"Chó ngu."
Nhận thấy sắc mặt người nào đó phía sau, khóe miệng Khanh Vân gợi lên một độ cong sung sướng, nhìn chó con liếm nước trước mặt chỉ cây dâu mắng cây hòe nói.
Khanh Vân uy xong nước trở về, cổ Ninh Tiềm Viễn còn cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm chó con vui sướng liếm nước ở một bên và ly nước trước mặt nó, biểu tình như ghen ghét lại như bi phẫn, phức tạp rối tinh rối mù.
Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt nguy hiể, chó con vốn chui đầu vào ly nước tự nhiên giật mình ngẩng đầu lên, rồi rầm rì đuổi theo thân ảnh Khanh Vân.
Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn càng kém, hắn nhìn chó con gần như lăn đến chỗ Khanh Vân, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy tiếng con chó này kêu vừa giống khoe khoang vừa giống cáo trạng.
Mãi cho đến thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Khanh Vân cũng không cho Ninh Tiềm Viễn một cái nhìn như sợ hắn sẽ đi, y hoặc cúi đầu chơi di động, hoặc lật xem kịch bản, ngẫu nhiên còn trêu đùa chó con dưới chân.
Nhìn đến Ninh Tiềm Viễn có loại cảm giác ủy khuất bị vứt bỏ.
Hắn do dự trong chốc lát, vẫn nhịn không được giật giật mũi chân muốn đến bên đó, Lý đạo lên tiếng: "Tốt, nghỉ ngơi kết thúc, bắt đầu quay! Vẫn là cảnh vừa nãy, Khanh Vân, Bạch Hi Ngôn vào chỗ!"
Ninh Tiềm Viễn: "......"
Tuy nội tâm thất vọng, nhưng Ninh Tiềm Viễn lập tức đã bị Khanh Vân đứng trong sân gợi lên lòng hiếu kỳ.
Khanh Vân có một đặc điểm cực kỳ dị, y mặc cổ trang chưa bao giờ làm người cảm thấy ngột ngạt, bởi vì khí tràng của y sẽ trực tiếp bắt lấy tâm thần người, làm người vô pháp chú ý chuyện khác.
Tựa như bây giờ, y ngồi trên một cái ghế tầm thường, một tay cầm chén trà, ngước mắt nhìn về nơi xa. Động tác đơn giản lại làm người cảm thấy cảnh sắc chung quanh nhất định cực đẹp, mới có thể làm y chú ý, chung quanh nhất định có tiếng chim hót dễ nghe, mới có thể khiến y lộ ra một cái chớp mắt an bình như vậy.
Nhưng mà một người có thể nói là đột ngột nhảy vào, là Bạch Hi Ngôn.
Ninh Tiềm Viễn và Lý đạo đồng thời nhíu mày, nhưng Lý đạo nhìn cảm tình đúng chỗ trong mắt Bạch Hi Ngôn, do dự chốc lát vẫn không kêu dừng.
Ninh Tiềm Viễn lại nhíu mày đi đến bên người Lý đạo, nhất châm kiến huyết chỉ ra vấn đề: "Vị trí cậu ta đứng có vấn đề."
Cảnh này là cảnh Lăng Hoa Tiên Quân xuất hiện, nhưng chỗ Bạch Hi Ngôn vừa đứng, thập phần xảo diệu chắn mất, nhìn như không có ngăn Khanh Vân, lại phân đi lực chú ý của mọi người.
Lý đạo nhíu mày nhìn nhìn, cuối cùng vẫn là hô dừng, kêu Bạch Hi Ngôn diễn lại lần nữa.
Bạch Hi Ngôn hung hăng cắn chặt răng, dưới che dấu của tay áo to rộng, tay gã đã nắm chặt thành quyền.
Khi gã lần nữa diễn lại tốt cảnh kia, Bạch Hi Ngôn vừa vặn nghe được, nhiếp ảnh gia cách gã gần nhất lẩm bẩm một câu: "Như vậy mà được hả, mới rồi quả thực phá hư hình ảnh!"
Trong miệng Bạch Hi Ngôn gần như tràn ra mùi máu tươi, có ý gì? Gương mặt này của gã đặt bên cạnh Khanh Vân chính là phá hư hình ảnh?
Chụp xong trận diễn này, Khanh Vân lại bổ sung một ít cảnh, suất diễn y cũng đã chụp xong rồi. Mấy ngày nay phát hỏa một phen, Khanh Vân cũng tiếp một ít quảng cáo, Hà Lan sắp đón y, nên y vội vã đi tháo trang sức thay quần áo.
