Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

Chương 124: Hạ Sinh




Thấm thoát trôi qua kể từ lần hai người gặp mặt đã là ba tháng rồi, nhưng hiện tại hắn không thể nào mà quan tâm chuyện ấy được nữa bởi vì chính mấy ngày nay làm cho Hạ Tư Kỳ cùng mọi người ăn không ngon, ngủ không yên. Lam Hi chính là cuối những ngày sinh rồi, mà vẫn chưa thấy cậu có dấu hiệu vỡ nước ối hay đau bụng gì. Điều này là nguyên nhân của quả bom nổ chậm, Hạ Tư Kỳ lo lắng nếu Lam Hi có ngày chuyển dạ mà không ai bên cạnh, há chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Cố Thừa Trạch, Cố Y Tâm, Hạ Tư Kỳ hắn và cả Bạch Tử Dạ lẫn Lục Nhuận Sâm đề phải 24/24 kề bên cạnh cậu. Cố Minh và Hạ Gia Linh biết rằng Lam Hi đây đã là cuối tháng rồi, cũng ít nhất muốn cậu tâm trạng tốt mà sinh ra tiểu bánh bao bình an, liền theo sơ đồ vị trí sang nước A tìm lấy chỗ Lam Du và Trần Kiều Ân đang ở.

Trong khi mọi người đang lo sốt vó thì nhân vật chính của chúng ta là Lam Hi vẫn còn tâm trạng ngồi xem lại mấy bảo vật như kiếm, đao cậu sưu tầm.Nhiều lần Cố Thừa Trạch cũng là bó tay với cậu, phải là tìm chỗ nào kín nhất để giấu chúng đi. Ấy vậy mà như một phép màu, Hi của chúng ta làm thế nào mà lại moi được ra vô số đồ đạc ngồi nghiên cứu chỉ ngay sau khi Cố Thừa Trạch vừa cất.

Đếm qua đếm lại thì tới thời điểm bây giờ đã là đủ 9 tháng 10 ngày cho một người mẹ, mà bây giờ là 03:45 phút sáng, như vậy chính là 9 tháng 11 ngày rồi. Lam Hi từ buổi tối hôm trước đang còn ngồi ăn cơm với mọi người ngon lành, cậu còn định rút mọi người đi tắm suối nước khoáng cùng với mình, ấy vậy mà khi mọi người còn đang dưới nhà chuẩn bị đã nghe thấy tiếng thét chói tai vô cùng thê lương tuôn ra. Bụng lớn động thành hình dáng không thể tưởng tượng nổi, một lượng máu lớn từ dưới người trào ra, tiếng Cố Thừa Trạch liền vang ra khắp nơi:

- Hi! Hi!

Cố Thừa Trạch nhìn Lam Hi đau đớn trong vòng tay mình, thấy cậu nắm chặt tay anh đến độ sứt da, tiếng rên rỉ "Đau quá! Tiểu bánh bao sắp ra rồi!" càng khiến anh thêm thương tâm. Bụng càng thêm phát chướng, Lam Hi lại càng theo bản năng mà đè ai chân xuống đến tư thế chuẩn bị khiến cậu đau đến nỗi chẳng muốn tỉnh nữa!

Cố Thừa Trạch ôm lấy cùng vào xe, vừa một tay ôm lấy Lam Hi vừa một tay ấn diện thoại gọi cho cả nhà đến bệnh viện. Do thai bụng đã trụy xuống giữa hai chân, Lam Hi lại càng triệt để đau đến thảm thiết! Vì còn Cố Thừa Trạch ở bên, cậu không muốn anh lo Âu cũng gắt gào cắn môi chịu đựng tiếng rên đau đớn, nhưng thỉnh thoảng là quá đau không nhịn được mà phát ra tiếng rên đau càng làm cho Cố Thừa Trạch anh lo sợ!

Vào phòng sinh, từ một khuôn mặt băng lãnh xinh đẹp tươi tắn giờ lại là khuôn mặt không chút huyết sắc, lại mơ hồ phát ra tiếng, cộng thêm môi bị cắn rách, cả người nhuốm đỏ máu ướt đến luộm thuộm. Cởi bỏ lớp quần áo thẫm đỏ,, Lăng Triệt cố gắng áp chế Lam Hi bằng thuốc giảm đau và thuốc gây tê, ấy vậy mà thuộc lại không có chút tác dụng nào, ngược lại còn thấy cậu đau khổ hơn! Lăng Triệt hết cách đành kêu Lam Hi nhẫn nhịn bịt miệng cậu bằng miếng vải y tế tránh cho cậu cắn vào lưỡi.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Lăng Triệt anh đi đỡ một ca sinh khó mà lại nguy hiểm đến như thế này! Bụng rút một cái, cũng lui đau đớn, tiểu bảo trong bụng hảo nghịch ngợm, sôi trào đến mức lưng co giật mạnh, khiến Lam Hi đau đến mức theo bản năng đang hai chân ra dùng sức, rên đau vài tiếng đau đớn!

Cố Thừa Trạch ở ngoài nghe thấy liền sốt ruột, mấy người chỗ Hạ Tư Kỳ cũng luống cuống không kém, cứ hết mấy phút lại nghe tiếng thét một lần.

Lăng Triệt đây là lần đầu thấy có cái tử cũng nào lại nhỏ như vậy, chỉ chừng hai ngón tay! Như vậy rất khó sinh, thậm chí còn có thể gây nguy hại tới tính mạng của hai mẹ con gây tới băng huyết! Đau đớn đến tột độ cùng nổ tung trong bụng, Lam Hi như muốn điên cuồng, đến mấy vị y tá đè cũng không đè lại được, trong bụng lại hiện lại hai vết đạp của bàn chân. Lăng Triệt lập tức điều động mọi người, đè chân cậu lại hét lớn:

- Nhanh!Dùng sức!

- A..aaaaaa....

Lam Hi cao giọng kêu thảm thiết, dưới thân người lại không ngừng chảy máy. Theo lời Lăng Triệt động viên, Lam Hi dùng sức đến mức cả người đều muốn ngất đi, thành quả là thai nhi đi xuống, một cái đầu nhỏ lòi ra, bụng Lam Hi như có một giọt nước sắp nhỏ xuống:

- A..đau....a...đau quá....

- Cố lên, mau dùng súc! Thai nhi đã ra gần nửa rồi!

Thân thể bị lôi xé điên cuồng, như muốn nứt ra, tiếng thét chói tai đến thương tâm truyền ra khỏi phòng sinh, Lam Hi cuối cùng đã sinh được một đứa! Thân thể cậu gần như thật lòng, trầm trầm mệt mỏi đột kích, mí mắt dần trũng xuống đến mức sắp không mở ra được, mái tóc màu bạc dài ngang vai tuyệt đẹp mượt mà của cậu giờ đây đã bị mồ hôi ướt át làm cho rối tung lên trên mặt, thảm đến mức không thể nhìn!

Trong bụng như cũ nóng rực lên, cậu bây giờ có đau như thế nào cũng không còn để ý nữa, cậu chỉ muốn được đi ngủ một giấc thật ngon, cho đến khi mở mắt ra thì cậu sẽ được nhìn thấy tiểu bánh vào nằm bên cạnh mình. Vốn sinh với tử cũng nhỏ đã khó, lại còn bị chảy máu nhiều đến mức thấm đẫm cả một cái khăn trải giường đã là nguy hiểm lắm rồi, ấy vậy mà đến lúc Lăng Triệt phát hiện ra còn một thứ nữa trong Lam Hi thì cũng đã muốn rồi

- A! Còn một đứa nữa!

!!!