Boss Yêu Nghiệt

Chương 2: Tôi đã không còn gì Nữa




“Đúng thì sao?”

“Đáng ghét, đi ra khỏi phòng tôi ngay!”

Không biết cô lấy sức lực từ đâu ra, phẫn nộ dùng một tay đẩy anh ra, đóng cửa cái rầm.

“Trêu chọc người khác vui lắm à!”

Cô siết chặt nắm tay, vành mắt thoáng cái đỏ bừng, nhìn tấm áp phích được dán sau cánh cửa.

Trên đó là Hứa Thiên Hạo đang cười dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với anh.ngoài đời thực, thật đúng là đáng buồn cười.

“Đều là dối trá!” Cô xé vài tấm áp phích xuống, ném vào thùng rác.

Thần tượng cái gì.

Tất cả đều là dối trá...

Cô lại thích một tên cặn bã như vậy, thích nhiều năm đến thế!

Nhưng lúc anh đè mình lên vách tường, trong lòng lại vô cùng mong đợi nụ hôn của anh.

Lục Mẫn Huyên vô cùng sụp đổ mà che mặt lại.

“Thất bại quá... Tên kia nhất định đang thầm cười nhạo mình!”

“Huyên, mẹ nấu cơm xong rồi, con mau đến phòng thí nghiệm gọi ba về ăn cơm.”

“Dạ, được!” Lục Mẫn Huyên lập tức bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm trạng, hít thở sâu một hồi rồi đứng lên, thay đồ chạy đi.

Lúc đi qua phòng khách, đầu cũng không ngẩng lên, mở cửa ra chạy về phía căn nhà trệt kia.

Chung quanh đều là núi non chập chùng.

Không sai.

Nhà của Lục Mẫn Huyên ở trong Sơn thành vắng vẻ, ba của cô là nhà khoa học hàng đầu nước Z

Nhà nước đặc biệt xây một căn biệt thự ở đây cho bọn họ, còn có căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật.

Dùng để tiến hành hạng mục nghiên cứu khoa học bí mật.

Trong phòng thí nghiệm.

“Thành công! Cuối cùng cũng thành công!”

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nhìn vô cùng cuốn hút, đang nhìn ống nghiệm cực lớn chứa nguyên tố màu xanh da trời, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Trong ống nghiệm màu xanh da trời nổi bọt khí, như chứa một vật thể sống, nó kịch liệt lăn lộn bên trong, muốn thoát ra.

Sau một khắc, chỉ thấy cửa sổ bị đập mạnh, tám chín người mặc đồ đen phá cửa sổ xông vào, nhảy xuống đất lao về phía ống nghiệm.

Mục tiêu của bọn họ...

Là nguyên tố tiến hóa!

“Không được, tuyệt đối không đưa cho các người!”

Người đàn ông khoác áo blouse trắng chợt thay đổi sắc mặt, xông lên muốn ngăn họ.

Nhưng anh ta căn bản không phải đối thủ của đám người áo đen.

“Ba!”

Khoảnh khắc nghe tiếng súng vang lên, trong lòng Lục Mẫn Huyên lộp bộp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhất lập tức trở nên trắng bệch.

Lập tức đẩy cửa xông vào.

Nhưng mà, vì không để nguyên tố màu xanh quan trọng này bị cướp đi.

Trong hình nguy cấp này, người ông mặc áo blouse trắng trực tiếp lựa chọn khởi động chế độ tự hủy.

Sau khi đè cái nút đỏ xuống, “bùm” một tiếng, tiếng nổ cực lớn vang lên!

Toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt bị lửa hủy diệt, ánh lửa rừng rực phóng lên trời.

Mặt Lục Mẫn Huyên bỗng chốc bị ánh lửa đỏ chiếu rọi, sóng nhiệt khiến cả người cô tung bay.

Nguyên tố màu xanh kia cũng bị nổ vỡ, “vật thể sống” bên trong nhúc nhích, không nghiêng không lệch, thẳng tắp đâm vào ngực Lục Mẫn Huyên!

Ngay sau đó, một tấm thép cực lớn mang theo lửa đỏ bay về phía cô.

“Cẩn thận!”

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, người nào đó bất chấp nguy hiểm nhào về phía cô, thoáng cái đè cô xuống đất.

Lục Mẫn Huyên bị người đó ôm, chỉ cảm thấy cơ thể đau đến không chịu nổi, nhất là ngực, như thể muốn vỡ ra.

Mơ mơ màng màng, cô cũng không nhìn rõ người cứu mình là ai, hai mắt liền tối sầm, ngất đi.

Khi tỉnh lại.

Tất cả đều thay đổi.

Lửa vẫn cháy, Lục Mẫn Huyên gắng sức mở to mắt, phát hiện mình đang dựa vào lưng Hứa Thiên Hạo.

