Bọt Biển Bảo Bảo

Chương 8: Hãy là người mẫu của riêng em




Sở Thiên Từ cùng đám bạn xuống xe liền ùa vào khách sạn, cậu bỏ thêm chút tiền để được ở phòng riêng. Cậu đem cất hành lý rồi sửa soạn mình đơn gian, xong đi xuống lầu tập hợp cùng mọi người.

Lần này bọn họ đến thành phố Bích Loan kế bên để vẽ phác họa, Bích Loan không nhưng có nước trong xanh mà còn có một mảnh rừng phong lớn, đúng độ trung tuần tháng chín, toàn bộ cánh rừng đỏ thấu nửa trời.

Bọn họ là sinh viên mỹ thuật cố định mùa này đều qua đây vẽ cảnh, có thể vẽ thành phố Bích Loan cũng có thể vẽ cây phong, thích gì thì chọn đó. Sở Thiên Từ chọn vẽ cây, vừa đi còn vừa chụp thật nhiều ảnh, rồi chọn mấy tấm thấy đẹp nhất gửi cho Trần Bách Ca.

Trần Bách Ca cứ như ôm điện thoại suốt, tin nhắn vừa đi mấy giây đã thấy anh rep, còn là đẹp ghê, đẹp ghê, thật là đẹp.

Sở Thiên Từ bị lời khen đơn giản của anh chọc cười, lại gửi tin trêu chọc: “Nịnh bợ cũng chẳng được gì đâu.” (Chỗ nịnh bợ trong qt để là liếm cẩu, mình đọc hiểu nên để là nịnh bợ)

Trần Bách Ca vừa xem tin vừa tưởng tượng cách Từ Từ nói chuyện, cảm thấy thực sự đáng eo quá trời.

Rep: “Không, anh còn có vợ, anh là kẻ nịnh bợ thắng lợi giữa nhân sinh.”

Xong còn gửi icon [ôm hôm].

Bởi vì từ lúc hai người bên nhau, thời gian xa nhau rất ít, cùng lắm là Trần Bách Ca có ca phẫu thuật dài, hai người chưa từng tách nhau quá 12 giờ.

Wechat đối với bọn họ mà nói chẳng phải thường dùng, có chuyện gì cũng đều gặp nhau nói chuyện. Lần xa nhau hiếm hoi này, có thể coi là một lần để Trần Bách Ca cảm ơn Mã Hóa Đằng, cảm ơn xã hội khoa học kỹ thuật tiến bộ.

Ngay cả Sở Thiên Từ cũng thấy cách ở chung này thật mới mẻ, cầm điện thoải trải nghiệm cảm giác yêu xa cũng không tồi.

Thế nhưng cậu nào có biết cái gì gọi là giang hồ hiểm ác, khi cậu đang thấy chát chít thế này cũng thật ngọt ngào thì Trần Bách Ca đã tính toán đêm nay videocall làm sao để cậu lột sạch.

Sở Thiên Từ cười ngọt ngào gửi cho Trần Bách Ca icon [nhận hôn] rồi lại gõ: “Vậy em đi vẽ đây, anh ngoan một chút ~”

Trần nịnh bợ (liếm cẩu) lập tức rep: “Gâu!” (cho nên anh mới gâu)

Sở Thiên Từ cầm điện thoại cười ra tiếng, bạn học xung quanh đều hiếu kỳ nhìn cậu.

Người bạn cùng lớp cậu trêu ghẹo: “Bạn gái hả?”

Sở Thiên Từ cười híp mắt trả lời: “Không phải.”

Các bạn bên cạnh một vẻ không tin: “Cười như vậy còn bảo không?”

Sở Thiên Từ rất thẳng thắn nói: “Là bạn trai.”

Mọi người xung quanh đều yên lặng một giây rồi tiện đà “quào quào” kinh ngạc la lên.

Ngành này mở ra, đám bọn cậu mười nam chín gay đã sắp thành truyền thống. Mi là trai thẳng ở trong này sợ là mọi người còn đồng tình với mi, để chứng minh tụi này không kì thị giới khác còn rất chi khoan dung cởi mở.

Chỉ có điều sinh hoạt của Sở Thiên Từ quá tu hành, không tham gia câu lạc bộ nào, bình thường ngoại trừ lớp phải học và các bạn cùng lớp thì hầu như chẳng gặp được cậu trong trường. Giờ đột nhiên nghe chuyện tình cảm của cậu ai cũng không khỏi hốt hền một chập, thế nhưng mọi người cũng bình tĩnh rất nhanh, đồng tính cũng không coi là đề tài gì.

