- Tay phải của cô động vào em ấy tôi phế tay phải, tay trái động vào em ấy tôi phế tay trái!.....
Đây rõ ràng là giọng nói của nam nhân, rõ ràng phát ra từ phía bên phải.... Nhưng khi Tuyên Văn Văn quay sang thì lại không thấy ai...
- Bỏ con dao xuống!!!
Tuyên Văn Văn hơi run, bàn tay cầm con dao cũng hơi run nhẹ. Bỗng nhiên, Mặc Thiến cảm thấy có gì đó không đúng.... Giọng nói này... Sao quen quá!
Nhưng....
Đây không phải giọng nói của anh hai... Cũng phải giọng nói của Hạ An Nghiêm... Càng không phải giọng nói của Sở Khắc Uy... Và chắc chắn không phải giọng nói của cha cô... Nhưng mà.... Tại sao... Giọng nói này....
Nó lại...
Thân quen như vậy?
- Ai? Ai đang giả ma giả quỷ! Mau xuất hiện đi!!
- Tuyên Văn Văn, mau buông con dao xuống... Trước khi tôi mất kiên nhẫn với cô!
Tuyên Văn Văn run sợ, hai tay nắm chặt lấy con dao hướng về phía Mặc Thiến, cô ta cười phá lên một cách điên dại
- Haha! Cho dù anh có là ma là quỷ thì tôi cũng chả sợ!! Hôm nay tôi phải hủy dung của Mặc Thiến!!
- TUYÊN. VĂN. VĂN!!!
Cô ta bất giác lạnh sống lưng. Phía sau truyền đến một luồng hàn khí, cô ta khẽ nuốt nước bọt... Chầm chậm quay ra sau thì ngay lập tức... Khuôn mặt của cô ta tái mét... Tay chân lạnh dần... Nhưng mồ hôi không ngừng tuôn ra
Phía sau lưng cô ta là thân ảnh cao to của một nam nhân... Dường như anh ta còn oai phong hơn cả Sở Khắc Uy, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta phải lo lắng... Mặc Thiến cô nhướn đôi mắt nhìn người đàn ông kia
Quen... Quen... Quen quá... Dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải... Nhưng tại sao, hình ảnh trong đầu cô lại mờ mờ ảo ảo như vậy? Đây là ai? Vì sao cô vừa thấy quen vừa thấy lạ... Vì sao?
- Anh là ai?? _ Tuyên Văn Văn lắp bắp
- Tôi là...
- Thiến Thiến!!!
Người nam nhân kia vẫn chưa kịp nói tên thì bên ngoài đã vọng vào giọng nói của Sở Khắc Uy, người nam nhân kia vội kéo Tuyên Văn Văn vào một góc, sau đó đặt vào tay của Mặc Thiến một tấm ảnh... Ra hiệu lắc đầu
Mặc Thiến ngầm hiểu ý... Định là sẽ la lên... Nhưng sau đó, cô lại đợi người nam nhân kia và Tuyên Văn Văn đi mất thì mới giả vờ nhắm mắt bất tỉnh.
Sở Khắc Uy bước vào, nhìn thấy người con gái mình yêu tay chân đều bị trói chặt... Trái tim của anh cũng giống như có một sợi dây đang siết lại... Nó... Khó thở quá...
Sở Khắc Uy chạy đến bên cô, bàn tay to lớn bất chợt run rẩy, anh nhanh tay tháo đi sợi dây... Mồ hôi trên trán rơi xuống... Thực sự, chẳng biết đó là mồ hôi hay là nước mắt của anh... Mặc Thiến dần nhíu mày mở mắt
Trái tim của Sở Khắc Uy như vỡ vụn, bàn tay to lớn của anh liền như bị thôi miên, anh mặc kệ cô có đồng ý hay không... Anh liền kéo cô vào lòng, siết chặt tựa như sợ cô chạy mất
Lần đầu tiên... Lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đau như vậy. Anh khẽ ôm chặt... Nhưng lại không nói một lời, Mặc Thiến hiểu anh đang lo cho cô... Cô khóc, cô òa khóc như một đứa trẻ. Sở Khắc Uy vỗ nhẹ lên lưng của cô như an ủi...
