Phía trước bừng sáng, khói bụi khắp nơi mờ mịt mà Lục Tiêu Vân, lúc đó chẳng hiểu sao thân thể mình lại nằm bất động trên mặt đất, mắt thoáng đẫm nỗi tuyệt vọng nhìn về phía xa ngọn lửa thét gào tên ai. Từ hồi còn bé, chỉ vì do thân thế là con trai của tổng thống mà cậu bị bắt nạt ở trường tư. Bạn bè hay nói, cậu không bao giờ có thể cùng đẳng cấp với họ, sẽ không thể nào buông bỏ thân phận mà cùng chơi đùa với chúng. Và có một câu nói khiến tâm lí lúc đó của Lục Tiêu Vân như tan rã, như muốn cậu rơi vào bóng tối, " cậu có giỏi thì gọi ba ba của cậu ra đây, và xử lí chúng tôi. Lúc đó và mãi về sau, cậu cũng chỉ có mãi mãi một mình mà thôi!". Lục Tiêu Vẫn kể từ đó như một loài vật tiến hoá, cậu bắt đầu đắp nặn mặt nạ phía ngoài là một con người vô tư, ham chơi ham vui, nhưng sau lớp mặt nạ đó, chính là những sự đau đớn âm thầm từng ngày lớn lên trong cậu. Lục Tiêu Vân cứ định như vậy cả đời, sống cô đơn, sống không sức sống, thế nhưng kế hoạch đó cứ như thế mà sụp đổ cho đến khi cậu gặp vị quân sư của riêng mình - Cố Ninh Phong, đại thiếu gia Cố gia với cá bằng học sáng giá và nguồn tri thức tuyệt vời!
Trong cuộc đời của Lục Tiêu Vân, đã từng trải qua không biết bao nhiêu bị quân sư tự danh cho mình là tri thức tài giỏi, nhưng đến cuối cùng, mấy người tài giỏi đó lại xách thân ra về chỉ vì không quản lí được cậu. Nghe danh của Cố gia đã lâu, lại càng thêm mấy lần tới thăm, Lục Tiêu Vân cũng có vài phần kính phục đối với người họ Cố. Nếu đã là người Cố gia thì chắc chắn phải rất dũng mãnh, rất oai phong! Đó chỉ là do cậu nghĩ, cho đến khi gặp Cố Ninh Phong, người anh trưởng của nhà Cố, lại là người vô cùng hiền hoà, không hề gây cảm giác áp bức cho đối phương, dáng người lại nhỏ gầy trắng mịn, khôn hề giống với hình tượng mà cậu đặt ra.
Lúc đầu do hơi sốc với vị nhà họ Cố mà mình tôn sùng, Lục Tiêu Vân đã làm những hành động có ý tứ không lễ độ, mục đích khiến cho Cố Ninh Phong bắt đầu chắn nản với công việc và bỏ đi như những người quân sư trước, nhưng sự việc lại vượt khỏi tầm khiển soát của cậu, cậu khiến chính thầy mình bị thương. Lúc đó, Cố Ninh Phong không làm gì, chỉ cười nhẹ nhàng, rồi để lại một câu nói ẩn dụ, muốn tự mình Lục Tiêu Vân giải đáp bản thân:
- Tâm có thể chắn, lòng có thể che, nhưng cảm xúc thì không bao giờ có vỏ bọc cả. Hãy nghĩ kĩ bài học ngày hôm nay nhé!
Lục Tiêu Vân nghe xong câu nói đó, tâm như được thức tỉnh, liền một mạch trời tối chạy đến chỗ ở riêng của quân sư tìm Cố Ninh Phong. Từ đó mà câu chuyện truyền kì bám thầy như sam của Lục Tiêu Vân bắt đầu khởi hành. Vậy nên, khi nhìn thấy người thầy kính yue của mình lại một lần nữa cứu mình ra khỏi biển lửa, Lục Tiêu Vân cảm thấy bản thân mình không đáng được sinh ra trên đời. Khó khăn vươn mình dậy, Lục Tiêu Vân bắt đầu tìm kiếm Cố Ninh Phong bằng khuôn giọng yếu ớt, nghe như cậu đang khóc vậy:
- Thầy...thầy ơi.....thầy....thầy trả lời em đi mà...thầy... em hứa từ nay về sau sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không trốn thầy đi chơi nữa! A, phải, từ nay về sau em....em hứa sẽ nghe lời thầy mà...thầy ơi...
