Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 58




Edit: Liên Hàn

Beta: Vi Đại Tổng Công

Đội ngũ Thịnh Phong từ căn cứ H rời đi, mà Lư Trường Phong thì không rõ tung tích.

Khanh Vân lại lần nữa ngồi bên cạnh tay lái, chiếc xe mang theo vệ tinh này là Thịnh Phong mang từ thành phố B đến, không phải của căn cứ H nên hiện tại vẫn đi theo hắn.

Mấy ngày trước khi đi, Thịnh Phong đem xe cải tạo một chút, biến phía sau thành một khoang rộng như giường dùng cho đứa trẻ nhà hắn. Nhưng không nghĩ đến Khanh Tiểu Vân lại thích ngồi ở bên cạnh hắn hơn.

Từ lúc vô tình có được hai viên hạt giống kia, Thịnh Phong liền thay đổi lộ trình. Hắn vốn định ở trung tâm thành phố lập một cái căn cứ của chính bọn họ, nhưng hiện tại lại tính toán ở trong thành phố càn quét vài vòng rồi hướng nông thôn đi. Có lẽ ở nơi đó hắn sẽ có thêm nhiều hạt giống hơn.

Ba ngày sau, Lý Diệp cuối cùng cũng đem hai hạt giống kia nảy mầm thành công. Tin tức này làm cả đội ngũ, ai cũng phấn chấn tinh thần.

Lý Diệp hưng phấn đem hai bồn cây dọn đến xe của Thịnh Phong, để Khanh Vân quan sát.

Hai cái chồi non bé bé, xanh mơn mởn, vô cùng dễ thương, thành công hấp dẫn tầm mắt Khanh Vân.

"Vân thiếu gia, cậu xem!"

Lý Diệp đem chậu đưa tới trước mắt Khanh Vân.

"Tôi sợ đất bình thường có hại nên bảo thổ hệ dị năng giả làm ra đất trồng. Mất thêm một lọ nước tinh khiết mới khiến hai tổ tông này nảy mầm."

Vừa nói, vừa khởi động dị năng, hai mầm con bé xíu lớn lên với tốc độ trông thấy.

Khanh Vân rất muốn ôm cái chậu kia đi, nhưng lại nghĩ đó là đồ vật của người khác. Hồi lâu mới ngượng ngùng hỏi:

"Có thể cho ta không? Ta dùng đồ vật khác đổi với ngươi."

"Không cần, không cần!"

Hai cây này có thể nói là hai cây quý giá nhất ở mạt thế, vậy mà đám Lý Diệp, Đinh Thế Ngang lại không do dự, trực tiếp đem chậu cây giao cho Khanh Vân.

"Hạt giống vốn dĩ là của Vân thiếu gia."

Thịnh Phong ở một bên nhìn biểu hiện của đám người cuối cùng hơi hơi thả lỏng. Kỳ thật hắn đối với dị năng của Trần Mẫn cũng không tín nhiệm lắm. Từ lúc rời căn cứ H vẫn luôn quan sát.

Tuy rằng hắn đối với Khanh Vân luôn tồn tại ham muốn chiếm hữu, nhưng hắn không nghĩ làm Khanh Vân lúc năm tuổi bên người chỉ có một mình hắn. Thịnh Phong càng mong Khanh Vân giống những đứa trẻ khác, được hưởng thụ sự quan tâm của mọi người xung quanh, chơi đùa với chúng bạn, mà không phải chỉ quanh quẩn trong vòng tay của Thịnh Phong.

"Chậm đã."

Trần Mẫn đột nhiên lên tiếng nhưng nàng không phải không đồng ý đem cây giao cho Khanh Vân. Cô nhanh chóng lấy ra một tờ khăn giấy, tỉ mỉ đem bùn đất dính trên chậu lau sạch sẽ, xong xuôi mới đặt vào tay Khanh Vân.

Trần Mẫn là một cô gái tỉ mỉ, đã sớm để ý tới Khanh Vân tựa hồ có thói quen sạch sẽ. Hơn nữa bản năng làm mẹ trỗi dậy khiến cô lại càng sủng ái Khanh Vân hơn.

"Đúng rồi, đúng rồi, là tôi vô ý, đáng lẽ ra nên sớm lau sạch chậu."

Đinh Thế Ngang ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Nhìn này mấy người vây quanh Khanh Vân, đem bản thân coi như người tàng hình. Thân làm đội trưởng, Thịnh Phong lại không có chút bất mãn nào, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.

Mấy người vây quanh Khanh Vân nháo long trời lở đất, cãi cọ ồn ào, cuối cùng lúc rời đi, Khanh Vân lại không đem hai cái chậu lưu lại.

Thịnh Phong nghi hoặc hỏi hắn:

" Không thích sao?"

Ai ngờ tiểu hài tử lắc đầu, vô cùng nghiêm túc, nói:

"Bọn họ cũng rất thích."

