Boss Yêu Nghiệt

Chương 53: Một thân một mình không ai giúp đỡ




Bọn họ mỗi người một câu, mỗi câu mỗi từ đều chẳng khác nào con dao găm đâm mạnh vào tim Lục Mẫn Huyên.

Lục Mẫn Huyên không để ý tới những lời bọn họ nói, vừa đi vừa xé. Cũng không biết là ai làm chuyện thất đức này, gần như cả đoạn đường đi tới khu giảng đường đều dán đầy những tờ thông báo như vậy!

Cô xé cả đoạn đường, còn chưa có xé hết mà ngón tay đã bị rách từ lúc nào không biết.

Nước mắt dần dần đong đầy trong mắt cô.

Cô cắn răng cố không để cho mình rơi nước mắt, không muốn để cho những kẻ thờ ơ lạnh nhạt tìm được cơ hội để chế giễu mình.

Cô không phải là quỷ thích khóc, cũng không phải kẻ đáng thương, càng không phải là một con chó phải dựa vào người khác để sống!

Cô cũng có ba mẹ... cũng từng có người yêu cô...

Ba mẹ cô không rời khỏi cô. Bọn họ chỉ đi tới một nơi rất xa, giống như ngôi sao trên bầu trời vậy, cho dù cô không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là bọn họ đã biến mất, khi trời tối, bọn họ nhất định sẽ ở chân trời xa xôi, lặng lẽ bảo vệ mình...

Cho nên Lục Mẫn Huyên, mày không được phép khóc.

Mày phải kiên cường.

Bất kể có chuyện gì xảy ra... mày đều phải kiên cường. Bởi vì trừ bản thân ra, trên đời này sẽ không có người nào để cho mày dựa vào nữa...

"Xem kia, sao cô ta vẫn còn xé thế."

"Đồ ngốc, rõ ràng đã sắp khóc tới nơi rồi."

Bên cạnh cô tập trung không ít người, bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt xem náo nhiệt.

"Ha ha, nhìn bóng lưng có vẻ rất mê người đấy. Chúng ta tới thăm hỏi cô ta một chút đi. Dù sao cũng là làm chuyện buôn bán, không phải sao? " Có kẻ háo sắc xoa tay đề nghị.

"Được, hì hì hi..."

Chỉ lát sau, mấy nam sinh với vẻ mặt bỉ ổi đi tới trước mặt cô.

"Này, cô chính là Lục Mẫn Huyên kia." Bọn họ nắm vai cô xoay lại.

Mắt Lục Mẫn Huyên đỏ hoe ngẩng đầu lên, xuyên qua tầm nhìn mơ hồ thấy mấy gương mặt khó coi.

"Đừng xé nữa, cô đi chơi cùng với mấy anh em chúng tôi một lát đi."

"Đúng vậy, dù sao mọi người đều biết rồi, cô kiếm tiền từ chỗ tôi cũng vậy thôi, không cần phải khổ cực ra ngoài kiếm tiền như vậy nữa."

Bọn họ người đông thế mạnh, vừa nhìn đã biết làm thường làm chuyện ác.

"Cút ngay!"

Lục Mẫn Huyên biết bọn họ không có lòng tốt, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ hung dữ, chân mày nhíu chặt. Cô há miệng cắn cổ tay của đối phương.

"A…" Cậu ta bị đau đành phải thả tay ra.

Lục Mẫn Huyên nhân cơ hội đẩy bọn họ ra, chạy về phía tòa nhà lớn gần đó.

"Lại dám cắn tôi à! Nhanh, bắt lấy cô ta!"

Những người này chạy thật nhanh, đuổi theo cô.

Lục Mẫn Huyên cố liều mạng chạy về phía trước, thậm chí không dám quay đầu lại, trong lúc đó cô bị người kéo túi sách lại, cô dứt khoát tháo ra, không cần nó nữa.

Cô chạy một hơi lên thang lầu, những người kia vẫn đuổi theo phía sau không dừng.

Cuối cùng, cô dần dần chạy hết nổi rồi, bị trượt cầu thang, ngã mạnh xuống đất, đầu gối cũng đập cho rách da.

"Cô không thể trốn thoát được đâu..."

Người kia có vẻ là người cầm đầu cười lạnh, đi đến gần cô.

Lục Mẫn Huyên không để ý tới sự đau đớn, siết chặt nắm đấm, nước mắt lưng tròng, khẽ cắn môi và vội vàng từ dưới đất bò dậy.

Cô trốn vào một phòng học bỏ không, sau đó rầm một tiếng đóng chặt cửa lại.

"Cô tưởng trốn ở bên trong thì chúng tôi không bắt được cô sao?"

Lục Mẫn Huyên quay lưng về phía bọn họ, dựa dưng vào trên cửa, nghe được tiếng của bọn họ tới gần, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch.

"Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra..."

Cửa bị đập mạnh, cơ thể Lục Mẫn Huyên cũng theo đó mà chấn động.

"Đừng trốn nữa, chúng tôi không phải là sói xám lớn, chỉ muốn chơi với cô một lát thôi."

"Con thỏ nhỏ, mở cửa nhanh..."

Mặt Lục Mẫn Huyên tái nhợt cắn môi, cố dùng sức lực của cơ thể để giữ chặt cửa, chỉ cầu mong bọn họ đừng phá cửa xông vào.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa kính đối diện.

