Boss Xuyên Không - Nữ Phụ Xấu Xí

Chương 12




Tiếu Vy và Từ Mặc vừa đi về phía cửa vừa để ý mấy cỗ quan tài đó. Kì thực cho dù trong quan tài là thứ gì đi chăng nữa cô cũng chẳng sợ nhưng ai biết được thiên đạo thối đó sẽ giở trò gì ra. Ở trong địa bàn của thiên đạo chỉ số may mắn của Tiếu Vy coi như là zero nên tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Nắp của một cỗ quan tài dựa vào góc tường đột nhiên bật mở, cả cái nắp gỗ cũ kĩ rơi xuống nền đất vỡ ra làm hai khiến bụi bặm bay mù mịt trong không khí. Từ cỗ quan tài gỗ thò ra một cánh tay quấn đầy băng vải đã ngả màu lấm tấm vài vệt máu khô đỏ thẫm.

Này...này...này...đừng có bảo với ta là thiên đạo chết tiệt đó bê xác ướp từ Ai Cập đến đây chỉ để giết ta nhá. Ối mẹ ơi! Con sợ!!

Máy chủ {...} trông bản mặt cô có tí gì giống sợ à, sao ta không thấy nhỉ. Cô nhìn lại mặt mình đi, cái biểu cảm trời đánh kia rõ là đang thích thú còn gì. 

Xác ướp Ai Cập mà không thích sao được. Chém xác ướp nhất định rất vui tay.

Máy chủ {...} cô là đồ biến thái! Không nói chuyện với đồ biến thái nhà cô!

Bụi đã lắng xuống, Tiếu Vy cầm đèn pin soi vào chiếc quan tài. Thứ trong quan tài bị ánh sáng chiếu vào phản ứng dữ dội. Nó nhảy phắt ra khỏi quan tài thoát ra khỏi nơi ánh sáng đang chiếu vào. Tiếu Vy cảm nhận được thứ đó đang di chuyển đến gần nơi hai người đang đứng lập tức đưa đèn pin soi quanh tìm vị trí của nó. 

Ánh sáng đèn pin chiếu vào một cái xác ướp đang đứng lảo đảo đối diện hai người. Hai tay nó đưa về phía trước, cả người quấn băng vải kín mít, từ tròng mắt rỗng tuếch và cái miệng đen ngòm kéo dài đến tận mang tai đổ ra những hàng cát chảy dài xuống đất. Thực không biết có nên gọi nó là xác ướp không nữa.

Gràoooooooo!!!!!!

Bị ánh đèn chiếu vào xác ướp rống lên một tiếng, nó lao về phía hai người. Sẵn kiếm trên tay, Tiếu Vy định vung kiếm lên chém xác ướp nhưng kiếm còn chưa đưa lên đầu xác ướp đã bị chém bay ra một góc phòng. Người chém là Từ Mặc, hắn đứng chắn trước mặt Tiếu Vy để bảo vệ cô. 

Dù đầu đã bị cắt đi nhưng xác ướp mất đầu không những không ngã xuống mà nó vẫn tiếp tục đi về phía trước tuy tốc độ bị giảm mạnh. Tiếu Vy không để nó tiến về chỗ hai người quá lâu, cô đi ra khỏi bóng lưng của Từ Mặc thẳng tay vung kiếm chém thân xác ướp làm đôi, khóe môi cô vẽ lên một đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt xinh đẹp. Đúng là chém xác ướp rất sướng tay.

Máy chủ {...} cô là đồ biến thái!!!

Đồ ngốc nhà mi! Ta cười là vì Từ Mặc bảo vệ ta chứ ai thèm cười vì chém xác ướp đâu!

Máy chủ {...} ai kêu cô cười vào lúc cô chém xác ướp lại còn bảo "chém xác ướp rất sướng tay", cứ thích khiến người ta hiểu lầm!

Máy chủ thiểu năng!

Tiếu Vy không thèm cãi nhau với máy chủ nữa, cô cầm kiếm kéo kéo mấy băng vải trên một phần thân của xác ướp. Băng vải vừa bị xê dịch phần thân đó lập tức xẹp xuống, một chất dịch màu đen chảy ra, nó chảy về phía chiếc quan tài ở giữa phòng, chảy ngược lên khe hở của quan tài chảy vào trong.

Cái này mà gọi là "chảy" sao? Thiên đạo tạo ra nhiều thứ biến thái quá mức rồi đó.

Cảm nhận được phiền phức ở phía trước, Tiếu Vy xoay người nắm tay Từ Mặc "Mau đi thôi, mấy cái xác ướp khác mà nhảy ra là chạy không kịp nữa đâu." 

Từ Mặc gật đầu, nắm chặt tay cô, kéo cô đi về phía cửa ra. Hai người mau chóng ra khỏi căn phòng quái dị đó. Người vừa ra khỏi bên trong đã phát ra mấy tiếng gầm rú của xác ướp, chúng lắc lư thân người đi ra khỏi căn phòng đó. Hai tay chúng vẫn đưa về phía trước như người bị mộng du, chậm chạp và lề mề. 