- Sở Thiếu.... Anh... Anh đang siết tôi chặt quá...
Sở Khắc Uy giật mình, anh liền nới lỏng vòng tay ra để cho Mặc Thiến hít thở không khí. Anh nhìn cô với đôi mắt đầy sự lo lắng, cô không biết rằng... Khi cô mất tích... Anh thật sự đã rất lo lắng cho cô... Lo đến nỗi, ngay cả bản thân anh là ai, anh cũng không biết... Anh chỉ biết một điều...
Đó là phải cứu cô!
- Thiến Thiến, em không sao chứ? _ Sở Khắc Uy nhìn cô lên tiếng
- Không sao. Họ vẫn chưa làm... Làm gì em... Cũng may anh đến kịp...
Mặc Thiến dần nhỏ giọng, mặt cô cũng đang đỏ bừng lên đầy ngượng ngùng. Sở Khắc Uy có chỉ số IQ cao như EQ lại thấy quá. Mặc Thiến đã chủ động thay đổi cách xưng hô như vậy mà anh chỉ biết... Art cool đứng hình mất năm giây
- Mặc Thiến, đi thôi... Anh đưa em về _ Sở Khắc Uy mỉm cười dịu dàng
- K.. Kh... Khắc Uy... Em.... Em...
- Thiến Thiến, không cần cố gắng gọi anh như vậy. Nếu không quen thì thôi. Đi, chúng ta về nhà!
Sở Khắc Uy từ từ dìu cô đứng lên. Mặc Thiến siết chặt tay nắm thành nắm đấm. Mạnh bạo đứng dậy, choàng tay ôm lấy cổ của Sở Khắc Uy, theo quán tính hai tay của anh liền đặt ngay eo của cô.
Mặt đối mặt nhìn nhau
- Thiến Thiến?
Mặc Thiến mặt đỏ bừng, nhắm mắt nhắm mũi định hôn lên môi anh... Nhưng chỉ là lướt nhẹ qua rồi lại buông ra, định bụng sẽ bỏ chạy nhưng Sở Khắc Uy nhanh tay giữ lại
- So... Sở Thiếu?
- Lại đây!
Mặc Thiến hơi run quay lại chỗ cũ. Sở Khắc Uy hơi cúi người xuống, bàn tay siết lấy vòng eo của cô kéo vào người. Thì thầm vào tai của cô
- Hôn lại, khi nảy vẫn chưa trúng!
Mặc Thiến mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, lại định chuồng đi. Thì bờ môi nhỏ nhắn của cô lại được một cánh môi lạnh phủ lên... Anh... Anh... Anh đang hôn cô... Là đang hôn cô một cách điên cuồng, nhưng lại không hề mang một chút dục vọng nào.... Nó chỉ đơn thuần là một nụ hôn
Sở Khắc Uy tựa như đang chìm đắm vào bờ môi ngọt ngào kia của cô, đôi tay chỉ cần ôm chặt lấy cô vào lòng... Ra sức ngấu nghiến hôn...
Sau một hồi dây dưa lâu lắc, thì Sở Khắc Uy mới đưa Mặc Thiến về nhà....
Sau khi về phòng thì Mặc Thiến mới mở bức ảnh mà nam nhân kia đưa cho cô. Đôi đồng tử liền mở to hết sức, khi đập vào mặt của cô là 3 từ....
TÔN!LỮ!AN!
[..................CÒN...............]
Rốt cuộc Tôn Lữ An này là ai? Là bạn hay là thù?
Thân phận thế nào?
Cùng đoán nhé 😂😂
#Yu~