Chật vật thân mình đi tìm tung tích, Lục Tiêu Vân cứ thế mà gọi thầy của mình, thiết tha gọi anh, mà người đâu chẳng thấy. Không bỏ lỡ một tia Hi vọng nào, cậu tiếp tục đi xung quanh hai cái cây cổ thụ bị đánh dấu, mò đi lần lại, chỉ mong có hình dáng ai đó quanh đây. Nhưng tiếc thấy, đến khi cậu cảm thấy mình sắp tìm ra được anh, thì đến chính cậu lại ngã xuống, ngất đi vì hít quá nhiều khí độc. Khi ấy, bên tai cậu chỉ còn những tiếng ồn ào của đoàn người cứu trợ, rồi còn cả ánh sáng mập mờ yếu ớt dần tắt đi. Cậu một lần nữa lại ở trong bóng tối!
Phía bên Lam Hi và Cố Thừa Trạch, sau khi phát hiện ra khu rừng phía Tây đột nhiên phát nổ, liền cho ngay một đội cứu hộ đi ngay ra đó kiểm tra xem có ai bị thương hay không. Nhìn phía camera, Lam Hi phát hiện tên gây ra vụ nổ vừa nãy định cho nổ luôn cả dãy rừng theo hướng vòng cung, cậu không suy nghĩ gì nữa liền chạy đến chặn chân kẻ địch, không quan tâm đằng sau mình là cả một đoàn quân ngăn cậu đi vào đó. Cố Thừa Trạch người đầy công việc, không thể nào để ý tới vợ mình mắt trước mắt sau đã chạy vào rừng, đành phái cả một đoàn quân tinh anh chạy theo phía sau cậu đòi ngừng lại. Mà càng đuổi, Lam Hi lại càng tiến sau vào bên trong, sử dụng thiết bị định bị nơi có thuốc nổ hay bom của đội gỡ bom chạy theo tên gián điệp.
Cái tên kia nghe thấy tiếng xe tới gần liền hoảng hốt cho kích hoạt hết tất cả những đường thuốc nổ vừa rồi, bản thân mình thì chạy theo phái ngược lại để hoá trang thành những thành viên chính thức trong các đội. Quả nhiên chưa tới 5 phút sau, Lam Hi đã gặp phải tên gián điệp qua hóa trang, hẳn vờ như mình là những thành viên kia hoảng loạn kể lể các loại,bịa đặt câu chuyện. Lam Hi nghe vậy thì không nói gì cả, cậu chỉ ra một cái ám hiệu cho những người " phiền phức"đằng sau:
- Đi bắt con chuột cống kia đi!
Tên gián điệp bị bắt mà mặt còn ngơ nhác, không hiểu chuyện gì đang diên ra với mình, hán công tưởng đó là do hắn đang tưởng tượng ra. Nhưng không, Lam Hi đã phát hiện ra cách ứng xử của hắn có quá nhiều lỗ hổng, ăn nói tuy có chút hoảng loạn nhưng nó lại lưu loạt lạ thường, giống như là học qua kịch bản vậy. Hơn nữa, lại còn phải nói đến quần áo của hắn ta quá đỗi mới sạch, không giống như người trong quân đội, cả người không bùn đất đã nói lên sự khả nghi của hắn rồi! Mà những vấn đề như nhìn nhận đâu thù đâu bạn như thế này, Lam Hi đã sớm quen với nó, ngược lại chỉ với tên gián điệp tép diu này mà cũng đòi đấu với cậu? Hắn xứng sao?