Sở Thiên Từ tìm một nơi ánh sáng tốt, dọn giá vẽ và ghế xong xuôi thì bắt đầu vẽ vời.

Ngành nào cũng có người có thiên phú và người chăm chỉ nỗ lực, vẽ chuyên nghiệp càng là như vậy. Sở Thiên Từ xem như là người có cả hai cái, vừa thiên phú tốt lại còn rất nỗ lực, bình thường khi Trần Bách Ca không có nhà, cậu cơ hồ đều là vẽ tranh.

Nhìn lá đỏ đầy khắp núi đồi, cậu dùng vài nét phác họa đại khái rồi cẩn thận vẽ, tô màu chúng, làm liền một mạch đến khi sắc trời sập tối, thầy giáo cũng bắt đầu gọi mọi người dọn đồ về khách sạn.

Sau khi ăn cơm với mọi người, đến lúc về phòng đã 9 giờ tối.

Khi đang định tắm Trần Bách Ca lại gửi yêu cầu video call.

Sở Thiên Từ vừa nhận điện thoại đã nghe tiếng Trần Bách Ca truyền đến.

“Nhớ anh không?”

Sở Thiên Từ cười hì hì nhìn màn hình không lên tiếng. Nhưng sau đó lại bắt đầu cởi áo để lộ lồng ngực trắng ngần và hai đầu v* tròn tròn đối diện màn hình.

Trần Bách Ca mất tự nhiên nuốt ực một ngụm nước bọt.

“Sao hôm nay chủ động thế?”

Sở Thiên Từ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Còn quần với quần lót màu tím mà anh chọn.”

Trần Bách Ca không tự chủ kéo cà vạt trước cổ, hỏi: “Phát nắng rồi?”

Sở Thiên Từ vẫn không thể chịu được cảnh tượng nói lời thô bỉ của anh, thế nhưng cũng không thể phủ nhận, chính mình vì những lời thế này mà sinh ra khoái cảm – tại nơi ống kính không thấy cậu kẹp chặt hai chân.

Trần Bách Ca đối diện với điện thoại nới lỏng cà vạt mở cổ áo để thoải mái hơn, phần nhiều là công sức bạn trai đang nắng làm ra.

“Cởi quần.”

Sở Thiên Từ giống như một phát thanh viên khiêu dâm, cậu điều chỉnh góc độ điện thoại rồi quỳ trên giường chậm rãi cởi quần mình, quần lót “bất cẩn” bị kéo xuống một chút, lộ ra nửa cái mông tròn trịa.

Cậu dùng ánh mắt cực kỳ trong sáng nhìn Trần Bách Ca, y như đứa nhóc không rành chuyện đời, nhưng thân thể lại bày ra tư thế cực kỳ phóng đãng, cứ như lại “bất cẩn” phơi ra trước mặt Trần Bách Ca.

Trần Bách Ca bị chọc cho ham muốn tăng vọt, anh cởi quần mình chỉ chừa lại một cái quần lót đang phồng đến lớn thật lớn.

Áo sơ mi vẫn đang mặc trên người, cà vạt màu tím lại vắt vẻo trên vai trái.

Sở Thiên Từ nhìn thấy người yêu như vậy hạ thể lại ướt nước, cậu không kiềm lòng được ma sát hai chân mình trước màn hình điện thoại.

Trần Bách Ca liếm môi cũng cởi luôn quần lót của mình, thả ra dương v*t thẳng đứng.

“Đẩy chân ra, quay bướm về phía tôi.”

Sở Thiên Từ đỏ mặt mở rộng chân hướng ống kính.

“Cắm ngón tay vào.”

Sở Thiên Từ vươn tay cắm vào từ từ, giữ lực không tốt tự làm đau mình rồi thở nhẹ một tiếng.

Người sốt ruột lại là Trần Bách Ca.

“Cục cưng em cẩn thận tí.”

“Ừm.”

Sở Thiên Từ nhẹ nhàng gật đầu, trước ánh mắt chăm chăm Trần Bách Ca cắm vào hai ngón tay. Cùng lúc đó Trần Bách Ca cũng động tình vuốt họa mi của mình, Sở Thiên Từ là thuốc kích dục của anh, chỉ nhìn cậu tự an ủi đã làm anh muốn lên đỉnh.

