Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 54: Xe cầu hôn (em đi vào cuộc sống của anh, thì cũng phải kéo anh vào nhân sinh của em!)




Phương Nho nằm bên người Nguyên Triệt, đứt quãng nói từng câu, còn hắn lẳng lặng nghe, không tiếng động an ủi cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ. Chậm rãi ôm lấy thân thể mảnh mai, Nguyên Triệt bế Phương Nho về phòng, dùng khăn nhúng nước ấm nhẹ lau thân thể cậu rồi ôm cậu, cùng tiến vào mộng.

Trong ấn tượng, Phương Nho là con người thản nhiên, ôn nhã, biết hưởng thụ cuộc sống, còn biết cách tìm ra lạc thú, tô màu cuộc đời của hắn. Nhưng hôm nay, Nguyên Triệt lại nhìn thấy một con người khác của Phương Nho, tang thương, yếu ớt, vô lực, luôn bị vây hãm trong ký ức đau đớn.

Hắn sao lại không nếm trải qua chứ? Cậu và hắn kỳ thật có rất nhiều điểm tương đồng.

“Nguyên Triệt, anh không cần cưỡng bách chính mình nữa, hãy quên đi những chuyện đã làm anh khổ sở để đón ngày mai tươi sáng… Em yêu anh!”

“Phương Nho, em không cần cưỡng bách chính mình nữa, hãy quên đi những chuyện đã làm em đau khổ để đón ngày mai tươi sáng… Anh yêu em!” Nguyên Triệt bất tri bất giác nói lại những lời Phương Nho đã thầm thì khi thôi miên hắn.

Hôm sau, Phương Nho bị sốt cao. Nguyên Triệt âm thầm ảo não, đều do hắn khinh suất để cậu bị lạnh.

Cho cậu uống thuốc xong, hắn ra khỏi phòng.

Ông ngoại hỏi: “Nó thế nào rồi?”

“Đang ngủ ạ.”

“Cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy?” Ông bất mãn trách cứ.

“Là con không tốt.” Nguyên Triệt thành khẩn nhận sai, nhưng biểu tình khốc khốc của hắn lại khiến người ta cảm giác hắn không phải người có lỗi.

Ông hừ một tiếng, tuỳ tay ném ra một kiện hàng, hỏi: “Xem cái này có phải của cậu không?”

Nguyên Triệt phát hiện ra mấy bao hàng đều là quà hắn gửi cho Phương Nho.

“Vâng, là của con.” Hắn mở bọc, lấy ra một cái hộp tinh xảo.

“Cậu không có việc gì hay sao mà lại gửi tới? Cậu có biết Phương Nho gặp ác mộng đều là vì có người gửi chuyển phát đến cho nó không?”

“Con cũng đang muốn hỏi ông.” Nguyên Triệt lãnh túc nói: “Trong hòm thư rốt cuộc là có thứ gì vậy?”

“Đi theo tôi.” Ông ngoại đứng dậy đi về phòng.

Nguyên Triệt bỏ hộp xuống bàn, xoải bước theo kịp.

Ông ngoại lấy từ trong rương ra rất nhiều thứ, có ảnh chụp, tin tức cắt ra từ báo, tranh vẽ cùng với mấy đĩa CD không có hình minh hoạ.

“Đây đều là ảnh chụp thảm kịch năm đó, còn có tin tức cùng video mô phỏng lại.” Ông giải thích.

Nguyên Triệt lật giở từng cái, sắc mặt trầm xuống.

“Cũng không biết là kẻ nào ác độc đến thế! Đã mười mấy năm trôi qua mà còn nhảy ra kích động Tiểu Nho!” Thần tình ông ngoại giận dữ.

Hắn trầm mặc không nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm những thứ trên bàn, trong đầu hiện lên cảnh Phương Nho bất lực bị ác mộng cuốn lấy, rơi vào hồi ức thống khổ… Hắn khó có thể khống chế được lửa giận đang bùng cháy trong tim, ánh mắt lạnh xuống nhiều phần…

Tối hôm qua hắn đã biết rõ giai đoạn kia có tầm ảnh hưởng thế nào với Phương Nho, trong tâm can cậu luôn chôn giấu, sợ chạm phải, thật vất vả mới có thể bắt đầu lại lần nữa thì mấy thứ này lại mở ra vết thương…

Cha! Người quả thực quá tốt!

Ông ngoại không biết chân tướng, nhưng hắn vừa nhìn đã hiểu ngay, này tuyệt đối là hành động của cha hắn! Ông thế mà lại dùng thủ đoạn quá vô sỉ, khiến vết thương trong lòng cậu lần nữa nứt toác, đẩy cậu vào thống khổ đau đớn.