Hai người nắm tay nhau chạy một hơi dài về phía trước. Đoạn đường sau đó đã bắt đầu xuất hiện xác ướp trên đường thậm chí còn có nhiều bẫy hơn cả đoạn đường trước đó. Họ gặp bẫy phá bẫy, gặp xác ướp chém xác ướp cứ thế đi, đến lúc nhận ra thì cả hai đã vào một căn phòng khác tự lúc nào. Căn phòng này rất rộng, là một phòng thờ. Đối diện với cửa ra vào là pho tượng hình một con hổ rất lớn, hai bên pho tượng đá còn có hai bức tượng nhỏ hơn hình rắn mặt người. 

Thật không hiểu những người được thiên đạo kia cho sống ở nơi này nghĩ cái gì mà để cái thứ rắn mặt hãm ấy lên bàn thờ để cúng. Quả nhiên thiên đạo cũng rất biến thái

Trung tâm căn phòng có một hồ nước lớn, trong hồ có rất nhiều hoa sen. Mấy bông sen đó chỉ khác với đám sen thường một điểm đó chính là cánh hoa có bảy màu. Giữa hồ có một tảng đá nhô lên, bên trên đặt một cái bệ có để thứ gì đó. Từ tảng đá đó đến bờ hồ có những phiến đá lớn xếp gần nhau tạo thành một con đường đến từ bờ hồ đến tảng đá đó. 

Tiếu Vy vẫn nắm tay Từ Mặc đi đến gần hồ nước. Nước trong hồ trong vắt nhìn thấy đáy. Hồ không sâu, ngược lại còn rất nông. Tiếu Vy cầm kiếm khua khoắng nước trong hồ mấy cái. Đúng như cô dự đoán theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phiêu lưu, từ một góc của tảng đá, nơi mà hai người không nhìn thấy, có cả chục xúc tu lao đến, đầu xúc tu còn quấn cả một con dao nhỏ. Tiếu Vy nhẹ nhàng tránh một vài xúc tu và vung kiếm chém đứt một số. Từ Mặc cũng nhanh chóng chém đứt vài xúc tu muốn đánh lén hai người.

Đã bảo rồi, thiên đạo tạo ra những thứ rất biến thái và kì quái.

Đám xúc tu đó vừa bị hai người chém đứt hết xong đã có một đám xúc tu mới lao đến, còn đám xúc tu cũ lại tự động phục hồi tiếp tục tấn công hai người. Cứ thế từng đợt xúc tu một lao đến tấn công nhưng dù có bao nhiêu xúc tu cũng bị chém đứt hết. Vì đám xúc tu này quá phiền toái nên Tiếu Vy định tìm giết con thủy quái canh giữ vật để trên tảng đá kia.

Cô tìm cơ hội nhảy ra hướng khác nơi có thể nhìn rõ góc khuất, ngay lúc đó một cái xúc tu có dao phóng đến chỗ cô định đâm cô lúc cô đang ở trên không trung. Từ Mặc khi ấy có thể chém đứt cái xúc tu đó nhưng hắn lại bị một đám xúc tu vây quanh, không thể dùng kiếm chém cái xúc tu đó được. Không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn trực tiếp dùng tay đỡ lưỡi dao của chiếc xúc tu đó thay Tiếu Vy. Lưỡi dao cắm phập vào tay hắn, Tiếu Vy lúc đó vừa đáp đất nhìn sang phát hiện Từ Mặc bị đâm, khua kiếm chém đứt xúc tu. 

Trong con ngươi vốn bình lặng, thờ ơ đến vô cảm của cô dấy lên những gợn sóng mang tên lo lắng và xót xa. Tên ngốc đó lại đem thân ra đỡ đạn hộ cô lần nữa rồi! 

Tiếu Vy nhìn vào nơi phóng xúc tu, mặt cô lập tức đen lại. Thứ phóng xúc tu là một con bạch tuộc. Bị thứ này làm cho chật vật, thiên đạo sắp xếp cũng thật cao tay. Tiếu Vy cầm kiếm lên phi thẳng, hết thanh kiếm này đến thanh kiếm khác xuất hiện đâm vào người con bạch tuộc đó. 

Thứ chết tiệt này nên bị biến thành nhím.

Chỉ đến khi con bạch tuộc này thành nhím thật cô mới thôi không phi kiếm nữa, lúc đó mấy xúc tu đang tấn công Từ Mặc cũng ngừng lại rơi tõm xuống nước. Mạng con bạch tuộc này cũng trâu bò thật, đâm đến vậy mới chết.

"Đưa tay anh đây để em băng bó." Tiếu Vy ngồi thụp xuống đất lôi bông băng ra, liếc Từ Mặc một cái. "Bao giờ anh mới hết ngốc hả? Mạng mình còn chưa lo xong đã lo cho em, anh muốn chết đúng không?!"