Trong điện thoại truyền ra tiếng thở nặng nề của Trần Bách Ca cũng làm Sở Thiên Từ càng thêm hứng tình, người yêu cao lớn đẹp trai mặc sơ mi trắng lộ trym với mình, bọn họ nhìn nhau cách màn hình mà thủ dâm.

“Thật muốn cắm dương v*t vào.”

“Sờ đầu v* bên trái của em đi, chỗ đó là dâm nhất.”

“Dùng sức cắm tay vào, cắm vào bên phải, dương v*t anh cắm vào chỗ đó đến khiến em chảy nước.”

Sở Thiên Từ đầu óc mơ màng rên rỉ: “Chồng ơi, thật muốn anh chịch em.. a…a~”

Cậu rên rỉ lên đỉnh, lòng bàn tay ẩm ướt một mảng, đều là d*m thủy của cậu.

“Liếm sạch nước của em đi.”

Sở Thiên Từ quỳ gối trước màn hình, giống như mỗi lần mút kem cho Trần Bách Ca, đầu lưỡi đỏ sẫm duỗi ra từng chút từng chút liếm sạch sẽ d*m thủy trên tay mình.

Hô hấp Trần Bách Ca dồn dập, tay cũng tăng nhanh tốc độ, rên một tiếng rồi mình cũng đạt đỉnh.

Hai người nhẹ nhàng thở gấp nhìn nhau.

Sở Thiên Từ một mặt oán giận: “Toàn là mồ hôi, em mà bệnh là tại anh.”

Trần Bách Ca nhẹ nhàng dỗ: “Cục cưng mặc đồ vào nào, đừng để lạnh, đi tắm đi. Đừng cúp điện thoại, anh nhìn em.”

Sở Thiên Từ ọe ọe anh: “Anh cho em là phát thanh viên khiêu dâm sao? Anh có cho em một phát lên mây đi phờ rá rì (ferrari) không?”

Trần Bách Ca không hiểu lời cậu nói, nhưng đoán đoán cũng chẳng phải lời hay ho, chỉ có thể  lấy lòng người yêu đang nhõng nhẽo.

“Còn lâu mới cho anh xem em tắm, đồ dâm dê!”

Nói xong liền tắt video rồi tự mình đi tắm, cậu rất hiểu Trần Bách Ca, nếu mở video call để anh nhìn mình tắm, nói không chừng còn phải gì gì đó thêm chập nữa.

Sở Thiên Từ tắm xong đã sắp 11 giờ, cậu cầm điện thoại lên nhìn thì thấy một đống tin nhắn chưa đọc. Ngoại trừ một cái của thầy giáo thông báo thời gian tập hợp ngày mai, còn lại đều là của Trần Bách Ca.

“Em thật sự đi tắm sao? (? ω<)☆”

“Được rồi, xem ra em đã tắm thật rồi, vậy anh cũng tắm. ╮(╯﹏╰)╭”

“Thật muốn tắm cùng em, như vậy có thể chịch một phát trong phòng tắm.”

“Anh tắm xong rồi, em còn chưa tắm xong sao?  (▼ ヘ ▼#) ”

Tiếp theo là một đống icon với vài dòng chữ: “Trả lời anh đi, dù chỉ là một câu nói.”

Sở Thiên Từ nằm trên giường ôm điện thoại cũng bị anh moe chớt, không khỏi ọe ọe, cuối cùng là ai chỉ tên già này icon vậy?

Lại kéo xuống.

“Xem ra cục cưng còn chưa tắm xong rồi, vậy em ra thì nhớ trả lời anh nha (;′д)ゞ”

“Tắm xong nhớ sấy khô tóc, còn phải uống sữa nha d(′ω*)””

Sở Thiên Từ không biết anh đã ngủ chưa, nhưng mà rất muốn đùa anh.

“Anh gì đã ngủ chưa? Sinh viên nửa đêm cảm xúc mãnh liệt muốn chat nu de [ngại ngùng]”

Ai biết Trần Bách Ca lại trực tiếp gửi yêu cầu video call, Sở Thiên Từ nhịn không được vẫn là kết nối.

“Em trai à, nửa đêm muốn chat nu de anh sẽ theo tới cùng nha! Nude cỡ nào anh cũng có thể!”