Thịnh Phong sắc mặt nhu hòa, xoa xoa đầu hắn. Đứa trẻ này có đôi khi ngoan ngoãn đến độ làm người khác đau lòng.

Hai cây non dưới sự trợ giúp của Lý Diệp, rất nhanh trưởng thành, kết được mười trái. Tất cả đều vào bụng Khanh Vân hết. Hạt được giữ lại tiếp tục làm giống.

Không biết có phải trùng hợp hay không, từ khi Khanh Vân để ý hai cây non kia, bồ câu dường như có thể nghe hiểu lòng Khanh Vân, liên tục mang đến một ít hạt giống và trái cây khiến cho cả đội ngũ vui mừng.

Khanh Vân lần này cẩn thận đem hạt giống cất đi, nhưng hắn lại không đưa cho Lý Diệp, mà muốn bản thân có mấy chậu hoa. Mỗi lần đoàn xe đóng quân, y đều chạy ra bên ngoài đào đất.

"Đất bình thường đều có độc, không tốt."

Thịnh Phong ngồi xổm, lau hết mồ hôi cho đứa trẻ đang miệt mài bên cạnh.

"Cậu nếu muốn, ta bảo Đinh Thế Ngang làm cho cậu."

"Tôi có thể tự mình làm tốt."

Khanh Tiểu Vân đối với việc Thịnh Phong hoài nghi năng lực bản thân vô cùng không vui, bướng bỉnh tự mình đào đất.

Thịnh Phong bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng vẫn là mặc kệ "y" chơi, cùng lắm thì lãng phí mấy viên hạt giống mà thôi.

Bồi tiểu hài tử đào đất, Thịnh Phong đột nhiên nghĩ đến một việc, không biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không mà luôn cảm thấy con bồ câu của Khanh Vân có thể nghe hiểu tiếng người.

Thịnh Phong dám cam đoan, lúc hắn đem bồ câu bắt tới, đây chỉ là một con bồ câu bình thường.

Nhưng bồ câu đi theo Khanh Vân thời gian dài, Thịnh Phong nhìn "y" thường xuyên bồ câu nói chuyện, nói nhiều nên bồ câu tựa hồ đã biến dị chăng?

Tựa như mấy viên hạt giống trong tay Khanh Vân vậy. Lúc nói chuyện cùng bồ câu, Khanh Vân có nhắc qua về nó. Kết quả bồ câu cả buổi chiều đều bay đi ra ngoài, chập tối mới đem hạt giống về.

Nghĩ như vậy, Thịnh Phong quay đầu nhìn chằm chằm con bồ câu đang nhảy nhót tung trời kia, bồ câu tựa hồ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thịnh Phong, cực kỳ có nhân tính mà quay đầu, cặp mắt bé xíu nhìn chằm chằm lại Thịnh Phong.

"Lại đây."

Thịnh Phong trầm giọng nói.

Kết quả khiến hắn kinh ngạc. Con bồ câu vẫn luôn đọ mắt với hắn đột nhiên nhảy lên mấy bước về phía này.

"Mang cho ta hai viên hạt giống."

Thịnh Phong tiếp tục ra lệnh.

Nhưng bồ câu lần này lại dường như không để ý đến hắn, ngược lại nhảy bắn về phía Khanh Vân.

Lúc này giọng nói của Khanh Vân vang lên:

"Anh đừng bắt nó tìm nữa, bồ câu mệt mỏi."

Thịnh Phong ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khanh Vân. Nghĩ lại sự thắc mắc về dị năng của Khanh Vân lại xâu chuỗi một loạt sự kiện lại với nhau, một tia sáng lóe lên trong lòng Thịnh Phong.

Nhưng hắn đầu tiên không phải cảm xúc vui sướng xuất hiện mà lại là lo lắng. Lo lắng dị năng của Khanh Vân nếu nghịch thiên đúng như hắn nghĩ thì sẽ có bao nhiêu kẻ ở dị giới thèm muốn, sẽ có bao nguy hiểm xuất hiện?

Hắn cần phải bảo vệ đứa trẻ này thật tốt.

Thịnh Phong đối với Khanh Vân lập tức tăng cường bảo hộ, đến đám Trần Mẫn cũng cản thấy không ổn.

Chỉ tội chú bồ câu vô cùng có tính người kia bị bắt trở thành cu li của Thịnh Phong. Cả ngày bị Thịnh Phong buộc dẫn đường đi tìm hạt giống.

Người trong đội ngũ đối với con bồ câu vô cùng có hứng thú. Được thời gian Thịnh Phong lại một lần nữa mang theo bồ câu đi ra ngoài, nhưng lần này mang về một thứ khiến cả đội há hốc mồm.

Thịnh Phong bắt về một lão hổ biến dị, thể hình vô cùng to lớn, hơn nữa trong ánh mắt lại rất có nhân tính. Nó rõ ràng là bị Thịnh Phong đánh đến phục, thấy Thịnh Phong là run bần bật.