Mới vừa tiến vào phòng thay đồ, Khanh Vân còn chưa kịp khóa cửa, hơi thở của một người khác liền cường thế tiến vào.
Phòng thay đồ nhỏ hẹp, nháy mắt tràn ngập hormone tùy ý phóng thích của người đàn ông. Mặt Ninh Tiềm Viễn đen thui, giơ tay ấn Khanh Vân lên tường, hắn dán tới, dựa vào ưu thế thân cao từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn mỹ nhưng cao ngạo vô cùng của người này.
"Cậu không thấy tôi ở đây sao!"
Nam nhân càng gần, nhiệt độ cơ bắp xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng truyền lên người Khanh Vân, lời nói phun ra càng mang theo một loại bá đạo và tùy hứng, nhưng dưới cổ tùy hứng lại loáng thoáng chôn dấu ủy khuất.
"Anh ở đây thì sao, tránh ra." Khanh Vân khinh miệt liếc hắn một cái, giơ tay đẩy người ra.
"Cậu!" Ninh Tiềm Viễn chán nản, bọn họ tốt xấu gì cũng ngủ với nhau cả một đêm a!
Hắn vừa thấy biểu tình xa cách của Khanh Vân, trong lòng liền dâng lên một loại khủng hoảng không thể hiểu được, kế tiếp không lựa lời, "Ah, lúc trước còn gấp không chờ nổi bò giường tôi, lúc này còn giả bộ, lạt mềm buộc chặt?"
Khanh Vân không để ý đến hắn, lưu loát cởi diễn phục trên người, hoàn toàn không để Ninh Tiềm Viễn vào mắt.
Ninh Tiềm Viễn nhìn làn da lỏa lồ của Khanh Vân, phía trên trơn bóng vô cùng, những dấu vết mấy ngày trước hắn lưu lại đã sớm đã biến mất vô tung vô ảnh. Ninh Tiềm Viễn mạc danh cảm thấy hơi khó chịu, con ngươi hắn trầm trầm nhìn sau lưng Khanh Vân, sau đó thanh âm khàn khàn nói: "Cậu không phải muốn bò giường của tôi sao? Được, tôi đáp ứng cậu. Về sau cậu đi theo tôi, tôi cho cậu tài nguyên cậu muốn."
Lúc Ninh Tiềm Viễn phun ra những lời này, trong lòng một bên ẩn ẩn đau đớn, một bên lại có chút an tâm. Đau đớn là vì, hắn chỉ có thể dùng phương pháp hắn chán ghét nhất giữ thanh niên lại, còn an tâm là bởi vì, mặc kệ như thế nào, thanh niên luôn thuộc về hắn.
"Anh nói cái gì?" Khanh Vân đang mặc quần áo dừng một chút, nhíu mày nhìn qua, có ý gì? Bạch Hi Ngôn thì che chở các loại, nghiêm túc thổ lộ, đến phiên y thì bao dưỡng?
"Thế nào? Không phải chính cậu muốn sao?" Thái độ vốn kiêu ngạo của Ninh Tiềm Viễn, lúc này tự nhiên hơi hạ xuống, bộ dáng cúi đầu nhìn đất, rất giống một con chó lớn đang mất mát.
"Tôi cự tuyệt." Khanh Vân gằn từng chữ một nói, y nâng cằm cười nhạo một tiếng, "Liền anh?"
Nói, Khanh Vân cúi đầu ánh mắt khinh thường đảo qua nửa người dưới Ninh Tiềm Viễn: "Một thứ ngắn nhỏ nhanh?"
"Cái gì?" Ninh Tiềm Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn, số lượng trầm ổn không nhiều lắm trên người hoàn toàn ném lên chín tầng mây, hắn không nghĩ tới Khanh Vân sẽ có cái ấn tượng này với hắn!
"Nói đùa cái gì vậy! Tuy lần đầu tiên của ngày tôi trúng thuốc có hơi nhanh, nhưng tôi không hề ngắn, không hề nhỏ một chút nào! Hơn nữa sau đó tôi còn rất bền bỉ!"
