vậy sao lúc vừa thái độ cô ấy lại thay đổi vậy ạ - hắn cố gặng hỏi
Nghe vậy mẹ nó khóc lớn hơn rồi tự đấm vào ngực mình rồi nói
- tại tôi. Tất cả tạu tôi mà - mẹ nó mất bình tĩnh
Thấy vậy bố nó ôm mẹ nó trấn an hắn cũng lắm lấy bàn tay đang run lên của bà mà trấn an
- xin bác bình tĩnh
Anh nó thấy vậy khẽ nói với mẹ nó
- không phải do mẹ, mẹ đừng như vậy - quay sang hắn anh hỏi - cậu nghĩ cậu là ai mà mún biết quá khứ của con bé? Cậu đủ mạnh hơn con bé để bảo vệ nó sao? Cậu không thể vì thế đừng hỏi gì hết. Cậu về đi.
Thấy anh nó nói vậy hắn càng tò mò về nó, hắn mún biết mọi thứ về nó, hắn mún bảo vệ nó, không mún nó phải tự gánh sự tổn thương 1 mình. Vì vậy hắn nhìn bố mẹ và anh nó bằng ánh mắt cương quyết khuôn mặt lạnh lùng cất giọng trầm nói:
- thưa 2 bác với anh cháu yêu Linh lên cháu sẽ bảo vệ cô ấy. Tuy cô ấy không biết cháu yêu cô ấy nhưng cháu đảm bảo sẽ không để cô ấy tổn thương.
Nghe hắn nói vậy bố mẹ và anh nó ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt, rồi nhìn hắn dò sét tìm kiếm sự dối trá nhưng hoàn toàn không có. Khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn đều chứa sự cương quyết, quyết tâm. Khẽ cụp mi xuống mẹ nó bắt đầu kể giọng nghẹn lại:
*** 17 năm trước ***
Lúc đó mẹ nó đang mang thai nó nhưng lại bị bà nó bắt phá không cho sinh nó ra đời vì cái lý do vớ vẩn đó là: mất 40 năm tuổi đảng của bà và nói nhà nó đẻ dày, 2 năm 1 đứa không nuôi đc ( vì nhà nó nghèo) nhưng mẹ nó cương quyết mún đẻ nó ra lên bà ghét mẹ nó luôn chèn ép mẹ nó rồi có khi còn đánh mẹ nó, bắt mẹ nó là việc nặng để cho mẹ nó sảy thai nhưng đều không được. Bố nó thương vợ, con nhưng cũng không làm gì được cho vợ chỉ biết nhìn vợ mình bất lực. Mẹ nó cứ làm việc quần quật cho đến khi sinh nó ra. Ông nó thì chán nản nhìn nó vì nó là con gái chứ không phải con trai, còn bà nó thì căm ghét nhìn nó và mẹ nó. Sinh nó xong mẹ nó bị bà nó bắt triệt sản nhưng bố nó không đồng ý vì sợ mẹ nó mất sữa lên không cho bà nó căm tức nhìn nó - 1 đứa bé sơ sinh. Mẹ nó được nửa tháng nghỉ ngơi sau khi sinh nó rồi lại phải làm quần quật cả ngày. Có lúc nó khóc mún vào bế nó thì bà nó ngăn cấm ns:
- mày kệ nó. Không chết được đâu. Mà nó chết đi cũng được - bà nó nói giọng đay nghiến.
- sao mẹ nói vậy? Nó là cháu mẹ mà - mẹ nó khóc
- tao không có đứa cháu thừa thãi này mày nghe chưa - bà nó gầm lên.
Mẹ nó chỉ khóc mà không thể làm gì. Còn nó nó cứ khóc cho đến khi khản tiếng. Tình trạng cứ như vậy cho đến khi nó được 10 tháng tuổi. Hôm nay anh trai nó vui vẻ vì có em bé mới trong nhà lên anh cứ lại gần nó mà đè lên nó cười thích thú ( anh nó 2t gần 3t) còn nó bị anh đè thì cứ khóc ầm lên, bà nó thấy nhưng mặc kệ, mẹ nó bên ngoài nghe nó khóc đến khàn tiếng thì lo lắng chạy vào thì thấy anh nó đang đè lên nó, hoảng sợ bà vào bế anh nó ra mắng nhẹ
- con làm gì vậy hả? Biết em còn bé không hả? - mẹ nó bế nó dỗ dành
Anh nó bị mẹ la lên khóc ầm lên chạy lại nội nó mách
- bà ơi mẹ mắng con huhu - anh nó khóc
Bà nó tức giận ra dành nó từ tay mẹ nó rồi nói
- vì đứa thừa thãi này mà mày đánh cháu bà à hả? - rồi quay sang nó - mày là con gây rắc rối mày đi chết đi
Nói rồi bà lấy tay đánh mạnh vào mông nó, nó đau lên hờn đến tím tái mặt mày. Hoảng sợ mẹ nó vội dành lại nó rồi xoa mông nó vừa khóc vừa dỗ dành. Đúng lúc bố nó đón chị nó đi mỗ giáo về ( chị nó 4t gần 5t) thấy em khóc chị nó chạy lại khóc rồi đưa tay đánh bà
- sao bà đánh bé Linh? Bà hư, bà không tốt
- à con này giỏi, mày còn dám đánh bà hả? Vì đứa thừa kia mà đánh bà à? - bà nó tức giận
- mẹ thôi đi. Nó cũng là cháu mẹ mà - bố nó tức giận không kém gầm lại.
- nó mà là con trai tao không nói nhưng là con gái tao ghét - ông nó từ ngoài của bước vào nói - cháu trai đâu ra ông thương nào - rồi quay ra anh nó cưng chiều.
Thấy vậy bố nó định nói gì đó thì bị ông nó cắt ngang
- mày đem con đó đi đâu cho tao khuất mắt
Bố nó không nói gì chỉ quay rra đưa mẹ nó đang vừa khóc vừa dỗ nó vào buồng. Vào đến nơi mẹ nó khóc
- con bé làm gì sai mà bị đối sự vậychứ? Nó vô tội mà.
- ừ tôi biết nhưng để nó ở nhà như vậy thì không ôn - bố nó sót sa nhìn vợ và con gái, rồi như nhớ ra gì đó bố nó nói - hay mình đem nó qua ngoại gửi.
Mẹ nó nghĩ 1 hồi cũng đồng ý với ý kiến đó nên sáng hôm sau mẹ nó thu dọn đồ cho nó để đưa nó đi ngoại, bố nó chuẩn bị xe ( từ nhà nội nó sang ngoại nó dài 27 - 30 cây số). Ra đến nơi mẹ nó kể lại cho bà ngoại cùng bác, cậu và mợ nó nghe mọi chuyện, mọi người tức giận và nói sẽ nuôi nó không cho nó về đó nữa nhưng mẹ nó không đồng ý vì bà không muốn mất con gái như vậy lên chỉ nhờ ngoại nó nuôi nó đến khi nó lên 5t thôi. Nghĩ 1 hồi ngoại nó cũng đồng ý. Khi mẹ nó chao tay đưa nó cho ngoại nó nó đã khóc rất nhiều, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lắm chặt ngón tay trỏ của mẹ nó không buông, nhưng mẹ nó lại vô tâm gạt tay nó và dựt mạnh ra và cùng bố nó ra về mặc cho nó khóc thét lên đến mức ho sặc sụa. Khi mẹ nó ra đến cổng thì bỗng nó cất tiếng gọi:
- mẹ