Anh ấy đang cõng mình, khó khăn di chuyển trong đám cháy, lửa đỏ ánh lên mặt anh, mồ hôi từng giọt trượt xuống thái dương, chảy vào sâu trong lòng cô.

“Sao lại cứu tôi... Khụ...”

Lục Mẫn Huyên tốn sức nói, trong hơi thở đầy mùi khói, sặc đến chảy nước mắt.

“Không muốn chết thì đừng nói nữa!”

Thẩm Thanh Hòa nhíu chặt mày, trên gương mặt đẹp trai dính màu đen dơ bẩn.

Tuy thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng tấm lưng vững chãi vẫn đang cõng cô, đi từng bước.

Độ ấm trên lưng, dịu dàng đến mức khiến Lục Mẫn Huyên cả đời này cũng không quên được.

Nhưng... Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy.

Trái tim Lục Mẫn Huyên lần nữa đau đớn co rút lại, nước mắt nhịn không được tràn ra làm mờ mắt, lấy tay che miệng mình, cũng thuận tay che cho anh.

Cuối cùng, hai người vượt qua hiểm cảnh, thoát ra khỏi đám cháy.

Lúc đi ra, mới phát hiện tất cả đều thay đổi, xung quanh là một đống lộn xộn.

Nhìn đống đổ nát xung quanh, Lục Mẫn Huyên sụp đổ ngồi xổm xuống, bả vai gầy yếu co rụt lại, nước mắt không ngừng ứa ra, từng giọt nhỏ rơi trên mặt đất.

Vì sao.

Vì sao...

Nhà cô bị hủy rồi.

Phòng thí nghiệm nổ tung đã dẫn đến một trận núi lở.

Hoàn toàn chôn nhà cô dưới đống đá vỡ.

“Ba, mẹ...” Lục Mẫn Huyên nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Hứa Kình cũng ngơ ngác nhìn đống đổ nát kia, ông ấy đã chạy ra vào giây phút cuối cùng.

Lúc ấy mẹ Liễu đang ở phòng bếp, ông muốn đi cứu bà, nhưng không tới kịp.

Nước mắt dâng lên trong mắt ông.

Trên đầu truyền đến tiếng động cơ trực thăng, đội cứu hộ rất nhanh đã chạy đến, triển khai hoạt động cứu hỏa, còn có đội cấp cứu và vài nhà khoa học nổi tiếng.

Bọn họ đều đến vì thành phẩm nghiên cứu khoa học.

Xảy ra bi kịch như vậy, tất cả mọi người đều bất ngờ.

“Huyên, đừng quá đau buồn.”

Ngồi trong máy bay trực thăng, Hứa Kình vỗ vai Huyên, cho cô một cái ôm.

Bác sĩ vội vàng băng bó vết thương cho bọn họ.

Hứa Thiên Hạo hờ hững nhìn tất cả, trên gương mặt đẹp đẽ vẫn luôn không có biểu cảm gì.

Không khỏi khiến người ta nghi ngờ.

...

Lục Mẫn Huyên không nghe thấy bất cứ thứ gì.

Thế giới của cô như thể hoàn toàn chết lặng.

Mờ mịt nhìn đống đổ nát kia, nghĩ đến ba mẹ trong nháy mắt âm dương cách biệt với mình, nước mắt không nhịn được mà ào ạt chảy xuống.

Nhất định là nằm mơ...

Nhất định là giả...

Cô không tin! Cô không tin!

Vốn đang rất tốt mà, tại sao đột nhiên trở nên như vậy?

Tiếng súng trong phòng thí nghiệm kia là chuyện gì xảy ra!

Vì sao phòng thí nghiệm lại đột nhiên phát nổ!

“Đau khổ thì cứ khóc đi.”

Bỗng nhiên, trên đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe.

Hứa Thiên Hạo bước đôi chân dài đi về phía cô, nắm cánh tay cô kéo qua, ôm chặt cô vào lòng.

Tim Lục Mẫn Huyên run lên, càng khó chịu mà khóc thút thít, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo sơ mi của anh, nhịn không được mở to miệng, gào khóc thành tiếng.

“Ba mẹ... Tôi... Tôi không còn gì nữa...”

“Không phải.”

“... Cái gì?”

“Tôi nói, không phải.” Hứa Thiên Hạo nắm vai cô, thay cô lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt.

Nghe được câu trả lời của anh.

Trái tim đau đớn của Lục Mẫn Huyên co rút lại, khóc càng thảm hơn, lần nữa vùi đầu nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi lẫn vào nhau, thấm ướt lớp vải áo mỏng trên ngực anh.

Tám giờ tối.

“Tất cả thi thể đã được tìm thấy, ai là người nhà, đến đây nhận lại.”

Ba người ngồi nghỉ ngơi trong máy bay trực thăng, chợt nghe nhân viên cứu hộ thông báo.