---Buổi tối---
❋ ❀ ☮ ❋ ❀ ☮
-"A lô,bên ấy thế nào rồi,nó về chưa"-Bảo
-"Chưa!7h là bắt đầu rồi mà bây giờ vẫn chưa thấy nó"-Mi vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời Bảo qua điện thoại.
-"Ừ,cúp nha"-Bảo
-"Ok"-Mi
-"Này"-Vũ
-"Hử"-Mi
-"Sao mấy người cứ phải quan tâm đến con bé đó nhỉ"-Vũ
-"Này,cậu không còn chuyện gì để nói à"-Mi không chịu được
-"Không"-Vũ cãi ương
-"Tại sao cậu cứ mở miệng ra là nói con Thảo là con bé này con bé nọ.Cậu nên nhớ nó là em của cậu đấy"-Mi
-"À,ờ thì...thân nó,nó không lo thì ai lo hộ được"-Vũ
-"Tôi"-Mi
-"Nhưng tôi thì không"-Vũ
-"Thôi,im lặng"-Mi
-"A lô!Nhi à,vẫn chưa thấy nó"-Mi
-"Cái con bé này..."-Nhi
Thế là trong lúc mọi người đang cố liên lạc với nó và tìm nó thì kim đồng hồ cũng nhích dần đến 7h.
-"Thôi chết rồi gọi mọi người tập chung đi còn 1 phút nữa thôi"-Bảo
-"Ơ!nhưng..."-Nhi,Chi
-"Không nhưng nhị kệ nó đi"-Bảo
-"Thôi được rồi,có gì tiến hành theo phương án B"-Vũ
-"Ok,ông mà cũng biết lo cho em họ cơ đấy"-Mi
-"Chuyện"-Vũ
-"Thôi vào chỗ đi"_Thư
-"Thưa mọi người!bây giờ khai mạc bữa tiệc và để bữa tiệc được diễn ra vui vẻ,xin mời cô Hoàng Thiên Thảo"-MC
-1s
-2s
-3s
-...
-1 phút 30s không thấy Thảo đâu bọn Mi-Vũ định tiến hành theo phương án B thì."Cạch"1 Hoàng Thiên THảo bằng xương bằng thịt xuất hiện cùng 1 chàng trai. Nhìn nó rất ra dáng là 1 tiểu thư và chàng trai kia thật bảnh trong bộ vest.
Thảo bước vào và...KHẬC...cô bé bị trẹo chân trong lúc bước vào thềm cửa dẫm vào bộ váy dạ hội màu đen. Và rất có thể cô bé sẽ đập thẳng mặt xuống mặt sàn.Nếu như không vịn vào tay chàng trai bên cạnh. Nó đi lên chỗ MC đọc xong bài phát biểu mà nó phải học mấy ngày liền.Đọc xong nó nói gì đó với chàng trai và chạy lên phòng."Sốc toàn tập"đó là 3 từ duy nhất có thể dùng để diễn tả trạng thái của bọn Mi-Vũ-Bảo bây giờ.Vì sao con bé có thể thay đổi như thế nhỉ.Một lúc sau cô bé đi xuống với bộ váy được thiết kiểu đuổi đằng trước ngắn đến gối và dài xuống dần về"đuôi" ở sau thì"dài ngoằng".
______Hết chương 14______