Hắn có được Phương Nho nên mới biết thế nào là cuộc sống, ấy vậy mà người cha đáng kính lại ác độc cực lực tổn thương cậu! Ông ta cho rằng chỉ cần bức Phương Nho đi là hắn sẽ ngoan ngoãn răm rắp nghe lệnh sao?

Nằm mơ!

Biểu tình Nguyên Triệt âm lãnh, quanh thân toát ra một trận hàn khí, ngón tay phát lực, không tự chủ vo nát giấy báo cùng ảnh chụp.

Ông ngoại thấy thế, hơi ngộ ra, thăm dò: “Cậu biết người gửi mấy thứ này?”

“Là cha con làm.” Hắn không giấu diếm.

Vẻ mặt ông ngoại kinh sợ, chỉ vào hắn: “Là cha cậu? Ông ta vì cái gì lại muốn làm như vậy? Kể cả có không thích Tiểu Nho thì cũng không nên dùng phương thức này để tra tấn nó như thế!”

“Con xin lỗi…” Nguyên Triệt không thể tha cho sự sơ sẩy của mình.

“Xin lỗi?!” Ông ngoại phẫn nộ mắng: “Cậu có biết Tiểu Nho vì sự kiện đó mà tự nhốt mình ba năm không?”

“Con biết.”

“Vậy cậu có biết sau khi nó khôi phục, phải thêm bao lâu để tiếp xúc lại với người bình thường không?”

“…”

“Là năm năm! Thẳng đến khi lên đại học mới có thể hoạt bát như những thiếu niên khác. Năm năm đó, ngoại trừ đọc sách giáo khoa, thì nó chỉ luyện đàn dương cầm. Không bạn bè, không giải trí, không cảm xúc như người máy! Sống vô hồn, buồn tẻ!”

“…”

“Nó từ bỏ thứ mình yêu thích nhất là đàn dương cầm, lựa chọn tâm lý học, mỗi ngày tra tìm tư liệu, sưu tầm thông tin về bệnh trạng, nghiên cứu tâm lý học, rốt cuộc cũng trở thành bác sĩ tâm lý. Nó bắt đầu học cách hoà mình vào xã hội, chủ động cùng người khác giao lưu, từ từ bình tĩnh, tự tin hơn. Đi theo thầy giáo hai năm, không ngừng tích luỹ, hấp thu tri thức, kinh nghiệm. Bác sĩ tâm lý chính là giúp đỡ những người có tinh thần không bình thường, nó không muốn bi kịch của gia đình mình tái diễn trên bất kỳ ai nữa. Nó luôn nghĩ rằng nếu bản thân sớm một chút được tiếp xúc với tâm lý học thì có thể kịp thời phát hiện ra bệnh trạng của cha rồi giúp giảm áp lực, cùng cha mình san sẻ thống khổ thì bi kịch đã không phát sinh.”

Nguyên Triệt nhớ lại đêm qua Phương Nho không ngừng nỉ non… “Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt…”. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng cảm xúc hối hận đã không cách nào có thể tan biến.

“Tôi vốn tưởng nó đã thoát được khỏi bóng ma, có thể khoẻ mạnh, hạnh phúc sống tiếp. Nhưng không ngờ nó vẫn luôn đeo đẳng, đụng nhẹ thôi là sẽ tái phát, vẫn là khi nó không kịp chuẩn bị tâm lý thì bị đâm một dao.”

Nguyên Triệt nghe ông nói, trái tim co rút từng đợt.

Mắt ông ngoại hơi ướt nước: “Tiểu Nho lần nữa tỉnh lại, phải trả giá biết bao nhiêu tuyệt đối vượt qua những gì cậu tưởng tượng. Cha cậu rốt cuộc muốn làm gì? Vì cái gì lại khiến nó khổ sở như thế?”

“Con xin lỗi.” Hắn lặp lại.

Ông âm thầm hít một hơi, lãnh đạm nói: “Cậu đi đi! Tôi không cho phép cậu và Tiểu Nho ở bên nhau! Kể cả cậu có thương nó đến đâu thì tôi không thể tha thứ việc người nhà cậu tác quái!”

Nguyên Triệt đứng dậy, nghiêm túc nói: “Con sẽ không buông em ấy! Người có muốn hay không vẫn buộc phải chấp nhận, không thể nào ngăn cản chúng con ở bên nhau được. Trước đó, con nhất định sẽ giải quyết chuyện của cha con, trả cho ông và Phương Nho công đạo!”

Nói xong câu đó, Nguyên Triệt xoay người rời đi.

Ông ngoại nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, vẻ mặt phức tạp.

“Em tỉnh rồi?”

Phương Nho vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Nguyên Triệt ngồi ở đầu giường.

“Anh sao thế?” Thanh âm cậu nghèn nghẹn hỏi: “Sắc mặt không được tốt lắm?”