"Nga? Phải không? Tôi thì không cảm thấy như vậy." Khanh Vân lạnh nhạt đảo qua hắn, lời nói thốt ra từ trong miệng đủ để Ninh Tiềm Viễn xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Cậu!" Ninh Tiềm Viễn ôm đầu xoay quanh, liều mạng muốn tìm ra một chứng cứ chứng minh cho mình, tự nhiên hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Khanh Vân nói: "Cậu nói dối, lúc trước cậu rõ ràng bị tôi làm đến ngất đi."
Nghe vậy Khanh Vân không có nửa phần hoảng loạn, y thong thả ung dung vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo, không chút để ý nói: "Đó là bởi vì anh quá nhanh, cho nên tôi ngủ quên luôn."
"Ngủ, ngủ......"
Ninh Tiềm Viễn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Khanh Vân, nội tâm thậm chí dâng lên một chút hoài nghi về mình.
Gần như làm Ninh Tiềm Viễn hóa đá, Khanh Vân bình tĩnh đi ra ngoài.
Sau khi Ninh Tiềm Viễn lòng tràn đầy nôn nóng ủ rũ cụp đuôi rời đi, cửa phòng thay đồ bên cạnh mở ra, Bạch Hi Ngôn từ trong đó đi ra. Gã nhìn bóng lưng rời đi của hai người, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nên lên tường một quyền.
Gã vạn phần không nghĩ tới Khanh Vân sẽ may mắn như vậy, khiến Ninh Tiềm Viễn sửa tác phong, cũng dính lên trên người y.
Bạch Hi Ngôn cũng ký ước với Thịnh Thế, nếu Khanh Vân leo lên đùi Ninh Tiềm Viễn, mà gã đã xé rách da mặt với Khanh Vân phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên, di động Bạch Hi Ngôn nắm chặt trong tay vang lên, gã cúi đầu nhìn, là điện thoại của Đặng Vân Kỳ.
Ánh mắt Bạch Hi Ngôn từ từ trở nên sắc bén, để Ninh Tiềm Viễn nhìn rõ Khanh Vân là dạng người gì, gã cũng không tin Ninh Tiềm Viễn nguyện ý chia sẻ đồ vật cùng người khác.
Gã nhận điện thoại, đè thấp giọng làm bộ bị ủy khuất: "Uy, Đặng Vân Kỳ?"
Vì một cái tán của Ninh Tiềm Viễn mà các fan hưng phấn cả ngày, kinh ngạc phát hiện, Weibo Thánh Thượng bọn họ lại có động tĩnh mới.
Thánh Thượng hủy bỏ cái tán kia.
"Làm sao vậy, lúc trước run tay sao?"
"emmm có điểm đáng ngờ, nếu tay run sao không lập tức hủy bỏ? Phải chờ cả buổi......"
"Có loại cảm giác biệt nữu náo loạn hhhh"
Lý Thanh bởi vì cái hủy bỏ tán này, không thể không chạy một chuyến tới nhà Ninh Tiềm Viễn, chuyên môn đi hỏi tên gia hỏa không tiếp điện thoại này, cái tán này rốt cuộc có ý gì.
Nhưng anh vừa đến biệt thự của Ninh Tiềm Viễn, phát hiện người này chưa vào phòng, an vị ở cửa bậc thang hút thuốc, bộ dáng nản lòng hoàn toàn nhìn không ra 10 phần anh khí trước khi đi.
Nghe được vài tiếng rầm rì, Lý Thanh nghiêng đầu nhìn, ở bên cạnh Ninh Tiềm Viễn còn ngồi xổm một con chó con đi đường không được nhanh nhẹn.
Anh không khỏi lùi xa một chút, dò hỏi Ninh Tiềm Viễn rõ ràng tâm tình không tốt: "Cậu đây là...... Sao? Thế nào đi dạo đoàn phim còn mang về một con chó tàn tật?"
Ninh Tiềm Viễn lạnh lùng liếc con chó đáng ghét đang rầm rì kia một cái, dù hắn không có cơ hội cũng sẽ không lưu lại cơ hội cho tình địch!
"Khụ...... Kỳ thật tôi tới để hỏi về cái tán kia của cậu, về Khanh Vân......"
Ninh Tiềm Viễn ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục hút thuốc, chờ khi hút xong điếu thuốc này mới trầm giọng nói: "Cho cậu ấy đãi ngộ A ước, người đại diện trước tiên không cần đổi."
"A ước?" Lý Thanh cả kinh, A ước chính là hiệp ước cao cấp nhất, bất quá anh cũng không phản bác cái gì, theo anh nhìn thấy Khanh Vân quả thật có tiềm lực, hơn nữa từ trước đến nay Thịnh Thế đối nghệ sĩ có tiềm lực thập phần khoan dung.
