- Ngài biết anh ấy?
- Là một người quen... Cậu ấy là gì của cháu?
- Là....anh trai thất lạc! Lam Tử Mạn...
Lục Nhuận Sâm trên mặt liền lộ ra một chút nhạc nhiên cùng một tia hứng thú. Ông không hề biết rằng người mình đang tìm lại có một thân phận như vậy. Cũng theo thói vui đùa của mình, Lục Nhuận Sâm liền đưa gương mặt của mình ( đương nhiên là ông vẫn đeo mặt nạ) vào màn hình điện thoại, vẫy vẫy tay chào Hạ Tư Kỳ. Hạ Tư Kỳ hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc cùng cái động tác thiếu đánh kia liền hùng hổ ngắt điện thoại, còn quên rằng mình đang nói chuyện với em trai
- Tắt rồi?
- Cậu ấy chắc phải không ưa gì ta đâu nhỉ?
- Chắc là anh ấy có việc gì thôi....
Lam Hi đen mặt lại. Cố Thừa Trạch anh cũng không ngoại lệ, họ nhìn nhau như thể đã biết một việc gì đó động trời lắm, sao lại có sự trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Hạ Tư Kỳ gọi điện thoại báo tin xấu, tiếp theo là lệnh tìm người của Lục Nhuận Sâm, rồi đến giờ là cuộc nói chuyện vô cùng ngượng ngừng đáng nghi như thế này....liệu có phải.....
- Ta nghe Lam Gia tù trước tới giờ chỉ có một mình cháu dâu là độc nhất, thế tại sao lại có thêm một người anh trai?
Lam Hi cũng không biết ý đồ quỷ quái gì của Lục Nhuận Sâm, cũng dành bỏ qua một bên mà kể lại khoảng thời gian Hạ Tư Kỳ sảy ra chuyện. Lục Nhuận Sâm nghe xong thì mặt trong như đang suy ngẫm diều gì đó, ông vuốt vuốt cằm mà nhìn vào bản báo cáo của thư kí SA gửi tới. Xem ra thật là có chuyện này....
Cũng như hiểu điều gì đó mà Lục Nhuận Sâm liền đi về biệt tự của ông ngay tức khắc. Công vẫn chưa hiểu được vị này nghĩ gì thì Lục Nhuận Sâm đã quay lại xin số của Hạ Tư Kỳ. Lấy được số rồi ông lập tức thử ngay, vừa gọi cho hắn vừa đi vào xe, tay còn vẫy vẫy chào Lam Hi và Cố Thừa Trạch đang đứng ở đằng xa ngơ ngác...
- Chào tiểu mĩ nhân, còn nhớ tôi không?
- Ông....ông....
Hạ Tư Kỳ phía bên kia đầu dây bất ngờ bởi người gọi, lúc sau vừa nói vừa nghiến răng tức giận. Hắn từ trước tới giờ cho dù từng ở thời điểm nào hay đối thủ nào cũng sẽ không dễ dàng dao động mà tức giận thái quá! Tuy nhiên với người đàn ông bị gắn cho là biến thái kia, Hạ Tư Kỳ đúng là nuốt không trôi cục tức này, một mực nổi đóa lên:
- Sao ông lại có số của tôi?
- Là em trai tiểu Hi Nhi ngoan của em đưa cho tôi...
- Ông làm gì em ấy?
- Tôi chỉ nói là đưa cho ta số của em thôi, dù cho thân phận của ta có thực sự là tổng thống đi chăng nữa cũng không thể nào đánh lại cả cái Cố gia ác quỷ đó đâu!
- Ông biết vậy là tốt! Ông dám động tới em ấy, tôi liền tới chặt tay ông!
Hạ Tư Kỳ vừa nghe tới Lam Hi là lại mất kiểm soát. Tuy rằng biết là người đàn ông kia chẳng làm gì em mình nhưng hắn vẫn là rất lo lắng! Cụm từ " tổng thống" đúng là có khiến Hạ Tư Kỳ chú ý chút chút, nhưng khi nghe tới tiếng đua vợt của người phía bên kia đầu dây thì hứa lại lập tức à ác bỏ ngay ý định đó...
Ông ta mà là tổng thống thì tôi đã là phu nhân của ông ta rồi!
Nói thì nói vậy chứ hai người tưởng chừng không hợp nhau như nước với lửa thế này khi nói về chính trị ngược lại rất nghiêm túc. Bản thân Lục Nhuận Sâm khi biết về tình huống của Hạ Tư Kỳ ông không hiểu sao lại vô cùng muốn giúp tiểu mĩ nhân này. Mà điều quan trọng là ông biết người gây ra chuyện năm đó là ai, tất cả mọi chuyện. Chính vì vậy mà ông đã đưa ra một điều kiện với Hạ Tư Kỳ trước khi hai người kết thúc cuộc gọi:
- Tôi muốn đưa cho em một manh mối về chuyện của em và tiểu Hi năm đó, nếu em không phiền tôi muốn có một điều kiện!
- Sao ông lại có?!!
Hạ Tư Kỳ như đụng trúng dây thần kinh, da mặt đột nhiên co giật một cái, đã biết bao nhiêu năm nay hắn điều tra manh mối cũng chẳng có bao nhiêu, lại còn là các mốc Thông tin đứt quãng, mà cái quan trong là tung tích của cha mẹ hắn và Lam Hi là Lam Du và Trần Kiều Ân thì Hạ Tư Kỳ lại tìm thấy một cách dễ dàng. Nghe Lục Nhuận Sâm nói như vậy, hắn cũng có chút suy nghĩ nửa tin nửa tin về việc năm đó, liền suýt nữa vì hốt hoảng gấp gáp vội mà đồng ý:
- Điều kiện?
- Tới đây!
- Tới đâu?
- Tới chỗ tôi, nước M quê hương của em đấy! Cho tôi ba ngày của em...
Tút_Tút_Tút.... chưa kịp nói hết câu, Hạ Tư Kỳ từ đầu dây bên kia đã ngay lập tức dập máy, chẳng có chừa lời cho Lục Nhuận Sâm tiết lộ sự việc hay điều kiện gì cả. Lục Nhuận Sâm cứ coi như mình vừa bị một con mèo hoang cào, cứ như vậy rộng lượng bỏ qua cho Hạ Tư Kỳ. Lần đầu trong đời ông lại gặp phải một người vừa cứng đầu lại vừa hung dữ đến Thú vị như Hạ Tư Kỳ nên cũng có chút hứng thú. Đưa tay day day trán như có việc sầu muộn, tài xế thấy ông chủ buồn bực liền mở miệng hỏi thăm:
- Ngài có chuyện gì sao ạ?
- Không, ta chỉ là nghĩ cách nào để nắm được cái vuốt của một con mèo thôi!