Hạ Tư Kỳ mơ hồ có thể cảm nhận được nỗi đau không thể nói của SA, cô ta cuối cùng vẫn chỉ là muốn có hạnh phúc như bao người thôi! Thế nhưng việc cô ta làm xong rồi chạy trốn đi như thế thực sự là quá đáng. SA biết Hạ Tư Kỳ luôn luôn là nghĩ về mình, bao nhiêu năm hắn cũng chỉ là nghe lời cô, ai cũng thể điều khiển hắn! Để đắp lại chút ân tình bao năm nay vì cống hiến, SA chợt động, mang ra một chiếc chìa khoá đưa cho Hạ Tự Kỳ:
- Cầm lấy!
- Sao đây?
- Là một chút tài liệu giúp cậu lật đổ ông ấy! Tôi hiện nay cũng là nên từ bỏ rồi! Chẳng thiết gì nữa, năm đó rốt cụôc cũng chỉ là chút lầm lỡ mà thôi!
Hạ Tư Kỳ ngỡ ngàng. Không phải là cô ta yêu thích vị đó lắm sao, lại hiện tại đưa cho hắn thêm trứng cứ tống người cô ta thương vào bể khổ là ý gì?
Nhân lúc Hạ Tư Kỳ còn đang lơ là, SA dùng sức kéo tay hắn ra khỏi tay đang nắm chặt lấy tay cô, một mặt một nụ cười cùng một hằng nước mắt cuối cùng nhìn về phía Hạ Tư Kỳ. Vẫn là kết thúc đi thôi!
Mắt mở to nhìn người đang trong tay giờ lại vụt mất, phía dưới mặt đất lạnh lẽo kia là xác của một người phụ nữ, có thẻ nói là rất đẹp, mà lại là bạc phận! Máu loang lổ khắp nơi, người người là hét, Hạ Tư Kỳ cuối cùng là nhìn một người ra đi, không thể nói lời tạm biệt nữa rồi!
Vừa đúng lúc ấy Lăng Triệt lên tầng thượng, ôi mẹ ơi, cái vị đó sao lại nằm đất đầy máu thế kia, lại còn có tên Tư Kỳ kia thì ngồi bệt xuống đất ôm mặt mà khóc thế kia? Vậy chẳng lẽ là vị này đã...
Nghĩ đến đây thôi mà vị Bác sĩ của chúng ta đã lao lực hào tâm kêu người mang Lục Nhuận Sâm đã ngất đi ở dưới đất kia đi cấp cứu. Hạ Tư Kỳ đang tâm trạng như lên mây, lại nghe thấy Lăng Triệt có nhắc tới Lam Hi ở phòng bệnh thì hắn lập tức nhớ ra, trước lúc bắn Lục Nhuận Sâm thì SA cô ta có bảo cho một người nào đó hãm hại Lam Hi. Nhưng rốt cuộc đó là ai?
Chạy thật nhanh tới phòng bệnh, Hạ Tư Kỳ ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, liền đẩy cửa đi vào, cũng chẳng thấy Lam Hi đây nữa mà chỉ còn là một vệt máu dưới sàn cộng thêm cả hai đứa bé đang nằm dưới sàn khóc nháo liên thanh! Lam Hi đâu rồi? Em ấy rốt cuộc là bị ai bắt đi? Hạ Tư Kỳ vừa đang tìm các phòng lân cận, vừa lấy điện thoại gọi nhanh cho Cố Thừa Trạch kêu anh ta nhanh đến bệnh viện.
Cố Thừa Trạch vừa từ ở nhà đến đây, trên tay có cầm một giỏ trái cây Lam Hi thích, tâm trạng vui vẻ đi về phía bệnh viện! Nhận được điện thoại từ Hạ Tư Kỳ anh lấy làm lạ liền nghe xem có chuyện gì, lập tức liền nghe thấy tiếng hốt hoảng từ phía Hạ Tư Kỳ:
- Hi, em ấy bị bắt cóc rồi! Nhanh nhanh đến đây!
