi trong của anh.
"Giờ có gì hay về chuyện đó nhỉ?" Anh ôm lấy bầu ngực cô, nâng lên và nhào nặn chúng trong tay mình, say sưa.
Cô tóm lấy đầu giường. "Chúng có thể là những từ "măng tây" hay "chế hòa khí". Em muốn thế, Ren..." Một tiếng rên tuột ra trước khi cô kịp kìm lại. "Nếu em nói... "măng tây", có nghĩa anh...ahh... đi quá xa và phải dừng lại".
"Nếu em nói "măng tây" anh sẽ muốn ngừng ngay, bởi anh không thể nghĩ về sự ngắt quãng nào lớn hơn". Anh tách ra khỏi ngực cô. "Em không thể nói cái gì như "ngựa giống" hay "ngựa đực", hay..." Lần nữa anh lại thì thào vào tai cô.
"Thế thật gợi dục". Cô khẽ dịch đùi chà xát vào anh. Anh cứng tới mức cô run bắn lên. Anh vuốt ve nách cô và làm một cử chỉ kêu gợi. Cô kéo căng cái còng. "Rất gợi dục"
"Cái này thế nào?" Giọng thì thầm của anh đổi thành tiếng rừ khe khẽ.
"Nó thật khiêu dâm".
"Tuyệt. Dùng nó đi".
Hông cô uốn cong khỏi giường. "Em dùng từ "măng tây".
Chỉ thế thôi, anh bỏ rơi cô. Anh ngồi dậy giữa hai chân cô dang rộng để cơ thể họ không chạm nhau nữa và đợi.
Bất chấp tia lóe sáng ranh mãnh trong mắt anh, phải mất một lát cô mới hiểu. Khi nào cô mới học được cách giữ mồm giữ miệng? Cô tìm một chút đường hoàng, không dễ trong vị trí yếu ớt hiện thời.
"Anh có thể không bận tâm điều đó".
"Em chắc chứ?"
Và anh chẳng phải là Quý ngài Tự mãn hay sao. "Em chắc".
"Khẳng định chứ? Phòng khi em vẫn chưa hiểu, em đang khỏa thân, bị còng vào giường vô phương cứu vãn và sắp bị xâm chiếm".
"Uh" Cô trượt gối trên giường cao hơn.
Anh rê ngón tay cái theo những lọn xoăn mềm mại, thích thú với cảnh tượng này. Cô cảm nhận khao khát của anh, cháy lên nóng bỏng như của chính mình và nghe nốt trầm khàn bên dưới lời trêu chọc của anh. "Anh không kiếm sống bằng cách quấy rối phụ nữ, em biết đấy. Anh đe dọa tất cả những kẻ đại diện cho chân lý, công bằng, và theo cách Mỹ . Và- đừng gán cho nó quá nhiều điều hay ho nhé- sự bảo vệ của em trước anh chỉ là ngớ ngẩn thôi".
Cô dang rộng chân hơn để anh thấy cô hoàn toàn không phòng vệ. Vào lúc đó cô tự hứa khi chuyện này qua đi, cô sẽ không yên cho đến khi sử dụng chính đôi còng đó trên anh. Ngoại trừ phỏng đoán của cô sai, anh cũng không kháng cự nhiều.
"Anh hiểu điều em nói". Ngón tay anh trượt vào trong cô, "Giờ yên lặng để anh có thể chiếm em".
Điều anh làm. Xuất sắc. Đầu tiên với những ngón tay anh và sau đó với thân thể anh. Chuyển lên trên cô, đẩy vào trong. Tra tấn cô tới mức cô nghe chính mình nài xin. Cùng lúc cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn hay sung sướng hơn lúc này, một tù nhân trong sự chăm sóc tinh vi của anh.
"Chưa đâu, em yêu". Anh trao cô một nụ hôn nồng nàn đầy sở hữu khác và đẩy vào sâu hơn. "Chưa, tới khi anh đã sẵn lòng"
Anh còn hơn là sẵn lòng. Những bắp cơ căng thẳng cứ như chính anh là kẻ bị giam cầm vậy. Khoái cảm dữ dội bắt anh phải trả giá còn hơn cô. Anh chìm vào sâu hơn cái nôi ấp ủ giữa đùi cô. Cô quấn chân xung quanh anh. Họ cùng chuyển động, cùng hét lên ...
Chiếc còng giữ họ lại trên mặt đất đã vỡ tan. Vào lúc cuối, anh trở thành giống tù nhân hơn cô nhiều.
Khi anh thiếp đi, cô trượt khỏi giường và nhặt đôi còng nằm trên sàn với chiếc chìa khóa bị vứt bỏ. Cô nhìn xuống anh. Làn mi dày tạo thành một vòng cung sắc nét trái ngược với xương gò má và món tóc đen xòa trên trán. Sự đối lập giữa làn da màu oliu ngoại lai và màu trắng của tấm ga cho anh diện mạo của một gã vô thần điển trai.
Cô chậm rãi đi tới phòng tắm, nơi cô treo chiếc còng và chiếc chìa bên dưới cái khăn. Lẽ ra cô phải ghét điều anh đã làm nhưng cô không thể dù chỉ chốc lát. Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ luôn muốn kiểm soát. Thay vì cảm thấy tuyệt vọng và tức giận cô đã trao tặng anh mọi điều mình có.
Cùng cả tình yêu.
Ngón tay cô bấm vào rìa chậu rửa. Cô đã yêu anh. Cô nhìn mình chằm chằm trong gương, rồi cụp mắt xuống. Ai muốn nhìn vào kẻ dại khờ đó? Họ chỉ mới biết nhau ba tuần, nhưng cô, người phụ nữ cẩn trọng nhất khi dính tới những mối quan hệ lãng mạn đã hoàn toàn vô vọng.
Cô hắt nước lên mặt và cố rạch ròi để có thể xem xét chuyện hấp dẫn nam - nữ từ mức độ sinh học. Loài người ban sơ bị hấp dẫn bởi những điều đối nghịch như một cách bảo đảm rằng kẻ mạnh nhất trong giống loài sống sót. Vài bản năng đó vẫn còn lại ở hầu hết mọi người và rõ ràng nó vẫn còn lại trong cô.
Nhưng sự tồn tại của cô như một phụ nữ hiện đại thì sao? Sự tồn tại của cô như một phụ nữ có những mối quan hệ lành mạnh, một phụ nữ thề không bao giờ lặp lại hình mẫu đầy náo động của cha mẹ cô nữa thì sao? Chuyện tình của cô với Ren lẽ ra đã xác nhận bản năng giới tính của cô và giải phóng nó. Thay vào đó, cô đã giải phóng trái tim mình.
Cô rầu rĩ nhìn chằm chằm đĩa xà phòng. Cô cần một kế hoạch.
Phải. Cứ như đã có kế hoạch nào của cô thành công không bằng.
Giờ đây cô không được để mình nghĩ về chuyện này. Cô sẽ đi tới việc phủ nhận hoàn toàn. Phủ nhận không phải luôn luôn xấu. Có lẽ nếu cô đào sâu vào cảm xúc của mình, chúng sẽ biến mất.
Cũng có thể không.