Editor: Z.
“Lôi Tử Tường chủ yếu hoạt động tại khu vực cách đây không xa, theo lần liên lạc cuối cùng, rất nhiều khả năng hắn đang ẩn thân tại khu vực này!” Trác Ly đặt bản đồ lên bàn.
Nguyên Triệt gật đầu, đang định bố trí nhân lực thì di động đột nhiên vang lên, màn hình hiện thị số lạ.
Hắn nhận điện, từ bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Chào cậu hai! Biết tao là ai không?”
“Không cần biết ông là kẻ nào! Nói đi! Muốn làm gì?”
Đối phương im lặng, hừ giọng: “Được! Không nói những lời vô nghĩa nữa! Chín giờ tối ngày mai hãy mang 5000 vạn tới ngoại thành, chúng ta tiền trao cháo múc! Tốt nhất là mày phải tự mình đến! Không thì tao sẽ tặng cho mày đại lễ!”
Nói xong, đối phương liền tắt điện thoại.
Nguyên Triệt thừa biết 5000 vạn chỉ là cái cớ, mục đích chính của bọn chúng là muốn giải quyết hắn.
“Cậu định làm thế nào? Đúng hẹn đi gặp sao?” Trác Ly hỏi.
“Gặp thì gặp! Muốn ra sao thì ra!” Trong mắt hắn giăng đầy dông tố, lạnh lùng nói: “Từ giờ tới chín giờ đêm mai còn hai mươi chín tiếng. Chuẩn bị đi!”
Trác Ly cảm nhận được sát khí trên người hắn, vừa kinh hãi vừa vui mừng. Dòng máu của người đàn ông này luôn nhiếm mùi hắc đạo, hung ác mà phong duệ.
“Đinh… đinh… đinh…” Điện thoại lần thứ hai vang lên.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi
“Nguyên Tổng, có một cậu bé tên là Vân Đóa muốn tìm ngài…”
Vân Đóa? Biểu tình của hắn khẽ biến đổi, đây không phải là đứa nhỏ bị bắt cùng Phương Nho sao? Chẳng lẽ trốn ra được?
“Chăm sóc nó thật tốt! Tôi lập tức tới!”
Hắn nói với Trác Ly: “Sự tình có vẻ đã biến chuyển, anh ở chỗ này chờ tin của tôi!”
Nói xong, hắn lo lắng xông ra ngoài.
Ô tô một đường chạy tới công ty, Nguyên Triệt lập tức đi lên tầng cao nhất, vào đến văn phòng liền thấy một bé ngồi trên ghế salon.
Vân Đóa ôm một ly cacao nóng trong lòng bàn tay, nhìn thấy hắn như hung thần ác sát xông tới, dọa bé nhảy dựng.
Nguyên Triệt thu liễm biểu tình, ngồi tại đối diện bàn trà, hai người mặt đối mặt.
“Chú… chú là Nguyên Triệt ạ?” Hắn trước đây đã từng cùng Phương Nho đến thăm bé, nhưng hiện tại Vân Đóa không nhớ ra được.
Hắn gật đầu: “Ừ, là chú! Vân Đóa! Mau nói cho chú biết chuyện gì xảy ra? Thầy Phương đâu rồi?”
Vân Đóa rụt cổ lại, thấp giọng nói: “Thầy Phương bảo con nói cho chú dãy số, là H35XXX…”
Ngược thời gian trở lại ba ngày trước, cũng là một ngày sau khi hai người bi bắt, Phương Nho luôn để ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn cướp. Chúng bình thường rất ít nói chuyện, thay phiên trông coi, mỗi ngày cho cậu ăn hai cái bánh bao cùng uống chút nước. Vân Đóa bởi vì là trẻ con nên được đãi ngộ tốt hơn một chút, không bị ngược đãi. Có thể thấy được mấy tên cướp này chưa mất hết tình người, đặc biệt là lão Tam, đối với trẻ con rất kiên nhẫn.
Từ góc độ tâm lý, gã là một kẻ yêu trẻ nhỏ, dễ mềm lòng, tâm hữu ái, có trách nhiệm, tâm địa thiện lương. Một người có thể vì hoàn cảnh mà làm mấy việc không hợp pháp, nhưng bản chất sẽ không thay đổi.
Chờ đến phiên lão Tam trông giữ, Phương Nho mở miệng thỉnh cầu: “Đại ca, mọi chuyện không quan hệ với đứa bé này, các anh có thể thả nó ra không?”
Lão Tam liếc Vân Đóa, không nói gì.
“Đứa bé này không chỉ là cô nhi, còn mắc chứng bệnh mất trí nhớ tạm thời. Các anh hoàn toàn không cần lo lắng nó sẽ tiết lộ hành tung!”
“Mất trí nhớ tạm thời là cái gì?” Gã hỏi.