Từ Mặc không ngần ngại gật đầu một cách dễ thương "Nếu vì bảo vệ em, anh có chết cũng không sao."

Tiếu Vy "..." bình tĩnh, bình tĩnh, bị thả thính nhiều thành quen rồi. Bình tĩnh cái con khỉ ấy!! Anh có thể bớt thả thính đi được không!!! Anh khiến ông đổ anh bây giờ. Ông mà đổ, anh đừng có hối hận 

Hắn đưa cánh tay đang đầm đìa máu ra cho Tiếu Vy băng bó, máu chảy từ bắp tay hắn xuống tận đầu ngón tay nhỏ giọt xuống đất. Vết thương này chỉ nhìn thôi đã biết rất nặng. Nó Tiếu Vy phải mất một hồi lâu mới cầm máu và băng bó xong cho Từ Mặc.

Hai người cùng đi về phía tảng đá ở giữa hồ nước để nhìn thứ mà con bạch tuộc chết tiệt kia cô gắng bảo vệ cho bằng được.

Đó là hai viên đá lạ màu đen, mỗi viên là một nửa hình bát quái, ghép lại sẽ thành một hình bát quái hoàn chỉnh, trên mỗi viên đều có một cái lỗ nhỏ. Có vẻ đây là mặt dây chuyền. Tiếu Vy cảm nhận được xung quanh chúng có một luồng khí lạ, luồng khí đó rất thanh khiết, không một chút pha tạp nào. Linh tính mách bảo cô đó là linh khí. 

Khi cô vẫn đang quan sát chúng thì Từ Mặc đã cầm viên đá lên xem xét, vì tay kia cầm kiếm nên hắn dùng bàn tay đầy máu bên cánh tay bị thương để cầm viên đá. 

Máu ở tay dính vào viên đá liền bị nó hấp thụ một lượng nhỏ. Sắc đen trong viên đá bị sắc xanh ngọc xuất phát từ vết máu lan ra đẩy lùi khiến nó biến mất vào hư không. Từ viên đá tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp. Ánh sáng tắt dần, viên đá biến đổi thành màu xanh ngọc và tỏa ra một lượng nhiệt ấm áp.

"Hình như...vết thương của anh hết đau rồi." 

"Huh..."

Tiếu Vy biết ngay sẽ có chuyện kì lạ xảy ra nên không mấy ngạc nhiên. Dù gì thì cũng là cái mô tip. Cô tháo lớp bông băng trên tay Từ Mặc xuống xem thử. Quả nhiên vết thương đang co miệng lại, hồi phục với tốc độ chóng mặt.

"Đưa em xem thử." Tiếu Vy nhận viên đá từ tay Từ Mặc cầm lên xem thử. Viên đá vừa đưa vào tay cô màu của nó lập tức thẫm lại, không còn sáng như ban đầu. Cô đặt nó về tay Từ Mặc viên đá lại trở về vẻ ban đầu. 

Máu...

Phục hồi...

Nhận chủ...

Cô có thể khẳng định 100% Từ Mặc vừa kí khế ước với hòn đá ấy rồi. Có khả năng còn là khế ước linh hồn. Và, cái cục đen sì ấy có khả năng hồi phục vết thương còn có chức năng gì nữa thì phải đợi để nghiên cứu thêm. 

Có vẻ cô vớ được một món hời rồi.

Tiếu Vy lấy từ trong không gian ra một sợi dây, luồn vào cái lỗ trên viên đá, đeo vào cổ Từ Mặc "Đây là thần vật, anh phải luôn đeo trên người, tốt nhất là đừng bỏ ra. Chí ít khi anh bị thương nó sẽ phục hồi vết thương cho anh."

Từ Mặc gật nhẹ đầu. Chỉ cần là thứ cô đưa dù không có chức năng gì hắn vẫn sẽ luôn đeo bên mình.

Tiếu Vy đeo vòng cho Từ Mặc xong mới lôi ra một con dao nhỏ, cô cắt đầu ngón tay mình rồi nhỏ một giọt máu vào viên đá còn lại vẫn để trên bệ đá. Viên đá hấp thụ máu của cô xong lập tức lóe sáng. Chỉ có điều nó đổi màu sang màu đỏ cam chứ không phải màu xanh ngọc như của Từ Mặc. Viên đá đó rất nhanh chóng thực hiện chức năng của mình, nó hồi phục cho vết thương bị đạn bắn trên vai cô, cái vết thương vẫn còn đang đau âm ỉ giờ lành hẳn. Tiếu Vy cũng biến nó thành mặt dây chuyền rồi đeo vào cổ y như Từ Mặc. 

Cứ coi như hai người đeo vòng đôi đi. Giữa hai người như tồn tại một sợi dây liên kết vô hình.

Không phải tự nhiên mà lại có hai viên đá. Cái gì trên đời cũng có đôi có cặp cả.