Sở Thiên Từ nhìn kẻ ngâu si đối diện mà cười không ngừng được: “Ha ha ha ha anh thiệt củ chuối!”

Trần Bách Ca cũng cười nhìn cậu: “Ừ, với anh, sẽ ổn thôi.”

Thỉnh thoảng xa cách cũng khiến hai người nhớ nhau hơn.”

“Trần Bách Ca, tự nhiên em hơi nhớ anh, thật muốn ôm anh nha.”

Trần Bách Ca dỗ cậu: “Cục cưng mau ngủ đi, mai sẽ thấy anh.”

Sở Thiên Từ một mặt không tin: “Hừ, gạt em.”

“Không gạt em, ngoan.” Vừa nói vừa chu môi khoa trương hôn Sở Thiên Từ.

“Ngày mai có kế hoạch gì?”

Sở Thiên Từ ngoan ngoãn nói lịch trình ngày mai.

“Chín giờ ngày mai tập trung, vẫn là vẽ cây.”

Trần Bách Ca nhìn đồng hồ, 11:30, không còn sớm.

“Vậy em mau ngủ đi, mai còn bận một ngày, mai gặp.”

Sở Thiên Từ chỉ coi như anh dỗ mình, cười gật đầu nói ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau đã có người gõ cửa quấy nhiễu người đang trong mộng đẹp, Sở Thiên Từ tức giận đi ra thì nhìn thấy Trần Bách Ca đứng trước phòng mình.

Trên người Trần Bách Ca còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, anh trực tiếp ôm lấy cậu, dùng chân đá cửa rồi hai người ôm nhau ngã lên giường.

Sở Thiên Từ đang mơ màng cũng tỉnh ngủ, hết sức kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây???”

Trần Bách Ca hôn cục cưng của mình mấy cái rồi mới trả lời: “Không phải đã nói mai gặp sao, anh nào có lừa em.”

“Anh lái xe cả đêm đến?”

“Ừm, đúng.”

Sở Thiên Từ bẹo mặt anh nghiêm túc nói: “Anh quá tùy hứng! Lái xe buổi tối rất nguy hiểm á! Lần sau không được như vậy!”

Trần Bách Ca hít lấy hít để mùi vị trên người người yêu gật đầu đáp ứng.

Anh mặc quần áo cho Sở Thiên Từ, bản thân thì vào phòng tắm chải chuốt một chút, rồi hai người kêu bữa sáng lên phòng.

“Người nhà như anh có được tham gia không?”

Sở Thiên Từ một bên trét mứt trái cây lên bán mì, một bên gật đầu cứ như ân chuẩn: “Em phê chuẩn.”

“Được được, cảm ơn Sở họa sĩ.”

Thời điểm lúc tập hợp, tất cả bạn học đều nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh Sở Thiên Từ, hai người đang thân mật nhỏ giọng nói chuyện.

Người mù cũng thấy là quan hệ gì, thầy giáo cũng ngầm cho Trần Bách Ca theo đội.

Vốn hôm nay Sở Thiên Từ vẫn muốn vẽ phong cảnh, thế nhưng lại nảy ra hứng thú, cậu bắt Trần Bách Ca đứng dưới một gốc cây phong, còn mình thì bắt đầu vẽ vẽ.

Có thể là không nỡ để Trần Bách Ca chịu mệt, cũng có thể là cảm hứng từ trên trời giáng xuống, nói chung tiến độ ngày hôm nay cực kỳ nhanh, gần nửa ngày đã xong một tác phẩm.

Trần Bách Ca đứng đến tê rần cả người không dám động, mà trong lòng cũng rất đắc ý, được Sở Thiên Từ nhìn chăm chú cả ngày đó, lời rồi!

Bức tranh này Sở Thiên Từ không nộp, cũng giấu không cho Trần Bách Ca xem, dù cho ép buộc thế nào.

Mãi đến khi Sở Thiên Từ 30 tuổi, trở thành một họa sĩ nổi danh mà kiệt tác của  triển lãm tranh lưu động toàn quốc chính là tác phẩm này [Đầu quả tim].

Mà cậu, một đời cũng chỉ vẽ một người, một người mẫu dành riêng cho cậu, Trần Bách Ca.

Kết thúc nha! Cảm ơn mọi người làm bạn nha!