Phương Nho vui mừng, nguyện ý nói chuyện là khởi đầu tốt.
Cậu trả lời: “Đây là một loại mất trí nhớ. Người mắc loại bệnh này cách mỗi ngày sẽ mất đi ký ức một lần, hoàn toàn quên hết mọi thứ. Ba ngày trước bé đã mất trí nhớ, đứa bé này rất nhanh sẽ thay đổi giống hệ thống máy tính, căn bản không đáng để uy hiếp mấy người!”
“Trẻn đời có loại bệnh này?” Trong giọng nói của lão Tam lộ ngạc nhiên.
“Đúng thế!” Cậu thở dài: “Cho nên thằng bé ở lại viện phúc lợi rất nhiều năm rồi, không có ai nguyện ý nuôi nó. Còn nhiều lần bị lạc đường, thậm chí có lần suýt chút nữa bị bọn buôn người lừa bán, tương lai cũng khó có thể tự mình sinh sống.”
Lão Tam trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Đóa.
Phương Nho tiếp tục thành khẩn: “Đại ca! Tôi cầu xin anh thả nó ra! Chúng ta là người lớn, không nên để ân oán làm liên lụy tới một đứa trẻ!”
Lão Tam không tỏ vẻ gì, đứng lên ra khỏi kho hàng.
Mỗi ngày qua đi lại đổi một người trông, chờ đến lần thứ hai nhìn thấy gã, cậu lại bắt đầu giảng giải: “Tôi nghe nói hắc đạo cũng rất chú ý nguyên tắc. Các anh có thể không nhìn pháp luật, mặc sức giải quyết ân oán. Nhưng xuống tay với một cậu bé, cho dù là người qua đường cũng sẽ nhạo báng, thóa mạ. Thứ chân yếu nhất của các anh chỉ cần mình tôi là đủ! Tôi sẽ tận lực phối hợp với các anh, chỉ xin anh hãy buông tha thằng bé!”
“… Tôi không làm chủ được…” Lão Tam nghẹn nửa ngày mới phun ra được câu này.
“Vậy nói cho tôi biết, cuối cùng có giết con tin hay không?”
Lão Tam trầm mặc.
Phương Nho đã hiểu rõ, xem ra lần trước đoán lầm, bọn người này không định lưu người sống, sở dĩ không bỏ mặt nạ ra là để ngừa vạn nhất.
“Tôi chỉ hỏi một câu, nếu có cơ hội, anh có nguyện ý phóng thích cho đứa bé một con được sống không?”
Gã không nói gì.
Cậu thật ra cũng không chắc. Tuy rằng biết mình chỉ dựa vào mấy câu nói thật sự không thể nghịch chuyển cục diện, nhưng còn tốt hơn cái gì cũng không làm. Cùng người khác đàm phán, chẳng những yêu cầu tố chất tâm lý cực cao, cũng phải có sự tin tưởng và kiên nhẫn nhất định. Nếu ngay cả mình cũng hoài nghi, thì làm sao có thể để người khác phục mình được.
Sau hai ngày, chỉ còn mình lão Tam ở lại, Phương Nho tiếp tục cùng nói chuyện với gã. Cậu không xin gã thả người nhiều, mà thường đàm luận với hắn một ít đề tài, như là lúc còn trẻ thích đi chỗ nào, ăn cái gì, có bạn bè, anh em vào sinh ra tử hay không.
Từ ngoài nhìn vào thì như không liên quan, nhưng trên thực tế chính là lấy tin tức thân phận của đối phương.
Người này đại khái vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, Vân Đóa mặc dù chỉ là trẻ con, hơn nữa còn là đứa nhỏ mắc chứng mất trí nhớ, nhưng bé có trí nhớ siêu cường, mọi thứ có thể nhớ được trong nháy mắt.
Đáng tiếc ba ngày liên tục, Phương Nho hao tổn tâm cơ cũng không thuyết phục được gã. Thể lực của hắn sắp đạt cực hạn, tình trạng của Vân Đóa cũng không ổn lắm, tinh thần sắp gục xuống không chịu được rồi.
Hôm nay, bọn cướp uống rượu, say nên mạnh bạo đá Phương Nho cùng bé. Cậu cố gắng bảo vệ Vân Đóa nhưng bé vẫn bị trúng vài cú đạp.
Vân Đóa đau đến khóc lớn, chưa từng thấy bé khóc to đến thế, như là xả hết toàn bộ kinh hách.
Ba thằng cướp nghe đến tâm phiền ý loạn, ánh mắt trở nên âm ngoan.
“Phiền chết! Để thằng oắt này lại cũng lãng phí lương thực, không bằng tiêu hủy một người đi?” Một gã đề nghị.
“Được! Dù sao ngày mai cũng giao dịch, mục tiêu chỉ là thằng đàn ông này, tiểu quỷ sống chết không ai quản!” Một kẻ khác phụ họa.