Đãi ngộ của Khanh Vân ở Thịnh Thế thay đổi, làm Hà Lan kinh ngạc không thôi, mấy ngày liền liên tục lải nhải bên tai Khanh Vân.
Nhưng Khanh Vân lại không quá kinh ngạc, cũng không thụ sủng nhược kinh, y biết đây là bút tích của ai.
Bất quá rất nhanh một chuyện không lớn không nhỏ khiến Hà Lan nghiêm túc lên, giải trí Thiên Diệu Chu Diệp, điền sản Hằng Viễn Lưu Tỳ, còn có ba vị có tiếng hoa hoa công tử khác đột nhiên đồng thời mời Khanh Vân.
Hôm nay Hà Lan tới tìm Khanh Vân, sắc mặt đích xác không tốt, cô nhíu nhíu mày vẫn không nhịn được hỏi Khanh Vân: "Mấy người bọn họ vẫn còn theo đuổi cậu?"
Năm người này, hơn nữa thêm một người Đặng Vân Kỳ, chuyện lúc trước có ý với Khanh Vân, Hà Lan đương nhiên biết.
Rất nhiều công ty giải trí sau lưng đều làm sinh ý dẫn mối, một người đại diện như Hà Lan tương đối biết nhiều về loại chuyện này, nhưng bởi vì thân phận tổng tài đặc thù, giải trí Thịnh Thế từ trước đến nay không dính mấy sinh ý đó, cho nên Hà Lan cũng giúp đỡ Khanh Vân có thể chắn liền chắn.
Trước đó vài ngày những người này có dừng lại một chút, Hà Lan còn tưởng rằng vài vị hoa hoa công tử đã có mục tiêu mới, không nghĩ tới bây giờ lại đem tầm mắt đặt ở trên người Khanh Vân.
Nhìn lướt qua Khanh Vân ăn mặc hưu nhàn phục ngồi ở sô pha, khóe mắt đuôi mày đều như mang theo tự phụ, Hà Lan không khỏi thầm than một tiếng. Hình tượng hiện giờ của Khanh Vân không phải là càng câu nhân sao? Về sau ong bướm nhào lên càng nhiều.
Cũng may công ty tăng cường trình độ bảo hộ Khanh Vân.
"Cậu cũng không cần quá lo lắng, công ty đã thay cậu chặn lại, năm người này tuy có chút bối cảnh, nhưng Thịnh Thế vẫn có thể bảo vệ cậu, cậu chuyên tâm đóng phim là được." Hà Lan lại đưa cho Khanh Vân mấy cái kịch bản, đột nhiên cô nhìn di động không khỏi nhíu mày, "Tổng tài muốn gặp cậu, tôi mang cậu đi lên."
Muốn gặp y? Khanh Vân nhướng mày, ngầm cười nhạo một tiếng, ngày đó còn chưa bị y trào phúng đủ sao?
Nói đến cái này lòng dạ Khanh Vân hơi không vui, y xuyên qua mấy thế giới, vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống người nọ cùng nhân vật chính phát triển thành quan hệ người yêu. Không khỏi làm Khanh Vân có cảm giác bị phản bội, tuy rằng trong lòng y hiểu rõ, đó chỉ là hướng đi nguyên bản của thế giới này, mà người đàn ông này cũng không phải hàng nguyên gốc, trước khi xuyên qua còn chạy đến chỗ mình dạo qua một vòng được không?
Vốn dĩ loại tình huống này, Ninh Tiềm Viễn chỉ cần ôn tồn hống, Khanh Vân rất nhanh sẽ sẽ quên. Nhưng cố tình Ninh Tiềm Viễn là một gia hỏa miệng tiện, đầu óc nóng lên sẽ nói không lựa lời.
Càng đừng nói Ninh Tiềm Viễn còn hiểu lầm Khanh Vân chính là tiểu minh tinh bỏ thuốc hắn.
Khanh Vân không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Ninh Tiềm Viễn hiểu lầm, nhưng dựa vào gì y phải giải thích? Y khó chịu, người khác cũng đừng muốn tốt.
Lời editor: mới thành người yêu với nhân vật chính mà đã bị boss nhà tui ghim tới vậy rồi. Thế giới sau...hơ hơ, anh công tự cầu phúc đi nha (∩´∀"∩)*゜