Giỏ trái cây trên tay Cố Thừa Trạch rơi xuống, anh chạy thật nhanh về phía bệnh viện, chạy đến phòng bệnh mà nhìn thấy hai đứa con đang khóc đến đỏ cả mặt, lại thêm cả một vệt máu to trên mặt đát, Lam Hi là bị ai hãm hại?
Bên Lam Hi bây giờ, chính là một cơn đau kèm theo cơn đau gấp trăm ngàn lần khi còn sinh hai tiểu bánh bao kia. Vừa mới sinh xong, thân thể còn chưa hồi phục, lại thêm bị vật nặng đánh đập càng làm cậu trở nên khó chịu. Tổng cộng cô ta đã hành cậu là một tiếng rồi, nếu là người thường thì đã ngất đến nơi, còn Lam Hi thì gẫy mất một bên chân, một bên tay với xương bắt vai, cậu có thể đánh lại cô ta mà sao lại chịu thế bị động?
Kể ra từ một tiếng trước, cô ta lẻn vào phòng cậu rồi lấy hai đứa con ra uy hiến. Xong giờ thì cô ta lại gài cả bom Vào người cậu để tránh cậu khỏi chạy trốn! Mà, Lam Hi biết kiểu gì thì đám người Cố Thừa Trạch cũng tìm ra cậu thôi, bởi gì trước khi bị cô ta lôi đi thì cậu đã tự cài đặt định vị vào người rồi! Với tính toán của Bác Thanh Di thì thể nào bọn họ cũng tìm ra toà nhà đối diện với bệnh viện này, chỉ có diều, bây giờ vấn đề chính là làm sao gỡ quả bom này!
- Em trai, thấy ta đối tốt với em không? Vậy mà lần trước tại sao em nỡ để anh trai và ba của ta vào tù ngồi chơi, xong sau đó lại đưa thêm cả bạn thân tiểu Yên của ta vào đó nữa vậy? Hửm?
- Lam Mỹ Liên, đó là do bọn họ phải tự làm tự chịu! Mà tôi thấy như vậy có phải là quá nhẹ với họ rồi để cô tác quái như thế bày phải không?
Lam Mỹ Liên như tức giận đến điên lên rồi, liền cầm điều khiển nam cho quả bom bắt đầu đếm ngược. 10 phút! Cô ta tin chắc sẽ không có ai có thể cứu cậu được nữa! Qua được 5 phút, khi thấy không có vấn đề gì, coi ta liền tự tin bỏ cậu nơi ấy một mình, còn bản thân thì nhanh trốn đi nơi khác. Thật không may, khi cô ta đang đi, lại trong lòng quá vui mừng đến nỗ không nhìn đường mà đâm vào Hạ Tư Kỳ, Hạ Tư Kỳ nhìn thấy cô ta liền biết không có chuyện gì tốt với Lam Hi là do cô ta gây ra, bao năm nay đều vậy:
- Cô giấu em ấy ở đâu?
- Anh...anh nói gì vậy...em..em không biết...
- Nói!
Lam Mỹ Liên phát điên lên, cô ta cho rằng cả đời này Hạ Tư Kỳ chỉ yêu mỗi mình Lam Hi mà không yêu cô ta, như vậy liền chửi hắn một lạt những câu thậm tệ, sau cùng là nói cho hắn biết địa điểm nhốt Lam Hi ở đâu.
Hạ Tư Kỳ chạy theo chỉ dẫn ấy, bỏ lại đằng sau là một nhá mắt khinh hận, nhưng lại có nụ cười vô cùng độc ác. Nếu cô ta không có được hắn, vậy thì cô ta sẽ cho cả hai người đó nổ chết với nhau!
Đến nơi, Hạ Tư Kỳ một mực là nhìn thấy Lam Hi cả người lê kết máu ở khắp nơi đến rõ thảm! Hứa nhân chóng cõng cậu ra khỏi nơi đó, nhưng thật không ngờ trên người cậu còn gắn thêm bom, còn đúng 2 phút! Hạ Tư Kỳ theo bản năng mà nhẹ nhàng rời quả bom ra khỏi người Lam Hi, nhưng quả bom đó cần một người ở lại để tránh bị nổ. Chỉ còn cách ấy mà thôi, như vậy nếu có thể sống sót thì.....
# Bùm!