Phương Nho biến sắc, vừa muốn mở miệng thì lão Tam lên tiếng: “Đem tiểu tử này giao cho tao đi! Để tao xử lý!”
Đồng bọn của gã kỳ quái: “Mày hồi trước không phải là thằng trông trẻ sao? Có thể hạ thủ được?”
“Dù sao cũng phải chết!” Thanh âm gã lạnh lùng: “Tao thương cảm nó cũng vô dụng!”
“Ok! Vậy mày làm đi! Nhưng nhớ phải dứt điểm!” Đồng bọn ha hả cười vài tiếng liền đồng ý.
Lão Tam túm lấy Vân Đóa, bé sợ đến mức khóc lớn, túm chặt Phương Nho không chịu buông tay.
Dùng sức đem bé tách ra, gã thô lỗ ôm lấy bé đi ra khỏi kho hàng, trước khi biến mất còn nói thêm: “Tao đem nó ra chỗ xa chôn, không cần chờ tao ăn cơm!”
Phương Nho nhìn bóng dáng hắn dần xa, quang mang trong mắt chớp động, cố gắng ức chế lại để không kích động. Lão Tam chủ động có nghĩa là có tâm cứu người! Cố gắng của cậu từ trước không uổng phí!
Vân Đóa bị ném lên xe, lão Tam chở bé ra khỏi ngoại thành, đi ngược lại thành phố A. Đi khoảng mấy chục dặm, gã thả bé xuống một đoạn đường thưa thớt bóng người. Có thể sống hay không, còn tùy vào ông trời quyết định…
Gã không phải thẳng ngốc, mặc dù có tâm muốn thả bé nhưng có muốn thì cũng phải thả ở chỗ xa. Sau khi nghe bé có chứng mất trí nhớ tạm thời từ Phương Nho, liền lên mạng tra một chút. Quả thực như lời cậu nói, đây là một chứng mất trí đặc biệt. Nói cách khác, cho dù đứa bé này có bị lạc thì cũng không thể cung cấp cho người khác thông tin của mình. Hơn nữa khi bọn họ bắt cóc hai người, toàn xe đều màu đen, đứa bé này căn bản cái gì cũng không thể lấy làm dấu hiệu.
Huống chi, thời gian giao dịch là ngày mai, mục tiêu dùng đứa bé này để đoạt manh mối đã không kịp,
Trải qua một phen suy tính, gã quyết định thả đứa bé đi. Gã không đưa di động cùng tư liệu liên lạc của Vân Đóa trả lại, nếu bé đột nhiên mất trí nhớ thì rất có thể sẽ ném đi.
Kế sách của Phương Nho cuối cùng cũng thành công. Cậu chính là đánh cuộc, nếu cùng Vân Đóa nằm một chỗ chờ chết thì chẳng bằng nghĩ biện pháp chừa cho bé một con đường sống. Cậu đoán chừng thời gian, lần mất ký ức gần đây nhất của bé là ba này. Nếu may mắn, bé có thể thuận lợi tìm đến Nguyên Triệt truyền tin Còn không may thì ít nhất có thể giữ mạng.
Lão Tam rời đi, để lại Vân Đóa run rẩy đứng tại ve đường lớn.
“Vân Đóa, nghe thầy nói. Nếu có cơ hội ra ngoài, ngàn vạn lần đừng sợ hãi. Trước hết con phải nghĩ biện pháp tìm đường quốc lộ, sau đó chặn lại một cái xe đi ngang qua, thỉnh họ đưa con tới cao ốc thương mậu vòm trời ở thành phố A tìm một người tên là Nguyên Triệt!”
Những lời cậu nói đã được bé ghi tạc trong đầu. Bé suy nghĩ, đi bộ một đoạn trước. Vân Đóa thực thông minh, đi theo dấu xe của lão Tam, từng bước đi dọc đường.
Cao ốc vòm trời…
Nguyên Triệt nghiêm túc nghe Vân Đóa thuật lại mọi chuyện, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Phương Nho dưới loại tình huống khó khăn mà vẫn có thể lãnh tĩnh ứng phó, lợi dụng sơ hở của bọn họ, thành công mở đường cho bé, cũng cho hắn một đầu mối lợi hại. Và trí nhớ kinh người của Vân Đóa cũng làm hắn kinh ngạc một phen.
Sau một giờ, Nguyên Triệt xoa đầu Vân Đóa, bình tĩnh nói: “Vân Đóa, mấy ngày này cháu đừng về viện phúc lợi, chú sẽ cho người chiếu cố!”
Vân Đóa nhu thuận gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, chú sẽ đi cứu thầy Phương sao?”
“Đương nhiên! Tối nay sẽ cho cháu gặp em ấy!”