Nguyên Triệt dìu cậu ngồi dậy, thuận tiện đưa ly nước qua.

“Không có gì, là lo cho em.”

Phương Nho cười cười: “Em không sao, tối qua nói với anh nhiều chuyện như vậy, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.”

Nguyên Triệt vươn tay sờ trán cậu, dặn dò: “Em phải nghỉ ngơi cho tốt, không được nghĩ linh tinh nữa!”

“Ừ.” Phương Nho đem chăn đắp luôn cho hắn.

“Phương Nho, anh có quà muốn tặng em.” Nguyên Triệt lấy một cái hộp từ tủ đầu giường.

“Đây là cái gì?” Phương Nho mở ra, bên trong là mô hình xe đạp đôi tinh xảo.

“Còn nhớ mô hình xe đạp em tặng anh dịp sinh nhật không?”

“Nhớ.”

“Em hỏi anh có muốn cùng em đi đây đó bằng xe đạp?” Nguyên Triệt nhìn cậu, ôn nhu hỏi: “Hiện tại anh cũng muốn hỏi rằng em có nguyện ý cùng anh tổ chức hôn lễ đạp xe hay không?”

“Hôn lễ đạp xe?” Vẻ mặt cậu kinh ngạc.

Nguyên Triệt đem mô hình lấy ra khỏi xe, nói: “Đây là chiếc xe đạp anh thiết kế riêng để kết hôn với em, chưa đến nửa tháng đã có thành phẩm, nó là độc nhất vô nhị, toàn thế giới chỉ có một. Chờ đến hôn lễ, hai chúng ta đi chiếc xe này, dẫn theo một nghìn người đạp vòng quanh thành phố, rồi thẳng đến nhà thờ tổ chức nghi thức.”

Phương Nho lẳng lặng ngắm mô hình tinh xảo, đầu óc có chút phản ứng không kịp.

“Bảo bối, anh đang cầu hôn em đấy, em phải có phản ứng chứ?” Nguyên Triệt búng trán cậu.

Phương Nho nhìn bản thân mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, sắc mặt khi sinh bệnh khẳng định không dễ nhìn. Còn Nguyên Triệt mặc áo khoác, quần ngủ caro, chân đi dép bông trong nhà, khá là lôi thôi mà còn cố làm ra vẻ mặt trang trọng.

Trong hoàn cảnh như vậy, mặc áo ngủ cầu hôn với người bệnh?!

Có nên tin tưởng không đây?

“Đường đột quá…”

“Một chút cũng không, anh rất tỉnh táo! Mặc kệ em có đồng ý hay không anh cũng sẽ bắt em tới lễ đường!” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc.

“…” Cho nên anh không suy nghĩ hoàn cảnh, địa điểm, thời gian ngỏ lời?

“Phương Nho, gả cho anh!” Nguyên Triệt nâng mô hình, biểu tình thâm trầm, giống đạo sĩ mời rượu.

Phương Nho nhẫn nhẫn… Cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi, úp mặt xuống gối cười to.

Đây là cầu hôn hay khiêu chiến thế? Hahahaha…!!

Khoé miệng Nguyên Triệt run rẩy, âm thầm lật lại những lời mình nói xem có sai chỗ nào không.

Phương Nho cười đến đầu váng mắt hoa không thể ngừng lại được. Đột nhiên thân thể bị nhấc lên, bị ôm vào ngực người nào đó.

Cậu giống như một con sâu lông cuộn tròn ngồi trên đùi Nguyên Triệt.

Biểu tình Nguyên Triệt âm u, một ngữ bất phát, như đang làm mình làm mẩy.

Phương Nho thấy thế liền thu liễm lại, ôn hoà nói: “Nguyên Triệt, em rất thích món quà này…”

Ánh mắt hắn chợt loé lên, hỏi lại: “Vậy em đồng ý cùng anh đạp nó sao?”

“Đương nhiên!” Hai gò má Phương Nho ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước, không biết bởi vì bệnh hay vì cảm động.

Khoé miệng Nguyên Triệt giương cao, trong mắt doanh doanh niềm vui sướng, cúi đầu hôn môi cậu, hứa hẹn: “Phương Nho, cả đời này anh sẽ yêu em, bảo hộ em, tuyệt đối không để ai khiến em chịu tổn thương!”

“Ừ, em tin tưởng anh.” Em đi vào cuộc sống của anh, thì cũng phải kéo anh vào nhân sinh của em!” Nguyên Triệt, duyên phận của hai chúng ta chắc chắn đã được định sẵn.

Ngoài cửa phòng, ông ngoại lẳng lặng nhìn vào trong, biểu tình vừa an lòng lại vừa sầu lo, cuối cùng thở dài một tiếng chậm rãi rời đi…