Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 24: Vọng Tưởng Tan Biến




Mạc Thư nghe Sở Khắc Huy nói như vậy liền kích động đến muốn ngồi bật dậy. Tử cung bị cắt mất? Vậy thì khác nào cô ta bị vô sinh đâu? Không thể... Cô ta không thể bị vô sinh! Không thể... Cô ta... Cô ta chỉ bị bắn thôi mà? Tại sao lại bị cắt mất tử cung cơ chứ?

- Anh nói bậy! Bất quá tôi chỉ bị sảy thai! Làm sao mà... Làm sao có thể.! Không! Anh nói dối! Anh lừa tôi!

Sở Khắc Huy nhếch môi cười, anh ta nhìn Mạc Thư với ánh mắt chết chốc, lãnh đạm nói

- Là tôi ra lệnh cắt đấy. Không cần cảm ơn.!

Nói xong, Sở Khắc Huy được tên thuộc hạ đẩy ra ngoài. Chu Tuyết Kiều sắp không đứng vững nữa rồi, con gái của bà ta... Con gái duy nhất của bà ta... Tại sao... Tại sao lại như vậy?

- Thư... Thư Nhi...

- Không! Anh ta nói dối! Không phải sự thật! Không phải mà... Không thể nào... Không thể nào như vậy được! Tuyệt đối không thể! Con không thể bị như vậy được... Con của con, tương lai của con... Chức vị Hạ thiếu phu nhân của con. Mẹ! Là tại Mạc Hinh! Là tại con đàn bà đê tiện đó nên con mới thành ra như vậy! Mẹ.. Là tại con điếm Mạc Hinh! Con không tha cho cô ta đâu! Con phải giết cô ta!! Phải giết cô ta!

Chu Tuyết Kiều đau lòng ôm lấy Mạc Thư. Nghiệp báo! Đây là nghiệp báo mà! Nếu như Mạc Thư không cướp đi Hạ An Nghiêm, thì bây giờ sự việc đã không biến thành như vậy! Nghiệp báo! Đây là nghiệp báo!

[.....................]

Hai ngày sau, sau thời gian ở Quý Thành hẹn hò thì Sở Khắc Uy phải quay về Trác Thành để tiếp tục công việc của mình. Và đương nhiên Mạc Hinh cũng phải tiếp tục công việc của mình. Hôm nay, sau khi tan họp thì Sở Khắc Uy vừa mệt mỏi lại còn đau đầu vì dự án sắp đến, Mạc Hinh thấy anh như vậy liền tốt bụng đến bên cạnh dịu dàng xoa bóp cho anh.

- Anh mệt lắm sao?

- Tháng sau anh phải đi công tác xa, trị an ở đó không tốt. Anh không an tâm mang em theo, nhưng anh lại không muốn xa em.

Mạc Hinh phì cười, cô chủ động hôn nhẹ lên mái tóc của anh, một nụ hôn ngọt ngào làm cho Sở Khắc Uy cảm thấy an lòng. Cô nói

- Em chờ anh về.

Cô lại tiếp tục xoa bóp vai cho anh, Sở Khắc Uy nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi trên đùi của mình, tham lam hôn lấy môi của cô, đến một lúc sau. Bỗng nhiên cánh cửa phòng của anh bị mở ra, tiến vào là một nam một nữ. Cô gái kia nhìn thấy Sở Khắc Uy đang hôn môi với cô liền điên tiết lên, mặc kệ hình tượng ngọc nữ bình thường mà chạy đến kéo cô ra.

Nhưng cũng may, thân thể của Mạc Hinh bị anh ôm rất chặt, nên cô gái không tài nào kéo cô ra được. Ánh mắt phức tạp của cô gái kia nhìn Sở Khắc Uy, rồi lại nhìn Mạc Hinh

- An Quỳ Trứ, cô điên cái gì vậy?

- Em điên? Khắc Uy! Rốt cuộc là em điên hay anh điên? Anh và cô ta... Hai người...

- Tôi và Hinh ở với nhau thì sao? Nam chưa vợ nữ chưa chồng, chúng tôi phạm pháp sao?

An Quỳ Trứ cứng họng. Bây giờ, cô ta thật sự mất mặt đến sắp chui xuống đất rồi. Sở Khắc Uy nói đúng, anh chưa vợ, còn cô gái này chưa chồng, họ không sai! Nhưng mà... Rõ ràng bao nhiêu năm qua Sở Khắc Uy luôn độc thân, vì sao lại xuất hiện nữ nhân này cớ chứ? Con tiện nhân này từ đâu mà xuất hiện?

- Khắc Uy, nhiều năm qua anh nói trong lòng anh đã có người trong lòng. Nhiều năm nay anh cũng không yêu ai... Chẳng phải anh đang đợi em sao?

- Ha? Nực cười, cô tự đa tình thôi. Tôi chưa bao giờ thích cô.

An Quỳ Trứ bất động... Anh nói, anh chưa bao giờ thích cô ta? Vậy... Người con gái anh thích là ai? Vì sao anh lại nhiều lần âm thầm giúp đỡ cô ta khi ở nước ngoài như vậy? Chẳng lẽ... Chỉ vì cha của An Quỳ Trứ từng cứu Sở Chính Quốc một mạng, nên anh chỉ là đang trả món nợ ân tình thôi sao?

- Khắc Uy, chẳng lẽ... Anh không hề thích em. Dù chỉ một chút?

- Đúng vậy.

An Quỳ Trứ cười đến điên dại, cô ta còn nghĩ... Lần này cô ta trở về sẽ từ một An Tiểu thư nhỏ bé trở thành Sở thiếu phu nhân quyền quyền oai oai đứng chốn thượng lưu. Cô ta còn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để gả vào Sở gia... Haha... Vậy mà... Từ đầu đến cuối chỉ là do cô ta tự đa tình.

Sở Khắc Uy đứng dậy, anh để Mạc Hinh đứng phía sau của mình. Còn bản thân anh chỉ lạnh nhạt nhìn An Quỳ Trứ, cô ta hết cười rồi lại khóc... Rồi An Quỳ Trứ gạt đi nước mắt, nắm lấy tay anh... Cười nói

- Anh nói, anh nợ ân tình của nhà họ An. Vậy thì.... Anh trả đi, anh cưới em đi. Em không ngại khi để cô ta làm nhân tình của anh. Anh cưới em đi... Khắc Uy, anh lấy em đi. Có được không? Anh có thể để cô ta làm tình nhân của anh, có thể để cô ta cùng ở với chúng ta... Có thể sinh con cùng cô ta... Nhưng... Nhưng anh lấy em... Được không?

Sở Khắc Uy nhíu nhíu mày, rồi thẳng tay hất An Quỳ Trứ qua một bên, anh lạnh lùng nói

- Nợ ân tình là cha tôi nợ. Muốn lấy thì cô tự mà đi lấy ông ấy. Hơn hết, Mạc Hinh là hôn thê của tôi! Chỉ có cô ấy mới xứng đáng có tên trong hộ khẩu nhà tôi. An Quỳ Trứ, cô bớt vọng tưởng đi!