"Đội trưởng, ngươi bắt lão hổ tới làm gì?" (Liên Hàn: Tôi không biết thế nào chứ nguyên văn của nó là "lão hổ", mạn phép giữ lại)

Đinh Thế Ngang vây xem, kinh ngạc hỏi.

"Khanh Vân thích động vật biến dị tinh thần. Lúc trước cho cậu ấy bồ câu, lần này gặp liền bắt thêm con nữa."

Thịnh Phong nói không chút để ý, giống như đơn giản là bắt con gà hay gì đó.

Những lời này nháy mắt đánh bay nghi ngờ của đám người. Bảo sao bồ câu kia siêu phàm thế, nhiều lần đều mang hạt giống đến thì ra là biến dị.

Nhìn thần sắc của mấy người, tâm Thịnh Phong lúc này mới lắng xuống. Tuy nói đội ngũ đều được ám thị tâm lý nhưng Thịnh Phong vẫn không yên tâm, sự tình liên quan Khanh Vân, hắn đều không coi là nhỏ.

Lão hổ này là Thịnh Phong vô tình thấy được, thu phục hồi lâu nhưng tạm không đem về được. Hiện tại có bồ câu, Thịnh Phong mới dám trắng trợn táo bạo đem nó về.

Đem lão hổ biến dị về, người vui nhất chính là Khanh Vân.

"Y" lập tức nhào vào lão hổ kia, lão hổ theo bản năng liền hướng Khanh Vân nhe răng gầm gừ. Nhưng không đợi đến lúc Thịnh Phong đàn áp thì lão hổ lại nhạy cảm phát giác được hơi thở cường đại trên người Khanh Vân. Nó lập tức lăn lộn, để lộ cái bụng lông xù, làm ra tư thế thuần phục.

Lão hổ trong lòng run sợ nhìn vị thiếu niên đang cười thuần khiết, thậm chí còn có phần ấu trĩ. Thoạt nhìn vô hại, bất hiện sơn bất lộ thủy*, mà khi cẩn thận cảm thụ một chút lại thấy đáng sợ vô cùng.

Loài người thật đáng sợ...

*Bất hiện sơn bất lộ thủy: ý nói những người giấu, không bộc lộ tài năng.

Bồ câu đang đứng trên vai Khanh Vân liếc mắt nhìn con hổ đang bán manh, mất liêm sỉ kia, tỏ vẻ rất khinh thường. Trong lòng lại nghĩ, con hổ ngốc đang giả làm mèo kia ở đây thì cuộc sống cu li của mình sau này sẽ được cải thiện phải không???

Thịnh Phong nhìn Khanh Vân vui vẻ vuốt lão hổ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia cô đơn cùng tưởng niệm.

Khanh Vân bản thành niên, trong khoảng thời gian này không xuất hiện nhiều.

Mà Thịnh Phong cũng bắt đầu suy xét tìm một chỗ an ổn dừng chân, hơn nữa mời chào thêm một ít nhân thủ.

Lúc trước Lư Trường Phong do Khanh Vân thả chạy đã phát điên rồi.

Thịnh Phong lúc trước tuy rằng tha cho Lư Trường Phong một mạng, nhưng dị năng của hắn lại gây tổn thương rất lớn đến đại não Lư Trường Phong, biến Lư Trường Phong thành một kẻ ngốc chân chính.

Mà Khanh Vân lại ở trong đầu gã gieo một cái ý niệm, làm Lư Trường Phong trước sau luôn nhớ mãi không quên dị năng của y, hơn nữa bắt gã đi về hướng thủ đô.

Sau một hồi tranh đoạt vật tư, chém giết, Lư Trường Phong thần sắc mê mang chạy đến bên thi thể sờ soạng. Rất nhanh, một ít tay gãy chân què, thậm chí là thi thể không hoàn chỉnh đều mất tăm mất tích.

Nhưng Lư Trường Phong dường như không phát hiện động tác của mình giống nhau. Trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

"Thịnh Phong, Khanh Vân, tâm tưởng sự thành."

Rồi sau đó lại là:

"Tôi muốn đi thủ đô...... Tôi muốn đi thủ đô......"

Bên cạnh có người chú ý tới Lư Trường Phong, không khỏi tò mò, thọc thọc người bên cạnh:

"Êy, mày xem nó, nó có phải có dị năng không gian hay không?"

Người nọ bị gã hỏi, vừa thấy là Lư Trường Phong, lập tức chán ghét quay mặt đi:

"Là một kẻ đần, luôn nhặt loạn xạ đồ đạc rồi ném vào không gian, cái không gian kia căn bản không dùng được!"

Lư Trường Phong vất vả thời gian dài, cuối cùng cũng đi được đến thủ đô. Nơi có căn cứ thực nghiệm lớn nhất.

Trùng hợp là thân thể Khanh Vân cũng là một vật thí nghiệm từ đây chạy ra.