Mây đen cuồn cuộn trôi qua, hình như sắp mưa to rồi.

Cảm giác một thân một mình không ai giúp đỡ này.

Giống như bị cả thế giới này vứt bỏ vậy...

Lục Mẫn Huyên dần dần hơi không chống đỡ được nữa.

"Rầm!" "Rầm!"

Cửa bị phá ra một khe hở.

Cô chỉ là một cô sinh viên yếu đuối, căn bản không ngăn cản được mấy sinh viên nam cùng công kích tới, bị đụng mạnh ngã trên mặt đất.

Những người này cũng nhân cơ hội phá cửa xông vào, bao vây xung quanh cô, từng bóng dáng cao lớn bao vây quanh cô, tạo thành một lồng giam vững chắc, khiến cô không còn đường nào có thể trốn được nữa.

"Đừng tới đây! Đây là trường học..."

Cô ngã ngồi dưới đất, mở to mắt nhìn bọn họ, lùi dần về phía sau.

Đối mặt với nhiều sinh viên nam như vậy, trong lòng cô không khỏi thấy khiếp sợ.

"Trường học thì thế nào, ở đây đều là người của tôi, cô cũng đừng giả vờ nữa, nhanh chơi với mấy anh đây đi."

Nam sinh cầm đầu nháy mắt, người bên cạnh không đợi được vội nắm lấy vai cô, đè cô xuống mặt đất đầy bụi bặm.

"Dừng tay, thả tôi ra! Tôi không phải loại người như vậy!" Lục Mẫn Huyên nhắm mắt lại và liều mạng giãy giụa.

Nam sinh kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, ra thò tay kéo đồng phục học sinh của cô.

"Đừng, thả tôi ra!" Lục Mẫn Huyên cố chống lại, hai chân đạo loạn.

Chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, ngực cô mát lạnh, vải lại bị xé ra, hai cái nút áo rơi trên mặt đất.

Mắt người này liền sáng ngời, nuốt nước bọt.

"Đừng, dừng tay... A…"

Cô kêu quá lớn tiếng, nam sinh kia dứt khoát xé một miếng vải bịt miệng cô, để tránh thu hút người khác qua.

"Ô ô..."

Lục Mẫn Huyên liều mạng lắc đầu, trong mắt đầy nước mắt tủi nhục.

Không được, không thể để cho bọn họ thực hiện được...

Nhưng sự phản kháng của cô căn bản không có tác dụng đối với bọn họ, trái lại càng bị ấn xuống chặt hơn.

Làm thế nào đây...

Lẽ nào cô chỉ có thể mặc cho bọn họ sỉ nhục như vậy thôi sao...

Có ai có thể tới cứu cô...

"Rầm!"

Vào lúc cô đang tuyệt vọng, cửa phòng học đột nhiên bị đạp bật ra.

Nam sinh cầm đầu sợ hãi vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một bóng người cao to xuất hiện ở cửa, ánh sáng từ sau lưng anh chiếu vào làm bóng anh đổ dài ra phía trước.

Lục Mẫn Huyên co người trong góc, tóm chặt lấy vạt áo, hai mắt kinh ngạc trợn tròn nhìn người đột nhiên xuất hiện, thậm chí quên cả chảy nước mắt.

Trong nháy mắt đó, thật giống như cô đang sống trong bóng tối vô biên vô hạn chợt nhìn thấy được ánh sáng.

Người thanh niên với mái tóc dài che đi đôi mắt, toàn thân đều tỏa ra khí thế đáng sợ giống như muốn giết người vậy, trên tay vẫn nắm chặt túi sách có treo một con gấu bông màu hồng.

"Hứa… Hứa Thiên Hạo!" Những người này kinh ngạc mở to mắt, sợ đến mức nói cũng không nói lưu loát.

"Sao anh ta lại có thể tới đây?"

"Không phải anh ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của Lục Mẫn Huyên sao?"

"Tôi không quan tâm à?" Hứa Thiên Hạo giống như nghe được một chuyện nực cười, anh nhếch mép cười lạnh và thả tay ra, túi sách liền rơi xuống mặt đất.

Những người này còn chưa kịp hiểu anh muốn làm gì, Hứa Thiên Hạo đã tiện tay nhặt một tấm ván gỗ lên, chợt đập mạnh vào đầu của nam sinh cầm đầu!

Tiếng gió vù vù thổi qua tai.

Chỉ nghe bốp một tiếng!

Tên nam sinh vừa rồi còn định cưỡng hiếp Lục Mẫn Huyên lập tức ôm đầu lùi lại mấy bước, sau đó choáng váng ngồi phịch xuống đất.

"Đại ca, anh không sao chứ?"

"A... Máu... Có máu!" Nam sinh kia lau trán, thấy trên tay có máu tươi thì tự nhiên trợn mắt ngất đi.

"Đại ca!"

"A a a a..." Tiếng kêu kéo dài vang lên, các nam sinh đều đỏ mắt, cũng không quan tâm đối phương là ai, chợt vung nắm đấm đánh về phía Hứa Thiên Hạo.

Hứa Thiên Hạo nắm lấy tấm ván gỗ từng đòn quét bay bọn họ! Mãi đến khi tấm ván gỗ gãy, anh lại đổi sang dùng nắm đấm, lần lượt vung về phía bọn họ không chút thương tiếc, giống như muốn đánh chết bọn họ vậy.